Ô DANH

Đệ muốn ăn cá không?

+

- --

Cật ngư: Ăn cá

- --

Tuế Yến chỉ ở lại Đông cung một đêm, sáng ngày thứ hai thì được Tuế Tuần đón về phủ. Tuế Yến cũng biết Đoan Minh Sùng còn phải xử lý mớ rối rắm kia, tám phần không có thời gian ở cạnh mình nên ngoan ngoãn về với Tuế Tuần.

Xe ngựa thong dong dừng trước bậc thềm hầu phủ, Tuế Tuần bước ra khỏi xe, y giơ tay nói: "Cẩn thận chút."

Tuế Yến vén màn xe rồi vịn Tuế Tuần, bước chân không có sức bước xuống xe, trên mặt còn vẻ bệnh tật tái nhợt. 

Giang Ninh nghe tin thì ra đón. 

Dù đã lấy chồng nhưng trừ bỏ dùng cây trâm gỗ xấu đui quấn mái tóc dài thành búi thì Giang Ninh chẳng có gì thay đổi, lúc nhìn thấy người thì vẫn lãnh đạm hệt băng tuyết như cũ. 

Thấy Tuế Yến quay về, nàng hỏi: "Vong Quy không sao chứ?" 

"Giang…"

Tuế Tuần bỗng nhéo eo Tuế Yến một phát. 

Tuế Yến: "..."

".... nhị tẩu." Tuế Yến cứng nhắc sửa miệng lại, khó khăn duy trì nụ cười mỉm, "Ta không sao."

"Kêu nhị tỷ được rồi."

"Không hợp quy tắc…"

Tuế Tuần lại nhéo hắn. 

"... Như vậy rất tốt." Tuế Yến giữ nụ cười mỉm, "Nhị tẩu."

Giang Ninh gật đầu: "Vị lang trung kia của đệ đã tới đợi ở thiên viện lâu rồi, hình như không có gì làm nên đã bắt đầu phơi thuốc đấy." 

Tuế Yến vội nói: "Được, ta sang đấy ngay."

Hắn ngoái đầu nhìn Tuế Tuần, y gật đầu nói: "Đi đi, buổi trưa ta sang thăm đệ."

Tuế Yến "ừm" một tiếng rồi ôm lò sưởi tay chạy biến. Tuế Tuần thấy hắn đi rồi mới sóng vai đi tới tiền viện với Giang Ninh.

Tuế Tuần hỏi nàng: "Xảy ra chuyện gì rồi?" 

Giang Ninh nhìn hạ nhân đang phá băng trong hồ, không biết nghĩ gì mà chợt nói: "Trưa nay ăn cá đi." 

"Được, ăn bữa tiệc toàn là cá."

Giang Ninh ngoái đầu nhìn y, giọng điệu cổ quái: "Huynh đừng có nói với ta huynh không nghe ra ta đang nói cái gì đấy nhé."

1

Tuế Tuần khó hiểu: "Ý gì vậy? Ta là võ nhân, đầu óc không nhanh nhạy, nàng có gì thì cứ nói thẳng."

Giang Ninh đứng lại, nàng nhìn y hồi lâu rồi nhắc: "Nếu nói muốn ăn cá, cá vùng sông nước Giang Nam mới là ngon nhất." 

Tuế Tuần bỗng nghẹn họng.

Giang Ninh nói toạc ra luôn: "Rốt cuộc bao giờ chúng ta mới đi Giang Nam?"

"Có thể phải chờ một chút."

"Ha."

Đàn ông. 

Giang Ninh hất tay bỏ đi, Tuế Tuần cuốn quýt đuổi theo sau.

"A Ninh… A Ninh!"

Tuế Tuần nhanh chóng đuổi kịp: "Nàng đừng giận, qua thêm một tháng nữa nhé, ta xử lý xong chuyện trong triều thì có thể đi Giang Nam ngay, nàng…"

Gianh Ninh trở tay, rút tay mình ra khỏi tay Tuế Tuần, cùng lúc đó chân nàng lệch về phía trước, bàn tay gọn gàng nhanh nhẹn vỗ một chưởng vào ngực Tuế Tuần. 

Tuế Tuần không kịp phòng bị, y lùi về sau một bước. 

Tay áo của nàng nhẹ nhàng rơi xuống, mắt cũng không buồn chớp.

Tuế Tuần với nàng so chiêu luận bàn đã quen, y cũng không phản kháng, dường như sau khi đứng vững thì kiên trì nắm lấy tay Giang Ninh.

Bất ngờ là Giang Ninh lại chẳng giận bao nhiêu, mà cũng có khi nàng không đổi sắc mặt, dù giận thật Tuế Tuần cũng không nhìn ra. 

Tuế Tuần dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy?" 

Giang Ninh rút tay về, nàng mím môi đáp: "Kinh thành không thể ở lâu." 

"Tại sao chứ?" 

Giang Ninh quét mắt nhìn quanh rồi nói khẽ: "Lần này huynh vì Vong Quy mà suýt xuất binh ở kinh thành, chẳng lẽ huynh không sợ hoàng đế nghi kỵ sao?"

Tuế Tuần chau mày: "Chuyện này không phải đã xong rồi à? Với cả khi đấy cấm quân và quân thủ thành đều là người của thái tử, sẽ không ai biết chuyện binh lính tụ tập ngoài thành…"

Giang Ninh không nói gì mà chỉ lặng im nhìn y. 

Tuế Tuần ngơ ngác rồi chau mày chặt hơn. 

"Nàng nói là…"

"Hôm qua quần thần đã nhìn rõ, hoàng đế bây giờ là dạng nào trong lòng ai cũng hiểu, dù sống cũng chưa biết chống đỡ được mấy năm nữa." 

Giang Ninh nói là hoàng đế tương lai. 

"Trữ vị của thái tử vốn đã không thể lay động, huống chi lần này một chuyện đã kéo hai hoàng tử xuống, hoàng đế không còn ai để chọn, về sau người đăng cơ chỉ có thể là thái tử."

Nàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Mà lần này, huynh vì Vong Quy đi gióng trống khua chiêng, suýt đạp vào kinh thành. Dù bây giờ thái tử không tính toán cũng khó tránh khỏi sau khi đăng cơ, lòng y sinh ra điều kiêng kỵ."

Tuế Tuần nhìn Giang Ninh bằng vẻ mặt phức tạp. 

Giang Ninh nhịn một hồi thì hết nhịn nổi, nàng trừng y một cái: "Huynh đã có lòng phản rồi mà còn dám ở lại kinh thành, chê mình chết không đủ nhanh à?" 

"Thái tử… y đối xử với Vong Quy rất tốt…"

Giang Ninh hỏi ngược lại: "Huynh là Vong Quy hả?" 

Tuế Tuần: "..." 

"Y đối xử tốt với Vong Quy cũng không có nghĩa là đối xử tốt với cả Tuế gia."

Tuấn Tuần nhăn mày: "Ta biết rồi, nhưng đệ ấy với thái tử đâu cũng chưa vào đấy, ta không thể để đệ ấy ở lại kinh một mình."

Giang Ninh sâu kín xa xăm nhìn y: "Huynh chắc chắn trong lòng tự có tính toán chứ?" 

Tuế Tuần gật đầu: "Có."

Nghe vậy Giang Ninh cũng gật đầu: "Được."

Nàng ta nói xong thì xoay người đi. Tuế Tuần vội đuổi theo. 

"Vậy hôm nay còn ăn cá không?" 

"Không."

"Sao vậy? Hồi nãy nàng còn muốn ăn mà."

"Giờ hết muốn rồi."

"Sao vậy?"

Giang Ninh bị y hỏi đến phiền, nàng lạnh nhạt đáp: "Bây giờ ta chỉ muốn ăn cá ở Giang Nam." 

Tuế Tuần im miệng ngay tắp lự.

1

Thiên viện. 

Quân Cảnh Hành phơi thuốc trong sân, từ xa đã thấy Tuế Yến quấn áo choàng đi vào thì vội đứng dậy ra đón. 

"Hầu gia." Quân Cảnh Hành nói, "Nghe đồn hôm qua ngài với thái tử tình chàng ý ta liếc mắt đưa tình ở điện kim loan, suýt nữa thì công bố chuyện tình cảm của hai người với bàn dân thiên hạ luôn, thiệt không vậy?" 

Tuế Yến: "..." 

Tuế Yến u oán nhìn y, móng vuốt lóe sáng: "Thuốc này ngươi còn cần nữa không?" 

Quân Cảnh Hành lập tức ngậm tăm.

Hải Đường thấy hắn về thì nước mắt lưng tròng nhào đến: "Thiếu gia thiếu gia! Cuối cùng người cũng về rồi."

Tuế Yến xoa đầu chó của nó: "Không sao không sao, chuyện có bao lớn, thiếu gia của ngươi phúc lớn mạng lớn, chết gì được." 

Hải Đường gật đầu trong nước mắt. 

Hôm nay Tuế Yến đã ngủ tới ba con sào mới rời giường, giờ hắn chẳng buồn ngủ chút nào cả mới sai người đem cái ghế bập bênh ra, ngồi lên đấy xem sách.

Quân Cảnh Hành cho Hải Đường lui ra, y đóng cổng viện xong thì hỏi: "Tam hoàng tử gánh hết chuyện cho ngươi à?" 

Tuế Yến nói bâng quơ: "Cái gì mà chuyện của ta? Từ đầu tới cuối ta toàn chịu tai bay vạ gió, cấu kết với công chúa Nam Cương, mưu hại ngũ hoàng tử, cái qué gì cũng tại ta, bọn họ cũng không đỏ mặt ấy."

Quân Cảnh Hành ngập ngừng: "Ban đầu người sai Hàm Duệ mưu sát ngũ hoàng tử… là ta…"

Tuế Yến mất kiên nhẫn, hắn "chậc" một tiếng rồi nói: "Chuyện này qua rồi thì cho qua đi, giờ ngươi nhắc lại, bộ tính kiếm hoàng đế rồi hô hào tội trạng của ngươi lên à?" 

Quân Cảnh Hành nhăn mày: "Nhưng…"

"Nhưng nhị gì, nói nữa ta đạp đổ thuốc của ngươi hết đó."

Quân Cảnh Hành: "..." 

Y đành ngồi sang bên tiếp tục nhặt thuốc. 

Tuế Yến đọc sách một hồi thì hốc mắt hơi xót, hắn day mi tâm, đang định cầm sách lại thì bỗng đâu thấy một bóng người đen kịt quỳ một gối dưới đất.

Hắn giật mình suýt chết, ôm ngực thở d.ốc mấy cái mới uể oải nói: "Vô Nguyện, ngươi làm gì đó?" 

Mấy ngày trước Quân Cảnh Hành đã nói tin Vô Nguyện chưa chết cho Tuế Yến hay, ban đầu hắn còn tính để Vô Nguyện giả công chúa tiền triều Nam Cương rồi quay lại cắn ngược cho chiêu hồi mã thương*, ai mà biết thái tử với Đoan Chấp Túc lại làm kiểu kia. 

*Hồi mã thương: Kĩ thuật chiến đấu tay đôi, nghĩa rộng là quay đầu đánh trả, phản công

Mặt mày Vô Nguyện tái nhợt, nàng quỳ dưới đất, ngập ngừng hồi lâu, chát chúa nói: "Vô Nguyện đáng chết." 

Tuế Yến vỗ ngực, hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy, cái gì đáng chết rồi? Đứng dậy nói đi."

Vô Nguyện vẫn bất động: "Lần này là Vô Nguyện ngu đần làm sai mới khiến tiểu chủ tử gặp đại nạn, Vô Nguyện đáng chết." 

Quân Cảnh Hành ngồi bên cất giọng quái gở: "Đáng chết đáng chết, câu này ai dạy ngươi nói đó hả? Ta vất vả khổ cực cứu mạng ngươi, ngươi nói chết là chết à?" 

Vô Nguyện lạnh lùng bắn ánh mắt rét căm về phía y, hình như còn thù chuyện hôm trước y trù ẻo Tuế Yến.

Quân Cảnh Hành lập tức giơ tay đầu hàng: "Rồi rồi rồi, ta không nói ta không nói, ngươi cứ thỉnh tội tiếp đi nhé."

Vô Nguyện nghe vậy mới cúi đầu tiếp. 

Tuế Yến nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ta nghe nói ngươi bị thương, giờ đã khá hơn chưa? Chậc, đừng có quỳ nữa, đứng dậy đi."

Bấy giờ Vô Nguyện mới ngần ngừ đứng lên, nàng nói nhỏ: "Vô Nguyện không có gì đáng ngại." 

"Vậy thì được, chuyện này không thể trách ngươi, là ta tin nhầm người còn khiến ngươi bị thương, kẻ nên hổ thẹn phải là ta."

Vô Nguyện cau mày, nàng rầu rĩ đáp: "Không phải lỗi của tiểu chủ tử, là Vô Nguyện vô năng."

Quân Cảnh Hành đứng kế trợn trắng mắt, y quyết định không thèm để ý hai kẻ kia nữa. 

Buổi trưa.

Tuế Yến dùng cơm xong thì có hơi mệt, hắn đang định về phòng ngủ trưa thì Tuế Tuần đi đến, mặt mày hầm hầm.

"Ca ca?"

Tuế Tuần vén vạt áo ngồi xuống cạnh Tuế Yến, đối diện với đôi mắt đầy vẻ khó hiểu của hắn, y nghẹn cả buổi rồi khó khăn mở lời: "Vong Quy, đệ…" 

"Cái gì?" 

"Đệ… muốn ăn cá không?" 

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến mịt mờ: "Không phải buổi trưa mới ăn cá à?" 

Tuế Tuần trừng mắt, hận hắn không biết lo nghĩ. 

Tuế Yến nghĩ nghĩ một chốc, sau đó mặt mày kỳ quái mà hỏi: "Không phải huynh định khuyên ta theo huynh đến Giang Nam đấy chứ?"

Tuế Tuần: "..."

Tuế Tuần khó giấu được kinh sợ: "Sao đệ nghe ra được vậy?" 

Tuế Yến: "..." 

Hắn hết cách: "Ca, không phải lúc trước đã nói rõ rồi à? Sao huynh lại hối hận thế? Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, huynh đừng động cái lại nuốt lời nha."

"Ta còn không phải vì đệ à."

Tuế Yến đáp qua loa không chút thành ý: "Ừa ừa rồi ta biết đã rõ hiểu ta hiểu hết."

Tuế Tuần: "..."  

Tuế Tuần tức giận xoay người bỏ đi.

Quân Cảnh Hành đã thay thuốc cho Vô Nguyện xong, lúc đến phòng Tuế Yến thì thấy hắn đang cố sức bò lên giường, y giơ tay sờ thử rồi cau mày nói: "Hình như ngươi bệnh rồi."

Tuế Yến cởi y phục, hắn rúc vào gối đệm rồi đưa tay ra ngoài, lười nhác nói: "Hôm qua nhiễm lạnh thôi, chết gì được."

Quân Cảnh Hành ngồi xuống nắm cổ tay hắn, chau mày thăm mạch.

"Đã nói với ngươi rồi, nếu không tu dưỡng cho tốt, một chút gió lạnh cũng đủ lấy mạng ngươi rồi, rốt cuộc ngươi có uống thuốc ta để lại đúng giờ không?" 

Tuế Yến đã quên mất mình để đống thuốc đó ở đâu, hắn ậm ờ: "Uống rồi."

Quân Cảnh Hành vỗ tay hắn, vạch trần không chút nể nang: "Nói dối."

Tuế Yến đành nói: "Ta cảm thấy mớ thuốc đó thật sự không có tác dụng, ngươi nghĩ cách khác đi thầy lang Quân, Quân thần y."

Quân thần y lạnh lùng bất động thăm khám cả buổi trời mới lấy tay về, y cau mày nói: "Mấy ngày nay ngươi ngủ có ngon không?"

Tuế Yến ngoẹo đầu nghĩ: "Tàm tạm, cơ mà ngày nào tỉnh lại cũng mệt lắm, hình như gặp ác mộng nhưng lại chẳng nhớ được gì."

"Giật mình tỉnh dậy à?" 

Trong lúc bệnh kỵ nhất là tâm thần chịu kích động huống chi là bị ác mộng dọa tỉnh.

"Có khi bị vậy."

Mạch tượng ngươi hình như có chút khác lạ, đêm nay ta gác ở phòng ngoài, nếu gặp ác mộng nữa thì gọi ta."

Tuế Yến chê: "Không được."

Quân Cảnh Hành tức gần chết: "Ngươi tưởng ta muốn gác cho ngươi lắm à còn bày đặt chê?" 

Tuế Yến nói xa xôi: "Cô nam quả nam ở chung phòng, ngươi không sợ kẻ khác đồn linh tinh à?" 

Quân Cảnh Hành: "..."

Y không dám tin vào tai mình luôn.

"Tuy rằng ngươi là kẻ cô đơn chưa có gia đình nhưng ta không giống thế."

Hắn quay sang híp mắt, cười ngọt như ăn mật: "Nếu ngươi không sợ thái tử điện hạ chém chết thì cứ ngủ ngoài đó đi ha."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành đè ngực muốn ói máu, y thét gào: "Được, ta lượn!"

Chịu đủ lắm rồi. 

Lời tác giả: 

Ca ca đúng là đàn ông một cọng gân.

Quân Cảnh Hành đạt được thành tựu ngày thường "mặt xanh như tàu lá" [1/1]

Bình luận

Truyện đang đọc