Ô DANH

Vọng động: Làm xằng làm bậy

- --

Từ sau khi rút được xăm hạ, Tuế Yến cứ thấy không yên. Nghĩ mãi nghĩ miết, cuối cùng hắn cũng cho Vô Mặc tới phòng Canh Tuyết trộm ống xăm gỗ về. Lúc Vô Mặc quay lại còn u oán, một lời khó nói hết mà hỏi hắn: "Hầu gia, không phải ngài nói không tin thần phật à?"

"Bớt nói nhảm."

Tuế Yến ngồi xếp bằng trên giường, hắn cầm ống xăm xốc cạch cạch cả buổi rồi rút một que ra nhìn, sắc mặt lập tức xanh tái.

Lại là xăm hạ.

Vô Mặc sáp tới: "Xăm gì thế?"

Tuế Yến tức muốn chết, hắn sai Vô Mặc: "Chuyển chậu than kia qua cho ta!"

Vô Mặc làm theo, chậu than còn đang cháy vượng.

Tuế Yến ngồi quỳ xuống, hắn chau mày lục lọi ống tre, lựa ra hết tất cả xăm hạ xăm trung rồi ném vào chậu than.

Ngọn lửa lập tức li3m nuốt, tiếng tách tách vang lên.

Sau khi vứt xong, Tuế Yến cầm ống xăm bằng cả hai tay, vờ như chân thành nhắm mắt lắc mấy cái, một cây xăm rơi xuống. Hắn nhặt lấy cây xăm rồi híp mắt cười, quay sang cho Vô Mặc xem xăm của mình: "Xăm thượng!"

Vô Mặc: "..."

"Đi trước đây."

Ngay cả Vô Mặc không tranh với đời còn bị hành động của Tuế Yến làm cạn sạch lời huống chi là Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng đi tới ngồi xuống bên giường, y chọc ngón tay vào mấy cây xăm trong tay Tuế Yến thì nhận ra chúng toàn là xăm thượng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi rút mấy cái này làm gì?"

Tuế Yến xếp mấy cây xăm thành hàng: "Ngụ ý tốt đó, mặc dù ta không tin thần phật nhưng nếu rút được xăm tốt thì trong lòng cũng có điều kỳ vọng và an tâm."

"Ngươi kỳ vọng cái gì?"

Ngón tay Tuế Yến khựng lại, hắn ngẩng đầu chớp đôi mắt đen láy: "Nhân duyên."

Đoan Minh Sùng: "..."

Không biết phải phản ứng thế nào.

May là hôm nay Tuế Yến leo núi đã thấm mệt, bản thân hắn còn chạy loạn một trận nên rất nhanh chẳng còn sức để nghịch nữa. Đoan Minh Sùng thấy hắn buồn ngủ muốn chết còn quấn lấy mình đòi giải xăm bèn tiện tay rút một cây, dỗ hắn mấy câu phúc trạch thâm hậu, tâm tưởng sự thành Tuế Yến mới cho qua.

Lòng hắn mãn nguyện mà quấn dây đỏ vào đống xăm rồi nhét dưới gối, mình thì nằm đè lên.

Giờ ngủ của Tuế Yến vốn đã khá sớm, hắn tự mình ủ cơn buồn ngủ rồi triệt để mất đi ý thức.

Đoan Minh Sùng sửa soạn một phen mới quay vào nội thất, thấy Tuế Yến mệt mỏi cuộn mình ngủ say trong chăn, y bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới kéo chăn ra dém lại cho hắn. Lúc đang định lấy bộ chăn khác đi ngủ thì bỗng nhiên nghe tiếng hít sâu thật lạnh của Tuế Yến, cả người hắn run lên, đột nhiên tỉnh lại.

Lúc Tuế Yến gặp ác mộng đều là vậy. Đoan Minh Sùng giật bắn, vội đi sang xem. Tuế Yến đã mở to đôi mắt, không biết hắn mơ thấy gì, thái dương toàn mồ hôi lạnh.

Sau một lúc thở yếu ớt, hắn mờ mịt hỏi: "Điện hạ, trời sáng rồi à?"

Đoan Minh Sùng vỗ nhẹ vào ngực hắn, dịu dàng hỏi: "Ngươi mới ngủ chưa bao lâu, gặp ác mộng à?"

Tuế Yến mê mang nhìn y, lát sau lắc đầu: "Ta không biết, ta không nhớ nữa."

Giọng Đoan Minh Sùng dịu dàng hơn: "Vậy ngủ chút nữa đi, đừng sợ, ta ở đây."

Mỗi lần Tuế Yến gặp ác mộng Đoan Minh Sùng luôn dịu giọng vỗ về, nhẹ nhàng nói "ta ở đây". Còn Tuế Yến người đầy mồ hôi lạnh nghe thấy câu này thì an ổn trở lại như kỳ tích, trái tim nện như trống cũng từ từ đập chậm lại.

Tuế Yến nắm tay áo Đoan Minh Sùng lại, đôi mắt không chống đỡ được nữa, dần khép lại nhưng vẫn kiên trì nói: "Ngươi đã đồng ý rồi, đừng đi."

Đoan Minh Sùng cười khẽ: "Ừ."

Tay Tuế Yến từ từ rũ xuống, không bao lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ.

Trước đó, bệnh hắn còn chưa khỏi hẳn cộng thêm hôm nay không uống thuốc, lúc ngủ say còn gặp ác mộng. Nhưng không biết có phải do đêm nay có Đoan Minh Sùng ở cạnh hắn không, hơi thở mùi đàn hương trong trẻo loáng thoáng quấn quýt quanh mũi khiến cho hắn cảm thấy mình an toàn trong giấc mơ.

Đêm nay, hắn gặp cơn ác mộng thật rối nhưng bản thân lại giống kẻ bàng quan đứng nhìn, không có cảm giác đồng cảm như bản thân mình cũng trải trước kia nên cũng không sợ mấy.

Trong mơ, hắn nhìn thấy lửa ngập trời. Quần áo Nguyệt Kiến đỏ rực bị từng tấc lửa nhuốm lấy, cháy lên người y.

Hắn thấy từng tấc tường của vương phủ đổ xuống, đốm lửa với tuyết bay nhẹ nhàng đậu lại. Mà tiểu thái tử một chốc thoáng qua ở đời trước còn chưa cao bằng chân người ấy đang cầm chiếc bình lưu ly, nó ngồi xổm dưới nền tuyết lắc cái bình, bên trong là lũ ve mùa đông kêu vang một vùng, tạp âm xung quanh gặp phải tiếng lửa tí tách nghe đinh tai nhức óc.

Tuế Yến đứng giữa đống đổ nát như một u hồn, vạt áo nhuốm lửa. Hắn đưa tay về phía đứa trẻ đang chơi đùa cạnh biển lửa: "Điện hạ."

Tiểu thái tử tò mò ngẩng đầu lên, trông thấy hắn, nó vui vẻ vô cùng, đôi mắt cong cong. Nó đứng dậy phủi tuyết đen quái dị trên người rồi dang tay ra, vui vẻ nhào đến bên hắn.

Tuế Yến định đón lấy nó theo bản năng, nhưng khi dang tay ra hắn mới phát hiện cả người mình đẫm lửa. Tuế Yến nhảy dựng, hắn vội kêu: "Đừng qua đây! Không được qua đây!"

Trong giấc mơ, hắn cảm thấy mình phải gào to, tiếng thét tê tâm liệt phế nhưng cả người hắn lại không còn chút sức nào, ngay cả tiếng kêu nhỏ như muỗi cũng không phát ra được. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoan Minh Sùng nhào tới.

Ngọn lửa chầm chậm bò lên, thiêu đốt người tiểu thái tử. Đoan Minh Sùng phát ra tiếng kêu đau đớn vì bị ngọn lửa thiêu cháy.

"Minh Sùng!"

Đoan Minh Sùng tắm mình trong lửa, y ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn, đôi môi y tái nhợt, thầm thì gọi: "A Yến…"

Tuế Yến muốn đẩy y ra nhưng lại chẳng thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn lửa cháy lan.

Kế đó, trước mắt bỗng tối sầm, cảnh vật trước mặt xoay chuyển. Thái tử tuổi trẻ uống ly rượu, không bao lâu sau, y ôm ngực nôn ra máu. Tuế Yến đứng một bên trông thấy, hắn thấy người xung quanh loạn cả lên, gào thét gọi thái y; thấy Đoan Như Vọng ném ly rượu xuống, trên mặt là nụ cười quái dị; thấy Đoan Chấp Túc với Tống Tiển tái mặt như bị kinh hãi, còn có…

Còn có một mình khác lẫn trong đám đông.

Tuế Vong Quy tuổi trẻ cầm quả cam trong tay, hắn có chút hốt hoảng nhìn thái tử từ từ ngã xuống. Lúc đó hắn hãy còn chưa biết, sống chết của người ấy quyết định cả đời mình.

Từ bé Tuế Yến đã được nuôi trong nhung lụa, nếu không có chuyện Đoan Minh Sùng chết đi, cả đời hắn sẽ vô lo vô nghĩ, vô tâm vô tư sống tới già rồi chết giống như đời này vậy.

Tuế Yến như vị khách qua đường, hắn gần như lạnh lùng mà nhìn cảnh tượng lóe qua trước mắt mình để rồi sau cùng dừng lại nơi cổ tay trắng bệch rũ xuống của Đoan Minh Sùng.

Trong cơn mịt mờ, Tuế Yến nghĩ: "Đời trước y chết, mình chẳng có kết cục tốt đẹp, đời này y vẫn còn sống, mà mình…"

"Cách trở nguy hiểm trùng trùng, chỉ hơi đi sai bước nhầm cũng e là không có kết cục tốt."

Tuế Yến cử động trong mê mang, hắn nghĩ: "... Mình cũng không có được kết cục tốt à?"

Vậy mình sống lại đời này rốt cuộc để làm gì?

Thời gian trôi qua, Đoan Minh Sùng để quyển sách trong tay xuống. Đang định thổi nến nghỉ ngơi thì bỗng nghe Tuế Yến nói khẽ gì đó, y nhích đến gần, phát hiện ra hắn đang khóc thút thít.

Đoan Minh Sùng ngơ ngác.

Trừ bỏ năm đó Tuế Yến phát bệnh, hắn không nhịn được cơn đau, Đoan Minh Sùng mới thấy hắn khóc. Từ đó về sau, cho dù Tuế Yến nước mắt đầm đìa thì cũng chỉ là vờ vịt để tranh thủ sự đồng tình của người khác. Mà giờ đây, hắn chỉ ngủ thôi sao lại khóc như đứa trẻ thế này?

Đoan Minh Sùng nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, Tuế Yến vẫn chưa ngừng khóc.

Cứ khóc như vậy sẽ làm mắt bị thương.

Đoan Minh Sùng suy nghĩ, y khẽ thở dài rồi kéo chăn Tuế Yến lên rồi nhẹ nhàng chui vào, kế đó cẩn thận ôm Tuế Yến vào lòng mình.

Không biết Tuế Yến lại mơ thấy chuyện gì đau lòng, lúc khóc còn không quên để móng vuốt lên eo Đoan Minh Sùng.

Có thể nói ngủ cũng không quên chiếm hời là đây.

Đoan Minh Sùng có hơi xấu hổ, nhưng y không muốn làm ồn khiến hắn tỉnh dậy nên mặc kệ hắn ôm eo, rúc cả người vào lòng mình.

Đoan Minh Sùng nhẹ nhàng xoa đầu hắn, y dịu dàng nói: "Ngủ đi, không cần sợ, không có gì đáng sợ hết."

Tuế Yến mơ màng như đã được an ủi, hắn dựa sát mặt mình vào ngực Đoan Minh Sùng. Cũng không biết hắn thì thầm gì rồi cọ nhẹ vào người Đoan Minh Sùng.

Cọ nước mắt lên người y.

Đoan Minh Sùng lại nhẹ nhàng thở dài, y cảm giác được Tuế Yến hãy còn run bèn vòng tay ôm hắn, vỗ nhè nhẹ vào lưng người trong lòng.

Tuế Yến được vỗ về, cuối cùng cũng ngừng khóc, chốc sau thì ngủ say, sau đó không còn gặp ác mộng nữa.

Ngược lại…

Sáng sớm hôm sau, Tuế Yến bị tiếng chim líu ríu bên ngoài gọi dậy. Hắn dụi mắt ngồi ngây một chút mới tỉnh, hai tay giơ ra sờ s0ạng trên giường, phát hiện chăn đã lạnh.

Đoan Minh Sùng đã ra ngoài tự bao giờ.

Không hiểu sao cả người Tuế Yến mềm oặt, hắn nghĩ kĩ lại giấc mơ đêm qua nhưng lại chẳng nhớ nổi nên chỉ đành đổ cho mình mơ thấy cơn ác mộng làm hại tinh thần.

Tuế Yến lẩm bẩm: "Xem ra vẫn phải để Nguyệt Kiến đi theo mới ổn thỏa."

Vừa định xốc chăn rời giường, Tuế Yến bỗng muộn màng nhận ra hình như có gì đó không ổn ở đây.

Tuế Yến không chút cảm xúc nào kéo góc chăn lên nhìn vào, tiếp đó thì vội vã đè chăn lại, mặt mày đỏ bừng.

Hắn cứng người ngồi trên giường hồi lâu, cuối cùng mới tiêu hóa được sự thật mình có chút không đàng hoàng. Hắn khóc không ra nước mắt, vùi đầu vào chăn, sau đó bỗng chui vào trong chăn.

Tấm chăn nhúc nhích.

Tuế Yến nhanh gọn lẹ đổi quần áo rồi ôm trung y đã bẩn chạy ra. Hắn tránh khỏi người của đông cung, tự mình dời chậu than tới góc hậu viện rồi vứt quần áo trong tay vào đấy.

Hủy thi diệt tích.

Hắn đỏ mặt quay về phòng, bị chậu than huân càng thêm nóng, hắn mở rộng cửa sổ ra, tiếng chim sẻ líu ra líu ríu bên ngoài lập tức tràn vào.

Tuyết trên mái hiên thi nhau rơi xuống, rơi trên mặt Tuế Yến làm hắn giật mình vì lạnh, tỉnh táo hoàn toàn.

Tuế Yến để tay lên bệ cửa sổ rồi vùi đầu vào đấy.

Có đánh chết hắn cũng không ngờ tới. Đời trước hắn sống 23 năm, cộng thêm đời này hơn 3 năm nữa, vị chi là người đã 26 tuổi thế mà còn phản ứng giống mấy đứa nhãi còn chưa trải đời.

Tuế Yến 15 tuổi vừa hiểu chuyện thì bị liên lụy, chịu cấm túc trong vương phủ, lúc đó không có ai nói hắn nghe chuyện tình cảm nam nữ. Sau đó, lại vì chuyện Đoan Hi Thần có h@m muốn đáng khinh với mình mà Tuế Yến thấy chuyện đó ghê tởm vô cùng, qua đâu ba bốn năm mới dần hòa hoãn lại. Chỉ là đến lúc đó, hắn đã là kẻ dầu cạn đèn khô sắp chết, chẳng có tâm tình đâu lo tới chuyện đó, có thể sống sót đã không tệ. Hết thảy đã dẫn tới việc hắn lớn bằng này mà chuyện tình yêu vẫn ngây thơ cái biết cái không.

Nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo rồi nhỉ, cho dù Tuế Yến có không hiểu đi nữa thì cũng đã sống hơn 20 năm, cũng biết chỉ có mấy đứa nhãi 14 15 tuổi mới không chín chắn, trong mơ còn…

Tuế Yến gần như vò đầu: "Rốt cuộc đêm qua mình mơ thấy cái gì gì đó? Mình là cầm thú sao?"

"Hạ lưu bỉ ổi! Nói ngươi đó! Tuế Vong Quy ơi là Tuế Vong Quy, sao ngươi không đốt mặt mình luôn đi? Ngươi cần mặt mũi làm gì nữa!?"

"Bây giờ đang ở trong chùa, thần phật đầy trời đều đang dòm ngó ngươi đó, cái gì mà ồ ta không tin phật. Vậy cũng không được! Này là không đàng hoàng, sẽ bị sét đánh đó!"

Sau khi tự mắng mình một lượt thì lại sợ vì chuyện xấu hổ này mà phát bệnh, Tuế Yến lập tức giở trò cũ tự giải vây cho mình.

"Không đúng, dù mình đã sống lâu đấy nhưng thân thể này còn chưa đến hai mươi, là tuổi thiếu niên khinh cuồng, như vậy cũng bình thường lắm."

Bình thường lắm…

Hắn lẩm bẩm "bình thường" cả buổi, cuối cùng vẫn sụp đổ đấm vào song cửa sổ: "Bình thường mới lạ, đáng ra mình phải dẫn Nguyệt Kiến theo."

Hắn hối hận mình làm sai cả buổi mới vọt ra ngoài bắt lấy một cung nhân: "Đi tìm đầu bếp đi cùng tới đây, ta có chuyện tìm y."

Cung nhân: "..."

Mặt gã toàn là vẻ ngờ vực, hoàn toàn không hiểu đường đường là hầu gia, tại sao có chuyện không dặn bọn họ mà cứ một hai đòi tên đầu bếp.

Chốc sau, Vô Mặc bưng bánh bao lượn tới.

Tuế Yến nghiêm túc nhận bánh, há miệng nhét một cái vào rồi nói: "Ta ặn ươi ột…"

Vô Mặc chau mày: "Ăn không nói chuyện."

Tuế Yến nuốt xuống, mặt mày nghiêm trọng: "Ta dặn ngươi một việc, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, kẻ thứ tư mà biết ta sẽ đốt văn thư hộ tịch của ngươi."

Thấy hắn nghiêm túc tới vậy, Vô Mặc cũng xem trọng: "Hầu gia dặn dò, muốn ta xuống núi đao ta quyết không đi biển lửa."

"Xuống núi mua cho ta cuốn sách y, nội dung…"

Vô Mặc sửng sốt, gã ngờ là tai mình đã điếc bèn thử hỏi lại: "Nội dung… gì cơ? Hầu gia nói lại lần nữa."

Tuế Yến gằn từng chữ: "Ngọn, lửa, ham, muốn, làm, xằng, bậy."

Vô Mặc: "..."

Tuế Yến: "..."

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.

Lát sau, Tuế Yến từ từ cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai.

Lời tác giả:

Vô Mặc [Vỡ giọng]: Hộ tịch của ta đâu? Lấy ra, để ta tự đốt!

Bình luận

Truyện đang đọc