Ô DANH

Định tình

Săn hươu!

Sáng ngày hôm sau, Tuế Yến dậy thật sớm, hắn mang theo vẻ mặt không thể nói hết nhìn huynh trưởng nhà mình để sính lễ đầy viện lên xe. Từng chiếc xe ngựa buộc lụa đỏ rời khỏi hầu phủ, đoàn người cuồn cuộn đi về phía phố nam.

Không biết Tuế Tuần nghĩ cái gì mà còn đặc biệt cho xe ngựa đi hết một vòng quanh phố xá sầm uất khiến cho vô số bá tánh dừng chân vây xem.

Tuế Yến ngồi trong xe với Tuế Tuần, hắn ôm mặt, không hề muốn nghe tiếng ồn ào bên ngoài.

Ngày thường Tuế Tuần ăn vận đều là áo đen bó người, hôm nay hiếm có dịp y thay áo gấm tay rộng sẫm màu, tóc đen cũng búi lại bằng ngọc quán, tuấn mỹ vô cùng. Trong góc xe ngựa còn để hai chiếc cung với mấy mũi tên đuôi lông vũ, không biết y định làm gì nữa.

Tuế Tuần chau mày: "Đệ đi theo làm gì vậy?"

Tuế Yến ôm mặt, rầu rĩ nói: "Ta đi tìm Ân Hòa ra phố chơi, không cần lo cho ta, tiện đường đưa ta đi là được."

Tuế Tuần bưng bộ mặt toàn vẻ ghét bỏ, hẳn là sợ Tuế Yến làm lỡ việc của mình. Tuế Yến tự lau nước mắt cho bản thân, hắn ngẩng lên hỏi: "Sao hôm nay huynh không cưỡi ngựa?"

Tuế Tuần có chút không vui: "Bao nhiêu người nhìn thế, cưỡi ngựa bên ngoài cho mất mặt à?"

Tuế Yến: "..."

Hắn gào thét trong lòng: "Huynh cố ý cho người đi hướng phố xá sầm uất bộ không phải để cho tất cả người trong kinh thành đều biết mình sắp kết duyên liên lý* với Giang Ninh à? Bây giờ còn làm bộ rụt rè cái gì hả?!"

*Kết duyên liên lý: Thành vợ chồng

Ra vẻ!

Tuế Yến chỉ dám tức giận chứ không dám nói, hắn ngồi trên xe ngựa mà như ngồi bàn chông vậy, chốc sau xe ngựa mới từ từ dừng lại ở Giang phủ.

Tuế Tuần: "Đệ…"

Tuế Yến lập tức vén rèm vọt xuống: "Ta đi đây, đi ngay, không làm ảnh hưởng việc của huynh!"

Tuế Tuần cười lạnh: "Biết vậy thì tốt."

Tuế Yến: ".."

Không thèm chối luôn?

Một câu mời lơi cũng không!

Tuế Yến vừa khóc vừa chạy vào cổng hông của Giang phủ.

Giang Ân Hòa đã lấp ló lén lút chờ ở cổng hông từ sớm, trông thấy Tuế Yến chạy tới thì vội kéo tay hắn vào. Y nhìn ra ngoài, thấy hòm xiểng sính lễ linh đình thì kinh hãi: "Nhị ca ngươi dọn hết hầu phủ luôn hả? Không chừa gì cho ngươi à?"

Tuế Yến chết trong lòng cả đống: "Sính lễ của ta mẹ với lão thái quân để riêng rồi, không cần ngươi lo."

Giang Ân Hòa "hây da": "Vậy thì hầu phủ các người đúng là lắm tiền nhiều của."

Tuế Yến không muốn nói việc này nữa, hắn hỏi chuyện khác: "Nhị tỷ ngươi đâu? Hôm nay tỷ ấy có ra đây gặp nhị ca ta không?"

"Không biết nữa, theo tục lệ thì chưa gả đi, nhị tỷ ta không thể ra đây gặp mặt Tuế tướng quân, nhưng tỷ ấy tính thối như vậy, nếu mà định ra gặp Tuế tướng quân thì ai cản nổi tỷ ấy chứ?"

Tuế Yến gật đầu: "Nói cũng phải."

Hai người nhoài trên cửa hông nhìn cả buổi sính lễ mới đưa vào trong hết. Giang Ân Hòa vội dẫn Tuế Yến chạy đến tiền viện, đi tới chỗ hành lang dài thì thấy Tuế Tuần và Giang tri viện đang đang hàn huyên với nhau.

Tuế Tuần vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, thái độ hệt như bàn chuyện công với Giang tri viện, người không biết còn cho là hai người đang thảo luận chuyện quốc gia đại sự cơ.

Giang tri viện vừa qua đại thọ 50, thân thể vẫn xem như khỏe mạnh, cả người là khí chất quanh năm ngâm trong sách vở của văn nhân, đối nhân xử thế lúc nào cũng hòa nhã. Cả đời Giang tri viện thanh liêm, bị sự rộng rãi này của Tuế Tuần dọa sợ.

Lão hàn huyên mấy câu với y, đang định đưa người tới sảnh chính thì trông thấy con gái thứ nhà mình bước nhanh ra khỏi con đường nhỏ phía thiên viện.

Giang Ân Hòa vỗ mạnh vai Tuế Yến: "Xem đi xem đi, ta biết ngay là tỷ ấy sẽ sang mà!"

Giang tri huyện vội đi cản nàng ta, lão khó hiểu: "Ninh Nhi, không phải đã dặn hôm nay con không thể ra khỏi phòng rồi sao?"

Giang Ninh: "Con ngồi không được nên ra ngoài nhìn thử."

Giang tri viện: "..."

Tuế Yến nói nhỏ với Giang Ân Hòa: "Nhị tỷ ngươi tiêu sái uy vũ thật."

Giang Ân Hòa dọa hắn: "Dù sao ngươi cũng nên cẩn thận, lúc tỷ ấy ở nhà hở tí là đánh ta, coi chừng gả tới nhà ngươi thì sẽ đánh ngươi chung với anh trai ngươi đấy."

Tuế Yến: "..."

Giang Ninh lúc nào cũng đánh người không nhìn vẻ câm nín của cha mình, nàng ta siêu sái quay sang chắp tay với Tuế Tuần: "Tuế tướng quân vẫn khỏe."

Tuế Tuần lạnh lùng gật đầu, cánh tay giấu dưới tay áo rộng lại khẽ khàng siết chặt.

Giang tri viện day mi tâm, lão nói con mình cũng không được, chỉ còn cách quay sang xin tội với Tuế Tuần: "Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, mong Tuế tướng quân bỏ quá nàng vô lễ."

Tuế Tuần nhàn nhạt đáp: "Không vô lễ, ta thấy rất tốt."

Giang tri viện: "..."

Tuế Tuần thấy sính lễ đã được đưa tới cả, y lấy thiếp vấn danh mà hôm qua đi suốt đêm đến Miếu Tổ giục ra khỏi tay áo rồi đưa cho Giang tri huyện bằng lễ vãn bối, chính trực nói: "Đây là ngày lành giờ tốt gần đây Miếu Tổ bốc được, ngày 27 tháng giêng sang năm thích hợp cưới gả, mong Giang đại nhân nhìn thử."

Giang tri viện cầm thiếp đỏ lật ra xem. Lão đang định nói thì Giang Ninh có vẻ đợi đến mất kiên nhẫn, nàng nói: "Cha, đưa sính lễ với thiếp rồi thì có phải tính là đã nạp thái không?"

Giang tri viện nghẹn lời: "Thì…"

Tuế Tuần cũng nói: "Lễ và thiếp đều đã đưa đến, nếu không còn gì thì vãn bối xin cáo từ trước."

Giang tri viện: "... Hả?"

Ngay cả sảnh chính còn chưa vào, một ly trà cũng chưa uống đã đi à?

Giang tri viện ngập ngừng: "Tướng quân có việc gấp cần xử lý sao?"

Tuế Tuần ngẫm nghĩ rồi đáp: "Phải."

Giang tri viện vội nói: "Mời, Tuế tướng quân tự nhiên."

Dù hơn tháng nữa thôi hai nhà đã kết thân nhưng Giang tri viện cũng không dám đứng gần cái vị tướng quân uy phong lạnh lùng này, trong lời nói toàn là sự khách sáo.

Tuế Tuần gật đầu, y xoay người liếc nhìn Giang Ninh, nàng ta hơi ngẩng đâu, đôi mắt dài hẹp cũng liếc nhìn lại y.

Tuế Tuần gắng sức đanh mặt: "Giang tiểu thư, lát nữa có thời gian rảnh không?"

"Có."

"Vậy có thể mạo muội mời người đi với ta ra ngoài thành hay không?"

Giữa trời đất băng tuyết, ra ngoài thành làm gì?

Giang Ninh hơi nhướng mi: "Đi ra ngoài thành làm gì?"

"Bắt hươu."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến gần như không khống chế được nữa, hắn sắp vọt ra tới nơi, Giang Ân Hòa đứng nhìn thấy vậy thì vội ngăn lại, liều mạng can: "Ca! Ca! Bình tĩnh mà bình tĩnh! Bây giờ bọn họ tình chàng ý thiếp, ngươi ra ngoài làm rối chắc chắn bọn họ sẽ hợp nhau đánh ngươi đấy."

"Bắt hươu bắt hươu, sao huynh ấy cứ nhớ thương con hươu thế hả? Còn mời nhị tỷ ngươi đi chung hả? Trới rét băng tuyết, con gái nhà ai chịu đi chung tên điên ra ngoài thành săn thú hả?!"

Giâng Ân Hòa ôm eo hắn, y ra sức kéo người lùi về sau: "Nói không chừng tỷ ấy đồng ý đó!"

Tuế Yến khựng lại.

Kế đó, hắn nghe thấy Giang Ninh nói bằng cái giọng có chút dịu dàng: "Được."

Tuế Yến: "..."

Giang tri viện đứng đó nghe hết quá trình thì có hơi rối: "Ban nãy tướng quân nói là có việc quan trọng vội đi làm mà?"

Tuế Tuần nghiêm túc: "Bầu bạn với A Ninh chính là chuyện quan trọng."

Tuế Yến: "A a a!"

Quả nhiên chuyến đi này đáng giá.

Từ bé tới lớn, Tuế Yến chưa bao giờ nghe Tuế Tuần nói lời tình cảm có sức công kích đến nhường này.

Tuế Tuần lớn lên trong ngũ, tính tình thẳng thắn, mà thẳng thắn như vậy, lời tùy ý nói ra mới chạm đến tim người nghe.

Dù sao khóe môi của nàng Giang Ninh luôn lạnh lùng kia cũng hơi nhếch lên.

Giang Ân Hòa thấy xem thế là đủ rồi: "Bội phục bội phục."

Giang Ninh nhếch môi cười: "Vậy thì đi?"

Tuế Tuần định xoay người đi thì ngẫm lại, y vòng về đưa tay nắm tay Giang Ninh rồi sải bước rời đi.

… Để lại Giang tri viện trầm mặc hồi lâu ở tiền viện.

Lát sau, ở nhã gian lầu hai Vãn Phong lâu, rèm châu che lại con hát nơi phòng trong, đàn cổ tiếng như suối róc rách, tiếng réo rắt êm tai.

Giang Ân Hòa với Tuế Yến ngồi đối diện, hai mặt nhìn nhau hồi lâu. Sau cùng, Giang Ân Hòa nói: "Ăn, ăn đi."

Tuế Yến vẫn mất hồn mất vía: "Ta vẫn thấy không thể tin được đó mà lại là lời nói từ miệng ông anh thô kệch của mình. Là ta còn chưa tỉnh ngủ à?"

Giang Ân Hòa gắp cho hắn một đũa thức ăn, y ậm ờ nói: "Ăn nhanh đi, sau này tỷ tỷ ta gả sang đó ngươi sẽ thấy nữa thôi, sớm muộn rồi cũng quen."

Tuế Yến: "..."

Hắn hung dữ nhìn Giang Ân Hòa, cầm đũa lên ăn mấy miếng đã chẳng thấy ngon nữa. Giang Ân Hòa thì đói rồi, cầm đũa là ăn không ngừng.

Tuế Yến ngồi bên cửa số, hắn hé rèm nhìn ra bên ngoài.

Phố xá sầm uất, người người quần áo đẹp xinh đang vây xem một chiếc xe ngựa kỳ dị mới lướt qua. Nom nó hệt như tấm ván đỏ hình cánh sen đong đưa làm lộ ra một người con gái khuôn mặt che lụa đứng múa chính giữa.

Đi trước nhất là nhóm gõ trống, còn có âm nhạc kỳ dị tấu bằng lục lạc thật diệu kỳ.

Tuế Yến thuận mắt liếc nhìn: "Nhìn bên dưới."

Giang Ân Hòa bận trăm công nghìn việc cũng nhín ra chút thời gian liếc nhìn, y lập tức kinh ngạc: "Trời!"

Tuế Yến nói khẽ: "Ngươi cũng nhìn ra rồi sao? Nữ nhân đó…"

"Trời ơi, nàng ta đẹp quá!"

Tuế Yến: "..."

Giang Ân Hòa nhìn nhìn rồi lại nói: "Ha, nhưng ta cảm thấy không xinh bằng Hàm Duệ."

Tuế Yến hết nhịn nổi, hắn giơ chân đá chân y dưới bàn, gắt lên: "Nữ nhân phiên bang."

"Hả?"

Tuế Yến tùy tiện trỏ tay chỉ: "Không chỉ mình nàng ta, người nâng trống kia, người kia, kia nữa, ngay cả người tít ngoài rìa kia nữa, đều là người phiên bang."

Giang Ân Hòa nhìn mãi cũng không ra, y ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết thế?"

"Nhìn ra đó."

Giang Ân Hòa dụi mắt, y nghi là mình mù rồi.

"Trước đó vài ngày tam hoàng tử diệt giặc cướp vùng Giang Nam, trong đó đương nhiên có lẫn người phiên bang vào. Ngươi cảm thấy bây giờ không dưng xuất hiện mấy người trong kinh thành là trùng hợp à?"

Giang Ân Hòa khó hiểu: "Sắp tới Tết ông Táo rồi, năm nào lúc này cũng sẽ có người dị quốc, phiên bang tới chúc mừng, cũng có phải chuyện gì kỳ lạ đâu. Ngươi không đến mức tự mình dọa mình đấy chứ?"

Tuế Yến mím môi.

Gianh Ân Hòa lại nói: "Đúng rồi, sao ngươi biết trong đám giặc cỏ Giang Nam có người phiên bang?"

Tuế Yến cười mỉm: "Ngươi đi nghe ngóng đi, giang hồ chính là ta."

"Phì."

Đời trước, Đoan Như Vọng tới Giang Nam diệt cướp, chỉ là gã với Đoan Chấp Túc không giống nhau. Tặc phỉ tuy đã bị gã đánh tan tác nhưng gã lại không ra tay tàn nhẫn, không giữ một ai như Đoan Chấp Túc mà ngược lại còn bắt về mấy mỹ nữ phiên bang dâng lên cho hoàng đế.

Lúc đó, sau khi nghe vậy, Tuế Yến còn than xem thế là đủ. Đoan Như Vọng có thể làm ra loại chuyện ấy, quả là nhân tài có một không hai.

Mà mỹ nhân dâng lên cho hoàng đế chính là người vận quần áo mỏng đang đứng múa trên đài gỗ giữa trời đông buốt giá kia.

Tuế Yến có duyên gặp nàng ta một lần, cũng vì người quá đỗi xinh đẹp mà bao năm qua hắn vẫn còn lờ mờ nhớ được.

Quan trọng nhất, đó là nàng ta từng làm hắn chịu thiệt bởi vì sau khi trở về từ Giang Nam, Đoan Như Vọng tặng mỹ nhân cho Tuế Yến trước, cũng không biết nghĩ cái gì.

Mỹ nhân đó tới từ Nam Cương, cả người toàn là độc, Tuế Yến vừa lại gần đã suýt bị hương độc trên người nàng ta huân ngất xỉu. Nếu không phải khi đó Nguyệt Kiến nhanh trí quyết đoán trả người lại, cái mạng nhỏ của Tuế Yến có khi không giữ được.

Nên là về sau, kẻ suýt chết dưới váy mỹ nhân chính là hoàng đế.

Hắn nói: "Dù sao cũng đừng chạm vào loại nữ nhân đó, nhìn thì xinh đẹp vậy thôi chứ thật ra cả người toàn độc."

Giang Ân Hòa cười nhạo: "Nói cứ như ngươi chạm rồi vậy."

Tuế Yến: "Ta là có lòng tốt, ngươi phải nhớ kỹ cho ta."

"Rồi rồi rồi, biết rồi."

Tuế Yến lại giơ chân đá y.

Hai người dùng qua loa xong bữa ăn, cũng không ở lại đó nữa mà về phủ.

Vô Sự hầu ở thiên viện, thấy Tuế Yến về thì vội đi tới nói nhỏ mấy câu vào tai hắn.

Tuế Yến biến sắc.

Hắn nhìn sắc trời, nhịn nửa ngày rốt cuộc hết nhịn được bèn nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta phải vào cung một chuyến."

Vô Sự vội rời đi.

Hồi sau, Tuế Yến cầm theo lệnh bài Đoan Minh Sùng cho mình để vào cung, hắn khoác áo choàng chạy về phía đông cung.

Người ở ngoài đông cung có vẻ không phải người của đông cung, Tuế Yến liếc nhìn thì chau này.

Chẳng lẽ Đoan Như Vọng đã tới đây rồi?

Nếu Đoan Như Vọng thật sự tặng nữ nhân đấy cho Đoan Minh Sùng, nếu như Đoan Minh Sùng ngại tình cảm không thể chối từ, thật sự thu nhận nàng ta thì phải làm sao?

Càng nghĩ, vẻ mặt Tuế Yến càng khó coi, hắn ngăn cung nhân định vào bẩm báo, xốc màn vọt vào như cơn gió.

"Điện hạ! Điện hạ nghĩ kĩ lại."

Hắn chạy vào, miệng còn nói nghĩ kĩ nhưng khi bình tĩnh nhìn lại thì ngây người.

Đoan Minh Sùng đang ngồi trên ghế mềm châm trà, đối diện y là một cụ bà hòa ái đang nâng ly uống trà, quần áo hoa lệ quý giá vô cùng.

Tuế Yến lúng túng nhìn hai người họ.

Đoan Minh Sùng đứng dậy, y ngạc nhiên hỏi: "A Yến, sao vậy?"

Tuế Yến nhảy dựng, hắn vội vã quỳ xuống hành lễ: "Ra mắt thái hậu."

Thái hậu quanh năm đều ở trong cung, lúc nhỏ Tuế Yến có gặp bà mấy lần, bây giờ bất ngờ gặp mặt, hắn suýt nữa đã không nhận ra.

Bà nở nụ cười ôn hòa, đưa tay ra rồi nói: "Ừ, đứa trẻ ngoan, mau đứng lên, mặt đất lạnh."

Tuế Yến chống tay đứng lên, ngại ngùng luống cuống tay chân. Đoan Minh Sùng nhịn cười nhìn hắn, y nói: "Ngồi đi."

Tuế Yến vân vê tay mình, cẩn thận ngồi sang một bên.

Đoan Minh Sùng thấy hắn e dè như vậy thì nụ cười càng thêm ấm áp, y nói với thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, đây là A Yến mà cháu hay nhắc với người, là con trai thứ ba của Tuế đại tướng quân, rất ngoan ngoãn đáng yêu."

Thái hậu cười rồi nói: "Nhìn ra được, đúng là rất ngoan."

Mới nãy Tuế Yến còn bị dọa ngây người, hắn uống ngụm trà áp kinh xong thì lại là một trang hảo hán.

Tuế Yến vốn là kẻ miệng mồm mau mắn, rất biết nói chuyện, miệng lưỡi dỗ dành người lớn cũng là dốc hết sức, bằng không hắn càn rỡ làm bừa ở kinh thành nhiều năm như vậy, không dỗ lão thái quân vui vẻ thì đã bị treo lên đánh từ lâu rồi.

Hắn nở nụ cười vô hại, nói dối cũng không đỏ mặt, không thở mạnh: "Điện hạ cũng hay nhắc thái hậu với A Yến lắm, lúc nào cũng nói người thương yêu y vô cùng làm con cũng phải đố kỵ."

Đoan Minh Sùng ngoái đầu cười khẽ, y rất ít khi nhắc tới thái hậu với Tuế Yến. Kẻ này, tám phần là lại ăn nói linh tinh.

May mà dáng vẻ Tuế Yến ngoan ngoãn, lúc nói chuyện lại chân thành vô cùng. Tóm lại là hắn nói dăm ba câu đã dỗ thái hậu vui vẻ hết mực, cười mãi không ngớt.

Thái hậu cũng rất thương yêu thái tử, theo đó cũng rất thích Tuế Yến. Trước khi đi bà còn thưởng cho hắn mảnh ngọc bội thật tốt.

Tuế Yến xách tua rua ngọc bội, hắn nhìn Đoan Minh Sùng thì cười: "Nhìn xem, thái hậu cũng rất thích ta, ngươi không có cái này đúng không?"

Đoan Minh Sùng thấy hắn vui như vậy thì bản thân cũng thấy vui, y dỗ hắn: "Ta không có."

Tuế Yến đeo ngọc bội thái hậu thưởng vào hông rồi lại nhấc tay gỡ miếng ngọc vật bất ly thân của mình ra, cầm hai tay đưa cho Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng: "Hửm?"

Tuế Yến nháy mắt trái với y: "Vậy ta tặng ngươi."

Lời tác giả:

Tuế Tuần: Không một ai có thể cản ta đi săn hươu!

Nội tâm Giang Ninh: Nam nhân này, thật đặc biệt, thật lãng mạn.

Xì… hèn chi ai cũng nói hai người là trời sinh một đôi.

Bình luận

Truyện đang đọc