Ô DANH

Tuế Yến giơ chân đá vào đầu gối y.

- --

Toán trướng: Tính nợ, tính sổ

- --

Sau khi tân hoàng đăng cơ, đêm đó đến thành Lâm An ở Giang Nam vi phục xuất tuần thì bị Tuế Yến đại nghịch bất đạo đẩy xuống sông. 

Lúc Tuế Tuần hay tin, suýt nữa đã xỉu ngang. Y run tay hỏi: "Vong, Vong Quy đâu? Bây giờ đệ ấy ở đâu?" 

Quân Cảnh Hành thờ ơ: "Bệ hạ nói hắn to gan lớn mật nên đã xách hầu gia đi quản giáo hộ ngài rồi."

Tuế Tuần: "..." 

Tuế An hầu suýt phạm vào đại tội giết vua giờ này đang ở trên tòa nhà nhỏ có vườn hoa giữa hồ, còn không phân biệt nổi đông tây nam bắc. 

Thể chất hắn vốn dễ say, vừa vào đến chỗ ấm áp thì hơi rượu trong xương lại bị dẫn ra khiến hắn mê mang, ngay cả ngón tay mình hắn cũng chẳng rõ. 

Đoan Minh Sùng đứng trong nội thất thay quần áo ướt đẫm ra, mái tóc chưa khô còn rũ trên vai đang nhỏ nước. Dù trời đã vào xuân nhưng nước hồ vẫn lạnh thấu xương, Đoan Minh Sùng cố gắng ngăn chặn cơn run trên tay lại rồi mới giữ nguyên vẻ mặt không hề nao núng đi ra. 

Tuế Yến đang co mình trên giường nhỏ, miệng còn rì rầm nói gì đó.

Trước kia Đoan Minh Sùng chưa bao giờ thấy Tuế Yến say, lần này trông thấy y lại có cảm giác mới lạ, ngay cả cơn giận khi nãy bị đẩy xuống nước cũng tiêu tan cả. Đoan Minh Sùng đi tới ngồi cạnh hắn, dịu dàng gọi: "A Yến."

Tuế Yến quay đầu lại, mê mang nhìn y, chốc sau ậm ờ: "Điện hạ?"

Đoan Minh Sùng đã đăng cơ lêm ngôi vua cũng không bắt Tuế Yến sửa lại xưng hô mà nở nụ cười còn dịu dàng hơn: "Là ta, ta tới đón ngươi đây." 

Tuế Yến: "Phì."

Đoan Minh Sùng: "..." 

Nụ cười trên mặt Đoan Minh Sùng hết giữ nổi rồi. 

Tuế Yến phì xong thì định bò xuống, hắn không muốn ở chung phòng với tên đàn ông có nghìn vàng cũng không muốn bỏ ra kia.

Đoan Minh Sùng lại tóm hắn về, nâng mặt hắn lên; "A Yến, ngươi nhìn ta đi." 

Tuế Yến chẳng có bao nhiêu sức tránh ra, hắn ngẩn ra một chốc rồi mới cố mở mắt, nghe lời mà nhìn y. 

Đoan Minh Sùng thoáng ngửi được mùi rượu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tuế Yến thì bỗng có chút động lòng. Y giơ tay ôm lưng Tuế Yến kéo hắn vào lòng mình.

Ba năm, Đoan Minh Sùng đã trở thành một người đàn ông chân chính, trầm ổn nho nhã, không giận tự uy. Y ôm Tuế Yến vào lòng, dịu dàng hỏi: "Tuế An hầu, ngươi toa rập mưu hại tân hoàng, rốt cuộc là có lòng riêng gì?" 

Tuế Yến vẫn ngẩng đầu chăm chú nhìn mặt y, nghe y nói, chợt nghe lời này thì thấy tò mò: "Mưu hại tân hoàng á? Ai vậy?" 

"Ngươi, ban nãy ngươi đẩy ta xuống nước." 

Tuế Yến gắng sức nghĩ, đầu óc chẳng kịp xoay chuyển, hắn chỉ biết hàm hồ đáp: "Vậy, vậy à…"

Hơi thở của Đoan Minh Sùng làm Tuế Yến có cảm giác an toàn theo bản năng, hắn dựa vào lòng Đoan Minh Sùng mà dụi, chợt hắn hỏi y: "Vậy sao ngươi không ướt? Không phải ngươi rơi xuống nước á?" 

Bây giờ đầu óc Tuế Yến không tỉnh táo mấy, cái cảm giác gần quê chợt bồi hồi của Đoan Minh Sùng thì đã rơi hết xuống nước với y khi nãy, y cũng vui vẻ nói hùa với Tuế Yến.

"Ta thay quần áo rồi, không sao ôm ngươi chứ?" 

Nếu là ngày thường, nghe được lời âu yếm thế này, tai Tuế Yến sớm đã đỏ chót, nhưng bây giờ đầu óc hắn đặc quánh, không biết đâu là trắng đen đúng sai. Hắn ngoẹo đầu sờ lên y phục của Đoan Minh Sùng rồi nói: "Quần áo ngươi khô queo, vậy tức là không có rơi xuống nước nên là Tuế An hầu không có đẩy ngươi." 

Đoan Minh Sùng: "..."

Hợp lý, tư duy kín kẽ. 

Tuế Yến chống tay ngồi dậy khỏi lòng Đoan Minh Sùng, cứ nhìn vào mặt y suốt rồi chợt giơ tay nhẹ nhàng phớt qua bờ môi y. 

Đoan Minh Sùng chỉ cảm thấy nơi Tuế Yến chạm vào, cơn tê dại ùa lên não làm người ta có chút rùng mình. Tuế Yến nhìn y cả buổi mới hàm hồ nói: "Hình như chỗ này có nước." 

Hơi thở Đoan Minh Sùng chợt ngừng lại, y thấy Tuế Yến đưa tay đè vai mình, hai bờ môi phủ lấy nhau, che kín môi y. 

Đoan Minh Sùng chỉ sững sờ một chốc đã đảo khách thành chủ ngay, y ôm lấy Tuế Yến, trở người đè hắn xuống dưới thân. 

Trong lúc hỗn loạn, vạt áo của Tuế Yến bị kéo ra, thấp thoáng thấy nửa bờ vai, Đoan Minh Sùng chỉ liếc nhìn, đôi mắt y đã lập tức tối xuống.

Trong lòng là người mình ngày nhớ đêm mong suốt ba năm qua cứ dịu dàng nằm dưới thân mình như vậy, đưa tay ra là có thể chạm tới. 

Đoan Minh Sùng tách bờ môi ra, y khẽ thở d.ốc, thấy Tuế Yến nhìn mình bằng ánh mắt thất thần, nháy mắt, y gần như là có phản ứng không nên có. 

Đôi mắt Tuế Yến xinh đẹp, hắn hoàn toàn chẳng nhớ được gì. Đoan Minh Sùng không muốn cháy nhà đi hôi của mới khẽ hít mấy hơi rồi nói: "A Yến, ngươi ngồi dậy trước đi."

Tuế Yến không biết sống chết cứ dụi vào lòng y, mềm mại gọi: "Điện hạ." 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Đoan Minh Sùng mặc niệm mấy mươi lần câu "hắn còn chưa tha thứ cho mình" xong mới mở mắt ra, đang định vận dụng toàn bộ sức lực và ý chí đẩy Tuế Yến ra thì thấy hắn ngoẹo đầu, coi vai mình là gối mà dựa vào ngủ thiếp đi.

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng bắt đầu rơi vào trầm tư, đây có phải là cửa thử thách khó khăn đầu tiên trong quá trình theo đuổi Tuế Yến lại hay không? 

Tuế Yến say rượu tỉnh lại, hắn ôm đầu đau khổ lăn lộn trên giường mới mệt mỏi mở mắt ra. 

Hắn mất một khoảng thời gian mới tập trung nhìn lại, kế đó đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Đoan Minh Sùng.

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến: "A a a!"

Tuế Yến hoảng sợ hét toáng lên, hắn giơ chân ra sức đạp vào Đoan Minh Sùng.

Hắn nằm ngủ mà ngọ nguậy cả đêm, lấn Đoan Minh Sùng ra sát mép giường. Mới giơ chân đá một phát, Đoan Minh Sùng đã ngã luôn xuống sàn. 

"Bịch" một tiếng. 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Tuế Yến sợ gần chết, có ai sáng sớm thức dậy thấy người đáng ra phải ở cách xa ngàn dặm nằm bên gối mà không bị dọa cho thòng tim kia chứ. 

Trong mắt hắn là nỗi sợ: "Ngươi… ngươi ngươi… sao ngươi lại ở đây chứ?!"

Đoan Minh Sùng tái mặt đứng lên ngồi lại giường, lòng tự an ủi: Cửa ải khó khăn thứ hai. 

Y nghiêng đầu tằng hắng, giọng khàn khàn: "A Yến, ta tới đón ngươi về kinh." 

Tuế Yến sửng sốt một chốc rồi nghiêm túc đáp: "Phì… ngươi."

Đoan Minh Sùng: "..." 

Đoan Minh Sùng bỗng không chắc Tuế Yến có nhớ chuyện đêm qua hay không, chứ sao hắn nói năng y hệt thế này. 

Họng y có chút ngứa, y cũng không để ý, chỉ nắm tay Tuế Yến ấp trong lòng bàn tay mình: "A Yến, chuyện năm đó ta xin lỗi, là ta làm việc lỗ mãng, nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, ngươi bỏ qua cho ta lần này được không?" 

Tuế Yến cau mày, hắn rút tay lại, lạnh nhạt nói: "Điện hạ không cần… ồ, gọi nhầm rồi, bây giờ nên kêu là bệ hạ nhỉ, bệ hạ th.ân phận tôn quý, không cần an ủi nhân vật nhỏ bé như ta đâu."  

Ý là xin lỗi à? Không thèm. 

Đoan Minh Sùng cũng không cho là Tuế Yến sẽ lập tức tha thứ cho mình, y cực kỳ kiên nhẫn, cười híp mắt: "So với mấy năm trước, tinh thần ngươi tốt hơn hẳn." 

Tuế Yến nghĩ nói thừa đấy à, ngày nào cũng tắm mình trong bể thuốc như vậy, không khỏe mà được chắc?

Tuế Yến không thèm để ý đến y.

Đoan Minh Sùng nghiêng đầu ho một tiếng, lần này tiếng ho nặng nề hẳn. 

Tuế Yến còn đang làm bộ không để ý nhưng thấy Đoan Minh Sùng cứ ho suốt, dáng vẻ rất khó chịu, hắn lại không đành lòng. 

Ngập ngừng hồi lâu Tuế Yến mới cau mày hỏi: "Ngươi bệnh à?" 

Đoan Minh Sùng lập tức nắm lấy cơ hội, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Đêm qua… ta bị người ta đẩy xuống nước…" 

Dựa theo tình cảm hồi xưa giữa hai người, phản ứng đầu tiên của Tuế Yến chắc chắn là lo lắng, sau đấy hắn sẽ tức giận chất vấn coi kẻ đó là ai. Tới lúc này Đoan Minh Sùng có thể thuận nước đẩy thuyền nói là ngươi đó khiến Tuế Yến sinh ra hổ thẹn. 

Muốn khen thì phải chê trước, tốt lắm tốt lắm.

Đoan Minh Sùng đầy mong đợi hắn hỏi, ai ngờ…

"Ha ha ha ngươi bị người ta đẩy xuống nước hả? Ha ha ha vua một nước!" Sau khi Tuế Yến sửng sốt thì chợt cười ra tiếng, suýt té xuống giường, hắn cười ra cả nước mắt, "Thế mà bị người ta đẩy xuống nước, ha ha ha Đoan Minh Sùng ơi là Đoan Minh Sùng, ngươi cũng có ngày này…. Khụ khụ khụ!"

Hắn cười sặc sụa, ho ra nước mắt.

Đoan Minh Sùng: "..." 

Đoan Minh Sùng nhìn quanh quất, xem xem có phải A Yến hiểu lòng người đã bị đánh tráo mất không.

Tuế Yến cười đủ rồi thì lau giọt lệ nơi khóe mắt, hắn gồng lên cố nhịn cười: "Là vị anh hùng hảo hán nào đẩy thế? Nhanh nói tên cho ta nghe với, ta phải đích thân tặng y tấm biển đề mấy chữ khen ngợi mới được." 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Y không có cảm xúc gì, nghĩ thầm cửa thứ ba. 

Tuế Yên cười gần chết, hắn giục: "Nói lẹ đi, ai đó."

"Ngươi đó." 

Tuế Yến: "..." 

Nụ cười của hắn cứng đờ. 

Hổ thẹn thì không, chột dạ thì có đấy. 

Tuế Yến hỏi: "Gì đó gì đó? Sao ta không nhớ có chuyện này? Không phải ngươi đang cố ý lừa ta đó chứ?" 

Hắn ở Giang Nam đã lâu, ngay cả thanh điệu khi nói chuyện cũng mềm mại hẳn. Hắn vừa nói vừa lén lút bò xuống giường, toa rập canh chuẩn chạy ra.

Đoan Minh Sùng không hề nao núng mà nhìn hắn. 

Tuế Yến vừa cười với y vừa tranh thủ cơ hội gom y phục, xách giày chạy ra ngoài. Mứt quả giấu trong túi trên y phục rơi rào rào xuống đất hắn cũng không để ý, chỉ nhanh chóng vọt đi. 

Đoan Minh Sùng không đuổi theo, y vẫn ngồi trên giường, chăm chú nhìn nhìn vào lối ra. 

Chút sau, Tuế Yến quần áo hỗn loạn vòng về. 

Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Sau không đi nữa?" 

Tuế Yến bất mãn, hắn nhặt mứt quả dưới đất lên ném như rải hoa về phía Đoan Minh Sùng, tức tối nói: "Chỗ này là ở giữa hồ! Ngươi cho thuyền đi cả ta biết đi đâu? Nhảy hồ à?" 

Đoan Minh Sùng đưa tay về phía hắn, y cười nói: "Tới đây."

Tuế Yến cười lạnh, hắn vén vạt áo ngồi luôn xuống tấm thảm dưới đất, ngoắt ngón tay như khiêu khích y, ngạo mạn nói: "Ngươi tới đây." 

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng nở nụ cười bất đắc dĩ, y chỉ có thể đứng dậy đi sang.

Rõ ràng có giường nệm có ghế đệm hắn không ngồi, một hai cứ phải ngồi dưới đất. May mà tiểu trúc giữa hồ xa xỉ, ngay cả sàn nhà cũng trải lớp thảm dày hắn mới không bị lạnh. 

Đoan Minh Sùng đi tới ngồi cạnh hắn, y dịu dàng mỉm cười: "A Yến, ta…" 

Không đợi y nói xong, Tuế Yến đã chìa tay ra: "Một nghìn vàng." 

Đoan Minh Sùng: "..."

"Gì vậy?" 

Tuế Yến liếc mắt, ghét bỏ nhìn y: "Con người ngươi đó, không giữ lời thì cũng đành vậy, sao ngay cả tiền ngươi thiếu người ta cũng muốn ăn vạ không trả hả?"

Đoan Minh Sùng nghe không hiểu lắm, y khiêm tốn học hỏi: "Ta thiếu tiền ngươi lúc nào?" 

Tuế Yến ngồi xếp bằng, định bụng tính toán nghiêm túc với y. 

"Mấy năm trước không phải ngươi nói với ta đấy à? Ở kinh thành sẽ bảo vệ ta thật tốt." 

Đoan Minh Sùng lập tức yên lặng. 

"Lúc đó ngươi nói gì nhỉ, để ta nghĩ cái đã." 

Tuế Yến ngoẹo đầu ra dáng nghĩ ngợi một hồi mới xụ mặt làm bộ nghiêm túc, học theo vẻ mặt và giọng điệu của Đoan Minh Sùng hồi đó, hắn đè thấp giọng mình rồi nói: "Lời hứa của cô đáng nghìn vàng." 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Tuế Yến: "Phì, bây giờ khỏi có nói gì nữa, trả tiền đây trả tiền đây!"

Rốt cuộc cũng thấy Tuế Yến chịu nói chuyện năm đó với mình, Đoan Minh Sùng lập tức nắm lấy cơ hội, bắt lấy tay hắn: "Năm đó để ngươi rời khỏi kinh thành thật sự là vạn bất đắc dĩ, A Yến, ngươi tin ta một lần nữa đi." 

Tuế Yến nhìn y hồi lâu rồi chợt bật cười: "Tin ngươi à?" 

Đoan Minh Sùng gật đầu. 

Tuế Yến chợt sầm mặt đáp: "Mơ đi." 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Tuế Yến vỗ xuống tấm thảm: "Nhanh nhanh trả tiền đây trả tiền đây, nhanh nhanh đi, sao ngươi cứ do dự thiếu quyết đoán thế? Phải đàn ông không vậy?" 

Đoan Minh Sùng ngập ngừng một chốc mới hỏi: "Trả tiền rồi ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?" 

Tuế Yến tức cười, hắn không định rề rà nữa mà trực tiếp tính nợ. 

"Ngươi nghĩ kĩ lại đi, năm đó ta còn nói gì nữa?" 

Đoan Minh Sùng đáp ngay: "Ngươi nói ái mộ ta, nói nhiều lần lắm luôn."

Tuế Yến: "..." 

Tuế Yến không thể tin nổi mà nhìn y, nghĩ thầm không lẽ từ thái tử biến thành hoàng đế, da mặt cũng dày theo à? 

Hắn hít sâu, bẻ ngón tay tính rạch ròi với y. 

"Một, lời hứa nghìn vàng. Ngươi không giữ lời hứa thì trả ta nghìn vàng trước rồi nói tiếp." 

"Ba năm trước ta trả ngươi rồi." 

Tuế Yến suýt đá y: "Vàng!"

Nghe vậy Đoan Minh Sùng không nói nữa. 

"Hai, ta nói nếu ngươi rời khỏi ta, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa." 

Đoan Minh Sùng lại vội nói: "Nhưng bây giờ ngươi đang để ý ta chứng tỏ ngươi không có giận thật." 

Tân hoàng hoàn toàn chắc chắn Tuế Yến chỉ đang làm nũng. 

Tuế Yến: "..." 

Tuế Yến không dám tưởng tượng mà nhìn y: "Ta chỉ muốn lấy lại tiền của mình, lấy được nghìn vàng ta còn rảnh đâu mà quan tâm kẻ phụ tình như ngươi nữa chứ?" 

Đoan Minh Sùng: "..." 

Đoan Minh Sùng quyết tâm có chết cũng không xì tiền ra. 

"Ba, ta cũng đã nói lần sau ngươi lạnh nhạt ta bao lâu, chúng ta sẽ bấy lâu không gặp mặt." Tuế Yến huơ huơ ba ngón tay, "Nên là ba năm sau ngươi hãy tới đón ta."

Nói tới đây, Đoan Minh Sùng chợt bật cười.

Tuế Yến ngờ là y bị hắn dọa ngu người: "Ngươi cười gì đấy?" 

"Đầu mùa hạ năm ngoái ta từng đến Giang Nam." 

Tuế Yến sửng sốt một chốc: "Thì sao?" 

"Khi đó ta có đứng xa xa nhìn ngươi một lần."

Tuế Yến không mảy may có chút ấn tượng gì: "Sao ta không thấy ngươi?" 

Tất nhiên, Đoan Minh Sùng cố ý che giấu không để hắn thấy, bởi vì y sợ sau khi hai người gặp mặt, y sẽ không màng gì nữa mà đưa Tuế Yến về kinh.

Đoan Minh Sùng hệt như tên bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, y tính toán chi li: "Theo như ngươi nói, ta thờ ơ ngươi một năm rưỡi, lần cuối gặp mặt tới giờ cũng vừa tròn năm rưỡi."

Tuế Yến: "..." 

Nụ cười của Đoan Minh Sùng càng thêm dịu dàng: "Thời gian vừa đủ A Yến ơi." 

Tuế Yến: "..." 

Hắn hết nhịn nổi bèn giơ chân đá đầu gối Đoan Minh Sùng.

Bình luận

Truyện đang đọc