Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

Chạng vạng một ngày lập thu Võ triều Cảnh Hàn năm thứ chín.

Hàng Châu.

Nắng chiều hắt ánh tàn đỏ ối, cảnh vật một màn thê lương, trong sự chấn động kịch liệt, mặt nước Tây Hồ vốn phẳng lặng giờ đây dường như đang sôi trào, không ngừng cuộn lên dữ dội. Những hòn núi nơi xa, những mặt hồ nơi gần đều bị sức mạnh hùng vĩ bất chợt này của trời đất nhấn chìm vào một bầu không khí bất an không rõ danh tính.

- Trốn xuống dưới mặt bàn! Mau trốn xuống dưới mặt bàn!

Trên thuyền, tiếng va đập, di động của vô số chiếc bàn, tiếng bát đĩa rơi bể trên mặt đất, tiếng kêu hoảng loạn, kinh hoàng vang lên khi có người vấp ngã, chạy tứ tung, rồi vấp phải người khác ngã chồng lên nhau cùng quyện thành một thứ thanh âm rối rắm. Trong một thoáng chốc này, sự kinh hoàng tràn ngập khắp hết thảy mọi không gian. Ninh Nghị kéo theo tay của Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, tức khắc đẩy hai nàng xuống dưới mặt một chiếc bàn tròn, mà bên kia, bọn Văn Định, Văn Phương và vợ chồng La Điền cũng phản ứng kịp, cùng nhau nấp xuống.

Có điều chuyện tránh né thật ra lại không cần thiết cho lắm. Một hồi sau khi mọi người trốn xuống dưới mặt bàn mới phát giác ra, chấn động trên thuyền thực ra không lớn bao nhiêu. Địa chấn đã bị nước hồ giảm bớt, đến khi đến được thuyền chỉ đủ để khiến nó dao động một chút mà thôi. Con thuyền này không phải là thuyền đi biển, năng lực kháng chấn không tốt, nhưng nhờ thân thuyền rất lớn nên rốt cục vẫn khá vững vàng, trừ thanh thế kinh người lúc ban đầu, còn lại những chấn động sau này đều có thể chịu đựng được. Lúc này chỉ mới vừa chạng vạng nên trên thuyền chưa toàn diện lên đèn, có lẽ đây chính là chuyện may mắn nhất.

Tiếp đó lại là một tiếng nổ ầm, một con thuyền khác lảo đảo va vào thuyền của họ.

Tiểu Doanh Châu vốn không có nhiều thuyền đậu lại, hôm nay sở dĩ có nhiều thuyền dày đặc cạnh nhau như thế này là bởi vì Tây Hồ đang gió lặng sóng yên. Thành ra lúc này cơ hồ tất cả thuyền trong Tiểu Doanh Châu đều bị sóng nước làm cho lảo đảo va chạm tứ tung. Thuyền chạm với thuyền, thuyền chạm với bến, trong nhất thời cảnh tượng trở nên thật ầm ĩ bởi những tiếng kêu hoảng sợ, những tiếng gào hốt hoảng truyền đến từ phía xa xa, lại được hòa thêm bởi tiếng chấn động ầm ì không ngừng trên mặt đất.

Ninh Nghị sững người một chốc, nghe thật kỹ lại những thanh âm kia, Tô Đàn Nhi siết chặt tay hắn, nói:

- Quyên nhi với Hạnh nhi, Quyên nhi với Hạnh nhi, các nàng...

Lúc này nàng cũng hiểu, chấn động trên thuyền không phải là mạnh mẽ, mọi người chỉ hoảng hốt vì những thanh âm ì ầm khắp trời đất ấy mà thôi. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi một cái, sau đó vỗ vỗ tay nàng:

- Không có việc gì.

Hắn cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó với những tình huống căng thẳng như hiện giờ, cũng may trên thuyền lúc này hầu như vô sự. Mà trên sự thật thì khi xảy ra động đất, điều đáng sợ nhất chỉ là bị vật dụng va phải hoặc đè lên làm bị thương mà thôi, may mà thời đại này còn chưa có những tòa nhà cao chọc trời. Ninh Nghị hơi chần chờ thoáng chốc, bảo:

- Ta đến sàn thuyền xem xem.

Tiếp đó hắn chui ra khỏi bàn, thấy phía trước đang có người hô lên:

- Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn, không có việc gì đâu!

Ninh Nghị ngăn một người đang chạy qua, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, quát:

- Trốn xuống dưới mặt bàn đi!

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Đàn Nhi, Tiểu Thiền cũng chạy theo mình, ngay cả Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng thế, đang định quát lên, nhưng nghĩ bên ngoài sàn thuyền có lẽ sẽ an toàn hơn nơi đây, thành ra không nhiều lời, lảo đảo lảo đảo dẫn đầu chạy ra.

Cạnh mạn thuyền đã đứng đầy những người đang hoảng loạn, Ninh Nghị nhìn chung quanh, cả thảy Tiểu Doanh Châu đều đang chấn động kịch liệt, cầu sụp xuống, cây lung lay. Dưới ánh tà dương, chùa Bảo Ninh phía xa xa rớt từng viên ngói xuống, tựa như đang tan rã từng phần từng phần vậy. Ở phía khác, cột chống của một chiếc đình đã đổ gãy, khiến cả đình ngã xuống. Nhiều nơi ngẫu nhiên có luồng sóng tràn qua con đê vốn chẳng được bao cao.

Ninh Nghị dõi mắt nhìn xa hơn, nhưng chỉ thấy bốn phía đều là thuyền, chiếc thuyền của họ dù sao cũng chỉ là thuyền nhỏ, nên tầm mắt bị che mất. Những chiếc thuyền lớn đằng kia đang va chạm ầm ầm vào bến tàu lẫn cầu tàu, nhưng những chiếc thuyền bình thường to lớn khí phái, xe ngựa đi lên cũng không chật chội này vẫn chưa có dấu hiệu phải vỡ nát.

Vận khí của người trên mặt đất phải kém hơn của người trên thuyền nhiều lắm, có tên lính kia đứng nơi địa thế thấp bị chấn động rớt xuống hồ, đang liều mạng đạp nước, phụ cận chùa Bảo Ninh cũng có vài tên hòa thượng đang cắm đầu bỏ chạy, lại hoang mang không biết phải chạy nơi đâu, có một người trong số đó rớt ùm xuống nước, nhưng lại trèo lên bờ được ngay, họ vốn cư trú nơi đây, thủy tính vốn tốt lắm.

Trong tư tưởng của Ninh Nghị có một chút ngơ ngẩn, mà cũng trong khoảnh khắc ấy, Tô Đàn Nhi rồi đột nhiên chỉ vào phía xa kêu lên:

- Lão Ngô! Lão Ngô... Tướng công! Chàng xem!

Thần sắc của nàng hoảng sợ lắm.

Nhìn theo hướng nàng chỉ, giữa đám cây cối đang run lẩy bẩy, Ninh Nghị mơ hồ trông thấy cảnh thuyền hoa nhà mình đang bỏ neo bên bờ, mà người chèo thuyền là lão Ngô dường như đang ôm một thân cây bên bờ đê, trên đùi lão có vẻ đã đổ máu. Những người chèo thuyền như lão nếu rơi vào trong nước thì còn không phải sợ, nhưng xem ra lúc này lão đã bị thứ gì đó gãy đổ trong cơn động đất va phải rồi. Thuyền hoa đang ở bên cạnh, nhưng lúc này lại không có ai xuống giúp lão trở lại thuyền.

- Ta đi xem xem, mọi người đừng đi theo, ở đây an toàn hơn!

Ninh Nghị căn dặn xong thì chạy đến hướng tấm ván gỗ lên xuống bên cạnh mạn thuyền, chiếc thuyền lại lắc lư một cái, hắn vội vàng ổn định thân hình, cẩn thận nhìn qua, tấm ván ấy vẫn còn chắc chắn, chưa có dấu hiệu rạn nứt hay gãy gập gì. Ninh Nghị hít vào một hơi, chạy gấp qua.

Hắn vừa mới đặt chân lên ván gỗ thì chợt nghe Tô Đàn Nhi kêu:

- Ta cũng đi.

- Nàng...

Ninh Nghị quay đầu lại, chìa tay ra, hai vợ chồng cùng lảo lảo đảo đảo lên bờ, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Dưới chân hai người đã là mặt đất của bờ đê, cả thảy tầm nhìn thì đang rung lắc ầm ầm, bên tai tựa hồ nghe được tiếng kêu lúc ngừng lúc ngắt:

- Cô gia, tiểu thư...

Chỉ thấy Tiểu Thiền cũng đã chạy được nửa đường, thần sắc nàng ra chiều rất hoảng hốt, sắp xuống đến mặt đất thì tấm ván gỗ đột ngột rung mạnh lên, nàng ngã xuống. Ninh Nghị đưa tay ra, bắt được vạt áo trước ngực nàng, Tiểu Thiền cũng dùng hai tay ôm lấy cánh tay Ninh Nghị. Nàng được Ninh Nghị kéo qua, khuôn mặt bé nhỏ trở nên sợ hãi khi thấy tầm nhìn của mình lung lay hỗn loạn.

Lúc này nếu con thuyền lại bị chấn động lắc lư một lần nữa, thì không chừng tấm ván gỗ rộng khoảng mấy thước kia sẽ văng về phía này ngay, Ninh Nghị bèn kéo hai nàng khẩn trương chạy trốn, lại thấy hai người bọn Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng đang chạy xuống. Tô Văn Phương suýt chút ngã sấp, may mà được Tô Văn Định giữ lại, cuối cùng hai tên đại nam nhân này đều không xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Ninh Nghị nháy nháy mắt:

- Các ngươi... Thật là...

Làm kẻ ra quyết sách đã nhiều năm, mỗi khi gặp đại sự khẩn cấp, hắn đều rất nghiêm khắc, nhưng vào lúc này lại không có tâm tình để nói gì nữa. Thực ra hai người nọ xuống đây vẫn thích hợp hơn là Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, có điều nếu hai người này xuống thì chỉ sợ Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền lại càng không muốn ở trên thuyền.

Năm người lảo đảo lảo đảo chạy về hướng lão chèo thuyền. Thực ra mục đích chính của Ninh Nghị không phải là cứu ông ta, hắn nghĩ, trên thuyền đang có người, nhưng người chèo thuyền này bị thương lại không ai đến cứu ông ta, vậy hơn phân nửa khả năng phải là trên thuyền đang phát sinh vấn đề nào đó. Điều lo lắng trong lòng của Ninh Nghị với Tô Đàn Nhi chính là sự an nguy Quyên nhi và Hạnh nhi. Trong thời điểm nguy cấp này, không ai có thể giữ lòng bác ái được, nếu Quyên nhi và Hạnh nhi cũng đều ở trên con thuyền lớn kia thì dù bên này, người chèo thuyền, thậm chí là bọn người như xa phu Đông Trụ đã theo mình suốt dọc đường có chết đi, bọn Ninh Nghị chỉ sợ cũng không dám mạo hiểm chạy đến.

Rung động, va chạm, tiếng nổ vang dội, tầm nhìn bị lung lay, tiếng kêu gào thê thảm, từng chiếc từng chiếc thuyền có người rơi xuống nước, nơi năm người vừa chạy qua đột ngột có một đoạn đường đê bị sụp đổ, cả nửa con đường cộng với một cây đại thụ ngã nhào vào trong nước. Dù sao Tiểu Doanh Châu cũng là do nhiều con đường đê hợp thành, dưới những cơn chấn động liên tục thế này, nhiều đoạn sụp xuống cũng là điều đương nhiên. Ninh Nghị chỉ nhìn thoáng qua, sau đó càng dìu người bên cạnh chạy nhanh hơn.

Đến gần thuyền hoa, thấy chiếc thuyền nho nhỏ vẫn đang đậu gần bờ, thậm chí dây thừng vẫn còn đang cột ở đó. Vết thương trên chân người chèo thuyền tới cùng cũng khó chắc chắn là có nghiêm trọng hay không, chỉ biết ông ta đang bị choáng váng vì sợ hãi. Ninh Nghị túm lấy ông ta, quăng thẳng lên trên thuyền. Vừa mới ném người lên xong, Ninh Nghị đột nhiên thấy nơi đầu thuyền bên kia, Hạnh nhi đang nằm sấp trên sàn, cầm một cây trúc khua khắng dưới mặt nước, không biết là để làm chi. Đông Trụ cũng đang cầm một cây gậy trúc làm như thế. Ninh Nghị cất cao giọng, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đông Trụ quay đầu lại, Hạnh nhi cũng quay theo, rồi khóc, hô:

- Cô gia! Cô gia! Quyên nhi rớt xuống nước rồi... Hạnh nhi với Đông Trụ đều không biết bơi.

Trong nháy mắt, bọn Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền cùng sững người, Ninh Nghị vội buông hai nàng ra, nhảy lên sàn của thuyền hoa, suýt chút nữa vì chấn động mà bị trượt chân, nhưng lập tức ổn định thân hình lại, chạy về bên đó, nhìn thấy dưới nước đang có bóng một người thì nhảy xuống.

Bơi trong tình huống hiện nay thật khác với lúc bơi trong Tây Hồ lúc thường ngày, vô số những hoa nước, bọt nước, gợn sóng cùng những tiếng vang nặng nề quấy nhiễu hắn. Nhưng cũng may Ninh Nghị đã rèn luyện lâu ngày, trong thoáng chốc, hắn đã tìm được vị trí của Quyên nhi, sau đó giữ chặt nàng từ sau lưng rồi nâng đầu lên khỏi mặt nước.

Những vằn nước chung quanh tầm nhìn của hắn như đang nhảy mạnh lên, đầu của chiếc thuyền hoa thường ngày cảm thấy không cao, nhưng giờ đây lại tưởng như xa xăm không thể với tới, mà những người trên thuyền lại đang vẫy tay, dường như đang hô hào gì đó. Lúc thông thường, Ninh Nghị đều lên thuyền từ một góc hơi thấp của nó, nhưng lúc này vừa nảy sinh ý định kia thì chợt thấy có một chiếc thuyền hoa to như trái núi nhỏ từ bên cạnh xoay qua, đụng ầm vào thuyền hoa của mình.

Ninh Nghị điều chỉnh lại thân thể trong nước, nhìn Quyên nhi đang được mình ôm lấy, chỉ thấy nàng không còn hơi sức giãy dụa nữa, nhưng mi mắt hãy còn đang giật giật, tựa hồ vẫn có cảm giác. “Như vậy là tốt rồi”, Ninh Nghị thầm nghĩ, sau đó dụng lực quạt tay vài cái, lần nữa bơi đến bên cạnh đầu thuyền, lại thấy chiếc đầu thuyền này đột ngột càng lúc càng lớn lên trong tầm mắt.

Sóng nước đẩy con thuyền xuôi qua, “bang” một tiếng, đáy thuyền va phải đầu của Ninh Nghị.

Trong nhất thời, Ninh Nghị cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người mê mê hồ hồ, tiếng nước gợn ùng ục, trong nước có màu đỏ lan ra, Quyên Nhi lại lần nữa bị chìm xuống dưới. Hắn cố gắng quơ tay nhưng không chụp lại được, một thoáng sau mới tập trung được tinh thần, lại ôm lấy Quyên Nhi nổi lên trên.

Lên khỏi mặt nước, mắt thấy có người đang duỗi tay xuống, trong lúc hoảng loạn, hai bên phải chụp vài lần mới nắm được tay nhau. Người này là Tô Văn Định, nửa thân người của hắn vươn ra ngoài sàn thuyền, những người khác kéo phía sau. Trong đầu Ninh Nghị dường như đang có thứ gì đó ù ù kêu lên, đến khi định thần lại, hắn và Quyên nhi đều đã được kéo lên trên sàn rồi, Quyên Nhi vẫn bị hắn ôm trong lòng, dường như nàng đã bị hắn cột chắc vậy.

Sau vài giây hoảng hốt, Ninh Nghị lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn lại Quyên Nhi, tiểu nha hoàn lúc thường khá là ôn nhu ít lời này bây giờ đã lệch đầu sang một bên, không động đậy, đôi mắt nhắm chặt lại, bờ mi còn treo vài giọt nước óng ánh. Ninh Nghị vỗ vỗ gương mặt của nàng, không thấy phản ứng, lại vỗ thêm vài cái, tiếp đó Ninh Nghị ngẩn người một thoáng, sau đó ra hiệu cho người thân bên trên sàn thuyền lùi lại. Bọn Tô Đàn Nhi đều vươn cổ xem xét động tĩnh của Quyên nhi.

Không có bao nhiêu thời gian để chần chờ, tức khắc Ninh Nghị cúi đầu xuống đặt vành tai lên ngực của Quyên nhi. Lúc này đang là mùa hè, y phục của Quyên nhi cũng khá là ít ỏi, bị nước thấm vào, chúng dán chặt lên thân hình nhỏ xinh của Quyên nhi, khiến bộ ngực mềm mại của nàng gồ lên như hai chiếc màn thầu. Nhưng Ninh Nghị không còn tâm tư để thưởng thức, không nghe được tiếng tim đập, hắn giao hai tay đặt lên ngực trái của Quyên nhi nhấn xuống mấy cái, sau đó bóp mũi của nàng, miệng kề miệng hô hấp nhân tạo, tiếp theo lại nhấn vào ngực. Sau mấy lần như thế, từ trong miệng tiểu nha hoàn rốt cục cũng phun mấy bụm nước ra, Ninh Nghị lại cúi người áp tai nghe tiếng tim đập.

Nhưng vẫn không có phản hồi.

Ninh Nghị hí vào một hơi, tiếp tục nhấn, hô hấp, nhấn, hô hấp,... Người chung quanh chưa ai từng gặp qua loại phương pháp cấp cứu này, nhưng nhìn thái độ của Ninh Nghị cũng biết hắn đang nghiêm túc. Đến một lúc, Ninh Nghị vừa mới buông mũi của Quyên nhi ra, hai tay lại nhấn xuống ngực của nàng một lần nữa thì mới phát hiện tiểu nha hoàn này đã mở mắt ra rồi, đang mê mang nhìn hắn.

Ninh Nghị lại theo quán tính ấn xuống một lần.

Quyên nhi vẫn còn đang nghi hoặc nhìn hắn, chỉ là thân thể hơi co lại vì cái nhấn này. Hai người nhìn nhau một thoáng, Ninh Nghị đưa một tay ra vỗ vỗ vào gò má của nàng, tay còn lại vẫn dán lên ngực Quyên nhi, sau đó cúi đầu xuống áp tai vào nơi mềm mại đàn hồi ấy... Thực ra từ đầu chiều nay, Ninh Nghị đã trải qua nhiều chuyện lắm, đã phải hao tốn rất nhiều tâm lực, thành ra những động tác lúc này chỉ máy móc mà làm, nhất thời cũng phản ứng kịp. Tô Đàn Nhi cúi người xuống gọi một tiếng:

- Quyên nhi.

- Tiểu thư... Cô gia... Khụ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thường luôn điềm tĩnh của Quyên nhi lúc này dường như cũng có chút mơ hồ, nàng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tay Ninh Nghị đặt trên ngực nàng, rồi áp tai vào đó ra chiều nghe ngóng, thậm chí lúc nàng mở mắt ra, hắn miệng chạm miệng thổi khí vào cho nàng, hết thảy đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Ninh Nghị thở dài một hơi, xay người ngồi bên cạnh Quyên nhi, rồi cười ha ha. Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi lắm.

Trong tiếng cười mệt mỏi vì trút được gánh nặng, tay trái của hắn vẫn cứ áp vào ngực của đối phương. Lúc này, non nước chung quanh vẫn chìm trong những trận chấn động kịch liệt mà điên cuồng. Trán của Ninh Nghị bị thuyền va phải vẫn còn ứa máu, khiến những người xung quanh có chút bối rối, nhất thời không biết nên nhắc hắn biết rằng bàn tay heo ăn mặn của hắn vẫn còn đang áp trước ngực Quyên nhi, hay là biết rằng trán mình vẫn còn đang chảy máu. Ngay cả Tô Đàn Nhi cũng có biểu tình khó xử chần chờ như thế.

Mà Quyên nhi vẫn còn nằm trên sàn thuyền như trước, nàng nhìn bầu trời mà ánh mắt không chớp, cảm giác hoảng hốt khi vừa mới thức tỉnh khiến nàng không ý thức được có chuyện gì không ổn đang xảy ra. Nhìn biểu tình của nàng, có lẽ đang suy nghĩ: Vì sao cô gia vẫn cứ đặt tay ở nơi ấy của mình nhỉ?

Nàng cũng chỉ đành nằm bất động như thế... Người chèo thuyền đang giãy dụa thu lấy dây thừng ở đầu kia, vì nơi không xa có một chiếc thuyền đang bốc lửa. Chẳng biết vì sao lại có lửa, nhưng lúc này vì chạm phải vật dễ cháy, nên nó nổ ầm lên, non nửa thân thuyền mang theo ánh lửa rơi vào trong nước, có người nhảy xuống từ nơi ấy, cũng có người không kịp nhảy mà là bị rơi, có người trên không trung va vào mạn thuyền của thuyền bên cạnh, tiếp đó lại rơi xuống mặt nước chính giữa hai con thuyền. “Ầm” một tiếng, hai con thuyền va phải nhau. Ở nơi xa hơn, nhưng sự tình hỗn loạn và bất ngờ còn phát sinh nhiều hơn nơi này.

Khúc giao hưởng cuồng loạn của buổi tối nay, bắt đầu nổi lên trong làn không khí ấy...

Bình luận

Truyện đang đọc