Dịch giả: luongsonbac1102
Mùa thu đã tới, trong trời đêm vẫn mơ hồ có tiếng sấm, quốc công Đồng Quán đứng ở trên tường thành Thái Nguyên, nhìn non sông kéo dài ra phương bắc, vẻ mặt nghiêm nghị mà an tĩnh, ngọn đèn dầu chập chờn kéo dài từ trên vùng quê hướng tới triều đình xa xa.
Vị lão nhân này đã bảy mươi mốt tuổi được xưng là chinh chiến cả đời, tuy rằng thân thể không trọn vẹn, nhưng thân hình của ông cao lớn khôi ngô, mặc dù quá tuổi bảy mươi, phía sau lưng cũng không có còng xuống chút nào, khí thế chưa hề yếu bớt.
Trong mười năm ở quá khứ, từ minh ước Hắc Thủy, sau khi Tần Tự Nguyên thủ đoạn tàn nhẫn lại mạnh mẽ, cứng rắn rút lui khỏi Binh bộ, toàn bộ quân chính Vũ triều đã bị ông nắm chắc trong tay. Ông tham dự hết thảy quân chính đại sự của Vũ triều mười năm, bên trong bình Phương Lạp, bên ngoài thu Yến Vân, giữ cân bằng Chủng Sư Đạo, uy hiếp các nước Tây Hạ, Đại Lý... V. v...
Cho dù năm trước rút lui khỏi Xu Mật Viện, với Đàm Chẩn tiếp nhận chiến sự, nhưng trên thực tế, ông vẫn nắm trong tay quân đội, cũng chưa từng giảm bớt. Bởi vì ảnh hưởng của sự kiện Trương Giác, Đàm Chẩn đưa ra Chiếu chiêu an, mọi người lại đang điên cuồng hợp nhất bại binh của người Liêu, ở phía bắc hợp thành Nghĩa Thắng Quân. Vì cầu an tâm, sáu tháng cuối năm trước, Chu Triết lại lần nữa bắt đầu dùng Đồng Quán, cho ông đi tới Thái Nguyên, ủy lạo hai địa phương Hà Đông, Yến Vân. Trên thực tế, chính là hy vọng dùng thân phận quốc công của Đồng Quán vỗ an phía bắc, chấn nhiếp bọn xấu. Cũng bởi vì chuyện này, khi tin tức người Kim xâm lấn, chiến thư truyền tới Thái Nguyên, trên thực chất vị trưởng quan tối cao phía bắc Hoàng Hà này, đã biết hết thảy còn sớm hơn so với kinh thành.
Trong thời gian mấy ngày nay, ông thường xuyên phát ra lệnh chống cự, đồng thời cũng cho người dùng lễ tiết cao nhất khoản đãi sứ giả Kim quốc truyền chiến thư, mưu cầu hòa bình. Mỗi đêm, ông đi lên tường thành nhìn về hướng bắc. Lúc gió thổi qua, ở trong mắt tùy tùng nhìn thấy vị lão nhân này thân hình cao lớn vĩ đại... chỉ có ở trong lòng của Đồng Quán, có thể hiểu được mình thấy là thứ gì.
Sóng máu đã theo phía bắc cuồn cuộn cuốn tới.
Tuy rằng giờ khắc này, chiến sự vẫn chỉ là bạo phát ở tuyến đầu phía bắc, mặc dù trên đường từ nam tới bắc mấy trăm dặm thậm chí hơn ngàn dặm này, có hùng quan Nhạn Môn, có thành cao trọng trấn, còn có quân đội mấy chục vạn sẵn sàng đón quân địch ở trận địa, nhưng mà chỉ có Đồng Quán hiểu rõ: Một nhóm tung hoành phương bắc kia chỉ với thời gian vài năm đã quét ngang toàn bộ Liêu quốc, điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Lúc này đây... không phải chuyện đùa...
Nhìn toàn cảnh an hòa dưới bóng đêm này, trong lòng ông chỉ cảm thấy run rẩy.
Hoàn Nhan Tông Hàn đã tới Nhạn Môn Quan, Hoàn Nhan Tông Vọng hẳn đang triển khai chém giết với Thường Thắng Quân ở Yến Kinh. Ngay cả tin tức chậm chạp, ông cũng có thể dự đoán đại khái được thế cục. Mà chính trong đêm này, ông đã quyết định hồi kinh!
Phía bắc, thế công của người Kim xuôi nam đợt thứ nhất gặp phải chống cự cứng rắn.
Sông Triều Bạch, chém giết kịch liệt đã giằng co kéo dài năm canh giờ.
Sắc trời đã sẫm tối, nhưng mà ngọn lửa cháy lan, máu chảy lan tràn, toàn bộ sông Triều Bạch bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, trên bầu trời không ngừng xẹt qua những mũi tên mang theo lửa cháy. Trong ánh sáng lập lòe bên bờ sông, có thể thấy thi thể nằm ngổn ngang, có binh lính cầm trong tay binh khí, lắc lư loạng choạng từ trong vũng máu đứng lên. Ngoài mấy trượng, đội kỵ binh của người Nữ Chân giống như một dòng nước lũ khác cùng đồng hành với sông Triều Bạch, gào thét giết qua. Có người chú ý tới hắn, mà ở phía sau hắn, tiếng động cũng đã lan tràn lại đây, thương trận như rừng từ phía sau của hắn nghênh đón tới hướng đội Kỵ Binh.
Tầm nhìn ngẩng lên bầu trời, hai bên bờ sông Triều Bạch vô số người chém giết lẫn nhau, ngọn lửa thiêu đốt rừng cây, gào thét trong gió, giơ cao cây đuốc, đội ngũ binh sĩ điều động tập trung như con rồng kéo dài xen kẽ ở trong đồi núi trùng điệp, cờ xí to lớn vẫn như cũ đón gió phấp phới trong bóng đêm, tạo cho người ta cảm thấy lực uy hiếp khó mà nói lên lời...
Không có bao nhiêu người dự đoán được, sau khi Liêu quốc diệt vong, quân trận trước mặt của Nhị Hoàng tử Nữ Chân Hoàn Nhan Tống Vọng, lại có một trận chiến đấu, đánh đến thế lực ngang nhau như vậy.
Tiếng hô sát quanh quẩn vang vọng xung quanh, phía trên sơn lĩnh, Quách Dược Sự thân mặc áo khoác, cưỡi chiến mã, ánh mắt nhìn chằm chằm toàn bộ tình huống chiến trường, thỉnh thoảng y phát ra một đạo mệnh lệnh, phái ra đội dự bị, hoặc là điều động thế trận, ứng đối với biến hóa trên chiến trường.
Trận đại chiến này, nhân số quân đội song phương, đại khái đều có chừng năm sáu vạn quân, trong đồi núi trùng điệp, bên bờ sông đều là người đồng nghìn nghịt.
Một vị tướng lĩnh vĩ đại, có thể ở trong tình hình hỗn loạn này phân biệt nhận ra quân mình, phân biệt ra mỗi một chi quân đội tương ứng, thậm chí đoán trước được diễn biến của chiến trường ở mút đầu núi hoang mà tầm nhìn không thể thấy kia.
Theo giữa trưa trong ngày, chiến đấu bắt đầu khai hỏa, Quách Dược Sư đã triệu tập toàn bộ lực lượng của mình tới đỉnh cao, song phương mở rộng chiến tuyến, đầu trận tuyến đã kéo dài tới mấy dặm, mà chiến đấu trong năm canh giờ, một đường giằng co kéo dài, tới lúc này, khoảng cách chỗ song phương ác chiến hơn ba mươi dặm, gần vạn người đã để lại máu tươi và sinh mạng ở hai bên bờ sông... Mà lúc này, dĩ nhiên khó có thể thấy rõ xu thế thắng bại.
Ở trong một khe hở người khác không thể phát hiện, cả người Quách Dược Sư đều đang run run nhè nhẹ. Từng là một dân đói ở Liêu Đông lấy nghiệp ăn xin duy trì cuộc sống, cùng nhau đi tới, y trở thành đầu lĩnh dân đói, rồi trở thành tướng lĩnh của Oán Quân, khúm núm ở dưới trướng người Liêu, mãi đến khi đầu nhập vào Vũ triều, tổ chức và thành lập Thường Thắng Quân, tới giờ khắc trước mắt này, toàn bộ sinh mạng của y dường như đang bị thiêu đốt.
Y muốn kiến công lập nghiệp, muốn đứng ở chỗ cao nhất của thế đạo này, tranh phong với quần hùng thiên hạ. Y đã từng sống ở Liêu quốc, ở trên đầu của y có một người như vậy, Hề Vương Tiêu Can, người đó đã từng là một anh hùng y ngưỡng mộ nhất. Nhưng giữa nam nhân ngưỡng mộ không cần khúm núm.
Nhớ lại sau khi thành lập Oán Quân, phản nghịch không ngừng, sau khi Đồng Tiểu Sửu phản nghịch, Da Luật Dư Đổ đề nghị với Tiêu Can nên dứt khoát giết sạch toàn bộ Oán Quân, "làm một mẻ, khoẻ suốt đời", nhưng Tiêu Cán phản đối, thế cho nên đám người Quách Dược Sư mới còn lại tính mạng đến nay. Nhưng khi Quách Dược Sư quỳ gối trước mặt Tiêu Can cảm tạ, nhưng tâm lý trong lòng y cũng không phải như vậy, y thầm nghĩ một ngày nào đó, tính mạng của mình không cần bị một lời nửa câu của người khác quyết định. Y hy vọng có thể trở thành bằng hữu hoặc là đối thủ ở trên võ đài với người như vậy.
Sau khi quy thuận Vũ triều, y có cơ hội như vậy, nhưng mà đánh chiếm Yến Kinh bất lợi, Tiêu Can chỉ huy quân đánh trở về, ngay lúc đó Quách Dược Sư muốn đường đường một trận chiến với đối phương, nhưng mà quân đội Vũ triều tan tác, làm cho huynh đệ dưới trướng y gần như toàn quân bị diệt, Tiêu Can dễ dàng nghiền nát hết thảy chống cự. Nếu không nhờ huynh đệ bên mình lôi kéo y chạy trốn trên chiến trường, thì y đã chết ở trong đó rồi...
Từ đó về sau y xây dựng lại Thường Thắng Quân. Đến sau này khi thuộc hạ chém Tiêu Can trong trận, y lại không cảm giác được cái loại vinh quang này, chỉ vì ngay lúc đó Liêu quốc đã tới lúc nó mạnh hết đà, Tiêu Can bị y đánh bại không phải là thời khắc mạnh nhất, chẳng qua chỉ là một Liêu quốc đang ở vào tình thế nguy kịch hết phương cứu vãn mà thôi.
Từ đó về sau y ở Yến Kinh điên cuồng tăng cường quân bị, điên cuồng thao luyện binh lính, chỉ có vào giờ khắc này, y biết rằng: rốt cục mình đã bước lên đỉnh cao rồi. Bởi vì ở trước mặt của Thường Thắng Quân, là một vị đại tướng nổi danh nhất hủy diệt người Nữ Chân của Liêu quốc, vị tướng lợi hại nhất của thời đại này, bị y chặn lại ở phía trước: địa vị ngang nhau.
Một ngày này chiến đấu mới bắt đầu, đội kỵ binh của người Nữ Chân mãnh liệt cuốn tới, hoàn toàn là muốn dùng một kích sắc bén nhất đánh tan toàn bộ Thường Thắng Quân, mà Quách Dược Sư thì dùng tên trận, thương trận tổ chức phòng ngự nghiệm mật ở bờ sông Triều Bạch. Kỵ binh của mình đồng thời xen kẽ hậu phương phòng thủ người Nữ Chân không mảy may nhượng bộ. Có một khắc như vậy, Quách Dược Sư vốn đã muốn đích thân chỉ huy đội ngũ toàn quân xuất kích, trực tiếp xung phong phá trận của Hoàn Nhan Tông Vọng, bởi vì y có thể nhìn ra: Đối phương đang khinh địch.
Nếu y thật sự áp dụng loại quyết định này, thì trận chiến trước mắt có thể sẽ cùng nhau phát ra một lần thế công sắc bén nhất, sau đó trực tiếp phân ra thắng bại. Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng uy danh hiển hách, mà Thường Thắng Quân lúc này lại là sau khi hoàn thành lần đầu tiên thực chiến chân chính, Quách Dược Sư không dám đánh cuộc như vậy.
Lúc này người Nữ Chân cũng không hổ là quân đội mạnh nhất thiên hạ, sau một kích sắc bén không có kết quả, đối phương nhanh chóng chuyển đổi trận thế công thủ nhiều mặt, bồn trận thì hơi lui về sau. Người Kim dã chiến chuyên dùng kỵ binh nhất, ở trước mắt của Quách Dược Sư, trận kỵ binh của đối phương chạy bằng băng giết chóc giống như ngàn vạn con Cuồng Long, mà y cũng nhanh chóng tổ chức phối hợp lại binh chủng, dựa theo đường sông, rừng cây, ngọn lửa, tên... bộ binh và kỵ binh dưới trướng không ngừng tới gần sát chiến trận của đối phương, phân cách chia cắt hết thảy thành cục diện hỗn loạn cài răng lược.
Năm canh giờ, ác chiến hơn ba mươi dặm, thế công của người Kim từ điển cuồng mãnh liệt đến thận trọng dè dặt... Đến lúc này song phương đóng vững đánh chắc giống như hạ một quân cờ. Quách Dược Sư có thể hiểu được, ít nhất y đã lấy được sự tôn trọng của đối phương.
Thiên hạ này, đã không có người nào có thể xem thường y rồi!
Biện Lương, trong ngọn lửa, trên bản đồ to lớn bày ra thế cục phương bắc, Hoàng đế và các đại thần tụ tập ở Nhất Đường: Lý Cương, Tần Tự Nguyên, Vương Phủ, Đàm Chân, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn. Thậm chí là Thái sư Thái Kinh đã nghĩ dưỡng thọ trong nhà, lúc này cũng đang ngồi ở trong góc phòng.
- Bất kể như thế nào, hai chi quân đội người Kim quân thế đã rõ ràng: bọn họ phân hai đường đông, tây xuôi nam, tuy rằng khí thế hùng hổ, những phòng ngự của chúng ta cũng đầy đủ. Ở tây lộ, chúng ta có hùng quan Nhạn Môn, có Sở quốc công lúc này ở Thái Nguyên trấn thủ toàn cục. Còn đông lộ, xem theo tin tức mới nhất từ Yến Kinh truyền đến, Quách soái Thường Thắng Quân lúc này hẳn là đang tiếp chiến với Hoàn Nhan Tông Vọng. Với thực lực của Thường Thắng Quân, không tới mức dễ dàng sụp đổ. Theo thần suy đoán, bọn họ nhất định có thể thủ vững Yến Kinh, chỉ cần Yến Kinh không mất, ba trấn Hà Bắc liền có thể sừng sững không nhúc nhích...
Lúc này trong phòng, đang chỉ vào bản đồ nói, chính là Xu Mật Sứ Đàm Chẩn, y nói một hồi, Hoàng đế Chu Triết liền lên tiếng:
- Quách Dược Sư là tướng tài trung thần của trẫm, hắn luyện binh mấy năm, tất sẽ không làm trẫm thất vọng!
Trên vấn đề sử dụng Quách Dược Sư, là Hoàng đế đẩy mạnh lực lượng lớn nhất, trong ngày thường thăng quan tiến chức cho Quách Dược Sư cũng là Chu Triết dốc hết sức chủ đạo, lúc này cùng với nói là chắc chắc, không bằng nói là ở cường điệu ánh mắt của mình. Đương nhiên mọi người không dám phản đối.
Qua một lát, Chu Triết lại nói:
- Đồng khanh gia trấn thủ Thái Nguyên, trẫm cũng tin tưởng ông ta. Tuy nhiên trong đó cũng có một điểm, hiện giờ Đồng Khanh gia tuy là quốc công tôn sư, nhưng nếu muốn toàn quyền xử lý chiến sự, lúc này chỉ sợ vẫn có chút danh bất chính ngôn bất thuận, trẫm cấp cho ông ta một đạo thánh chỉ, để ông ta xuất quân danh chính ngôn thuận, chúng chanh gia cảm thấy như thế nào?
Đàm Chẩn lúc này đứng ra:
- Thần xin từ chức Xu Mật Viện Sứ!
- Đàm thanh gia này, ý trẫm không phải chỉ chuyện này, trẫm là tin tưởng ngươi! Hiện giờ người Kim khí thế hùng hổ, chỉ huy chiến sự, ngươi và Sở quốc công đều phải xuất lực mới được, lúc này, ngươi không thể trốn tránh!
- Thần cũng không phải là tránh né việc này!
Đàm Chẩn vội vàng quỳ xuống:
- Chỉ có điều như bệ hạ nói, danh không chính tất ngôn không thuận. Nếu như ở thời điểm khác, thần thống lĩnh Xu Mật Viện, đối với việc người Kim xuôi nam bụng làm dạ chịu, tất phải thân chết máu chảy đầu rơi thì mới dừng. Nhưng Sở quốc công quản lý Xu Mật Viện nhiều năm, lại là một thân quân mã, khi gặp thời điểm nguy cơ như thế, duy chỉ có Sở quốc công mới đối phó được... Đàm Chẩn nguyện từ chức nhượng lại cho hiền tài, chỉ xin bệ hạ có thể bạn thưởng cho thần một chức phó, ở dưới trướng Sở quốc công cùng ra sức vì nước!
- Như thế cũng tốt! Nhưng Đàm khanh gia, trẫm cảnh báo trước: ngươi rời bỏ chức vị chính, nhưng việc xuất lực vẫn không thể thiếu được. Sở quốc công tuổi tác đã cao, chỉ cần người ra sức vì nước, trẫm có thể nhận lời ngươi, việc này qua đi, chức Xu Mật Sứ vẫn nằm trong bàn tay của ngươi. Ngươi hãy nhớ kĩ!
Chu Triết nói xong, qua một lát, lại nhìn vào bản đồ, nói:
- Quân đội Thường Thắng Quân, xem ra lúc này, đã giao binh với người Nữ Chân rồi! Quách khanh không phụ ta, ta cũng không phụ hắn, có một việc, các ngươi cùng thương nghị xem, hôm nay trẫm muốn mua khí phách ngàn vàng!
Chu Triết dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Chỉ cần Thường Thắng Quân thủ được Yến Kinh, trẫm cấp cho hắn phong thưởng lớn nhất, phong hắn làm Yến Vương, đất đai phía bắc Nhạn Môn Quan toàn bộ cho hắn, để hắn vĩnh viễn trấn thủ phương bắc cho trẫm.
Chu Triết nói còn chưa hết lời, Lý Cương, Tần Tự Nguyên và nhiều người khác đều đã đứng ra, ngay cả mấy người Đàm Chẩn, Tần Cối đều kêu to không thể, Thái Kinh thì nhíu lông mày, có vẻ hoa mắt ù tai ánh mắt len lén nhìn hoàng đế, lộ ra vẻ mặt thương hại.
Trong cung điện, Hoàng đế phất mạnh tay:
- Ý trẫm đã quyết, cứ ban thưởng cho hắn như vậy! Các người thương nghị xong cho trẫm biết, đã nhiều ngày rồi cần phải phát ra ngoài thánh chỉ!
Đồng dạng trong bóng đêm, bên bờ sông Triều Bạch, đang là thời khắc đỉnh cao cả đời này của Quách Dược Sư, giằng co năm canh giờ, quân trận bên cạnh xuất hiện biến hóa.
Lúc này biến hóa lẳng lặng xuất hiện, ở ngay khoảnh khắc bị phát hiện đó, làm cho song phương đang chiến đấu đều có điểm bất ngờ, không rõ ràng cho lắm. Nhưng mà chỉ không lâu sau đó, để điều to lớn kia liền ầm ầm sụp đổ...+