Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

Dịch giả: luongsonbac1102

Ngay khoảnh khắc này đã lặng yên xuất hiện biến hóa, bên trong bốn trận quân Kim ở đối diện, Hoàn Nhan Tông Vọng đang nói về Quách Dược Sư với Hoàn Nhan Đồ Mẫu thúc thúc y, đối với Vũ triều cường địch có thể mời chào được danh tướng như thế, bọn họ cũng là có chút bất ngờ.

- Lúc trước nhân chuyện Trương Giác, binh tới chân thành Yến Kinh, nghe nói Quách Dược Sư này là chủ trương theo thành mà thủ đấy!

Hoàn Nhan Đồ Mẫu ở trên chiến mã nghiêng đầu nói:

- Đáng tiếc sau lại không giải quyết được gì, lúc ấy nếu có thể giao thủ một lần, thì lần này trong lòng cũng có biết trước rồi!

- Điều đó cũng không quan hệ! Thúc thúc! Ước vọng trong nội tâm của ta là có thể giao thủ với anh hùng thiên hạ, lần này hắn có thể cho ta niềm vui bất ngờ đây... Ồ...

Hoàn Nhan Tông Vọng đang nói chuyện hăng say, đột nhiên nhíu mày, trong bóng đêm, y dời ánh mắt nhìn về phía một bên chiến trận, giơ roi ngựa chỉ:

- Đó là cái gì... Bọn họ lại đang có mưu đồ gì?

Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng híp mắt nhìn ra ngoài một hồi:

- Triệt thoái ra phía sau? Hay là tổ chức công kích tiếp?

- Truyền lệnh chư tướng đi tới mặt đông bắc, quân mã thả chậm tốc độ, tập trung tới hướng bộ đội thuộc Ma Cát Mãnh An, không được liều lĩnh, canh phòng nghiêm ngặt có lừa gạt! Mau!

Theo Tông Vọng hạ lệnh, lính liên lạc chạy như bay xuống, tên lửa bắn lên bầu trời đêm, toàn bộ bốn trận quân Kim rơi vào không khí khẩn trương ồn ào náo động vận chuyển.

Mà ở bên kia, Quách Dược Sư nhìn tình huống bên cánh, trong lúc đó theo bản năng giục ngựa chạy ra vài bước, rồi dừng lại:

- Sao lại thế này! Vì sao lui về phía sau!

- Là quân đội thuộc Trương soái, Lưu soái...

- Ta biết là bọn họ, bọn họ luôn luôn ở bên cánh, chỉ làm nghi binh, vì sao lại rút lui! Truyền lệnh của ta, bảo bọn họ tiến tới...

Tình thế quỷ dị chợt xảy ra bất ngờ này làm cho Quách Dược Sư trở tay không kịp, y cũng không sao nghĩ ra được hai huynh đệ kết nghĩa Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân này tại sao lại làm loại chuyện này. Chiến trường rộng lớn, lại là ban đêm đợi tới thời điểm thấy rõ ràng biến hóa, hai chi quân đội cánh đông bắc đã lui ra phía sau, rút khỏi một cái thung lũng thật lớn, người Kim dường như cũng hoảng sợ, đội ngũ của bọn họ đang triệt thoái tụ tập ở phía sau quân đội tiền phương, hết thảy trầm mặc kinh nghi bất định. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài thời gian chừng nửa nén hương, vô số mệnh lệnh và ý chí, xông qua bầu trời chiến trường hỗn loạn.

Người Nữ Chân thổi kèn lên.

Sau đó, đội Kỵ Binh cứ thế rút lui ra phía sau quân đội, chạy thẳng xuống!

Giống như như thủy triều tan tác bắt đầu xuất hiện ở một bên chiến trường. Kỵ binh dưới trướng Quách Dược Sư từ bên cánh xen kẽ mà lên, ý đồ ngăn cản công kích của người Nữ Chân. Nhưng mà sụp đổ đã hình thành. Bổn trận Thường Thắng Quân vội xông tới hướng bên này, đồng thời phát ra mệnh lệnh, ý đồ lệnh cho đội ngũ của mình và hai chi đội ngũ của Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân đang rớt ra khoảng cách một lần nữa hội binh lại tổ chức phòng thủ nghiêm mật... nhưng vẫn là trễ rồi. Thế quân tan tác và bộ đội trực thuộc của mình đã hình thành cục diện trong ngươi có ta, trong ta có người. Một mảnh vách núi sụp xuống, dần dần hóa thành nửa ngọn núi lớn vỡ vụn.

Một mảnh nhỏ của Phong Thần bảng gợi ra hàng nghìn hàng vạn câu chuyện, tin tức về tương lai, chân tướng của vị diện, thay đổi sự thật, cải biến tương lai, còn có thể...

Vô số thi thể theo sông Triều Bạch trôi xuống, trong trời đêm chảy qua ánh lửa, còn dư lại thì đang không ngừng chỉnh quân, không ngừng chém giết. Đối diện, quân Kim đã ác chiến một ngày, lại lần nữa khôi phục thế công như sóng dữ, nghiền ép tới hướng một nửa Thường Thắng Quân còn chưa sụp đổ. Quách Dược Sư chỉ theo bản năng dẫn dắt trận thế hỗn loạn, dẫn theo quân đội chạy đi tới hướng thành Yến Kinh tan tác kia. Thời gian cách mấy năm, cảnh tượng thành Yến Kinh rơi vào tay Tiêu Can nghiền ép tan tác, dường như hiện lại trước mắt. Mà vào lúc này, đầu tiên bán đứng y chính là huynh đệ bên cạnh y...

Đêm khuya, vô số bại binh tràn vào cổng chính thành Yến Kinh, Tri phủ Thái Tĩnh đứng ở trên cổng thành nhìn cảnh tượng này, cả người cũng đã phát lạnh. Tiếp theo sau Quách Dược Sư thống lĩnh quân đội trực thuộc đi vào cổng thành, người Nữ Chân như thủy triều ào tới, công phá tòa thành..

Sau khi cổng thành đóng lại, Thái Tĩnh chạy xuống, ở trong quân trận hỗn loạn tìm được Quách Dược Sư. Quách Dược Sư thần khoác áo khoác, cầm trong tay đao thép, nửa người là máu, trong ánh mắt phủ kín tơ máu, giống như con mãnh hổ sắp vồ người. Thái Tĩnh không dám oán trách, miệng nói:

- Tướng quân về tới là tốt rồi, tướng quân về tới là tốt rồi! Chỉ cần có tướng quân đây, chúng ta có thể bảo vệ được Yến Kinh...

Quách Dược Sư đã từ trên ngựa nhảy xuống, quay đầu nhìn ông ta:

- Ngươi không hỏi ta vì sao bại binh sao?

- Bất kể vì sao bại binh, chỉ cần có thể học được bài học...

- Ta cũng rất muốn biết vì sao ta bại binh!

Quách Dược Sư rống lên một tiếng:

- Ngươi đi theo ta! Chúng ta đi hỏi xem!

Y chợt xoay người, dẫn các tướng theo bên mình đi vào nội thành, còn lại tướng sĩ đều tự giác chạy lên tường thành thủ vệ, thế công của người Nữ Chân ngoài thành ngừng lại. Thái Tĩnh đi theo Quách Dược Sư đi phía trước, trong lòng rất bất an. Không lâu sau, tới bên trong sân đại doanh một bên thành, bên này là nơi đóng quân của đám người Trương Lệnh Huy, thủ vệ trong doanh trại rõ ràng có chút đề phòng, có người đi tới với ý đồ ngăn cản, nhưng Quách Dược Sư vốn cũng không rảnh để ý tới, người bên cạnh đã xông tới chế phục đối phương, chỉ chốc lát sau, đội ngũ giống như thủy triều ào vào.

Trong giáo trường doanh trại, biểu hiện của hai tướng lĩnh Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân rõ ràng đang chờ y tới, quân hai bên đang giằng co, Quách Dược Sư lập tức đi tới chỗ hai người đối phương. Trương Lệnh Huy mới định chào hỏi, Quách Dược Sư đã tung một quyền đánh mạnh vào mặt của gã, Lưu Thuận Nhân theo sau cũng xông lại ý đồ khuyên can, bị Quách Dược Sư tung một quyền đánh vào bụng, một quyền khác nện xuống sau lưng, đánh gã quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này Trương Lệnh Huy bị đánh bật lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, Quách Dược Sư đã bước tới trước mặt gã tung một cước, đá gã bay đi.

Xung quanh giương cung bạt kiếm, nhưng mà ở dưới uy áp của Quách Dược Sư, không người nào dám ra tay.

- Các ngươi lâm trận bỏ chạy, bán đứng huynh đệ!

Quách Dược Sư đi trở về bên người một nhà bên này, từ bên hông người hầu rút ra đao thép:

- Hôm nay ta giết các ngươi, các ngươi có gì để nói không?

Lúc này Thái Tĩnh mới đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra

Trương Lệnh Huy từ mặt đất đứng lên:

- Ta có điều muốn nói!

Tiếp theo chỉ về hướng Thái Tĩnh:

- Nhưng có ông ta ở đây, làm sao để nói?

Quách Dược Sư chỉ vào Thái Tĩnh quát lớn:

- Cứ nói ở trước mặt hắn!

Trương Lệnh Huy cắn chặt răng:

- Được! Huynh là đại ca, huynh muốn ta nói ta phải nói: Người Vũ triều không xứng đáng! Bọn họ chính là tường đất không chống đỡ nổi! Chúng ta không giữ được!

- Ai nói ta không giữ được!

Quách Dược Sư quát:

- Hôm nay là ta sắp đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng rồi!

- Đại ca chỉ có thể áp chế Hoàn Nhan Tông Vọng một chút! Phía tây bọn họ còn có đại quân của Hoàn Nhan Xương, phía sau còn có nhiều hơn! Còn đại ca thì sao? Huynh chỉ có Thường Thắng Quân! Huynh có thể giữ được bao lâu? Người Vũ triều không đáng tín nhiệm, đại ca đã quên lần trước bị đánh bại ở nơi này sao? Huynh đã quên Trương Giác chết như thế nào rồi sao? Bọn họ chỉ biết tham quyền vơ vét của cải. Vũ triều không có nam nhân đâu!

Quách Dược Sư nhìn gã, lắc lắc đầu:

- Nhưng lần này... là các ngươi làm ta đại bại...

Trương Lệnh Huy nói:

- Nhưng nếu như đại ca thắng, thì chính là thắng thảm, nếu như huynh giết chết Hoàn Nhan Tông Vọng thì sao chứ? Đại ca! Trên tay chúng ta chỉ có bao nhiêu người như vậy, các huynh đệ không muốn đối địch với người Nữ Chân đâu...

- Là huynh đệ của ngươi, hay chỉ có tên ẻo lả ngươi!?

Quách Dược Sư phất phất tay, nói với tất cả binh lính đông đúc ở xung quanh.

Lưu Thuận Nhân từ bên cạnh lại đây:

- Đại ca! Đây cũng là chủ ý của đệ...

- Vậy trong huynh đệ của ta đã có hai tên ẻo lả rồi!

Quách Dược Sư hít một hơi, nói tiếp:

- Các ngươi vội vã rút lui! Các ngươi sợ hãi không có cơ hội đầu hàng! Các ngươi vội vã làm nô tài cho người ta! Các ngươi nói Vũ triều không có nam nhân, chính các ngươi làm sao có thể tính là nam nhân! Bình thường các ngươi không phải như thế... Ta cũng không ưa thích Vũ triều, không thích chuyện Trương Giác... Nhưng ta sao có thể giống như các ngươi..

Thanh âm của Quách Dược Sư dần hạ thấp, Thái Tĩnh ở một bên nghe được hết hồn, qua thật lâu, ông ta mới thấy hai vai Quách Dược Sư run run:

- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...

Quách Dược Sư cười rộ lên. Lúc ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của y như là suy sụp xuống, trong ánh mắt và trong tiếng cười đều tràn đầy bi thương.

Thái Tĩnh đi qua nói:

- Các vị tướng quân! Chỉ cần đồng lòng hợp sức, Yến Kinh vẫn có thể thủ, chỉ cần giữ được Yến Kinh, phía nam tất có viện quân...

Nói còn chưa dứt lời, Thái Tĩnh chợt ngừng lại, bởi vì Quách Dược Sư quay đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta.

Quách Dược Sư nhìn Thái Tĩnh một hồi lâu, thấp giọng thở dài:

- Thái đại nhân có biết hay không, người Vũ triều các vị giống như dịch bệnh...

Nói xong những lời này, thân hình của y đột nhiên bật lên, Trương Lệnh Huy vốn thấy y thở dài, nghĩ rằng chuyện có chuyển biến tốt, nhích tới gần, lần này Quách Dược Sư lại lần nữa tung một cước đá vào ngực gã, đá cả người gã bay ngược ra, quỳ trên mặt đất trượt ra thật xa, trong miệng phun ào ra máu tươi.

- Biết các người làm cho ta chết oan uổng bao nhiêu huynh đệ hay không...

Thanh âm của Quách Dược Sư vang vọng khắp doanh trại. Mắt thấy Trương Lệnh Huy bị đá bay đi, Lưu Thuận Nhân lui ra phía sau hai bước, mà Quách Dược Sư chỉ vung đao lên, từ trên người cắt lấy một mảng lớn góc áo, ném lên trời.

- Ta sẽ đầu hàng đấy, nhưng từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn là huynh đệ!

Xung quanh vô số binh sĩ nhìn cảnh tượng này.

Thái Tĩnh xông lên:

- Quách Tướng quân! Ngài không thể như vậy...

Quách Dược Sư giơ tay nắm lấy vai của ông ta, quay đầu nói:

- Hiện giờ còn có thể làm gì? Thái đại nhân! Đầu hàng đi!

- Không đúng, Quách Tướng quân! Ngài đã từng nói, chỉ cần chiếm thành giữ lấy...

Ông ta còn chưa dứt lời, Quách Dược Sư tung một quyền đánh trên mặt ông ta, đánh ông ta bay ra ngoài, dừng ở dưới chân các tướng lĩnh hầu cận.

- Ta đưa cho người nhiều tiền như vậy, người chỉ cần biết gật đầu là được rồi...

Trong miệng Quách Dược Sư thấp giọng lẩm bẩm, sờ sờ miệng, cuối cùng nhìn thoáng qua Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân trong đại doanh, lại nhìn đông đúc tướng sĩ phía trước, sau đó xoay người đi ra phía ngoài, nghe phong thanh có tiếng nức nở... Thành trì to lớn dưới bầu trời đêm, người Vũ triều đã kinh doanh hai năm ở đây, trả giá vô số ngân lượng, hiện giờ thành trì cao ngất mà chắc chắn, giống như con cự thú nằm úp sấp. Mặt phía đông thành trì, người Nữ Chân bắt đầu hạ trại, tới ngày mai, bọn họ sẽ bắt đầu chế tác khí giới công thành, chuẩn bị tâm lý làm công kiên chiến trường kỳ.

Tham vọng của một người ở trong đêm này, phá vỡ bầu trời, rồi lặng yên biến mất.

*********

Kinh thành, trong Tướng phủ hỗn loạn ồn ào, trong thư phòng, Ninh Nghị mang đến tất cả tư liệu, tính cả từ Hộ bộ mang tới rất nhiều văn bản, đều đã tập hợp phân loại trong này. Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, Văn Nhân Bất Nhị cũng ở trong này làm đủ loại công việc.

- Chiếu thư phong Quách Dược Sư làm Yến vương, phỏng chừng phải hạ...

Ninh Nghị nhìn bản văn trong tay, một mặt uống trà, một mặt tùy ý nói.

- Thánh Thượng sợ rồi!

Nghiêu Tô Niên thả lại một phần hồ sơ lên cái giá bên cạnh, thấp giọng nói một câu:

- Tin tức người Nữ Chân xuôi nam vừa tới, mọi người đều biết không ổn, nhưng lúc này mà phong vương... cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng!

Kỷ Khôn nói:

- Mặt khác mà nói, bệ hạ đối với toàn bộ tình hình thế cục, dường như là biết rất rõ ràng đấy!

- Đúng vậy, dường như còn biết rõ hơn so với chúng ta...

Ninh Nghị nhíu nhíu mày nói.

Trong lúc nói chuyện, Tần Tự Nguyên từ ngoài cửa bước vào, ông nhìn nhìn đống đồ vật này nọ trên bàn Ninh Nghị:

- Cái này chính là mấy thứ theo như lời Lập Hằng trước đây à?

Ninh Nghị nhìn thoáng qua, gật đầu một cái:

- Ừm! Địa hình của hộ bộ, tư liệu hộ tịch, tính cả thăm dò của Trúc Ký ở phương bắc, tất cả bất lợi với kỵ binh tiến lên địa hình núi rừng, còn có dự án sơ bộ việc đi dời thân trang, hương dã ở xung quanh... Tuy nhiên hiện tại xem ra, hẳn là chẳng có tác dụng gì rồi!

Lúc mới bắt đầu tin tức người Nữ Chân xâm nhập tới phía nam, trong Tướng phủ còn có một số lượng lớn đoán trước và suy diễn, trong đó một loại suy diễn là cấp tiến nhất: dùng người Nữ Chân đối phó với người Liêu! Xem theo thực lực của người Liêu đối lập với quân đội Vũ triều, nếu người Nữ Chân phát huy ưu thế kỵ binh điển cuồng nam tiến, khi họ phá vỡ hai địa phương Yến Kinh, Nhạn Môn Quan, kế tiếp không lấy trọng trấn mà chỉ cướp bóc hương dã, quân đội của người Vũ triều sẽ bất lực đối với thế tới của họ, cuối cùng, nơi hội chiến, quyết chiến duy nhất, sẽ chỉ là thành Biện Lương.

Kết quả suy đoán như vậy, chỉ có thể nói không người nào dám lấy đi lên cung vàng điện ngọc. Bởi vì đối phương mới bắt đầu xuôi nam, chúng ta bên này đã nói:

"Buông tha cho toàn bộ phía bắc Hoàng Hà đi, bọn họ có lẽ một chút ý nghĩa đều không có!" Chuyện này là không thể nào nói được ở trong đó, nhưng nếu thật sự muốn nói, mấy chục vạn quân đội phía bắc Hoàng Hà có thể tạo thành nhiều ngăn trở đối với người Nữ Chân.. thì trong lòng mọi người... dường như một chút lòng tin đều không có.

Đây là thứ gì đó vượt qua phía trên lý trí và chiến thuật, nhưng ở trong hiện thực: Người Nữ Chân hết lần này tới lần khác đánh thắng người Liêu, tựa hồ đều là loại bằng chứng "không thực tế" này.

Ở điều kiện tiên quyết "phía bắc Hoàng Hà ý nghĩa không lớn" "mục tiêu chiến lược duy nhất của người Kim là Biện Lương", Ninh Nghị cho Trúc Ký làm rất nhiều công tác, chủ yếu nhất là thăm dò địa hình của khu vực đám người quần cư phía bắc Hoàng Hà, cộng lại tất cả nơi bất lợi với mã chiến, để thích ứng di dời dân chúng, lương thực, tiến hành vườn không nhà trống. Thậm chí hắn căn cứ rất nhiều tư liệu của Hộ bộ làm ra một cuộc di dời lớn, vườn không nhà trống trong phạm vi ngàn dặm, bóp chết dự án nhu cầu hậu phương của kẻ thù. Nhưng đương nhiên, hiện tại hết thảy đều không có ý nghĩa, bởi vì không có ai chơi với hắn như vậy, bởi vì không có ai biết trước tương lai lại có một "sỉ nhục của Tĩnh Khang" như vậy.

Đương nhiên, dự án của hắn, trước mắt cũng chỉ là một tư tưởng bước đầu, làm vẫn còn chưa đủ hoàn thiện. Sớm vài ngày mọi người tụ cùng một chỗ thương lượng một chút, lẫn nhau đều là người thông minh, chỉ có thể làm ra một cái đề án không tưởng vắt khô trí tuệ để nghị luận: Đối phương lợi hại ở chỗ đơn thuần dùng kỵ binh tiến công, có lẽ cũng không cần suy xét hậu cần bảo đảm. Mà vấn đề của bên mình ở chỗ: tiến hành vườn không nhà trống ở một địa phương kinh doanh hơn hai trăm năm, trước không nói vấn đề khả năng, chỉ riêng tổn thất tạo thành có lẽ còn lớn hơn so với thua trận trong trận chiến này.

- Hiện tại có lẽ hữu dụng!

Tần Tự Nguyên đi vào trong phòng, thở dài, lấy ra một ít tin tình báo gửi tới đưa cho mọi người xem, theo đó tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, Văn Nhân Bất Nhị nói một câu: "Cái này Thánh Thượng..." Ngay sau đó lại cảnh giác không có nói tiếp.

Ninh Nghị xem hết mấy thứ kia, ngồi trở lại trên ghế, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng không tránh được trong lòng nổi sóng:

- Nói đùa gì thế...

Tin tình báo đại khái tóm lại làm ba điều:

Quách Dược Sư sau khi chống cự với Hoàn Nhan Tông Vọng mấy canh giờ, đã binh bại như núi đổ; tiếp sau đó quy hàng Kim quốc. Người Vũ triều tốn nhiều tiền chuộc về, rồi sau đó lấy toàn bộ Yến Vân làm chất dinh dưỡng, cực cực khổ khổ kinh doanh Yến Kinh Thành hơn hai năm, trong một đêm đổi chủ. Trên đường Hoàn Nhan Tông Vọng xuôi nam không có nơi nào có thể thủ. Lúc này, phỏng chừng quân đông lộ Nữ Chân đã chạy đến ba trấn Hà Bắc.

Mà ở tây lộ, mấy vạn binh sĩ dưới Nhạn Môn Quan bị Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn suất lĩnh đại quân tách ra. Bọn họ không có phá được quan ải vì tốn quá nhiều thời gian. Dưới Nhạn Môn Quan ngoại trừ Võ Thắng Quân trấn thủ nơi đây, còn có Nghĩa Thắng Quân hai năm trước đây mời chào phần đông người Liêu tụ tập lại. Đối mặt với người Nữ Chân đã từng hủy diệt quốc gia của họ, Nghĩa Thắng Quân này lại không có biểu hiện ra thù hận và sức chiến đấu, bọn họ đồng loạt phản bội, mở cửa hiến thành. Sau đó, giữa Nhạn Môn Quan đến Thái Nguyên, giữa Thái Nguyên tới Biện Lương, gần như đã là đất bằng ngựa phi.

Hùng quan cũng vậy, thành kiên cố cũng thế, giống như châm ngôn thời cổ đại, tới cuối cùng, chúng không có một cái nào là bị người từ bên ngoài công phá. Mà để dự phòng Nữ Chân xuôi nam, triều đình từng làm ra chiến lược mời chào tàn quân Liêu quốc ở khắp nơi... đến giờ này đã gần như hoàn toàn thất bại.

Mà điều thứ ba, Đồng Quán rời khỏi Thái Nguyên, đang trên đường về kinh, và thánh chỉ đang lên phía Bắc, trao tặng ông chức Xu Mật Sứ có toàn quyền chỉ huy chiến sự phương bắc, cùng đi qua sát bên người.

Tuy rằng biết rõ người Nữ Chân niên đại này giống như mở rồi đóng, nhưng Ninh Nghị cũng chưa từng nghĩ tới, hết thảy lại thực sự nhanh như vậy. Chỉ mới thời gian mười ngày, một đường từ Nhạn Môn Quan toàn bộ phương bắc rơi vào tay giặc, người Nữ Chân giống như nước lũ cuồn cuộn cuốn thẳng xuống dưới.

- Kế tiếp, phía nam Nhạn Môn Quan, dù sao cũng là địa phương của chúng ta, mấy chục vạn quân đội đóng ở các nơi, cho dù là bọn họ nhanh mấy đi nữa, tốc độ cũng sẽ không nhanh hơn quân đội hành quân từ trước. Chúng ta còn có thời gian! Lập Hằng! Hãy tận lực sửa sang lại tư liệu tình hình kinh tế của ngươi, đến lúc đó phối hợp với phía bắc chặn lại, kéo chậm hậu cần của người Nữ Chân... Chỉ cần Thánh Thượng bên kia gật đầu, tất cả quan lại Hộ bộ phía bắc nghe ngươii điều phối, đồng thời cũng cho người Trúc Ký của ngươi gia nhập hỗ trợ, dời người vào núi, mang đi lương thực, tập trung mồi, phối hợp quân đội phía bắc ở phụ cận tác chiến!

Ninh Nghị ánh mắt phức tạp, một bên Nghiêu Tổ Niên lên tiếng nói:

- Tướng gia, lúc này vườn không nhà trống, không khỏi phiêu lưu quá lớn!

Trong lòng mọi người, phần lớn có thể hiểu được việc này. Cho dù trong lòng biết rõ sự lợi hại của Nữ Chân, cho dù tuyến đầu phương bắc đã toàn diện rơi vào tay giặc, phía sau còn có mấy chục vạn đại quân, hiện tại tới ngày khai chiến chỉ còn mười ngày đề xuất vườn không nhà trống, khiến dân chúng mất đi chỗ ở, phiêu lưu chính trị lớn chính là không chống nổi... Nói không chừng thực sự có người nào đó sẽ ngăn chặn người Nữ Chân ở trên đường Thái Nguyên, đánh bại bọn họ thì sao? Mấy chục vạn quân, không lý do quả quyết bọn họ chiến bại a!

- Không có biện pháp!

Tần Tự Nguyên lắc lắc đầu:

- Cũng may trong lòng Thánh Thượng... là có hiểu rõ... Ta tạm thời không ở trên triều đình nhắc nhở, đợi tiến cung, nói riêng cho Thánh Thượng nghe, sẽ được phép đấy!

Ninh Nghị gật gật đầu:

- Trình tự di chuyển tận lực từ bắc tới nam!

Kỷ Khôn bên kia cũng nói:

- Mở rộng toàn bộ sự tình đi! Sở quốc công về kinh có lẽ là chuyện tốt, ông không muốn ở lại Thái Nguyên, chúng ta hãy tìm lý do cho Sở quốc công. Trung tâm trận chiến này nhất định sẽ rơi vào kinh thành, bởi vậy Quốc công gia trước tiên về kinh trấn thủ. Bây giờ nghe nói tới chuyện hơi có chút giật gân, nhưng Quốc công gia hơn phân nửa sẽ thu hàng, chúng ta đẩy ông đến nơi đầu sóng ngọn gió!

Văn Nhân Bất Nhị mỉm cười, bên kia, Ninh Nghị thu dọn đồ đạc:

- Nếu được phép, ta chuẩn bị Bắc thượng!

Nghiêu Tổ Niên nhíu mày:

- Lập Hằng trấn thủ kinh thành không được sao?

- Tin tình báo đưa về tốc độ nhanh nhất, mới có hiệu suất cao nhất. Dù sao sau khi tiếp thu ta cũng không có tinh lực xử lý chuyện khác rồi, vẫn phải đến địa phương gần nhất nhìn mới được. Yên tâm! Một khi gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức chạy trốn!

- Vậy ta theo ngài Bắc thượng!

Văn Nhân Bất Nhị cười nói:

- Dù sao ngài sẽ lập tức chạy trốn!

Tần Tự Nguyên nhìn mọi người, cũng cười cười:

- Ta chuẩn bị vào cung. Hai ngày này sẽ quyết định mọi chuyện!

Lão nhân xoay người rời phòng, Ninh Nghị cũng cười cười:

- Ta đi về trước sắp xếp một chút! Cáo từ mọi người.

Nguyên vốn chiến sự giờ mới bắt đầu, hữu Tướng phủ làm phụ trách hậu cần, gánh vác vẫn là rất nhiều công tác vụn vặt mà phức tạp, nhưng tới lúc này, cảm giác gấp gáp rốt cục ầm ầm áp chế, người cũng phải chuẩn bị điều động đi. Mà cũng ở trong hơn mười ngày khai chiến này, rất nhiều cư dân địa phương phía bắc Hoàng Hà, cũng bắt đầu dưới uy hiếp của chiến tranh mang gia đình rời khỏi nơi cư trú... Đây là toàn bộ tin tức khá linh thông thứ nhất trong thúc đẩy di dời lớn, vô số quân đội, đang nhanh chóng điều động lên quan ải hướng lên tuyến trên.

Chiến tranh là chuyện của quân nhân, dân chúng bình thường chỉ phải tránh xa, hoặc là ở nơi yên tĩnh chịu đựng trong im lặng. Mà cũng trong bầu không khí này, có một bộ phận người thân là cực kỳ đặc biệt, lúc này hoặc tụm năm tụm ba, hoặc một mình một bóng, cầm trong tay binh khí hoặc đao hoặc thương bất đồng, mặc hoặc chỉnh tề hoặc cũ nát, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi thuyền hoặc ngồi xe... tất cả đều ngược dòng hướng tới tuyến đầu chiến cuộc... nơi báo trước tử vong...+

Bình luận

Truyện đang đọc