Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

Tuy nhiên binh lính Võ Thụy Doanh vẫn tự bảo vệ mình không tồi, cũng ngăn cản, bắt làm tù binh và giết chết một ít bại binh Lương Sơn đi lạc đàn. Mà đại đội Lương Sơn thì xuyên qua từ giữa, cướp đường mà chạy về phía Lương Sơn.

Trận tan tác này như thể thiêu đốt toàn bộ những đám mây phía chân trời. Hào quang như lửa đổ xuống mặt đất. Sau khi chủ lực của đám bại binh Lương Sơn bỏ chạy, hai phe Võ Thụy Doanh và đồi Độc Long đều bắt đầu tiến hành càn quét đám tàn binh bại tướng bị tách ra khỏi đội. Ninh Nghị gặp Hà Duệ ở lều dưới chân núi, tỏ vẻ cảm tạ y đồng thời cũng nói chuyện với y về tình hình chiến sự lần này.

- Lương Sơn đã không đáng nhắc đến. Ta biết chỉ nói miệng thì mọi người không tin nhưng sau lần thực chiến này, chắc hẳn Hà Thống lĩnh và các vị tướng sĩ cũng đã ghi nhận trong lòng rồi nhỉ.

Ninh Nghị cười cực kỳ hiền lành nhưng sau đó lại hạ giọng khẽ nói:

- Một trận chiến đồi Độc Long này, Lương Sơn đại bại, mấy cái thôn trang sao có thể có chiến lực như vậy chứ? Bọn họ bảo vệ nhà mình đã là thỏa mãn rồi. Trận chiến này thắng được là nhờ Võ Thụy Doanh chúng ta ở đây, đa số là dựa vào Hà Thống lĩnh ra tay, lấy sáu ngàn quân đánh bại hai vạn quân Lương Sơn. Sau này tại hạ sẽ mời công cho Hà Thống lĩnh ở trong thư gửi Tần tướng. Quân đội từ trên xuống dưới cần Hà Thống lĩnh chuẩn bị nhiều hơn, cần phải tuyên truyền nhiều hơn … Lương Sơn đã không còn gì đáng sợ nữa …

Kiệu hoa thì mọi người cùng nâng, lúc này tuy rằng Võ Thụy Doanh bị đánh tách làm hai nhưng thương vong cũng không nặng nề. Ninh Nghị nói như vậy đương nhiên quân công về sau sẽ cho y toàn bộ. Hơn nữa để tiếp theo có thể tổng tiến công Lương Sơn thì đúng là cũng cần có người ra sức tuyên truyền, hạ thấp thực lực Lương Sơn. Hà Duệ tương đương với được một hồi đại quân công, đại phú quý từ trên trời rơi xuống. Cho dù có chia cho Thống soái trong quân và một số người còn lại thì y vẫn chiếm lợi rất lớn. Mà việc chuẩn bị tiếp theo như thế nào, trong lòng y đương nhiên cũng hiểu được. Lúc này y rất cảm kích Ninh Nghị, tự nhiên cũng thuận miệng đồng ý những việc nhỏ mà Ninh Nghị nói y làm tiếp theo.

Đi thật xa ra khỏi doanh trại, Ninh Nghị mới giơ tay lên ra sức đấm vào giữa không trung đang nhuộm ánh trời chiều, nghiến răng nghiếm lợi chửi:

- Bọn khốn khiếp vô năng … Vương Sơn Nguyệt dẫn người đi tới đón.

Gã biết Ninh Nghị đã nói gì với Hà Duệ, chính là nói Hà Duệ giao tất cả tù binh cho bên mình xử lý. Vương Sơn Nguyệt nói:

- Chuẩn bị đi tiếp nhận những người đó à? Nghe nói Trịnh Bưu bị bắt sống. Nếu ngươi biết y, nói không chừng y sẽ rất kinh ngạc, giật mình khi nhìn thấy ngươi đó.

Đuốc dần dần được thắp lên. Từ xa xa nhìn lại, sau mấy ngày chém giết ác liệt, đồi Độc Long giờ bao phủ trong màu lam xám của trời chiều. Những cây đuốc sáng ở đây chính là mọi người đang lùng bắt tù binh. Công việc cần làm còn rất nhiều nhưng mấy ngày sắp tới, không khí nôn nóng đã dần dần được bình ổn. Vừa mới xuống núi, Ninh Nghị đã tóm lấy Chúc Long đang mang theo người đi ra xem tình hình xung quanh:

- Trước hết dẫn người theo ta đi giải quyết sự tình Lý Ứng đã!

Hơn bốn mươi người đi đến trước Lý gia trang. Lý Ứng đã trở về trang, bảo trang hộ phải canh phòng. Lúc này trong lòng y đã cực kỳ hối hận. Nếu sớm biết thế này thì không nên xem chừng hướng gió như lúc trước. Sau khi đánh xong, hai trang Chúc, Hổ chắc chắn sẽ khởi binh hỏi tội. Với tình trạng hiện giờ, thật ra y cũng không hề sợ hai trang liên hợp nhưng nghe nói bên này còn có cả người của triều đình, nếu thật sự muốn xử lý y thì rất phiền toái.

Y biết lúc này tướng sĩ Võ Thụy Doanh cũng đang ở bên cạnh đồi Độc Long nên vội vàng cho trang hộ chuẩn bị tiền tài, quà cáp thật nhiều, muốn dùng để mở đường.

Chỉ cần qua được cửa này, từ nay về sau, đồi Độc Long chính là do một mình Lý gia trang thống lĩnh. Đang lúc rối ren thì người của triều đình đã tới, gửi vào một tờ danh sách. Trên danh sách muốn y giao ra gần một nửa tiền tài của thôn trang để làm bồi thường, sau đó hắn sẽ tuyệt đối dứt khoát không dính líu vào việc này nữa.

Đối phương đồng ý nói chuyện là được rồi. Lý Ứng thở phàn nhẹ nhõm. Mặc dù khá là công phu sư tử ngoạm nhưng cũng không phải là không thể thương lượng.

Người đó là từ triều đình tới, đương nhiên phải công phu sư tử ngoạm, chưa chắc đã có giao tình gì với hai trang Chúc, Hổ. Trên thực tế, nhìn tình hình nhiều ngày qua là có thể thấy, có lẽ bên phía triều đình hy vọng cả đồi Độc Long và Lương Sơn lưỡng bại câu thương.

Lý Ứng vội vàng triệu tập mấy trăm trang hộ đi ra cửa trang đón tiếp. Cửa trang mở ra, công tử nhà giàu kia liền dẫn tùy tùng mà đa số người vẫn còn nhuốm đầy máu tươi đi vào trong trang. Lý Ứng vội vàng chắp tay chào đón. Hai bên vừa mới đi qua cửa trang, đột nhiên công tử nhà giàu rút khẩu hỏa súng trên người ra, bắn thẳng vào đầu Lý Ứng. Lý Ứng hốt hoảng định trốn thì hơn bốn mươi tay nỏ đã nhắm vào y và Quỷ Kiểm Nhi Đỗ Hưng ở bên cạnh, bắn loạn xạ. Mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì công tử nhà giàu đã quát:

- Lý Ứng cấu kết với đám phỉ Lương Sơn, ý đồ mưu phản. Hiện giờ đại quân Võ Thụy Doanh đang ở ngoài trang, ai muốn cùng phạm tội?

Lúc này Chúc Long cũng dẫn theo hơn hai trăm người từ cửa trang chạy thẳng tới.

Ninh Nghị lấy danh nghĩa triều đình, mà Lương Sơn lại đang tan tác, chỉ nháy mắt trong trang đã rối loạn, nhưng không có bao nhiêu người dám phản kháng vào lúc này.

- Hiện tại tất cả các nơi đều thiếu người, việc phân chia các trang hộ ra như thế nào là việc của các ngươi, cứ bố trí cho tốt. Về phần người nhà của Lý Ứng và những phần tử ngoan cố thì nên thanh trừng như thế nào, các ngươi ở trong thôn trang lâu như vậy thì cũng chắc phải biết. Tài sản của Lý gia, các ngươi một phần, Hổ gia một phần, ta muốn một phần, Võ Thụy Doanh bên ngoài một phần, làm phiền các ngươi vậy. Sau này ta khả năng sẽ còn phải tới đây làm ăn buôn bán, chúng ta có lẽ sẽ trở thành hàng xóm, còn phải làm phiền Chúc huynh chăm sóc thật tốt địa phương đồi Độc Long này.

Ninh Nghị cười cười trong ánh sáng lay động của những cây đuốc. Chúc Long gần như là gật đầu theo bản năng. Trên thực tế, đám người Chúc gia cũng định một thời gian nữa sẽ đến Lý gia hỏi tội, chỉ có điều không ai ngờ được rằng vừa mới đánh nhau xong, mọi người còn đang đắm chìm trong vui sướng, thương bệnh còn chưa kịp sắp xếp thì Ninh Nghị đã quả quyết giết tới đây.

Về phần trong số người của Lý gia kẻ nào là bè lũ ngoan cố thì đương nhiên người của Chúc gia phải biết. Một khi muốn bước tiếp theo dùng danh nghĩa triều đình để thanh trừng thì cũng không quá khó khăn.

Sự tình đã được giải quyết, đám người Ninh Nghị liền ngay lập tức đi ra ngoài trang.

- Giờ đi tiếp nhận những tù binh bị bắt nào. Mọi người xốc lại tinh thần đi, đã xong một số việc nhưng vẫn chưa hết hẳn đâu … Chờ ăn một chút và nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục bắt đầu làm việc … Đêm nay sẽ bận rộn lắm đấy.

Vương Sơn Nguyệt hỏi:

- Ngươi muốn xử lý những tù binh này như thế nào?

- Còn phải hỏi sao? Người nhà của bọn họ phần lớn đều ở trên Lương Sơn, đương nhiên là phải đánh một ít, giết một đám …

Ninh Nghị cười rộ lên:

- Sau đó lại thả toàn bộ bọn họ ra, ha ha ha ha …

Trong bóng tối mờ mịt, tiếng cười của Ninh Nghị vang lên nhưng tiếng bước chân vẫn không hề chậm lại chút nào, vẫn dồn dập và kiên định như cũ. Trong tiếng cười cũng không có nhiều ý vị vui sướng hoặc thả lỏng. Khi tất cả mọi người đều ít nhiều thở phào một hơi, hưởng thụ một lát sự yên lặng lúc này thì Ninh Nghị vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, một khắc cũng không dừng lại, không ngừng thúc đẩy bánh xe thật lớn trước mặt, muốn hướng tới đối thủ liên tục đè ép, nghiền nát … Mối thù phá gia ở Tô gia, đến hiện tại chỉ sợ đã được lấp bằng năm, sáu ngàn tính mạng, nhưng … Đây cũng mới chỉ là mở đầu mà thôi. Không lâu sau đây, mọi người Lương Sơn có lẽ sẽ hiểu rõ ràng điểm này … Việc vây bắt bại binh Lương Sơn được tiến hành suốt cả một đêm. Trong đêm tối, ngẫu nhiên có thể truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, thê lương, kinh hãi …

Trong trận chiến này, đồi Độc Long chết vô số người. Đối với những trang hộ có người nhà chết lần này thì những gì xảy ra với người Lương Sơn thế nào cũng không hề có gì là lạ. Tuy rằng lúc trước Ninh Nghị đã trao đổi với đám người Chúc Triều Phụng, muốn để lại một ít tù binh, nhưng đối với sự giải phóng cơn tức giận của người đồi Độc Long như vậy, hắn cũng không để ý tới.

Trong trận chiến này, đại bộ phân tù binh bắt được vẫn là do người của Võ Thụy Doanh trông giữ. Ninh Nghị lĩnh người đi, ra mặt làm việc mấy lần, sau đó giao tiếp và bố trí, một vòng thẩm vấn liền bắt đầu ở quân doanh. Lúc này, tù binh bị bắt có hơn một ngàn năm trăm người, trong đó có hơn năm trăm người trước đó đã bị bắt rồi lại được thả trở về trong quân Lương Sơn, khi Ngô Dụng dời bọn họ ra phía sau thì bị Võ Thụy Doanh bắt được toàn bộ.

Trong trận thẩm vấn này, tỷ lệ giết người còn cao hơn vài lần so với trước kia.

Mà trong điểm của ghi chép thẩm vấn lại là quê quán, danh tính, tình trạng gia đình của mỗi người. Nếu thực sự gặp đám ngoan cố, lập tức một bộ phận gần như bị mang ra giết chết ngay để giết gà dọa khỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc