ỐC ĐẢO NƠI KHÔ CẰN

Edit: Diệp Y Giai

"Tu Di Linh Thiên không phải là bảo vật gì, cũng không phải dị năng, mà là thiên phú." Trác Hiên cẩn thận nhớ lại, "Tôi đại khái lúc còn rất nhỏ, ở kho lưu trữ sách của môn phái chúng tôi đã từng thấy qua một vài ghi chép rất ít ỏi. Ngược dòng thời gian ba trăm năm, môn phái chúng tôi từng một thời cực thịnh, theo ghi chép thì chưởng môn lúc đó của môn phái là một người có được thiên phú Tu Di Linh Thiên. Ông sử dụng Tu Di Linh Thiên gieo trồng ra rất nhiều thảo dược hiếm có. Học võ cần rất nhiều thảo dược, bất luận là đặt nền móng, hay là tăng cao tiềm lực, lượng thảo dược cần dùng đều rất nhiều. Nghèo học văn, giàu học võ, chính là đạo lý này. Bước đầu tiên dưỡng khí* chính là dược thiện, bước thứ hai là dược ɖu͙ƈ, bước thứ ba còn lại là đan dược. Nội khí của mỗi môn phái là khác nhau, phương thuốc cũng bất đồng. Đây mới là nguyên nhân võ thuật xuống dốc, trêи trái đất dược liệu hiếm có trân quý mà phẩm chất tốt càng ngày càng ít, luyện võ cũng càng ngày càng khó."

(*: phương pháp tu luyện của các đạo sĩ thời xưa)

Lạc Hương nghe mà có chút sững sờ, lần đầu tiên cô nghe Trác Hiên nói chuyện khí vũ hiên ngang đến vậy, lần đầu tiên chứng kiến trêи mặt anh xuất hiện chút ít biểu tình, đương nhiên, cũng là lần đầu tiên nghe anh nói nhiều câu như thế, trước kia anh luôn tích chữ như vàng.

"Khi đó vị chưởng môn kia của chúng tôi dựa vào Tu Di Linh Thiên mang toàn bộ môn phái lên đến đỉnh phong, có thể thấy được sự lợi hại của Tu Di Linh Thiên này. Càng không nói đến hiện tại đang ở nơi tận thế." Sắc mặt Trác Hiên có chút nghiêm khắc, Lạc Hương hiểu được những lời mà anh chưa nói ra, đương nhiên là thứ này không được tùy tiện nói cho người khác biết nữa.

Lạc Hương liếc mắt, mình cũng không phải kẻ ngốc. Loại chuyện này dù nói lung tung khắp nơi, cũng chỉ nói cho anh nghe mà thôi. Chẳng lẽ trong lòng anh không cảm động mà khen cô được à?

Có điều Lạc Hương tưởng tượng bộ dáng cảm động của Trác Hiên một chút, lập tức rùng mình một cái, tỏ vẻ, anh vẫn như bình thường là được rồi, được rồi.

"Em biết việc này rất trọng đại, sẽ không tùy tiện nói lung tung." Lạc Hương thấy Trác Hiên nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Bởi vì tò mò, người chưởng môn này từng sử dụng năng lực trong tay đi thăm dò vài chuyện, ngược lại tìm được ghi chép ở trong điển tịch của một quyển Đạo gia, thiên phú này trêи cơ bản là cứ ba trăm năm xuất hiện một người, nhưng về sau, người chưởng môn này trong một lần quyết đấu võ lâm đã chết đi, cũng không còn người nào quan tâm chuyện này nữa, đồng thời toàn bộ môn phái cũng theo đó mà sụp đổ, nhận lấy thương tích nghiêm trọng, từ đó không gượng dậy nổi, nhiều lần gặp họa diệt môn. Cho nên chuyện không gian của em đối với những người khác mà nói là có ích không hại, không được tự ý dùng nó để cứu giúp người khác." Trác Hiên lo lắng, không thể không nếu một ví dụ để chứng minh.

Trác Hiên hiểu rõ Lạc Hương dù không phải là người lương thiện gì, nhưng cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, cho nên khó bảo đảm cô sẽ không vì cứu người mà bại lộ không gian của mình. Đây rõ là Trác Hiên quan tâm sẽ bị loạn, kỳ thật ở chung với nhau, cô cũng không cố làm ra vẻ, tỏ rõ thái độ chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình. Nếu là trước khi thiên địa đại biến, đối với loại người này anh dù không chán ghét, nhưng cũng lười phản ứng, dù sao ở trong lòng Trác Hiên, có thể lọt vào mắt anh cũng chỉ có hạng người thực lực cao cường. Không dám xen vào việc của người khác đại biểu cho không có lòng tin vào thực lực của chính mình, ngay cả thực lực của bản thân cũng không tin tưởng, anh đương nhiên sẽ không đặt vào trong mắt.

Hiện tại à, đồ gì đương nhiên cũng là nhà mình tốt. Giờ phút này ích kỷ của Lạc Hương ngược lại khiến lòng anh vui mừng, suy cho cùng một người vợ không biết tự lượng sức mình luôn cảm giác mình nên làm chúa cứu thế dù thế nào cũng sẽ không so được với một người vợ chuyên tâm chiếu cố chính mình, cái gì cũng không cần quan tâm quá mức. Cái từ độc quyền này, có đôi khi lại vô cùng được người hoan nghênh.

Cái gì? Chưa kết hôn đã gọi vợ là không được? Chẳng lẽ ôm cũng bế rồi, cô còn muốn gả cho người khác à? Từ khoảnh khắc hiểu rõ tâm ý bản thân, trêи người Lạc Hương cũng đã đánh dấu toàn bộ nhãn hiệu "Trác Hiên" rồi, mà trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không mất hiệu lực.

Lạc Hương không hiểu được trong lòng Trác Hiên đang chuyển những ý niệm gì, nhưng cô nghe hiểu ý kiến của Trác Hiên.

Giống với phân tích lúc trước của cô, một không gian mang bên mình sẽ không vĩnh viễn tồn tại đối với nơi tận thế này mà nói, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ có ích, nhưng lâu dài lại có tai hại rất lớn, mà tận thế vốn rất mỏng manh sẽ không chịu được sức ép như thế, cũng không giao nổi đại giới như vậy. Lạc Hương vốn không định bại lộ không gian quyết định giấu không gian của mình càng thêm kín.

"Em hiểu, trừ anh ra, trêи thế giới sẽ không có người thứ 3 biết được." Lạc Hương thận trọng cam đoan, tuy Trác Hiên rất lợi hại, nhưng hai quyền khó địch bốn tay, nếu Tu Di Linh Thiên này bại lộ, ai cũng không bảo hộ được cô.

"Trác Hiên, anh muốn vào xem một chút không?" Sau khi Lạc Hương bị thuyết giáo cả buổi trời, cuối cùng cũng nhớ ra chính sự. Mà Trác Hiên sau khi dừng lại, cũng phát giác bản thân lại lải nhải lâu như vậy, có chút không được tự nhiên hiếm thấy, nhưng là một người người tập võ, tự nhiên không thể dễ dàng lộ ra biểu cảm như vậy, cho nên mặt anh vẫn là mặt than như cũ.

Nghe được lời mời của Lạc Hương, anh bình tĩnh gật đầu, kỳ thật trong lòng sao có thể nửa điểm tò mò cũng không có chứ.

Lạc Hương lôi kéo tay Trác Hiên ý niệm trong đầu tiến vào không gian. Sau khi Trác Hiên có chút không quen lấy lại bình tĩnh, mới cẩn thận xem xét diện mạo của không gian này.

Bên cạnh là đồng ruộng, khắp nơi đều là trái cây rau dưa, rất có cảnh tượng bội thu. Xa một chút chính là đồng cỏ, đủ loại súc vật thảo nguyên đều có, chủng loại phong phú, Trác Hiên hiểu được, sữa tươi mà mình uống mỗi ngày đại khái được sản xuất ra từ nơi này. Sau đó là núi cao, cây cối sum xuê, thường thường cũng có vài động vật chạy ra, mà Lạc Hương giới thiệu, trong núi lớn cô góp nhặt được không ít thảo dược, ít nhất những giống có trêи sách đều được gieo trồng. Cảnh sắc sau núi cao nhìn không đến, Lạc Hương dẫn anh tới đỉnh núi, tự nhiên có thể nhìn xuống toàn cảnh. Vài ngọn núi vây quanh một hồ nước rất lớn, là hồ nước ngọt, bên trêи không chỉ có cá đang nhảy ra mặt nước, còn có những loài chim sống dưới nước bay tới bay lui.

"Nơi này của em trái lại rất náo nhiệt." Trác Hiên nhìn thấy những con chim đang bắt cá, cũng không rõ lắm rốt cuộc là loài chim gì.

"Hì hì, những loài chim này đều là những con chim bị thương mà em nhặt được, có một số là do trong quá trình di chuyển không cầm cự được, có một số là đánh nhau bị thương, có những con là bị người làm hại, khi đó chúng nó sắp chết, em sẽ thừa dịp người khác không chú ý cho chúng nó vào không gian." Lạc Hương hiển nhiên đắc ý với hành động lúc trước của mình, hiện tại những con chim này không có thiên địch, liều mạng sinh sản, cô chán ăn trứng gia cầm, có đôi khi sẽ lựa chút trứng chim hoang dã có hương vị khá ngon để ăn.

Còn phía sau núi là hồ nước mặn, nối liền với hồ nước mặn là biển lớn mênh ʍôиɠ. Từ lúc không gian thăng cấp tới nay, không gian trở nên khá lớn, trong đó biển khơi trở nên rộng lớn hơn trước kia rất nhiều, không thấy được bờ.

"Nơi này em thu nhặt được những thứ gì?" Trác Hiên tò mò. Dù sao thuỷ sản dễ thu thập, nhưng giống loài trong biển rất nhiều, thu thập thế nào chính là một vấn đề.

"Những thứ trong hồ nước mặn và biển kỳ thật đều không xài tiền." Lạc Hương nhớ tới hành động lúc trước của mình: "Những thứ trong hồ nước mặn kia là em đặc biệt đi hồ Thanh Hải* du lịch, ngay cả nước đựng cũng thu lại một bao tròn. Trong biển cũng không khác mấy, chẳng qua tuy mỗi mùa đều đi nơi đó thu lại, nhưng mấy năm nay thứ thu được so với biển khơi chân chính vẫn là quá ít. Có điều, những cá biển em thích em đều không bỏ qua một loài nào." Lạc Hương nói xong chợt nhớ tới cá ngừ—— chính mình vì thu thập loại cá này đã phí không ít khí lực, chỉ chờ ở bên cạnh một vài người câu cá biển mới tìm được cá ngừ còn sống.

(*: Hồ Thanh Hải (tiếng Trung: 青海湖, bính âm: Qīnghăi hú) hay hồ Koko Nor (từ tên gọi trong tiếng ʍôиɠ Cổ) là hồ lớn nhất Trung Quốc và còn là hồ nước mặn lớn thứ hai thế giới sau Hồ Muối Lớn ở Mỹ.)

"Hôm nay chúng ta ăn cá ngừ đi. Em làm cho anh ăn." Lạc Hương nói gió chính là mưa, lập tức bắt đầu phóng xuất tinh thần lực. Tinh thần lực của cô ở trong không gian có thể bao trùm cả không gian, tiếp đó lấy ra một con cá ngừ còn sống đang loạn nhảy, lớn hơn cả cánh tay người.

Sau đó cô cực kỳ hưng phấn lắc mình trở về tiểu lâu, bỏ quên Trác Hiên ở đỉnh núi.

Trác Hiên vốn đang nhìn con cá rất lớn rất lớn kia đến ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Hương cũng đã rời khỏi.

Trác Hiên nhìn nhìn núi đá bên chân, quyết định thừa dịp cơ hội này, đi nhiều một chút, tỉ mỉ xem xét một chút trêи núi này rốt cuộc có những thứ gì.

Một đường đi tới, Trác Hiên phát hiện nơi này có rất nhiều thứ bộ dạng đều không phù hợp lẽ thường, mặc dù không có thực vật tương sinh tương khắc sinh trưởng cùng một chỗ, nhưng có vài thực vật không thích hợp sinh trưởng gần nhau, chúng nó có tính địa bàn rất nghiêm khắc, vấn đề đó ở nơi này lại không hề xuất hiện. Có nhiều thứ không thích hợp môi trường ấm áp, ở nơi này lại tươi tốt um tùm, mà mấy ngọn núi cách núi tuyết duy nhất quá xa, độ cao cũng không kém, Trác Hiên tạm thời không thể nhìn thấy. Trác Hiên không hề động đến những dược liệu thoạt nhìn làm cho người ta rất thích kia, đại khái cũng đoán ra không gian này có hiệu quả sinh trưởng gia tốc, dược linh của những dược liệu này đã sắp trăm năm rồi, tuyệt đối được xem là thuốc tốt.

Chờ Trác Hiên từ trêи đỉnh núi tới giữa sườn núi, Lạc Hương mới tìm đến, chỉ là diễn cảm rất nịnh hót: "Ha ha... Trác Hiên, bữa tối em đã... làm xong. Em mang anh quay về ăn cơm, thuận tiện nhìn xem tiểu lâu của em."

Trác Hiên cười như không cười, hiện tại đối diện với Lạc Hương, anh dường như càng thêm thả lỏng, mặc dù không có biểu cảm, nhưng cảm xúc trái lại dao động rất nhiều. "Không dám làm phiền."

Lạc Hương coi như mình có nghe không hiểu, mang theo Trác Hiên về tới tiểu lâu.

Tiểu lâu làm bằng gỗ, có khí tức cổ điển vô cùng nồng đậm, Trác Hiên lần đầu nhìn thấy đã thích: "Lưu lại cho tôi một gian phòng."

Lạc Hương vốn muốn khoe bài trí trong tiểu lâu không khỏi cứng ngắc lại, sau đó hối hận, bản thân từ nay về sau thật sự có tư mật gì cũng không còn.

Có điều...

Lạc Hương gãi gãi đầu, hai người thân cận nhất, hoàn toàn không có bí mật, nghĩ đến cô và Trác Hiên sẽ biến thành loại bí mật này, cô sao lại không uể oải, không khó chịu, ngược lại dâng lên một cỗ ngọt ngào đây?

Chẳng lẽ yêu thích của mình đối với anh đã đến loại tình cảnh tiến vào trạng thái "cô dâu chờ gả" rồi à?

Lắc lắc đầu, ném ý nghĩ quỷ dị của bản thân ra khỏi đầu. "Trác Hiên, anh muốn xem suối nóng đầm lạnh không. Đúng rồi, gần đây còn có dòng suối nhỏ, đầu nguồn là núi tuyết —— chính là ngọn núi quanh năm tuyết đọng, cuối nguồn là sông lớn nối liền hồ nước ngọt kia. Giữa lòng con suối nhỏ này ở trêи một quặng Ngọc Thạch, lại đều là nước tuyết, chất nước tốt lắm."

Trác Hiên thấy cô nói rất thú vị, nên một mình một người đi qua nhìn.

Lạc Hương thì đứng ở trong tiểu lâu tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Bởi vì Lạc Hương phát hiện, pizza là món Tây, đại gia Trác Hiên chắc chắn không muốn thấy thứ này, Lạc Hương đành phải gạt anh đi, một lần nữa chuẩn bị cơm chiều.

Cá ngừ không dùng hết, Lạc Hương thái cá thành miếng, làm thành từng miếng cá nướng, quét tương và nguyên liệu, đặc biệt ngon miệng. Lấy xương cá hầm canh, cá biển nấu với đậu hũ rất ngon. Lại làm chút rau dưa, bữa tối này xem như đã chuẩn bị tốt.

Lạc Hương so sánh hai bên, một là miếng cá nướng thơm ngào ngạt, một là pizza có chút ngấy, Lạc Hương không hề lưu luyến ném pizza vào tầng hầm tiểu lâu.

Trác Hiên rất nhanh đã trở về, nhìn đồ ăn trêи bàn, khóe miệng nâng lên.

Lạc Hương ngây người một hồi, trong đầu lại không biết ngựa thần lướt gió tung mây thế nào nghĩ tới một từ hình dung từng đọc trong tiểu thuyết.

Kiếm thần khẽ cười.

Đúng vậy, từ hình dung này. Lạc Hương cảm thấy, cái từ này chính là dùng để hình dung Trác Hiên vừa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc