ỐC ĐẢO NƠI KHÔ CẰN

Edit: Diệp Y Giai

Lúc tinh thần lực của Lạc Hương phát tán ra ngoài, đột nhiên có chút ngưng trệ. Mà lúc cô còn chưa kịp phản ứng, con nhện kia đột nhiên bò rất nhanh về hướng cô.

Lạc Hương trợn tròn mắt, mình trốn rất kỹ rồi, tại sao lại bị phát hiện chứ?

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Lạc Hương cũng không quản gì khác, trực tiếp thuấn di rời khỏi, miễn cưỡng tránh thoát tơ nhện mà nó phun tới.

Lạc Hương thấy mấy người khác chưa đến, động tác của con nhện kia lại nhanh chóng vô cùng, cảm thấy tự nhiên có chút sợ hãi lo lắng, đầy trong đầu đều là chạy trối chết thế nào, trái lại không còn lòng dạ nào để nghĩ đến những thứ khác.

Có điều, sau khi liên tục thuấn di mấy chục lần, tinh thần lực Lạc Hương có hơi kém đi, cô bắt đầu cân nhắc xem bản thân có nên mạo hiểm một lần không, chỉ chịu đánh không trả lại cũng không phải là tác phong của cô.

Từ bên hông rút song đao ra, Lạc Hương thuấn di đi tới trêи lưng con nhện, mặc dù thuấn di nhiều ít cũng sẽ có chút sai sót, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến động tác của Lạc Hương.

Bởi vì ở giữa không trung, Lạc Hương mới vừa dừng lại đã bắt đầu rơi xuống, đao này cũng rất chuẩn xác cắm vào lưng con nhện.

Lạc Hương không dám dừng lại lâu, không đợi bản thân rơi hẳn xuống, đã lại thuấn di né ra.

Lưng nhện bị thương, nhưng chút vết thương nhỏ ấy đối với nó mà nói thì không coi vào đâu cả. Ngược lại con dao cắm ở trêи lưng chưa rút ra kia, khiến nó khó chịu nổi giận.

Kết quả của việc con nhện bạo phát chính là nó phun độc. Bụng của nó hóp xuống, mà trong không khí thì tràn ngập vô số hơi nước, những hơi nước này nhìn qua không quá rõ ràng, nhưng Lạc Hương tận mắt thấy những thực vật bên kia khô héo đi thì biết, đó là sương kịch độc.

Lạc Hương không khỏi may mắn trực giác của mình, trước khi con nhện phun sương độc, cô dựa theo trực giác của mình tiến vào không gian. Nếu không, dù có thuấn di cô vẫn sẽ bị những sương độc có thể trôi theo gió kia gây độc. Lạc Hương bên này tránh được một kiếp, mấy người nơi Trác Hiên đã có phiền toái.

Vốn Lý Liên Hoa mang theo bọn họ đi mai phục, tính toán để một người chờ tìm được sơ hở trực tiếp thu thập con nhện kia. Nhưng không ngờ con nhện kia lại có thể phát hiện ra chỗ ẩn thân của Lạc Hương, mà sau khi Lạc Hương chạy thoát mấy lần, vốn sắp dẫn con nhện kia vào trong bẫy rập, lại không nghĩ Lạc Hương bị đuổi đến nóng nảy, cho nó một đao, con nhện đó cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà bạo phát.

Nó vừa bạo, Lạc Hương thì không sao cả, lại khổ mấy người mai phục, bọn họ lại đang ở trong phạm vi sương độc. Cũng may Lý Liên Hoa mặc dù hơi tiểu bạch, lại là đứa trẻ rất thông minh, hơn nữa dị năng của cậu ta có ba loại, công thủ đủ cả, nhân tiện truy tung, phối hợp lại thực lực cũng rất cường đại.

Mà năng lực thủ hộ trong này có thể dùng để phòng bị sương độc xâm nhập. Dị năng này kỳ thật rất mạnh, có thể đắp nặn không khí thành đủ loại hình dạng, nhưng cũng có một số hạn chế, thứ nhất là thời gian tồn tại ngắn, chỉ có ba mươi giây, thứ hai là phạm vi rất nhỏ, chỉ có phạm vi sáu mét.

Mấy người họ cũng không như Lạc Hương đã có dị năng thuấn di còn chật vật không chịu nổi, bọn họ đều là người có phản ứng vô cùng nhanh chóng, nhìn thấy sương độc kia bị ngăn cản, lập tức động thân lui về phía sau, đặc biệt Trương Văn Bác, anh ta còn mang theo Lý Liên Hoa cùng nhau hành động. Có lẽ do Lý Liên Hoa sử dụng dị năng không thể phân tâm, cần phải có người chiếu cố. dongnghicac

Mấy người lần đầu vây công kết thúc thất bại, cũng may biết xem thời cơ, bằng không phỏng chừng ngay cả xương cốt cũng bị con nhện kia hóa thành nước hút vào trong bụng rồi.

"Thực xin lỗi, là tôi làm việc lỗ mãng." Lạc Hương thấy mọi người đều chật vật, có chút tự trách.

"Nhưng tôi thật sự không biết nó phát hiện ra tôi thế nào, tôi thật ra trốn rất kỹ, cũng không lộn xộn cái gì." Lạc Hương trăm mối vẫn không có cách giải.

"Có thể là bởi vì nó cũng là biến dị phương diện tinh thần." Ngược lại Lý Liên Hoa nhìn ra một số thứ: "Mê cung mà nó bố trí để vây khốn con mồi hẳn chính là dị năng của nó, mà dị năng này thuộc về phương diện tinh thần lực. Chị Mai cũng có tinh thần lực tương đối mạnh, nó có thể đã phát hiện ra như vậy."

Mặc dù Lạc Hương rất囧, mình 26 tuổi, lại bị "thanh" thiếu niên gọi chị*, nhưng hiện giờ cô không có sức tính toán việc này. "Cậu là nói tinh thần lực của tôi tương đối mạnh, mà nó đã phát hiện ra tinh thần lực của tôi, mới phát hiện tôi." Lạc Hương dừng một chút, cẩn thận hồi tưởng: "Hình như lúc tôi quan sát cảnh vật chung quanh, quả thực đã phát hiện ít cảm giác cản trở trêи tinh thần. Được rồi, tôi hiểu được vấn đề xuất hiện ở chỗ nào rồi, lần sau sẽ cẩn thận hơn."

(*: Liên Hoa gọi Lạc Hương là "đại tỷ", là tôn xưng những người phụ nữ lớn tuổi.)

Mọi người thấy Lạc Hương hiểu ra chỗ nào xảy ra vấn đề, cũng không tiếp tục chú ý vấn đề này nữa, mà bắt đầu thảo luận rốt cuộc nên săn giết con nhện này thế nào.

"Con nhện này rất lợi hại. Chúng ta có nên bỏ qua nó không? Hiện tại vẫn chưa biết rốt cuộc nó ở cấp mấy. Tính ra thì không có lợi lắm." Đỗ Minh phân tích.

Trác Hiên nhìn anh ta một cái: "Không sao cả. Nó không tệ."

Lạc Hương hướng lên trời liếc cái xem thường, được rồi, cô hiểu rồi, lòng hiếu chiến của Trác Hiên lại hừng hực thiêu đốt rồi.

"Vậy chúng ta bố trí một chút, tìm cách giải quyết nó." Vu Khôn cuối cùng hạ kết luận. Bọn họ không dễ gì mới gặp được một động vật biến dị có vẻ như ở cấp sáu, bỏ qua nó rồi không biết cần bao lâu mới có thể tìm được một con nữa. Bọn họ còn có những nhiệm vụ khác, mà đến khu rừng sương mù này thuần túy là hành động cá nhân, thời gian của bọn họ cũng không nhiều.

Cuối cùng, kế hoạch tập kϊƈɦ thành công, Lạc Hương hấp dẫn lực chú ý của con nhện rất thành công, không còn né tránh có chút hỗn loạn như lúc mới bắt đầu nữa, mà hoặc nhiều hoặc ít dùng đến một ít võ kỹ đã học được, dù sao những chiêu thức mà Trác Hiên dạy cô phần lớn đều là mượn lực trả lực, cô trêи đại thể có thể lĩnh hội một chút tinh túy.

Mà những người khác vào lúc con nhện tiến vào phạm vi công kϊƈɦ của bọn họ, ăn ý mười phần bắt đầu công kϊƈɦ, giá trị vũ lực của Trác Hiên rất cao, còn có chút tức giận về hành vi khi dễ Lạc Hương của con nhện này, cho nên tương đối tàn nhẫn gỡ toàn bộ chân của con nhện trong nháy mắt. Việc mà người khác không làm được, đối với Trác Hiên mà nói cũng không phải quá gian nan, tốc độ của anh tương đối nhanh.

Mà hoàn toàn đánh gục con nhện lại chính là Vu Khôn.

Vốn Lạc Hương cảm thấy Vu Khôn mềm lòng như thế cũng không giống loại người tâm ngoan thủ lạt thế này, sao có thể xuống tay dứt khoát như vậy? Nhưng về sau ngẫm lại, người này đại khái là loại người kiên quyết nhận định không phải tộc ta tất có dị tâm.

Hai đội ngũ chia chiến lợi phẩm, hạch não của con nhện cho tổ bốn người, mà thi thể dư lại thì cho Lạc Hương bọn họ.

"Kỳ thật vị thịt của động vật biến dị cấp sáu này cũng không tệ lắm, đáng tiếc là một con nhện." Đỗ Minh cảm thán: "Hiện tại thịt để ăn càng ngày càng ít, các nhà khoa học đã phát hiện động vật biến dị cấp một trở lên vẫn có thể ăn được, nhưng mùi vị từ cấp bốn trở xuống thật sự không ngon, nếu không phải thật sự không còn biện pháp, mọi người cũng sẽ không ăn."

Sáu người rốt cục tách ra, mặc dù mọi người ở chung không lâu, nhưng cũng được coi là có đánh nhau mới thành bằng hữu, hơn nữa còn cùng nhau hợp tác, ấn tượng về nhau coi như tốt.

"Tôi không biết hai người rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nhắc nhở hai người, không nên ở chỗ này quá lâu. Cho dù Lạc Hương có dị năng thuấn di cũng không có tác dụng bao nhiêu." Trương Văn Bác dừng một chút: "Trừ rừng rậm sau này cố gắng đừng đi về hướng nam, nơi đó không an toàn. Tận lực đi Bắc Kinh hoặc là thảo nguyên sa mạc chẳng hạn."

Bốn người bọn họ vẫn chưa lộ ra nhiều tin tức khác, nhưng Lạc Hương hiểu được, nói cho mình nghe những chuyện này là đủ rồi. Lạc Hương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

"Chúng tôi đã biết. Cảm ơn. Mọi người bảo trọng."

———————————— Hai đội tách ra phân cách tuyến ——————————

"Sao vậy, luyến tiếc bọn họ?" Trác Hiên mở đường ở phía trước, bọn họ cách mục đích không xa.

"Có hơi, nhưng không sao. Bọn họ cũng không tệ mà." Lạc Hương ở phía sau, nhìn nhìn bản đồ: "Chúng ta bây giờ cũng sắp vào sâu trong rừng rậm rồi, còn xa lắm không?"

"Không xa." Trác Hiên nghĩ nghĩ: "Sau khi chúng ta tìm được đồ, trực tiếp đi Bắc Kinh." Anh muốn đi tìm chút tư liệu về phương diện dị năng cho Hương Hương, thực lực của Hương Hương hiện tại quá yếu, cũng không phải bây giờ luyện tập võ thuật là có thể bù lại. Anh ở ngoài miệng mặc dù chưa bao giờ nói, nhưng cũng không có nghĩa là anh không để cô ở trong lòng.

"Hay quá. Em cũng cảm thấy tình huống bây giờ không rõ, hai chúng ta chạy loạn khắp nơi, rất nguy hiểm." Lạc Hương thật ra rất vui vẻ, cô cảm thấy nếu trong kế hoạch tương lai của Trác Hiên vì cô, vậy có phải đại biểu trong lòng anh cũng có cô không?

Gõ gõ đầu mình, để cho mình đừng tiếp tục miên man suy nghĩ. Cũng quyết định, chuyện này, một ngày nào đó, cô sẽ nâng cao dũng khí lên hỏi rõ ràng.

Sau khi đi được bốn ngày, bọn họ rốt cuộc tìm được nơi đó.

Nơi này nếu như không có bản đồ, muốn tiến vào thật sự không dễ dàng. Xuyên qua một hang động, cửa vào hang động chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào một người, nhưng con đường trong lòng hang lại rất phức tạp, giống như mê cung, qua khỏi hang thì vào một cái sơn cốc, mặc dù nói là sơn cốc, kỳ thật nơi này rất lớn, mà sau khi vào đến sơn cốc còn phải tìm được cửa vào thạch thất, chuyển tảng đá mở cửa vào, nơi này mới lộ ra.

Lạc Hương cảm thấy trải nghiệm này sao lại cẩu huyết như vậy. Cũng chỉ có nhân vật chính kịch võ hiệp có bàn tay vàng trong truyền thuyết mới có trải nghiệm này.

Nơi này cũng không có đồ vật khác, đều là sách vở.

Không biết chưởng môn đời thứ bao nhiêu hao hết tâm tư như vậy, tìm địa phương thế này, cũng không chỉ sưu tập bí tịch võ công, mà bao gồm rất nhiều đồ, không chỉ có Trác Hiên nhìn đến vui vẻ, Lạc Hương cũng thấy động tâm.

"Anh tới đây tìm gì? Mấy thứ này dường như đối với việc anh tu luyện không có tác dụng gì." Lạc Hương kỳ thật cũng được xem là hiểu biết Trác Hiên, mấy thứ này Trác Hiên cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không đến mức anh phải ngàn dậm xa xôi chạy đến tìm.

"Nơi này có phương thức tu luyện sau Tiên Thiên, trước kia lúc sư phụ dẫn tôi tới nơi này, lại không được xem." Trác Hiên nghĩ nghĩ: "Đồ nơi này đều bị dọn rồi. Chúng ta không có thời gian nán lại ở trong này, cũng không cần xem kỹ."

Lạc Hương gật đầu. Bất kể thế nào, mục đích lần này của bọn họ đã đạt được.

Nơi kế tiếp chính là lên thủ đô.

Bình luận

Truyện đang đọc