ỐC ĐẢO NƠI KHÔ CẰN

Edit: Diệp Y Giai

Vào phòng họp, Lưu Hải rất quen thuộc ngồi xuống. Lạc Hương cũng không để ý. Nhưng Trác Hiên sau khi đi vào, theo quán tính nhìn một chút, phát hiện trang bị theo dõi ở nơi này kỳ thật cũng không tệ. Anh không nói gì, coi như cái gì cũng không nhìn thấy.

"Hương Hương, hiện tại có chỗ ở chưa? Nếu không thì ở chung với cha mẹ tôi, hiện điều kiện ở nơi này cũng không tệ lắm. Hơn nữa chỗ ở cũng lớn." Lưu Hải nói.

Lạc Hương lắc đầu, hơi cười: "Lần này tới là để đưa một tư liệu sách cổ rất trọng yếu. Đàn anh của anh đã an bài chỗ ở cho chúng tôi rồi. Không cần làm phiền người nhà anh nữa." Lạc Hương nói khá hàm súc, nhưng Lưu Hải là người rất thông minh, tự nhiên nghe ra được, bọn họ cầm bản cổ tịch kia để đổi chỗ ở.

"À, cái gì mà quan trọng như vậy?" Lưu Hải thật ra có chút hứng thú.

"Vừa rồi bọn họ gọi anh, hình như cũng là bởi vì quyển sách đó. Đúng rồi, anh đến nơi đây như thế nào?" Lạc Hương chuyển đề tài.

Lưu Hải khẽ cười khổ: "Lúc trước có lẽ cô cũng đã nắm rõ, chúng tôi nghe Thẩm Nhan nói cô bị thương. Vốn tôi và Tào Thượng còn muốn đi cứu cô, nhưng Lam Ba và Lâm Dũng bị người đàn bà kia kϊƈɦ động buông tha cho cô. Những người khác đều là thái độ mọi chuyện không dính thân, khi đó bị người biến dị vây quanh, chỉ bằng tôi và Tào Thượng thì không xông ra được. Sau đó bị người biến dị đánh lén, ông bà Bùi và chú dì Lâm đều không chạy kịp, ngược lại Thẩm Nhan được Lâm Dũng cứu. Mà trêи đường đi Bắc Kinh, Thẩm Nhan rời khỏi tiểu đội, còn Sở Ninh không biết tung tích, tôi nhìn thấu bọn họ, tới Bắc Kinh trở về nhà, về sau gặp được thầy, rồi vào đây làm nghiên cứu viên. Ngoài việc biết Tào Thượng hình như tiến vào quân đội, những người khác đều không rõ ràng."

Lạc Hương cười khổ: "Kỳ thật lúc trước là Thẩm Nhan đẩy tôi xuống lầu, nói thật tôi thực sự không biết mình đã đắc tội cô ta lúc nào."

Lưu Hải ngẩn người, sau đó cười lạnh: "Yên tâm, Hương Hương, tuy rằng tôi không biết cô ta rốt cuộc sống như thế nào, nhưng dựa theo cá tính này của cô ta, chắc chắn sẽ không tốt."

Lạc Hương phất phất tay: "Không sao, không nói chuyện cô ta nữa. Đúng rồi, tôi muốn hỏi chuyện về thuốc lên cấp dị năng. Anh biết không?"

Lưu Hải mấp máy miệng, cuối cùng nói: "Tôi... tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có lẽ, giống như trong tiểu thuyết nói, dựa vào sức mạnh bên ngoài để lên cấp dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt."

Ánh mắt Lạc Hương tối lại, cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện này.

Trác Hiên nhìn thấy ngược lại hiểu rõ, đại khái nơi này có điều lệ bảo mật, cho nên không thể nói rõ. Nhưng lời nói vừa rồi, cũng không sai biệt lắm.

"Được rồi, không kéo anh nói chuyện phiếm nữa. Dù sao anh cũng có thể biết được địa chỉ nơi chúng tôi ở, có thời gian, thì đến chơi." Lạc Hương đứng lên, "Anh đi làm việc đi. Vừa rồi lão giáo sư hình như rất coi trọng anh đấy. Nghiên cứu ra nhiều thứ chút, là có công lao lớn rồi."

Rất nhanh, Lạc Hương bọn họ rời khỏi nơi này, đi theo người dẫn đường đến chỗ ở bọn họ được nhận.

Nơi này là khu biệt thự, đều là biệt thự nhỏ hai tầng kiểu cách Châu Âu, bọn họ được phân một căn, còn có một số vật dụng hàng ngày cùng với một tủ trái cây rau dưa lạnh và một túi gạo.

"Tiến sĩ Lữ quả nhiên ra tay bất phàm." Mấy thứ Lạc Hương coi trọng đều được chuyển vào phòng, đặt ở chỗ nên để.

"Hừ, đó là do đồ chúng ta đưa qua rất đáng giá." Trác Hiên cười lạnh. Anh bây giờ đối với với đất nước làm việc không hề có hơi thở đại quốc, ngược lại càng giống thế lực địa phương.

Có điều anh rất rõ ràng, lực lượng của một người không thể đụng chạm tới cơ quan quốc gia được. Chỉ có thể có mắt như mù có tai như điếc.

Lạc Hương tiễn nhân viên giao hàng ra ngoài, trở về đánh giá nơi này, cảm thán, rốt cục có một chỗ ở an ổn.

"Nơi này có nước có điện, rất không tồi. Hiên, chúng ta ở trong này tạm thời thu xếp ổn thỏa được không." Lạc Hương đề nghị.

Trác Hiên gật đầu.

Lạc Hương hôn anh một cái rồi đi vào phòng bếp rửa sạch đồ làm bếp chuẩn bị nấu cơm. Lần này cô không có ý định dùng đồ trong không gian, mà là lấy vật tư hiện tại ở bên ngoài chuẩn bị cơm canh. Bởi vì không xác định nơi này có giám thị không, nếu như thật sự có, vậy thì chỉ sợ mình dùng nhiều một chút là sẽ bị phát hiện, không bằng để mấy ngày nguy hiểm đầu tiên này trôi qua đã.

Chẳng qua lần này chỉ có muối hơn nữa đồ ăn nguyên liệu không ngon không được Trác Hiên thích, bình thường một bàn sáu bảy món ăn có thể quét sạch toàn bộ, lần này lại chỉ dè dặt ăn hai ba món.

Lạc Hương trái lại rất bình tĩnh ăn vào, cô bình thường cũng rất kén ăn, chẳng qua hiện tại đang ở thời kì đặc thù, không thể tuỳ hứng.

Ăn xong Trác Hiên để bát đũa xuống: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo. Mình em ở nhà cẩn thận."

Lạc Hương kinh ngạc: "Anh làm sao thế? Hiện tại trời cũng sắp tối đen rồi."

Trác Hiên không đáp, chỉ nói: "Dọn hết mấy cái cây chung quanh đi, không thể xác định kết quả biến dị cũng chỉ có thể cẩn thận. Cửa sổ trong phòng kiểm tra kỹ một chút, nếu thấy gì không tốt, trở về nói cho tôi biết."

Lạc Hương đảo cặp mắt trắng dã, chỉ có thể nói: "Vậy được rồi. Anh nhớ cẩn thận. Ai, đợi đã." Cô từ trong không gian thả Tiểu Điện hỗn ăn chờ chết ra, vật nhỏ kia vừa lủi một cái đã đứng ở trêи vai Trác Hiên, trêи móng vuốt còn đang cầm quả hạch cắn dở.

"Mang nó theo, có một trợ thủ vẫn tốt hơn." Lạc Hương biết mình đi ra ngoài đánh nhau còn được, thăm dò tin tức thì chỉ có thể gây cản trở, nhưng ngược lại Tiểu Điện có thể thả ra để hỗ trợ.

Trác Hiên gật đầu, cũng không nói gì, chỉ chui vào ô tô, khởi động động cơ.

Anh cần tìm kiếm kỹ lưỡng tình cảnh nơi này lại một lần, chỉ là nhìn qua không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa, anh còn muốn nhìn một chút xem động vật biển rốt cuộc như thế nào. Lạc Hương không để ở trong lòng câu nói đùa kia, anh thì không quên. Hiện tại không có gì là không thể.

Tuy không thể đi bờ biển trực tiếp quan sát, nhưng anh cũng không quên, Bắc Kinh nơi này có Hải Dương quán rất nổi tiếng.

Kính ở Hải Dương quán đều có thể thừa nhận áp lực nước rất lớn, cho nên muốn hư hao cũng không dễ dàng. Như vậy hiện tại hẳn là vẫn còn tồn tại.

Khu biệt thự này có không ít người thủ vệ, hệ số an toàn được cho là rất cao, Hương Hương ở trong này cũng không còn nguy hiểm. Mà mình cũng có thể yên tâm.

Xe vẫn được lái đi ổn định, Trác Hiên mở bản đồ ra xem xét, cuối cùng quyết định đi về hướng Hải Dương quán, dù sao nơi đó tương đối nguy hiểm, chính mình nên thừa lúc trời còn chưa tối đi xem xét kiểm tra, mà chuyện còn lại thì có thể làm lúc trời tối. Tin tưởng trong thành phố này cho dù không có chợ đêm, ban đêm cũng sẽ không hoàn toàn yên tĩnh.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Trác Hiên tăng nhanh tốc độ của mình.

Đi vào cổng của Hải Dương quán, anh ra hiệu cho Tiểu Điện vẫn luôn di chuyển chung quanh mình đi dò đường, dù sao nuôi một thứ có thể ăn như vậy mà không có khả năng thì chỉ là phế vật lót dạ.

Tiểu Điện ɭϊếʍ ɭϊếʍ móng vuốt của mình, lại nghiêng đầu, lỗ tai run lên, phát hiện động tác bán manh của mình không có bất cứ tác dụng gì với tên đàn ông núi băng này, chỉ có thể phóng đi làm việc vặt. Hiện tại chủ nhân không ở bên cạnh, cơm nước đều phải xem sắc mặt người này nha, đương nhiên không thể lười biếng đắc tội được.

Bình luận

Truyện đang đọc