ỐC ĐẢO NƠI KHÔ CẰN

Edit: Diệp Y Giai

Tuy tai hoạ thế giới phát sinh đột nhiên như vậy, nhưng Bắc Kinh bên này lại không xảy ra vấn đề gì. Thế nhưng có một số khu khác dân cư đông đúc bởi vì xuất hiện thiên tai, người chết rất nhiều, hơn nữa sau khi phát sinh tai họa, cũng không có người nào đi cứu viện, hiện tại mỗi một căn cứ người sống sót đều làm theo ý mình, tài nguyên trong tay đều giữ chặt, đâu dễ lấy ra cứu người.

Lưu Hải tức giận ngồi ở trong nhà Trác Hiên bọn họ buồn bực, Hương Hương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra hỏi người nào đó rốt cuộc làm sao vậy.

"Thứ mà các thầy đã nghiên cứu ra, vì sao không thể công bố ra ngoài. Đây là của cải của toàn bộ nhân loại. Có những nghiên cứu này, về sau người chết sẽ càng ít hơn." Lưu Hải đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, lại chưa từng thay đổi lòng mình, thiện ác vẫn rõ ràng, ở trong phạm vi năng lực của bản thân, sẽ tận lực đi cứu người.

Lạc Hương nghe anh ta nói không biết nên cao hứng hay là nên bất đắc dĩ.

"Các anh đều do chính phủ Bắc Kinh cung cấp nuôi dưỡng, người khác lại không cho một phần sức lực, tự nhiên thành quả nghiên cứu hiện tại của các anh chỉ có thể giao cho chính phủ tranh thủ càng nhiều lợi ích. Lưu Hải, anh cũng không phải không rõ." Lạc Hương thở dài, kiên nhẫn khuyên bảo.

Trác Hiên từ trêи lầu đi xuống, mày hơi nhăn lại, không kiên nhẫn nói với Hương Hương: "Hương Hương, nói với loại gia hỏa đầu óc bị lừa gặm này làm cái gì? Lãng phí nước miếng. Sáng hôm nay tôi phải ra ngoài sớm, em thu thập một chút rồi cùng đi với tôi."

"Ừ, lại có chuyện quan trọng gì à?" Lạc Hương biết, bình thường Trác Hiên không quá muốn cô ra ngoài, đây cũng là tư tâm, anh tự tin có thể bảo vệ cô thật tốt. Nhưng có đôi khi sẽ mang cô theo cùng đi giết người tiến hóa, hiển nhiên sợ cô không quen tay, không bảo vệ được chính mình, rất sợ việc bảo vệ quá mức bình thường của mình ngược lại sẽ hại cô. Loại tâm tình mâu thuẫn này Lạc Hương thấy rất rõ ràng, Trác Hiên lại vẫn luôn nghĩ không thông, mỗi lần như vậy trêи mặt không hiện biểu tình gì nhưng ánh mắt lại rất rối rắm đều bị Lạc Hương nhìn thấy rồi thầm cười nhạo rất lâu.

"Này này, tôi quên nói với hai người." Lưu Hải ăn chút nho khô trêи bàn, cũng kinh ngạc với thực lực siêu cường của cái tên Trác Hiên này, lại có thể tìm được đồ ăn vặt mang về cho Hương Hương ăn. Anh ta không biết kỳ thật Trác Hiên trừ xăng cùng huyết tinh não hạch, thì không mang những chiến lợi phẩm khác trở về. "Lần này Thiên Tân bên kia có chút dị động, ít nhất là việc tích trữ đồ ăn, ít đi ra bên ngoài thì tốt hơn. Tạm thời tôi còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là không phải chuyện gì tốt."

"Còn nữa..." Anh ta thần thần bí bí nói mấy câu: "Thầy tôi lén nói cho tôi biết, nghe nói bên chính phủ phái ra mấy chục tiểu đội tinh nhuệ, đều là quân nhân dị năng, đi tìm cái gì đó, nhiều người như vậy mà chỉ có ba đội trở về, hơn nữa có một tiểu đội bốn người tìm được đồ. Mà cái đồ đó... Tất cả mọi người đều rất muốn biết, nhưng mức độ bảo mật rất cao, không có người nào nắm được. Thầy tôi biết tình huống này là bởi vì ông phiên dịch ra quyển sách mà hai người đưa tới."

Lạc Hương và Trác Hiên nhìn thoáng qua nhau, đoán rằng năm nghìn năm văn minh gần đây, chung quy cũng lưu lại một vài thứ quan trọng. Giống với quyển sách mà Hương Hương phát hiện, câu chuyện mà sư môn Trác Hiên truyền thừa xuống.

"Ừ, tôi đã biết, tôi sẽ tận lực ở trong nhà." Lạc Hương gật gật đầu.

"Được rồi, tôi về trước đây. Bọn họ gần đây cho ra rất nhiều sách cổ, trong đó có một số là về phương diện sinh vật, tôi phải đi về thu xếp giúp thầy." Lưu Hải ra cửa: "Hương Hương, nếu thật sự có vấn đề, hai người có thể trốn thì cứ trốn đi. Tốt nhất là đến vùng sa mạc. Nơi đó vừa không có thực vật biến dị, cũng không có bao nhiêu người biến dị, hơn nữa sa mạc cũng không phải khu vực hoàn toàn không thể sinh tồn được, chồng cô lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ tốt cho cô."

Anh ta nói xong lời này rồi rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Lạc Hương chỉ kịp nói tiếng gặp lại.

Mấy tháng này, người biến dị tiến hóa tiến hóa rất lợi hại, xuất hiện rất nhiều người tiến hóa cấp bảy, đã giết chết rất nhiều tiểu đội dị năng, phạm vi sinh tồn của nhân loại lại co rút đi. Mà thực vật cũng bắt đầu biến dị giương nanh múa vuốt, cơ hồ là vào rừng cây hoặc là nơi đông đúc, thì cũng không có thứ gì có thể chạy trốn. An ủi duy nhất là, giữa thực vật, động vật và người biến dị cũng có tranh đấu, bọn chúng tàn sát lẫn nhau khiến áp lực của nhân loại nhỏ đi rất nhiều.

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đến sa mạc? ?" Lạc Hương bày tỏ bản thân khó có thể tiếp nhận, mức độ ánh sáng mặt trời ở đó tuyệt đối có thể phơi chết cô.

Trác Hiên thì nhíu mày: "Làm sao có thể." Anh mở bản đồ ra, bắt đầu tìm ngôi nhà chân chính trong tương lai của bọn họ.

Vùng núi và bình nguyên đều gạch bỏ, vùng núi có quá nhiều thảm thực vật, bình nguyên thì nhiều người biến dị. Rừng mưa nhiệt đới vốn không cần suy xét, còn cả vùng duyên hải và đảo, ngay từ đầu đã bị phủ quyết. Chỉ còn lại sa mạc, băng nguyên, thảo nguyên. Môi trường ở sa mạc quá nóng, nếu Lạc Hương không muốn đi, tự nhiên không cần đi. Chỉ còn lại băng nguyên và thảo nguyên.

Thảo nguyên có hai loại, lần lượt là thảo nguyên nhiệt đới và thảo nguyên ôn đới, nhiệt độ không khí ở thảo nguyên nhiệt đới quá nóng, động vật rất nhiều, cũng bị gạch bỏ, thảo nguyên ôn đới có thể xem xét. Dù sao thực vật thảo nguyên đều thuộc loại hình thấp bé, dựa theo quan sát hiện tại, dù biến dị thế nào cũng sẽ không đột nhiên mọc răng nanh dài ra để ăn thịt người.

Mà băng nguyên cũng chia làm hai loại. Một là Nam Cực Bắc Cực bốn mùa đều có băng tuyết bao trùm. An toàn thì an toàn, trừ bỏ số lượng động vật rất thưa thớt, thì gần như không có nguy hiểm gì. Chỉ là thời tiết rét lạnh, có hiện tượng ngày cực đêm cực, vô luận là Lạc Hương hay là Trác Hiên cũng sẽ không quen. Cái khác kỳ thật không gọi là băng nguyên, mà là đài nguyên. Nơi này nhiệt độ không quá thấp, nhưng gió khá lớn, động vật thực vật cũng không quá nhiều. Ánh sáng mặt trời bình thường, còn có bốn mùa không quá rõ ràng, hơn nữa cũng không phải không một bóng người, có nhiều chỗ vẫn có người ở lại.

Hai người đều cảm thấy, nơi này quả thực là nơi lý tưởng để ở. Thực vật khuyết thiếu không phải vấn đề gì lớn. Chính là có một phần gần sát biển, cần cẩn thận lựa chọn địa điểm định cư.

Không phải hai người suy nghĩ kỳ lạ, hoặc là không có việc gì để làm, mà là sau ngày 2 tháng 2, hai người bọn họ đều có dự cảm. Lạc Hương vốn có linh cảm mạnh, còn Trác Hiên sau khi thực lực tăng lên, cũng có thể nắm được rõ ràng cái loại huyền diệu này, có chút cảm giác.

Bọn họ đều hiểu, sắp phát sinh vấn đề lớn.

Cho nên sớm tìm một đường lui mới tốt, ít nhất vào tình thế khó khăn mình cũng có một mục tiêu.

Ngày hôm đó Trác Hiên vẫn ra ngoài, Lưu Hải thì đã một tuần không tới, tin tức của bọn họ quá mức phong bế, Trác Hiên lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài một lần.

Kết quả thời điểm anh vẫn chưa về, lại có chuyện lớn xảy ra.

Bởi vì đám người biến dị tiến hóa bị săn giết quá nhiều, hiện tại lên cấp lại chậm, người tiến hóa có chút trí tuệ tương đối cao bắt đầu tụ tập lực lượng khắp nơi, chính là động vật biến dị và thực vật biến dị – địch nhân của bọn nó, tính toán động thủ với nhân loại.

Bởi vì động vật biến dị và thực vật biến dị đối với bọn chúng mà nói, chẳng qua là địch nhân và thức ăn của nhau, còn nhân loại đối với bọn chúng mà nói, cũng là thịt mỡ, nhưng miếng thịt mỡ này tương đối hung hãn, có đôi khi cũng sẽ đâm mình bị thương.

Cho nên đoàn kết lại làm thịt miếng thịt mỡ này đi. Chúng nó mới có thể tiến hóa với mức độ lớn nhất.

Đương nhiên, chúng nó có lẽ không hiểu đến mức phức tạp như thế, chỉ là trực giác và bản năng có thể nói cho chúng biết nên làm như thế nào mới tốt.

Tin tức này là do quân đội truyền tới, tựa như muốn tiến hành di dời những người ở vùng này, bố trí đến nơi an toàn nhất. Khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn.

Biệt thự bên cạnh là người nhà của một chuyên gia thiết kế vũ khí, lúc tin tức truyền đến sợ tới mức sắp khóc, Lạc Hương có chút cười khổ không nổi, những người này đều là dùng để khống chế những chuyên gia kiếp ngựa, cho nên mới có đãi ngộ như vậy. Dựa vào người nhà tránh thoát mưa máu gió tanh, lại mất đi cơ hội sinh tồn chân chính của hậu thế, bất kỳ một khả năng nào cũng có cơ hội đoạt mất tánh mạng của bọn họ.

Lạc Hương thuộc loại khuyến khích lấy được nơi ở, loại tình huống này cũng không phải quá mức ít ỏi. Những quân nhân kia báo chút tình huống cụ thể, sau khi cũng khuyên bảo cô tốt nhất ở nơi an toàn đừng tùy tiện đi lại, thì không quan tâm cô nữa.

Cô rất trấn định về phòng, vẫn chưa rời đi, tuy từ cái hành động rút lui này xem ra, nơi này đã rất nguy hiểm. Nhưng cô nhất định phải chờ Trác Hiên trở về. Nếu cứ thất lạc như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại.

Đây là lần đầu tiên Lạc Hương hối hận, bản thân quá mức tín nhiệm năng lực của Trác Hiên. Nếu không như vậy, cô nhất định sẽ bám theo anh, đi ra ngoài.

Quân đội di dời dân cư hành động rất nhanh, không quá mười mấy phút đồng hồ, khu biệt thự nhỏ vốn rất an tĩnh nhưng vẫn có hương vị cuộc sống, đã trở nên yên ắng hoàn toàn, thay đổi không khác với những đống hoang tàn ở thành thị chút nào.

Lạc Hương bắt đầu thu dọn đồ đạc, ném tất những đồ hữu dụng trong phòng vào không gian, cũng thay bộ quần áo mà chỉ lúc nào mình ra ngoài chiến đấu mới mặc, mang song đao của mình, quấn tóc lại, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Không quá nửa giờ, từ xa Lạc Hương đã cảm giác được, có thứ gì đó từ phương xa tới đây. Nghĩ nghĩ, cô trèo lên trêи nóc nhà của biệt thự, tuy chỉ cao hai tầng, nhưng đứng ở nóc nhà vẫn khác.

Tốc độ nhanh như gió, xâm nhập dày đặc vào tiểu khu này chính là bầy dê biến dị. Ước chừng, phần lớn là biến dị cấp bốn, sừng dê bén nhọn, tốc độ nhanh nhẹn, thân thể mạnh mẽ hữu lực lại phóng đại gấp ba, tất cả đều biểu hiện ra, con dê nhỏ cũng có thể biến thân.

Tốc độ của chúng nó rất nhanh, cách Lạc Hương cũng càng ngày càng gần. Nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Trác Hiên.

Lạc Hương lại bò về phía trước, tới đỉnh tháp nước. Bên trêи mỗi biệt thự đều đặt một cái tháp nước cao cao, công năng chủ yếu chỉ dùng để trữ nước. Nhân viên thiết kế lúc trước thiết kế như thế nào thì không rõ lắm, nhưng thứ này đối với tiểu khu hiện tại lại rất hữu dụng, tiểu khu cũng không phải cung cấp nước 24 giờ, mà lúc cắt nước có thể dựa vào tháp nước này trữ nước, rất thuận tiện.

Nhìn ra xa hơn chút, Lạc Hương co rút khóe miệng.

Bên ngoài nhìn không rõ động vật biến dị, còn dày đặc người biến dị, cùng với thực vật biến dị số lượng không nhiều, nhưng hình thể khổng lồ.

Trong đầu Lạc Hương nhất thời hiện lên game máy rời mà mình chơi mấy ngày hôm trước—— thây ma vây thành. Hiện tại tuy không phải thây ma, nhưng cũng không khác biệt gì nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc