ỐC ĐẢO NƠI KHÔ CẰN

Edit: Diệp Y Giai

"Vừa có hai tên dị năng tới đánh nhau." Lạc Hương đem những đồ ở trong phòng thuộc về mình đều thu lại, đặc biệt là những quyển sách kia.

"Em không có việc gì chứ." Trác Hiên cao thấp đánh giá cô một phen.

"Bọn họ còn muốn chiêu dụ hai chúng ta đấy. Em từ chối rồi. Nhưng mà," Lạc Hương ý bảo Trác Hiên đuổi theo, mang anh đi ra ngoài đến bàn phục vụ đổi gian phòng khác: "Bản thân em từ miệng bọn họ biết không ít chuyện. Tin tức của mấy người mạo hiểm như bọn họ coi như linh thông."

"Tôi cũng tìm được vài thứ thú vị. Để cho em xem." Trác Hiên thấy Lạc Hương mở cửa phòng mới: "Sau này em vẫn không nên ở một mình. Cho dù không đi theo tôi, cũng có thể ở trong không gian."

"Không phải anh không thích em sử dụng không gian à?" Lạc Hương liếc mắt nhìn anh.

"Đồ ngốc, không biết linh hoạt à." Trác Hiên kề đầu ở bên tai cô thổi khí: "Ai, rời khỏi tôi thì em làm sao bây giờ, Hương Hương ngốc."

Lỗ tai Lạc Hương không khỏi giật giật, đụng khuỷu tay anh: "Anh trúng gió hở?"

Anh thu lại ý cười trêи mặt, khôi phục mặt không thay đổi của trước kia, thản nhiên nói: "Chỉ là tâm tình tốt thôi."

"Có chuyện gì?" Tâm tình tốt đến mức thần kinh không bình thường. Có điều suy nghĩ một chút, Lạc Hương đem câu phía sau nuốt vào không nói ra. Không thể tiếp tục kϊƈɦ thích anh nữa.

Trác Hiên từ trong bao lấy ra một viên thuốc: "Đây là dùng cho dị năng cấp một lên cấp. Cho."

Lạc Hương nhận lấy, nghi hoặc hỏi: "Cho em để làm gì?"

"Lên cấp." Trác Hiên dừng một chút: "Đừng nói với tôi em không biết."

Lạc Hương thở dài: "Chính em cũng không biết dị năng của em rốt cuộc cấp mấy mà. Hơn nữa," cô liếc mắt nhìn viên thuốc kia một cái: "Những thứ này là huyết tinh cùng não hạch phân phối ra. Em sẽ không uống." Lạc Hương tựa hồ đang tưởng tượng ra viên thuốc này rốt cuộc làm như thế nào, mặt đều nhăn lại: "Thật sự là rất... ác... tâm."

Trác Hiên ban đầu nghe Lạc Hương không biết mình cấp mấy đã có chút hối hận, chờ Lạc Hương nói bởi vì ghê tởm mà cự tuyệt dùng, lại có chút buồn cười.

Trác Hiên tiện tay bỏ viên thuốc này vào hộp rồi nhét vào ba lô: "Không uống thì không uống. Có tôi ở đây đều không sao cả." Anh đã tiến vào Tiên Thiên, hiện tại cũng hiểu nên tu luyện như thế nào, tiến bộ tự nhiên thần tốc. Có lẽ so với người dị năng cũng không kém, ít nhất việc bảo vệ Hương Hương hẳn là không có vấn đề.

Lạc Hương có chút ngượng ngùng, cảm thấy bản thân cố tình gây sự: "Em sẽ chăm chỉ luyện tập. Kỳ thật của dị năng của em không có cái gọi là lên cấp hay không, chỉ cần thuần thục là tốt rồi."

Trác Hiên gật đầu. Sau đó anh nhìn Lạc Hương, lại nhìn nhà ăn, Lạc Hương nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười: "Được rồi, bữa sáng em đã sớm chuẩn bị xong. Hôm nay khí trời đang đẹp, chúng ta ăn ngay tại nhà ăn đi, ở trong ánh mặt trời sẽ có cảm giác tâm tình khoan kɧօáϊ hơn."

Anh trực tiếp đi tới nhà ăn ngồi xuống, Lạc Hương tuy đã ăn qua lại vẫn cùng ăn với anh.

Hai người cứ như vậy tiếp tục sống ở trong khách sạn, vốn Lạc Hương muốn đi Bắc Kinh nơi đó nhìn xem, nhưng nhớ tới mức độ phức tạp của các thế lực nơi đó theo Lục Hàng cùng Ngô Võ bọn họ nói, cô lại cảm thấy không nên.

Toàn bộ lộ trình đều kéo dài ra.

Ngày hôm đó Lạc Hương theo Trác Hiên ra bên ngoài tìm người biến dị luyện tập, dần dần, thích ứng với thực lực tăng mạnh của những người tiến hóa đó, dị năng cùng vũ kỹ của Lạc Hương phối hợp càng ngày càng tốt.

Bọn họ trêи căn bản là ở trong khu Hồng Kiều nơi này săn bắn, bởi vì người biến dị nơi này tương đối nhiều, mà người dị năng chủ yếu sẽ không mạo hiểm. Chờ Lạc Hương luyện tập năm sáu ngày, không sai biệt lắm có thể bảo đảm bản thân chạy trốn không thành vấn đề, Trác Hiên tính toán mang cô đi dọn sạch đồ.

Từ Nam Kinh đến phố mới, rồi đến Tế Nam, mãi cho đến nơi này, dọc theo đường đi bọn họ cũng không phải là không có thu thập đồ vật này nọ, nhưng trừ thực vật cùng dầu mỏ là đặc thù, đồ vật khác thông thường là không động. Mà lần này, Lạc Hương rất tò mò Trác Hiên cho cô đi sưu tập cái gì đây.

"Đại học Đông Y ở ngay gần công viên Thủy Thượng, nó có một thư viện chuyên ngành đầy đủ tư liệu, rất có giá trị. Hơn nữa Viện khoa học kỹ thuật cũng ở gần đó, chúng ta có thể thuận tiện đi xem có cái gì lưu lại không. Kỳ thật mấy đại học trang bị cũng không tệ, chúng ta dạo một vòng nhất định sẽ có thu hoạch." Trác Hiên cẩn thận phân tích xong, bắt đầu lập tuyến đường, hiển nhiên tính toán đi một chuyến.

"Em không có ý kiến. Chỉ là những chỗ này nhất định là nơi được chính phủ bảo hộ trước tiên, chúng ta đi có khi sẽ không có gì để thu hoạch không." Lạc Hương nói.

"Thử xem sẽ biết." Thanh âm Trác Hiên rất vững vàng nói, khởi động xe, từ khu Hồng Kiều đến công viên Thủy Thượng cũng có một đoạn đường rất dài. "Hương Hương, lên xe, bất luận là tình huống nào, tới nơi đó rồi nói sau."

Lạc Hương đem toàn bộ chiến lợi phẩm thu thập xong, lại rửa dao kéo cùng tay của mình, rồi lên xe.

Lại không ngờ nghe được một giọng nói kinh ngạc gọi "Hương Hương?" vang lên ở ngoài cửa sổ xe.

Lạc Hương nhìn lại phương hướng giọng nói, thì ra, là Lâm Dũng.

Lạc Hương coi như không nghe thấy, "Hiên, lái xe đi."

Lâm Dũng cũng giống Lam Ba, đều tổ đội với những người lạ khác, nhìn dáng vẻ của anh ta, vốn đã cẩn thận còn có chút nhát gan, hiện tại thì hoàn toàn sợ hãi rụt rè, tốc độ dị năng cũng không lên cấp, có lẽ sống có chút gian nan.

Lâm Dũng ở trong lòng Lạc Hương so với Lam Ba thì kém cỏi hơn rất nhiều, lần đó Lam Ba bọn họ không để ý, huống chi là anh ta.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, mà Lâm Dũng cũng không đuổi theo, trong lòng Lạc Hương hiểu được, tiểu đội đại khái rời bỏ cô sau đó xảy ra chuyện, bằng không sẽ không giải tán, mà rốt cuộc đã xuất hiện chuyện gì Lạc Hương tuy không biết, nhưng có dự cảm, đại khái cùng với Thẩm Nhan không thoát được quan hệ.

Có điều nếu chính bọn họ lúc trước đã tình nguyện cứu người đẹp rắn rết đó, cô cũng không thể ngăn cản không cho. Hiện tại thì sao, đương nhiên hậu quả cũng phải do chính mình chịu trách nhiệm.

Về phần người đàn bà Thẩm Nhan kia, Lạc Hương lạnh lùng cười, cô ta tốt nhất nên cầu nguyện không bị mình gặp phải, bằng không Mai Lạc Hương cô cũng không phải là người biết thương hương tiếc ngọc gì đâu.

"Anh ta là người quen trước kia của em." Ngữ khí Trác Hiên vẫn là câu khẳng định, anh rất giỏi từ bên trong những chi tiết nhỏ cho ra kết luận, hơn nữa tự phụ cùng tin tưởng mười phần anh chưa bao giờ hoài nghi kết luận của chính mình.

"Ừm, đồng đội trước kia. À, chính là đám người ném em ở biệt thự nơi đó chờ chết, được anh cứu đấy." Lạc Hương thản nhiên nói.

"Ha? Nói như vậy bọn họ còn là bà mối của hai chúng ta à." Trác Hiên một tay lái xe, tay kia thì nắm lấy tay Lạc Hương, có chút đau lòng Hương Hương, thầm hận những người lúc trước đã bỏ cô lại, miệng lại không thể không nói lời trêu chọc.

"Phì, lời này quá lôi rồi. Hiên, anh không cần như vậy, kỳ thật em không khổ sở đến thế, dù sao cũng chỉ là người lạ từng quen mà thôi." Lạc Hương có chút thẹn thùng rút tay, trong đầu lời nói của những đồng đội ấy đều biến mất, thay vào đó đầy đầu đều là lo lắng lộ trình lần này rốt cuộc sẽ có kết quả gì.

"Lúc trước làm sao em lại ngã từ trêи lầu xuống dưới, dù sao cũng có võ nghệ." Trác Hiên hỏi. Đây là lần đầu tiên Trác Hiên nhắc tới chuyện trước kia của Lạc Hương.

"Là như vậy." Lạc Hương đem chuyện đã xảy ra trước kia nói lại một lần, Trác Hiên tự nhiên tức giận. Anh nói với Lạc Hương: "Tôi sẽ chú ý người đàn bà đó."

Lạc Hương nâng cằm: "Hừ, mối thù của em đương nhiên phải tự mình báo. Chú ý nhìn đường một chút."

Xe một đường chạy đến cửa đại học Đông Y.

Bình luận

Truyện đang đọc