OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


Sáng hôm sau, Lê Gia Bảo dậy sớm, mặt trời còn chưa ló dạng nhưng người đàn ông phát pheromone an ủi cậu cả đêm đã không thấy đâu.

Cậu sờ thử vị trí kế bên phát hiện gối nằm lạnh lẽo chứng tỏ Lâm Tử Sâm đã rời đi từ rất lâu.

Lê Gia Bảo cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, hiện tại hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chú ý đời tư của người ta làm gì?
Sau khi rời khỏi giường, Lê Gia Bảo vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng đi xuống lầu, giờ này có lẽ bà Ánh vẫn chưa dậy, mặc dù cậu muốn sống ở dinh thự để khiến bà ta khó chịu nhưng hôm nay thì khác, cậu không thể để bà ta làm trễ nãi chuyện tốt của mình.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên bé Đậu nhập học, cậu phải trở về nhà mẹ đẻ sớm để sửa soạn cho thằng bé.

“Mợ chủ.


Lê Gia Bảo vừa bước xuống lầu, người hầu nhìn thấy cậu lập tức cung kính cúi đầu chào hỏi, suốt một năm làm dâu nhà họ Lâm cậu chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này đâu.

Dù ngạc nhiên là vậy nhưng cậu vẫn điềm tĩnh gật đầu lại, tuy nhiên sau đó càng có nhiều người chào cậu thì cậu càng cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao nhóm người hầu trong dinh thự đều lạ mặt quá vậy? Tuy rằng cậu đã rời khỏi nơi này ba năm nhưng không đến nỗi không nhớ được ai như thế này.

“Mợ chủ.



Lại một nữ hầu đi ngang qua chào hỏi Lê Gia Bảo, cậu bèn gọi cô ấy lại, hỏi:
“Những người làm cũ đều đã bị đổi đi à?”
Nữ hầu kia cung kính đáp:
“Đúng ạ, chúng tôi là người hầu mới do thiếu tướng đích thân tuyển chọn đưa về đây, ngài ấy dặn dò chúng tôi rằng nếu mợ cần gì thì phải dốc toàn lực làm cho mợ, tất cả người hầu trong dinh thự đều sẽ nghe lời mợ.


Lê Gia Bảo đã hiểu, Lâm Tử Sâm đang thực hiện lời hứa kiến tạo cho cậu một không gian an toàn để sống đây mà.

Hừ, dệt gấm trên hoa ai chẳng biết?
Có những thứ phải làm đúng thời điểm mới có tác dụng, nếu lúc trước anh dùng cách thức này tới bảo vệ cậu, cậu chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt, nhưng bây giờ thì đã khác rồi.

Nếu bất cứ ai làm tổn thương cậu thì cậu sẽ tính hết lên đầu anh, chẳng phải chính anh đã nói sẽ đồng ý ly hôn khi không thực hiện được hứa hẹn của mình sao?
Vì thế hiện tại Lê Gia Bảo còn ước có người nhảy ra gây sự với mình nữa đấy.

Lê Gia Bảo ngồi xe chuyên dụng của thiếu tướng đi đến nhà mẹ đẻ, lúc này bé Đậu đã dậy và đang được ông Hữu sửa sang quần áo cho.

Mặc dù có đồng tử màu tím lạnh lẽo giống Lâm Tử Sâm nhưng được thừa hưởng mắt hai mí và lông mi dài giống Lê Gia Bảo khiến gương mặt của cậu bé trông vừa điển trai vừa đáng yêu, người ta nhìn vào mà chỉ muốn hôn vào gò má của nó một cái mà thôi.

“Ba ơi…”
Nhìn thấy Lê Gia Bảo, bé Đậu lập tức chạy tới ôm lấy chân cậu, đêm qua là lần đầu tiên nó xa ba lâu như vậy, cậu út nói ba phải đến lâu đài của quái vật để ngủ, nếu không quái vật sẽ đến bắt nó ăn thịt khiến nó vừa lo vừa sợ.

Nó lo lắng ba sẽ bị quái vật ức hiếp nhưng lại sợ mình bị quái vật ăn thịt.

Nhóc con nghĩ do mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ ba nên ba mới phải đi mạo hiểm, cũng chính vì nguyên nhân này mà nó đã trùm chăn len lén lau nước mắt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Kết quả mới sáng sớm ba đã được thả ra rồi, nhóc con đương nhiên vui mừng không sao tả xiết.

Lê Gia Bảo cười nói:
“Đêm qua bé Đậu không ngủ chung với ba có cảm thấy sợ không?”
Bé Đậu nhăn cái mặt nhỏ lại, muốn nói thật lòng mình nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu đáp:
“Con không sợ đâu, con sẽ trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ ba… a… quái vật tới rồi!”
Bé Đậu hét lên một tiếng rồi nấp sau chân của Lê Gia Bảo, nó nhìn chằm chằm người đang đứng ở trước cổng với ánh mắt hoảng hốt.


Lê Gia Bảo nhìn theo hướng mắt của nó thì thấy Lâm Tử Sâm mặc một thân quân phục đã đứng ở đó từ lúc nào không hay.

“Anh tới đây làm gì?” Lê Gia Bảo hỏi.

Lâm Tử Sâm đi tới tự nhiên giơ tay xoa cái đầu nhỏ của bé Đậu rồi đáp:
“Đưa con đến trường.


Lê Gia Bảo trợn mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ anh không tự hiểu lấy thân phận của bản thân tạo ra sức ảnh hưởng lớn đến mức nào hay sao mà dám xuất đầu lộ diện với hai cha con cậu?
Nghĩ đến cảnh tượng bé Đậu sẽ bị toàn dân của đế quốc biết tới, cả người Lê Gia Bảo lập tức run rẩy, sau đó buộc miệng nói:
“Anh không cần phải đưa nó đi, không thích hợp…”
“Có cái gì không thích hợp? Chuyện thằng bé là con anh sớm muộn gì cũng phải công bố thôi.

” Lâm Tử Sâm cắt ngang không cho cậu có cơ hội phản bác.

Sau đó anh nhất bổng bé Đậu lên cao rồi đặt trên vai mình, thằng bé sợ sệt không dám phản kháng, một lớn một nhỏ tiến ra xe, Lê Gia Bảo bất đắc dĩ phải đi theo.

Suốt đường đi cậu cứ lo lắng không thôi và rồi đúng như cậu đoán, khi Lâm Tử Sâm xuất hiện ở trước học viện đế quốc đã dẫn đến sự kinh động lớn đến không tưởng.

Tuy nhiên anh không quan tâm, vẫn tự nhiên một tay bế bé Đậu một tay nắm lấy bàn tay của Lê Gia Bảo kéo vào bên trong văn phòng viện trưởng.

Người có mặt ở bên trong học viện đế quốc không chỉ giáo viên và học sinh từ lớp mầm đến lớp mười hai mà còn có một số thành phần khác như phóng viên, nhà báo hay đơn giản là đoàn làm phim tới quay chụp.

Vì thế chuyện Lâm Tử Sâm dẫn theo người vợ đã mất tích nhiều năm và một đứa trẻ xuất hiện bên trong học viện đã nhanh chóng lan truyền khắp đế quốc.


Từ đoạn ghi hình anh thú nhận mình có lỗi với Lê Gia Bảo, dân chúng đều biết anh rất thích người vợ này, nhưng đứa nhỏ kia là ai? Chẳng lẽ là con của thiếu tướng? Nhưng là con của thiếu tướng với ai?
Một loạt câu hỏi đặt ra khiến dân cư mạng nổ tung, mời người bàn tán sôi nổi thậm chí khẩu chiến với nhau túi bụi chỉ vì chuyện này.

Bên trong một căn phòng u ám, ánh sáng duy nhất phát ra từ một chiếc điện thoại, trên màn hình là ảnh chụp một nhà ba người của Lâm Tử Sâm và Lê Gia Bảo đang sánh vai trong khuôn viên của học viện đế quốc.

Ánh sáng hắt lên khuôn mặt của người đàn ông khiến ngũ quan của anh ta hiện rõ mồng một.

Cạch!
Cửa phòng mở ra, một cô gái đi vào, nói:
“Anh hai, USB gã bắt cóc năm xưa đã được phục hồi, em đã tra ra người giao dịch với gã thông qua đoạn trò chuyện mà gã lưu trữ, là Lý Diệu Sinh.


“Quả nhiên…” Người đàn ông nói khẽ.

Ánh mắt của anh ta vẫn không rời khỏi hình ảnh bên trong điện thoại, ngón tay cái khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của thiếu niên.

“Dạ Nguyệt, em nói chúng ta điều tra được thứ mà ngay cả Lâm Tử Sâm cũng bó tay chịu thua thì có phải khi anh giấu Gia Bảo đi, gã cũng không thể tìm ra hay không?”


Bình luận

Truyện đang đọc