OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


Nhưng Lâm Tử Sâm căn bản không nghe, anh không hất được Will và Kevin ra thì hét lớn:
“Gia Bảo, anh mới là chồng của em, chúng ta còn có với nhau hai đứa con, em đã quên rồi sao?”
Lê Gia Bảo cau mày tỏ vẻ chán ghét, Lâm Tử Sâm thật sự giống như lời Dạ Phong nói, một trong nguyên nhân anh xuống tay tàn nhẫn với gia đình cậu là do anh thích cậu nhưng không có được, loại người ti tiện độc ác như vậy lại dám nói cậu sinh con cho anh, đúng là kệch cỡm mà.

Chỉ thấy Lê Gia Bảo vòng tay ôm lấy eo của Dạ Phong, đầu ngã vào lòng ngực của anh ta rồi nói:
“Có vẻ ngài thiếu tướng nhận nhầm người rồi, pháp luật không cho trùng hôn, tôi và anh Phong mới là vợ chồng hợp pháp.


“Không! Không phải, Gia Bảo… gã đang lừa em, chúng ta mới là vợ chồng.


Vẻ khổ sở trên khuôn mặt Lâm Tử Sâm không cách nào che giấu được, anh nhìn thấy sự kinh thường trong mắt Lê Gia Bảo, làm sao cậu lại nhìn anh như vậy?
Kể cả sau khi mất con, cậu cũng chưa từng dùng thái độ này để đối diện với anh.

“Dạ Phong!”

Lâm Tử Sâm trừng mắt nhìn Dạ Phong, tất cả đều do kẻ này bày trò, anh ta là nhà khoa học cũng là bác sĩ thiên tài của đế quốc, chắc chắn có thể tẩy não Lê Gia Bảo để cậu quên anh và bé Đậu, thủ đoạn thật hèn hạ.

Nào ngờ khi thấy Lâm Tử Sâm hung ác nhìn Dạ Phong, Lê Gia Bảo lập tức chắn trước người anh ta cảnh cáo anh:
“Thiếu tướng, xin anh tự trọng, đừng ỷ vào thân phận của mình mà bắt nạt dân chúng mãi.


Kevin và Will lo lắng giữ chặt Lâm Tử Sâm, bình thường anh rất tỉnh táo làm việc dứt khoát tuyệt tình, nhưng một khi dính đến Lê Gia Bảo, anh lại như một kẻ điên mất trí vậy.

Thiếu niên đứng đối diện rõ ràng không phải Lê Gia Bảo, cùng lắm chỉ có khuôn mặt giống với cậu mà thôi, người ta cũng đã nói rõ Dạ Phong mới là chồng mình rồi, nếu cứ tiếp tục dây dưa ở đây cho dù địa vị của anh có vững chắc trong lòng dân chúng thế nào cũng sẽ khiến họ nghĩ rằng anh đang cố tình cướp vợ của người khác.

Ngay lúc Will định lên tiếng hóa giải cục diện rối rắm này thì đột nhiên Lâm Tử Sâm không vùng vẫy nữa, anh đứng thẳng người, sắc mặt điềm tĩnh thản nhiên nói:
“Thật xin lỗi, tôi vừa trải qua nỗi đau mất vợ, thấy cậu đây quá giống em ấy nên nhất thời kích động, hy vọng cậu không trách.


Nghe Lâm Tử Sâm nói vậy, khách khứa đều tỏ vẻ thông cảm, ai cũng biết thiếu tướng thương yêu vợ mình đến mức nào, không kiềm chế được bản thân khi nhìn thấy người giống cậu cũng là điều bình thường.

Hơn nữa qua việc này càng cho thấy anh là một kẻ si tình đáng quý, nhất thời dị nghị về anh cũng tự động tiêu tán.

Lê Gia Bảo nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng thầm mắng Lâm Tử Sâm vô sỉ, rõ ràng người chịu thiệt là cậu, người được lợi lại là anh.

Lúc này Lâm Tử Sâm chợt nói:
“Tôi có đứa con bốn tuổi, từ khi ba nó gặp nạn đến nay vẫn luôn trong trạng thái bi thương buồn bã, nếu nó gặp được cậu chắc sẽ khóc lắm.


Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Lê Gia Bảo hòng tìm ra chút gấp gáp trên mặt cậu, như vậy anh sẽ có thể kết luận cậu chỉ đang giả vờ mất trí nhớ để qua mắt Dạ phong rồi tìm cơ hội trốn khỏi anh ta thôi.

Bé Đậu là tử huyệt của cậu, chắc chắn cậu sẽ không nỡ nhìn nó chịu khổ.


Nhưng trái với suy đoán của anh, ánh mắt của cậu vẫn bình tĩnh không hề có vẻ đau lòng, thậm chí anh còn nhìn ra chút ít oán giận ở bên trong đó, cứ như thể cậu thật sự không biết bé Đậu là con của mình vậy.

Mà Dạ Phong thấy thái độ này của cậu thì rất hài lòng, Gia Bảo của anh ta đã hoàn toàn quên đi Lâm Tử Sâm rồi, đợi cậu tự tay giết anh, sau này hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Anh ta đắc ý vuốt ve cánh tay của Lê Gia Bảo vài cái thành công khiến Lâm Tử Sâm tức đến đỏ mắt, sau đó mỉm cười nói:
“Thật lấy làm tiếc về trường hợp của ngài, hiện tại vợ tôi đang mang thai, không tiện đứng lâu, không biết có thể nhường đường để em ấy ngồi xuống ghế sô pha hay không?”
Lâm Tử Sâm nhìn xuống bụng của Lê Gia Bảo mà khóe mắt như muốn nứt ra, bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm gân xanh nổi đầy trán.

Nhìn thấy anh như vậy, Dạ Phong càng thêm hả hê, bây giờ thì anh cũng đã cảm nhận được cảm giác của anh ta khi nhìn thấy anh và Lê Gia Bảo tay trong tay với nhau rồi.

Dạ Phong đỡ Lê Gia Bảo ngồi xuống sô pha, khi đã tách khỏi đám đông, cậu mới hỏi nhỏ:
“Sao anh lại nói em mang thai, lỡ như Lâm Tử Sâm lấy đó làm nhược điểm của anh thì sao?”
Từ khi tỉnh lại đến giờ, đừng nói mang thai, ngay cả hôn môi cũng chưa từng, cậu luôn cảm thấy không thoải mái khi bị Dạ Phong chạm vào người nên cứ lần lựa từ chối, thật không ngờ hôm nay anh ta lại ở trước mặt mọi người nói cậu mang thai.

Cậu thật sự không hiểu ý định của anh ta là gì luôn.

Dạ Phong yêu thương hôn lên trán cậu một cái, nói:
“Đây chính là điều anh muốn, Lâm Tử Sâm phải hành động thì chúng ta mới có cơ hội giết gã được.


Sắp tới đến lượt em hành động rồi.


Lê Gia Bảo gật đầu thật mạnh, hai người đã bàn trước kế hoạch, trong ba ngày tới cậu nhất định có thể lấy mạng Lâm Tử Sâm.

Mà ở đằng xa, tầm mắt của Lâm Tử Sâm không hề rời khỏi Lê Gia Bảo, thấy Dạ Phong hôn cậu, anh chỉ muốn rút súng ra bắn vào đầu anh ta một phát, nhưng rốt cuộc vì an toàn của cậu, anh vẫn phải nhịn.

Lâm Tử Sâm xoay người đi ra ngoài, móc bộ đàm ra nói:
“Thu bẫy lại đi.


Vốn dĩ anh muốn gài bẫy cho Dạ Phong ẩn giấu chất cấm bị bắt vào tù, khi đó anh nhân cơ hội lục soát địa bàn của anh ta để tìm Lê Gia Bảo, nhưng hiện tại anh ta đã mang cậu tới, anh lại không dám hành động hấp tấp sợ làm liên lụy tới cậu.




Bình luận

Truyện đang đọc