OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


Lâm Tử Sâm lái xe về nhà, trong lòng nghĩ có lẽ Lê Gia Bảo đã trở về dinh thự, anh phải nói cho cậu biết mình đã giúp cậu giải quyết Lý Diệu Sinh, hy vọng cậu sẽ bớt giận mà tha thứ cho hành vi thô lỗ mấy ngày trước của anh.

Nhưng mà khi Lâm Tử Sâm vừa bước vào dinh thự thì người hầu nói Lê Gia Bảo chưa từng trở về, anh bèn lái xe đến nhà cha vợ, quả nhiên nhìn thấy bé Đậu đang chơi đùa với Lê Vệ Ca.

Lâm Tử Sâm đứng ngoài cổng nhấn chuông, Lê Vệ Ca nhìn thấy anh trên mặt lộ rõ sự không tình nguyện nhưng vẫn phải mở cổng cho anh vào.

“Gia Bảo không có ở nhà sao?”
Sở dĩ anh hỏi vậy là vì nếu bé Đậu đang chơi ngoài sân thì chắc chắn cậu sẽ ở bên cạnh mà trông chừng thằng bé, nhưng hiện tại không thấy cậu đâu, có lẽ cậu đã đi đâu đó rồi.

Quả nhiên Lê Vệ Ca đáp thẳng:
“Anh Bảo đi xử lý công việc rồi, cha tôi cũng không có ở nhà.


Hàm ý chính là ở đây không ai tiếp anh, anh nên về đi.

Sắc mặt của Lâm Tử Sâm trở nên khó coi, anh quay sang nhìn bé Đậu, hỏi:
“Con đi theo cha đến quân doanh không?”
Anh vừa nói vậy Lê Vệ Ca lập tức bối rối, cậu ấy không thể để bé Đậu đi theo Lâm Tử Sâm, nhưng chức vụ của anh còn đó, nếu anh muốn cứng rắn mang thằng bé đi, cậu ấy cũng không làm gì được.

Cậu ấy khều nhẹ vào lưng bé Đậu một cái, ra hiệu kêu nó đừng nghe lời anh, đương nhiên động tác nhỏ không qua được mắt anh, nhưng anh không có ý định cưỡng ép con trai rời khỏi.

Bé Đậu mím môi, sau cùng vẫn lắc đầu nói:
“Đợi ba trở về, nếu ba muốn đi với cha, con cũng sẽ đi theo.



Dứt câu nó lén lút quan sát sắc mặt của cha quái vật, thấy biểu cảm của anh không vui không buồn, trong lòng càng thêm rối ren.

Nó làm sai rồi sao? Nhưng nó muốn nghe lời ba nhỏ hơn.

Lâm Tử Sâm cũng không tỏ ý tức giận, chỉ gật đầu một cái rồi quay người, vừa đi tới cửa thì bị Lê Vệ Ca gọi lại:
“Ngài thiếu tướng, đây là đồ anh Bảo muốn đưa cho ngài.


Lê Vệ Ca vừa nói vừa ngó ngang ngó dọc, nhìn dáng vẻ của cậu ấy rõ ràng là đang chột dạ, thấy anh nhận lấy, cậu ấy bỏ thêm một câu:
“Anh ấy dặn khi nào ngài về dinh thự hẵng đọc.


Lâm Tử Sâm nhăn mày, anh không nghĩ phong thư trong tay là lời hay ý đẹp gì, nhưng nhóc con kia sẽ thật sự dặn dò mình phải về dinh thự mới mở ra sao?
“Tôi biết rồi.


Lâm Tử Sâm cầm phong thư ra khỏi nhà cha vợ, anh không trở về dinh thự mà lái xe đến quân khu, vừa vào văn phòng riêng, anh mở phong thư ra.

Bên trong không phải lời lẽ trách móc mắng chửi, càng không phải những câu tâm sự buồn bã, mà là đơn ly hôn.

Rầm!
Lâm Tử Sâm đập bàn đứng dậy, bàn tay anh siết chặt tờ đơn ly hôn khiến nó nhăn nhúm biến dạng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, gân xanh nổi đầy trán lan rộng xuống tận cổ chứng tỏ anh đang cực kỳ tức giận.

“Lê Gia Bảo! Em muốn bức tôi điên lên đúng không?”
Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này một cấp dưới tiến vào báo cáo:
“Thiếu tướng, bên ngoài có một bé trai tên Lý Diệu Huy muốn gặp anh.


“Không gặp! Bảo nó trở về đi.


Lâm Tử Sâm dứt khoát trả lời, hiện giờ anh không muốn gặp ai cả, trong đầu anh chỉ còn xoay quanh chuyện Lê Gia Bảo lại muốn ly hôn anh thôi.

Những lần trước chỉ dọa miệng, lần này gửi thẳng đơn ly hôn luôn.

Chẳng lẽ cậu không thèm nghe anh giải thích một chút nào, cứ thế mà phán tử hình anh sao?
Lâm Tử Sâm phát điên rồi, anh lấy điện thoại ra ấn mở camera giám sát, vài ngày trước vì lo sợ Lê Gia Bảo gặp nguy hiểm, anh đã cài định vị vào điện thoại của cậu.

Tuy nhiên trong tình huống không cần thiết, anh sẽ không quan sát nhất cử nhất động của cậu.

Đây là sự tôn trọng cần thiết dành cho bạn đời của mình.

Nhưng bây giờ bạn đời muốn ly hôn với anh, vì thế anh không thể không dùng định vị để tìm cậu.


Dựa theo địa chỉ hiển thị trên điện thoại, Lâm Tử Sâm lại một lần nữa phóng xe rời khỏi quân khu.


Thời gian trở về nửa tiếng trước, Lê Gia Bảo đang ở xưởng sản xuất hương liệu theo dõi quy trình sản xuất thì Dạ Phong tìm tới, cậu mời anh ta vào văn phòng riêng, cười hỏi:
“Sao anh lại tới đây vậy?”
Sắc mặt của Dạ Phong vẫn âm trầm, điều này khiến Lê Gia Bảo trở nên nghiêm túc hơn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng như vậy trên mặt Dạ Phong.

Dạ Phong nhìn cậu, sau đó đưa một túi hồ sơ cho cậu rồi nói:
“Anh đã điều tra ra kẻ hại em bị bắt cóc năm xưa rồi.


Nghe đến đây, toàn thân Lê Gia Bảo hơi run lên, chân tướng chôn giấu suốt ba năm đã được Dạ Phong điều tra ra rồi sao?
Trong ba năm rời khỏi đế quốc, vì đã lạnh lòng với Lâm Tử Sâm nên cậu không hề muốn điều tra kẻ đã hại mình, nhưng hiện tại trở về đế quốc rồi, kẻ thù trong tối cậu không thể không lôi đầu kẻ ác ra ánh sáng.

Tuy nhiên rõ ràng Lâm Tử Sâm nói đám bắt cóc đều đã bị giết, chứng cứ cũng biến mất sạch, tại sao Dạ Phong lại có thể điều tra ra?
Chẳng lẽ kẻ sau màn có liên quan tới anh.

Nghe vậy lòng Lê Gia Bảo càng thêm căng thẳng, thậm chí lúc này cậu còn sinh ra cảm giác không muốn xem đồ vật trong túi hồ sơ này.

Nhưng Dạ Phong không cho cậu cơ hội trốn tránh, anh ta nói:
“Năm xưa vốn dĩ có tận bốn người trong nhóm bắt cóc em, một gã trước đó bị tai nạn nên thoát một kiếp, mà trùng hợp tên này nắm giữ chứng cứ giao dịch năm xưa, bởi vì thấy anh em đều bị diệt khẩu nên quyết định ngậm miệng trốn chui trốn nhủi.


Thấy Lê Gia Bảo chần chừ không dám xem bằng chứng, Dạ Phong nói thẳng:
“Là Lý Diệu Sinh, gã là kẻ đứng sau màn.


Lộp bộp.


Túi tài liệu trong tay cậu rơi xuống đất.

Cậu hiểu rồi.

Không phải Lâm Tử Sâm không điều tra ra mà là anh không muốn truy cứu nên mới nói dối cậu.

Anh đang bao che cho Lý Diệu Sinh.

Anh biết rõ năm xưa Lý Diệu Sinh hại cậu nhưng vẫn tình nguyện che chở cho gã, vậy còn cậu thì sao? Cậu là bức bình phong cho hai người thông đồng với nhau à?
Toàn thân Lê Gia Bảo lắc lư, đang lúc sắp ngã thì Dạ Phong nhanh tay đỡ lấy cậu.

Lê Gia Bảo không kìm nén được cảm xúc thất vọng xen lẫn căm phẫn trong lòng mình nên lập tức òa khóc.

“Tại sao anh ta đối xử với em như vậy? Em đã muốn ly hôn trong hòa bình rồi mà anh ta vẫn một hai giữ em lại hứa hẹn đủ điều rồi một lần nữa giẫm đạp lên niềm tin của em.

Hu hu… Anh Phong ơi, em hận quá…”
Lê Gia Bảo gần như gào lên, nước mắt rơi xuống như mưa đủ để thấy hiện giờ cậu đang tuyệt vọng đến mức nào.

“Em muốn ly hôn, muốn rời xa anh ta…”
Rầm!
Cửa văn phòng bị đá văng, Lâm Tử Sâm đứng trước cửa, lồng ngực của anh không ngừng phập phồng lên xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, toàn thân tỏa ra khí thế chết người.




Bình luận

Truyện đang đọc