OMEGA CỦA THIẾU TƯỚNG LẠI ÔM CON BỎ TRỐN RỒI!


Lê Gia Bảo nghe thấy giọng nói quen thuộc ám ảnh cậu ngay cả trong giấc mơ thì hoảng hốt ôm chặt lấy bé Đậu.
Ông Hữu nhìn bé con, sau đó ôm nó lên giấu sau tấm rèm ở ban công rồi quay đầu lại hỏi Lê Gia Bảo:
“Con có muốn trở về bên thiếu tướng không?”
Lê Gia Bảo lập tức lắc đầu.
“Không, con muốn cách anh ta càng xa càng tốt.”
Ông Hữu nghe vậy ánh mắt trở nên kiên định rồi nói:
“Nếu vậy thì con cần bình tĩnh, đợi cha tiễn ngài ấy đi rồi con cũng rời khỏi đây đi.

Nhớ, đừng bao giờ trở về nữa.”
Rầm!
Ông Hữu vừa dứt câu thì cửa phòng đã bị đá văng, Lâm Tử Sâm hùng hổ bước vào.
Anh nhìn chằm chằm thiếu niên xa lạ trước mặt, mặt mũi phổ thông không hề đáng yêu như nhóc con kia, dáng người cũng cao ráo hơn, nhìn trước sau không giống Lê Gia Bảo một chút nào.

Vừa rồi khi nhận được tin tức, anh đã lập tức chạy tới, mặc kệ người đến thăm nhà ông Hữu là ai anh cũng phải đích thân kiểm chứng.
Nhưng lần này anh phải thất vọng rồi.
Ông Hữu tiến lên ngăn chặn tầm mắt của Lâm Tử Sâm, ông nói:
“Ngài thiếu tướng đến có việc gì sao?”
Dù là cha vợ nhưng ông Hữu chưa bao giờ coi anh như con rể, bởi vì ông hiểu rõ người đàn ông này vĩnh viễn không yêu con trai của ông.
“Con đến thăm cha mẹ.”
Lâm Tử Sâm không cảm xúc thốt ra một câu, nhìn sắc mặt lúc này của anh, nếu còn không nhận ra anh đang nói dối thì chính là kẻ ngốc.

Lê Gia Bảo cười khổ, anh luôn như vậy, đến một lý do tử tế cũng không muốn động não, đủ để thấy trong mắt anh, gia đình cậu chẳng hề quan trọng một chút nào.
Tầm mắt của Lâm Tử Sâm vẫn đặt trên người Lê Gia Bảo, tuy thiếu niên kiên cường đối mắt với anh nhưng anh nhận ra cậu đang vô cùng căng thẳng.
“Nghe nói cậu dẫn theo một đứa trẻ tới, nó đâu?”
Lâm Tử Sâm vừa dứt câu cả nhà Lê Gia Bảo lập tức hoảng hốt, lúc này rèm cửa đột nhiên chuyển động, anh bèn nhấc chân đi đến đó.
“Không được!” Lê Gia Bảo hét lên.
Nếu để Lâm Tử Sâm nhìn thấy đồng tử của bé Đậu chắc chắn sẽ nhận ra thằng bé là con anh, bởi vì chỉ cần là alpha thuộc dòng họ của anh đều sẽ có con ngươi màu tím.
Lâm Tử Sâm đột nhiên giang tay ôm trọn Lê Gia Bảo vào lòng rồi vén mạnh tấm rèm ra, phía sau là một đứa bé… mắt màu nâu.
Lê Gia Bảo thấy mặt của bé Đậu đã được hóa trang như cũ thì thở phào nhẹ nhõm, cậu vùng khỏi vòng tay của anh chạy tới ôm con trai vào lòng rồi nhìn anh với ánh mắt cảnh giác.
Lâm Tử Sâm muốn nói gì đó nhưng ông Hữu đã lên tiếng trước:
“Ngài thiếu tướng có thể cho tôi một chút thời gian nói chuyện riêng không? Thằng bé này tên là Leo, họ hàng xa của vợ tôi, nghe tin bà ấy lâm bệnh nên đến thăm, chúng ta ra ngoài nói chuyện và để thằng bé ở lại tâm sự với vợ tôi đi.”
Lâm Tử Sâm nhìn Lê Gia Bảo, sau đó thốt ra một chữ “được” rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, toàn thân Lê Gia Bảo đều mềm nhũn khuỵ xuống sàn.

Cậu đã tưởng tượng khi mình gặp lại Lâm Tử Sâm sẽ phản ứng ra sao và luyện tập vô số lần vì tình huống này, thế nhưng tâm trí nhu nhược lại khiến toàn bộ công sức của cậu đổ vỡ, đứng trước người đàn ông kia cậu chỉ như một nô lệ sợ hãi bản năng trước lãnh chúa mà thôi.
“Ba đừng khóc, con giúp ba đuổi người xấu đi được không? Con sẽ gọi chú Phong đi theo, chú ấy vừa cao vừa to chắc chắn sẽ đánh thắng ông quái vật xấu xa kia.” Bé Đậu vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Lê Gia Bảo, ở trong mắt nó, ai khiến ba nó khóc đều là kẻ xấu.


Cậu ôm bé con vào lòng hỏi chuyện vừa rồi thì nó đáp:
“Vừa rồi chú David bay như chim xuống ban công nhà mình rồi hóa trang cho con đó.”
Lê Gia Bảo nghe xong cũng yên tâm, cậu quay lại nhìn người mẹ ốm yếu của mình, rưng rưng nói:
“Con xin lỗi mẹ, con sẽ đưa mẹ đến chỗ của anh Phong, chắc chắn anh ấy có cách cứu mẹ mà.”
Ở trong mắt Lê Gia Bảo, Dạ Phong toàn năng không gì không làm được, bởi vì anh chính là nhà khoa học trẻ tuổi tài giỏi nhất đế quốc kia mà.
Tuy nhiên bà Julia lại lắc đầu đáp:
“Không cần, mẹ hiểu rõ bệnh của mẹ mà, chỉ cần có thể gặp con trước khi chết là mẹ mãn nguyện rồi.”
Hơn nữa bà cần phải chết, nếu không con trai bà làm sao có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm kia được? Trông dáng vẻ của thiếu tướng chắc chắn sẽ không để yên cho cậu.
Nhưng lời này bà Julia chỉ biết giấu vào lòng cho đến khi xuống mồ.
Lê Gia Bảo nắm tay bà không nói lời nào, lúc Dạ Phong nói bà đang hấp hối cậu đã tưởng tình trạng của bà phải nghiêm trọng lắm, nhưng bây giờ cậu cảm thấy mình vẫn có thể cứu mẹ.
Bên kia, ông Hữu đưa Lâm Tử Sâm vào phòng riêng của mình, hai người ngồi đối diện nhau, ông Hữu lên tiếng trước:
“Gia Bảo chết rồi, ngài thiếu tướng không cần phải đưa vật phẩm đến đây mỗi tháng.”
Lâm Tử Sâm đáp thẳng:
“Đó là nghĩa vụ của con.”
Ông Hữu đứng dậy lấy một xấp văn kiện đã chuẩn bị từ trước đẩy tới chỗ của Lâm Tử Sâm rồi nói:

“Đây là đơn ly hôn tôi thay mặt Gia Bảo ký vào, việc này hoàn toàn hợp pháp, từ nay về sau ngài thiếu tướng và Gia Bảo không còn quan hệ gì nữa, ngài hoàn toàn có thể tái hôn và tổ chức hôn lễ trước toàn dân.”
Nói đoạn ông nhìn xuống cái chân giả của mình rồi âm thầm thở dài, chung quy lại cũng vì ơn nghĩa từ cái chân này mà tạo nên bi kịch cho cả hai bên.
“Lúc nó còn sống ngài lạnh nhạt vô tình thì sao lúc nó mất rồi lại dây dưa không dứt như vậy?”
“Con sẽ không ly hôn, Gia Bảo cũng chưa chết.” Lâm Tử Sâm đáp.
Không hiểu sao khi nhắc đến hai chữ ly hôn Lâm Tử Sâm lại tức giận, anh và thiếu niên kia vĩnh viễn là vợ chồng, anh tuyệt đối không ly hôn với cậu.
Chưa đợi ông Hữu mở miệng thì Lâm Tử Sâm lại nói chắc như đinh đóng cột:
“Con sẽ đưa mẹ vợ đi chữa bệnh, Gia Bảo trở về cũng hy vọng nhìn thấy bà ấy khỏe mạnh hơn mà đúng không?”
Ông Hữu giật mình, tuy anh không nói thẳng ra nhưng dường như anh đã chắc chắn điều gì đó rồi.
Lâm Tử Sâm đứng dậy cúi chào rồi rời khỏi phòng riêng, anh liếc nhìn vào phòng của bà Julia, trong đầu không khỏi nhớ lại giọng nói quen thuộc vừa rồi.

Tóc, đồng tử và chiều cao có thể thay đổi nhưng giọng nói thì không, hơn nữa trong lúc hoảng hốt có vẻ cậu đã thả ra một ít pheromone mùi trầm hương đặc biệt rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc