ÔN LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA

Tôi chết lặng tại chỗ, vừa hụt hẫng vừa tức giận, chiếc túi ni lông trên tay phát ra tiếng sột soạt vì bị siết chặt, như ngòi nổ đang cháy…

Hồi trước đến phòng máy xem Cổ Hoặc Tử đã bỏ lại tôi, giờ cũng bí mật đến quán net, trong hội còn vị trí của tôi nữa không? Tôi là đứa dư thừa sao?

Càng nghĩ càng buồn, tôi nghiến răng nhìn từng người một, hòng không bỏ qua bất cứ ai. Nhưng vừa nhìn sang Lý Miễn thì cậu ta đã lên tiếng:

“Khương Lộc, bố mẹ cậu có biết cậu đi theo tớ không?”

“A?” Chẳng khác gì một chậu nước lạnh ụp xuống, dập tắt những tia lửa. Tôi hoa mắt, một lúc sau mới mấp máy cánh môi, “Không biết…”

“Cậu xuống nhà mua quà vặt phải không…” Cậu ta chỉ vào túi ni lông nhăn nhúm, nghiêm túc hỏi, “Đã bao lâu rồi?”

Hồi ấy chưa có điện thoại di động, muốn liên lạc cũng không dễ. Trẻ con ra ngoài mà không về nhà đúng giờ, dù xa gần thế nào cũng sẽ bị đi tìm rồi bị ăn mắng một trận.

Mô hôi chảy như mưa, quẳng cơn giận ra sau đầu, tôi cuống lên: “Người lớn có biết các cậu đến đây không?”

Bốn gương mặt trả lời tôi bằng bốn biểu cảm: “Biết chứ.”

Tôi á khẩu, ủ rũ nhìn bọn họ, tạm thời nuốt sự chạnh lòng xuống bụng, lẩm bẩm:

“Tớ về đây, đợi lát về tớ sẽ nói đi chơi máy tính với các cậu.”



Tuyết rơi phất phơ.

Trời tối rất nhanh, chiếc bóng đèn trần được dây điện kéo trên tường đã bật sáng rồi, lúc này mới thấy rõ những bông tuyết.

Tôi ảo não đi ra ngoài, trên đường không một bóng dáng ai. Hai chân rảo bước càng lúc càng nhanh, lại nghe thấy tiếng động ở sau lưng, tôi bèn cắm cổ chạy nhanh hơn.

Nhưng ai dè, thấy tôi chạy thì phía sau cũng chạy theo. Tiếng bước chân lộn xộn hỗn loạn, cho tới khi có người hét lên: “Lộc Lộc!”

Lúc này tôi mới ngoái đầu, thấy các cậu ấy đều ở đây, trừ Ngụy Tiêu.

“Cậu chạy nhanh thế.” Từ Chi Dương thở hổn hển chạy tới, “Bọn tớ chưa kịp tắt máy.”

“Các cậu không chơi nữa à?” Tôi nhìn quanh một vòng, nói với Lý Miễn, “Không phải cậu mới đến sao?”

Cậu nhấc cổ áo len lên, ậm ờ nói: “Mệt rồi, không muốn chơi nữa.”

“Xì…” Tôi hừ một tiếng, quay đầu toan bỏ đi nhưng Ngô Thừa Thừa đã ôm lấy cánh tay tôi, cười hì hì nói:

“Nè, cậu biết Ngụy Tiêu ở tiệm net làm gì không?”

“Không biết.” Tôi xụ mặt, nhưng vẫn nhiều chuyện hỏi, “ Cậu ấy đâu rồi?”

“Vẫn ở tiệm net, đang nói chuyện đó, cậu đoán xem nói với ai?”

“Các cậu đều đi hết thì cậu ấy nói chuyện với ai?”

“Ai bảo là nói chuyện như thế,” Ngô Thừa Thừa hớn hở nhướn mày, thần bí kéo dài âm cuối, “Nói chuyện qua máy tính, bằng QQ đó.”

Tôi nhìn cậu ấy, dù nghe không hiểu nhưng vẫn cứng đầu không hỏi.

“Cậu còn nhớ cái anh mà tụi mình từng gặp ở KFC không? Nói chuyện với anh ta đấy.”

“Thành viên ban nhạc ấy hả?” Cảm xúc của tôi vô thức bị dẫn dắt, ngạc nhiên nói, “Ngụy Tiêu đang nói chuyện với anh sinh viên kia á?”

“Đúng!” Thấy tôi cuối cùng cũng có hứng thú, cậu ấy càng hớn hở, “Hôm nay vừa tới tiệm net thì tớ gặp cậu ấy, tớ đoán cũng phải nói chuyện mấy ngày rồi. Ngụy Tiêu bảo từ nay trở đi cho dù ở đâu cũng có thể liên lạc được, đó gọi là bạn trên mạng.”

“Bạn trên mạng…?”

Sự thật đã chứng minh, chỉ cần bàn tán về người khác là con gái có thể hóa giải hiềm khích lúc trước, chẳng mấy chốc hai đứa tôi đã xáp vào nhau xì xà xì xầm. Đang say sưa nói chuyện, bỗng một suy nghĩ bật ra trong đầu: “Vậy nghĩa là không phải các cậu hẹn nhau đi net hả?”

“Không hề,” Ngô Thừa Thừa siết tay tôi chặt hơn, giải thích, “Hồi trưa người lớn ăn cơm, tớ và Từ Chi Dương cũng đi, ăn xong thấy chán nên mới theo cậu ấy đi chơi máy. Còn Lý Miễn là sau đó mới tới.”

Nghe được câu đó, cuối cùng tảng đá chặn trong lòng tôi cũng đã dời đi. Cảm giác tập thể mạnh mẽ đã quay trở lại, tiện đó nhìn hai cậu con trai, bọn họ đang nói chuyện qua màn trong game.

Và cũng trong tích tắc ấy, Từ Chi Dương quay sang, nhẹ nhàng tiếp lời như đã có chuẩn bị: “Tớ cũng muốn gọi cậu đi cùng, nhưng sợ trễ quá.”

“Ồ.” Sống mũi bỗng cay cay, tôi bất giác đưa tay véo, nhưng cảm giác ấy lại chạy lên hốc mắt, nhất thời không nói nên lời.

Nhiều năm về sau khi đứng trên lập trường của người lớn, tôi thật sự rất muốn khinh bỉ cái sự đa sầu đa cảm này. Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, buồn vui ngày bé dễ bị ảnh hưởng như vậy đấy.

Gió thổi qua, hai mắt càng thêm cay. Tôi giơ tay áo lên lau, sau đó đáp: “Vậy lần tới cậu nhớ phải rủ tớ nữa đấy.”

“Cậu cứ nghĩ xem giờ phải làm gì trước đi đã.” Lý Miễn đáng ghét chen vào, chuyên gia tạt nước lạnh, “Cậu định bảo đi chơi máy tính? Bọn tớ không có chơi máy tính ở tiệm tạp hóa.”

“Tớ sẽ nói… là trên đường…”

“Tớ nói cậu này,” Cậu rút tay ra khỏi túi quần như đang gọi một con chó pug, nghiêm mặt nói, “Cậu cứ bảo là đi trượt băng với tớ.”

Tiệm tạp hóa nằm gần sân thể thao, cứ mùa đông đến là lại biến thành sân trượt băng. Lúc này dưới đèn đường sáng trưng, có không ít người đang trượt băng.

Tôi nhìn chằm chằm, khịt mũi nói: “Ý kiến gì mà dở vậy? Tớ có biết trượt băng đâu.”

“Tớ dạy cậu.”

“Tớ sợ lưỡi trượt.”

“Ngất.” Không biết Lý Miễn học đâu ra cái câu cửa miệng này, thở ra một luồng sương trắng rồi im lặng.



Nhưng đúng là sau đó tôi đã học trượt băng, Lý Miễn dạy. Cậu ta cũng chỉ biết vài ba công phu mèo cào, trình độ đâu đủ để dạy cho tôi, nên tôi chỉ biết trượt đường thẳng chứ không biết cua.

Một buổi sáng nọ sau kỳ nghỉ đông, tôi ngồi trên đụn tuyết mặc giày trượt, miệng liến thoắng: “Cậu có biết có một chị sinh viên, lúc đi giày trượt vô tình giẫm phải lưỡi trượt, thế là máu chảy ào ào.”

Lý Miễn đứng cạnh, đút hai tay trong túi, “Ngất, cậu nghe ai nói thế?”

“Ai cũng nói hết, ai cũng biết cả.”

“Cậu nói tớ hay, làm kiểu gì mà giẫm trúng lưỡi trượt hả?”

“… Nếu giày bị lộn ngược, không phải giẫm trúng lưỡi trượt à?”

“Có ai lại mang giày lộn ngược không?” Cậu mất kiên nhẫn di di hai chân, lưỡi trượt đâm sâu vào trong tuyết kêu cái két, “Rốt cuộc cậu có học không?”

Tôi cau mày ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ấm áp đón hướng nắng của Lý Miễn, nhưng lại mang biểu cảm chê bai khiến người ta cảm thấy bất mãn:

“Tớ đây nào dám, không phải cậu bảo tớ nói đi học trượt băng à. Bằng không tớ sẽ mách dì Chu.”

“… Tớ ngất.”

Có lẽ Lý Miễn đã bó tay với tôi.

Cậu ấy chậm rãi tháo găng tay, ngồi xổm xuống giúp tôi thắt dây giày, ngón tay lạnh cóng buộc từng nút một.



Nhân tiện, vào ngày trở về từ tiệm net, sau khi cả bọn tạm biệt nhau ở dưới khu nhà, tôi thấp thỏm chuẩn bị bước vào cửa khu thì nghe thấy Lý Miễn gọi lại:

“Khương Lộc!”

“Cái gì?”

“Cậu phải nói là đi học trượt băng với tớ, nghe chưa.” Cậu gập người vừa thở vừa nói.

“Tớ bảo rồi tớ sẽ không…”

“Tớ nói với mẹ là đi chơi trượt băng.” Cậu ngước mắt lên, cau mày nói, “Gần đây mẹ tớ cứ chê bố suốt ngày chỉ biết máy tính, tiện thể quản cả tớ, nếu biết tớ đi chơi net thì kiểu gì họ cũng cãi nhau cho xem.”

Phải mất một lúc tôi mới phản ứng được. Trong khoảnh khắc yên tĩnh mấy giây ấy, Lý Miễn đứng dậy, bồi thêm một câu: “Cậu đừng mách lẻo đó.”

Nghe thấy thế tôi lại không vui. Đúng là từ nhỏ tới lớn tôi từng đe dọa cậu ta rất nhiều lần, nhưng trời đất làm chứng, có lần nào mách lẻo thật đâu? Lần nào cũng bao che.

Giờ nghĩ lại, có thể vì hồi bé tôi chưa bao giờ chiếm thế thượng phong mỗi khi đối mặt với Lý Miễn, nên mới thích cứng miệng.

Vậy là, tôi tức tối ngoảnh phắt đầu đi: “Hổng chắc à nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc