ÔN LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA

Trong tiết Công nghệ, cô giáo tổ chức cho cả lớp làm thủ công.

Trên bàn nào giấy màu nào kéo, đệm bên dưới là một tờ giấy kẻ ô. Tôi đang lén lút viết bài thuyết trình để cạnh tranh ủy viên liên đội:

“Từ khi còn nhỏ, ước mơ của tôi là trở thành một phóng viên xuất sắc…”

Bỗng tờ giấy nháp bị giật đi, đầu bút vạch thành một đường dài. Quay qua nhìn, là Ngô Thừa Thừa, bạn cùng bàn với tôi, cũng là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của tôi.

Giật lại mấy lần nhưng không thành công. Cậu ấy giơ cao tờ giấy nháp, đọc thành tiếng: “Ước mơ của tôi là trở thành một phóng viên xuất sắc, ha ha ha ha, cậu có biết phóng viên là nghề gì không?”

“Sao lại không biết? Trả tớ đây!” Mặt tôi đỏ lựng, xấu hổ không biết chui vào đâu.

“Vậy cậu nói đi, phóng viên là làm gì?”

“Dì Chu làm việc ở đài truyền hình, bảo Lý Miễn đi mà nói cho cậu.” Tôi thật sự không trả lời được, thẹn quá hóa giận, lập tức quay lui cầu cứu.

Lý Miễn không làm thủ công, trông có vẻ cũng đang hí hoáy viết gì đó. Cậu ta dừng bút, hỏi như ông cụ non: “Vì sao cậu lại muốn làm phóng viên?”

“…” Tôi nhân đó giật lại tờ giấy nháp từ trong tay Ngô Thừa Thừa, liếc cô nàng rồi đáp, “Tớ muốn tranh cử ủy viên tuyên truyền nên đương nhiên phải viết như vậy rồi. Làm người dẫn chương trình cũng được.”

“Xì.” Cậu ta cười để lộ má lúm đồng tiền, “Ước mơ của cậu chỉ là làm ủy viên tuyên truyền mà thôi, viết phóng viên làm gì chứ.”

Tôi mím môi xoay người về, cảm giác cậu ta nói cũng đúng. Nhưng có lẽ Ngô Thừa Thừa cũng sẽ tranh cử ủy viên tuyên truyền, cho nên, dù có nói ra ước mơ cũng chưa chắc đã thắng. Nghĩ ngợi vài phút, tôi bèn gạch câu kia đi.

Rồi dùng bút đỏ viết ngoáy lên trên một câu:

“Ước mơ của tôi là trở thành ủy viên ban chỉ huy liên đội.”

Rồi viết tiếp được hẳn một bài, tôi lấy làm hai lòng. Hai tay áp tai lẩm nhẩm một lần, nhưng chưa đọc xong thì chủ nhiệm đã vào lớp.

Theo sau là một bạn nam.

—-

“Nè nè nè,” Tôi ngoái đầu gọi Lý Miễn, “Là cái bạn giúp tớ khoèo chìa khóa nhà cậu lên kìa.”

Ngô Thừa Thừa góp vui, liến thoắng hỏi ai thế ai thế.

Lý Miễn ngẩng đầu nhìn, trông rất có khí khái giang hồ, “Ồ, tên gì?”

“Từ Chi Dương.”

Đúng lúc thầy giáo cũng đang giới thiệu, giọng đè lên giọng tôi. Vừa dứt câu, tôi thấp giọng lặp lại lần nữa với hai cậu ấy: “Tên là Từ Chi Dương, bố cậu ấy họ Từ, mẹ cậu ấy họ Dương.”

“Tớ nghe rồi.” Lý Miễn nói, “Mà sao cậu rành vậy.”

“Hôm đó cậu ấy tự nói, bảo mẹ mình là giáo viên khoa ngoại ngữ. Nhà cậu ấy vốn ở trên thành phố, mới chuyển tới gần đây.”

Tôi lấy làm đắc ý, xoay người lại vẫy tay với người trên bục giảng.

Từ Chi Dương cũng trông thấy, mỉm cười với tôi như trong dự đoán, sau đó ngẩng đầu nói với thầy chủ nhiệm: “Em biết Khương Lộc, cho em ngồi gần bạn ấy là được.”

Chủ nhiệm lớp tôi là sinh viên mới tốt nghiệp, tóc chia ba bảy giống Quách Phú Thành. Thầy ấy có một chiếc máy cát-xét cá nhân, đi đâu cũng đem theo, trông rất ngầu.

Các cô giáo rất thích thầy ấy, mà cô Lâm dạy bộ môn Công nghệ là một trong số đó. Nhưng tôi cảm thấy thầy chủ nhiệm hơi có vẻ kén chọn nịnh nọt, có thể chê cô Lâm không phải là sinh viên nên chẳng bao giờ đoái hoài.

Nói hơi xa rồi, tóm lại sự thiên vị của thầy ấy chủ yếu là với tụi học trò đây. Ví dụ như lớp tôi chẳng hạn, những bạn mà là con của các thầy cô thì đều được thầy ấy quan tâm đặc biệt, còn những bạn khác lại có đãi ngộ kém hơn.

Từ Chi Dương không chỉ là con của giáo viên mà còn chuyển từ thành phố về, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp kia.

Thế nên khi cậu ta vừa nói như vậy, thầy chủ nhiệm lập tức nhìn sang, do dự một lúc rồi nói: “Em ngồi sau Khương Lộc đi, cùng bàn với Lý Miễn.”

Bạn cùng bàn trước đó của Lý Miễn là con nhà bán tạp hóa, cứ thế bị thầy ấy đẩy ra ngồi sau.

—-

Chỉ mất một ngày, bốn đứa trẻ đã nhanh chóng làm thân.

Tới lúc tan học mới biết, té ra Từ Chi Dương ở căn hộ cạnh lô nhà tôi. Lý Miễn và Ngô Thừa Thừa ở tầng hai, cũng chỉ cách có vài bước.

Chúng tôi xuống lầu mua kem, Ngô Thừa Thừa nhìn đồng hồ trong tiệm tạp hóa, chưa kịp xé vỏ đã vội nói: “Sắp chiếu Thủy thủ Mặt Trăng rồi, tớ về nhà đây.”

“Thế tớ cũng về luôn.” Tôi ngậm cây kem trong miệng, điều chỉnh quai cặp sạch, ú ớ nói, “Tập trước tớ không xem, nói về gì vậy?”

Tôi vừa nói chuyện với Ngô Thừa Thừa vừa đi ra ngoài, chợt ngoái đầu nhìn hai cậu con trai, bọn họ đang đi theo hướng ngược lại.

“Hai cậu không về à?” Tôi gọi.

“Ừ.” Lý Miễn chỉ đáp qua loa, đưa tay kéo Từ Chi Dương đi.

“Các cậu làm gì thế?” Tôi vẫn cố chấp.

“Bọn tớ…” Từ Chi Dương mới mở miệng đã bị Lý Miễn ngắt lời, “Không làm gì cả.”

Tôi thật sự lấy làm tò mò, đảo mắt một cái, cảm thấy chuyện không đơn giản, thế là đi tới hai bước: “Nè Lý Miễn, hôm đám cưới cậu về mà không cầm theo chìa khóa, cũng không thấy quay lại lấy, rốt cuộc là đi đâu hả?”

Nuốt xuống miếng kem, tôi bổ sung, “Nếu không nói là tớ sẽ mách mẹ cậu.”

Cậu ta thấy không cắt đuôi được tôi, cau mày thấp giọng: “Đến phòng máy tính.”

“Phòng máy tính? Là gì vậy?” Chưa nghe bao giờ, Ngô Thừa Thừa cũng tò mò đi tới, tạm thời quên luôn Thủy thủ Mặt Trăng.

Lý Miễn thở dài. Rõ ràng bằng tuổi nhưng cậu ta nhìn bọn tôi cứ như nhìn con nít, “Buổi tối phòng máy sẽ chiếu băng ghi hình, gần đây đang chiếu Cổ Hoặc Tử.”

Hóa ra là chiếu phim. Chẳng qua vì bố cậu ta ở khoa máy tính nên mới biết nhiều thế thôi.

Tôi và Ngô Thừa Thừa trố mắt nhìn nhau. Hiện tại đã biết phòng máy là gì rồi, nhưng vẫn không biết Cổ Hoặc Tử là gì, thế là tiếp tục truy hỏi.

Đang chần chừ thì Từ Chi Dương đã lên tiếng: “Hay là Lộc Lộc cũng đi cùng đi.”

Cậu ta dừng lại, bổ sung: “Cả Thừa Thừa nữa.”

—-

Phòng máy nằm ở khoa máy tính, ở tầng năm.

Tầng một có phòng công văn, một ông già ngồi trong đó. Mắt sáng như đuốc, quét qua quét lại quan sát học sinh ra vào.

Tôi rụt cổ đi sau Ngô Thừa Thừa, thấp giọng thì thầm: “Có phải cấm vào không.”

Ngô Thừa Thừa trả lời tôi: “Cậu nghĩ xem chỗ này có bao nhiêu máy tính, nghiêm là đúng rồi.”

Run rẩy đi tới cửa, quả nhiên ông ta gọi bọn tôi lại. Lý Miễn đứng trước mặt cao giọng nói, “Cháu tìm bố cháu, ông ấy đang ở trong lớp trên lầu.”

Ông ta nghi ngờ, xem chừng không mấy tin tưởng, bèn hỏi thêm vài câu, dò từng câu một như thẩm vấn.

Tim tôi đập nhanh như trống bỏi, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc có phải bố Lý Miễn ở khoa này không. Vừa sợ lại vừa kích động, sợ ánh mắt của ông già đó, thế là tôi ngồi xuống giả vờ buộc dây giày.

Kết quả là trong giây phút quan trọng đó, Lý Miễn bỗng hô một tiếng, bọn họ lập tức chạy ào vào trong, vọt thẳng lên cầu thang. Ông già buột miệng chửi thề, song không đuổi kịp, tức giận quay sang túm lấy tôi vừa mới đứng dậy: “Con nít không được vào!”

Và vì thế, phải đến lớp năm tôi mới biết Cổ Hoặc Tử là gì.

—-

Vì chuyện này mà tôi rất giận Lý Miễn, không thèm nói chuyện với cậu ta mấy ngày liền.

Và đồng thời cũng cảm thấy Ngô Thừa Thừa với Từ Chi Dương không phải bạn tốt, nhưng cũng không tiện làm mất lòng họ, vẫn duy trì hòa bình ngoài mặt.

Cho tới ngày tranh cử, tôi đứng ở phòng chờ, vừa ngẩng đầu lên thì Lý Miễn cũng đi vào, không kìm được chủ động mở miệng: “Không phải cậu nói không tham gia tranh cử ủy viên liên đội à?”

“Đổi ý rồi.”

“Cậu muốn tranh cử ủy viên thể dục hả?”

“Ủy viên tuyên truyền.”

“Cái gì?” Tôi có cảm giác mây đen đang trôi bồng bềnh trên đầu mình, bất giác siết chặt bản, “Cũng giống tớ?”

“Đúng thế, không thì cậu làm phó đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc