ÔN LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA

Khương Lộc cố điềm tĩnh nói ‘đúng là em để ý anh trước’. Mắt nhìn lúng liếng, chộn rộn lắc bịch đồ trong tay, cà rốt trong bịch va vào nhau, hoàn toàn khác dáng vẻ mắng tôi “trợn mắt nói dối” lúc trước.

Tôi ngắm nhìn cô ấy áng chừng một phút, vô số suy nghĩ vụt qua:

Sao cô ngốc này lại đưa ra kết luận này?

Nếu cô đã thừa nhận như thế, có lẽ thật sự không phát hiện ra rồi.

Thôi thì cứ vậy đi, dập bớt kiêu căng của cô cũng tốt.



Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng vừa mở miệng lại bảo, “Kết luận của anh khác em”, làm lụi tắt khí thế kiêu ngạo của mình, mà tiện tay châm lửa cho cô ấy. Khương Lộc ngơ ngác, tôi thàm mắng mình, có của hời cũng không chịu hốt, coi như đời này hết cứu rồi.

Thế là chuyện ôn chuyện nhớ lại thành ra vô ích, vẫn là mệnh đề đó, nhưng chỉ toàn tìm thấy luận cứ chứng minh mình thua. Dù thế nào chăng nữa, tôi quả thật phát hiện đúng là mình thích Khương Lộc trước, khẳng định một trăm phần trăm, tỉ lệ sai sót gần như bằng không.

Khương Lộc bắt đầu nhớ lại từ năm 98, lúc ấy tôi đã phản đối, trong đám cưới lần đó tôi có ra dáng người bình thường không?

Tôi bảo em có thể đừng bôi xấu anh như thế được không, ngứa đòn hả?

Khương Lộc chẳng thèm đoái hoài đến tôi, nói, anh nhìn cái mặt lạnh như tiền trong bức ảnh này đi, rồi nhớ lại mà xem.

Thế là cô ấy vừa nói tôi vừa nhớ lại, hết sửa lời rồi đến bổ sung, rất nhiều chuyện bắt đầu ùa về trong lúc ấy, bù đắp những tiếc nuối, tìm ra đáp án của những nghi vấn…



Năm 1994, người lớn trong ký túc xá nhân viên rất thích trò bắt sui từ nhỏ, bố Ngô Thừa Thừa thường trêu sau này sẽ để tôi làm con rể của ông ấy, tôi nói sau này mình muốn lấy Khương Lộc. Cô ấy chỉ nhớ chuyện đùa ấy phía trước mà không nhớ câu trả lời của tôi.

Về phần vì sao lại có suy nghĩ ấy, thực ra lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, chỉ thấy Khương Lộc vừa xinh xắn vừa dễ bắt nạt.

Năm 1998, Khương Lộc tham gia cuộc thi tiếng hát thiếu nhi trong khu phố, đài truyền hình tói đưa tin. Hôm ấy tôi đi cùng mẹ, bọn họ bận công việc, tôi đứng một bên xem biểu diễn, còn lén lấy mấy ảnh trong đài chụp hình cho cô ấy, nhưng sau đó không lấy được ảnh.

Tôi thừa nhận Khương Lộc hát rất hay, thế nên cái vụ chê bai trong đám cưới lần đó, tôi không biết dây thần kinh nào của mình bị chập nữa… Tôi nghi là cô ấy nhớ nhầm rồi.

Năm 1999, lúc chơi cầu cơ ở nhà Ngô Thừa Thừa sau tiệc Nguyên đán, đúng là tôi đã đẩy vào hai chữ “dễ thương”, dọa Khương Lộc sợ. Chủ đích là dọa cô ấy chứ không phải muốn khen xinh xắn, nhưng khi phân vân đang chọn đáp án, Từ Chi Dương lại mở mắt.

Hai thằng nhìn nhau, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại xoay mũi tên nhắm ngay chữ “dễ” rồi lại đến “thương”.

Năm 2000, trong việc phân nhóm biểu diễn, chính tôi đã toại nguyện cho Ngô Thừa Thừa, đúng là mọi người đã bị tách ra chia cắp, nhưng Khương Lộc và Từ Chi Dương vẫn chung một nhóm. Lúc cầm danh sách tôi mới thấy, không kịp nghĩ ngợi, chỉ dựa vào suy nghĩ ích kỷ để tự quyết định.

Sau đó Ngụy Tiêu phát hiện, có lẽ Từ Chi Dương cũng biết, thật sự xấu hổ chết đi được. Bây giờ nhớ lại hành vi bốc đồng hồi 12 tuổi, thật sự không biết phải hình dung thế nào, nhưng khi ấy suy nghĩ của tôi chỉ rất đơn giản, sợ Khương Lộc sẽ thân với người khác hơn.

Năm 2001, trong tiếng cười đùa giòn giã lúc nghỉ giữa giờ, lần đầu tiên Khương Lộc dẫn chương trình phát thanh, cô phát bài Gió lốc. Tôi bảo mọi người yên lặng, khiến bạn học hiểu lầm phải tập trung nghe nhạc, nhưng thật ra tôi đã nghe bài hát này của Châu Kiệt Luân ở tiệm net.

Sau đó Khương Lộc quên tắt mícrô, bắt đầu ngâm nga lời bài hát. Trong lớp rộ lên ồn ào, mấy thằng con trai miệng mồm bẩn thỉu, suýt nữa tôi đã gây lộn với tụi nó… Nên tôi mới đến phòng phát thanh nhắc nhở, ai dè lại nhận về được câu “nè nè nè Lý Miễn”, ừ, được lắm.

Năm 2002, tôi hoàn toàn không ngờ đến chuyện Khương Lộc sẽ chuyển nhà. Khi nhận được sổ lưu bút của cô ấy, tôi đã nghĩ xong sẽ phải viết những gì, nhưng khi lật đến trang của Từ Chi Dương, hóa ra cậu ta không hề viết ‘thuận buồm xuôi gió”.

Quyển lưu bút để ở nhà tôi bao nhiêu ngày thì tôi suy nghĩ chừng đó ngày… Thậm chí tôi còn viết mấy tờ nháp, nhưng cuối cùng bị xé bỏ cả, đọc sao cũng thấy không hay bằng Từ Chi Dương, cuối cùng chỉ viết một câu, ‘chúng ta lên Bắc Kinh học đại học”.

Năm 2003, quan hệ của bố mẹ tôi bắt đầu căng thẳng rất dữ, trước đó đã có điềm rồi, nhưng bây giờ quả thật không hàn gắn được nữa, bọn họ hục hặc liên tục, thậm chí còn đánh nhau. Vừa hay sau khi Khương Lộc chuyển đi, nhà cô ấy trở thành tiệm tạp hóa, tôi không muốn ở lại chiến trường nên thường xuyên chạy đến đó lánh nạn.

Nhưng có rất nhiều chuyện không thể trốn tránh mãi được, vào lúc khó khăn nhất tôi từng viết mấy bức thư cho Khương Lộc, nhưng từ đầu chí cuối không nhận được hồi âm, vô cùng thất vọng, sau đó cắt liên lạc. Lần này theo hồi ức của cô ấy, tôi mới biết những bức thư kia đã lạc đằng nào, chắc chắn đã bị tên mập bắt nạt cô ấy trộm đi rồi.

Tôi không nhắc đến chuyện những bức thư này, nếu không Khương Lộc sẽ tiếc nuối lắm.

Năm 2006, tôi nhận được lời nhắn của Khương Lộc ở tiệm net, đứng bật dậy chạy đi tìm, nhưng cô đã khuất dạng. Lúc ấy mẹ tôi đã tái hôn, tôi lêu lổng chơi bời suốt ngày, bà vừa thất vọng lại vừa lo lắng.

Nhưng bà càng thất vọng thì tôi lại càng lấn tới, cố ý đối nghịch với bà, dăm ba bữa lại đi đập phá xe của bố dượng, sau đó vẫn phải đem đi sửa. Lúc ở tiệm sửa xe, bà đã mắng tôi té tát, nói tôi làm cái nghề này cả đời luôn đi.

Bao nhiêu chuyện kích thích một lượt, tôi quyết định thi lên đại học, tới Bắc Kinh.

Năm 2007, tôi thi rớt, dọn ra ngoài học lại. Hồi cấp ba tôi nghiện net rất nặng, nên lúc học lại tôi ép bản thân không được đụng vào máy tính, đăng ký tài khoản Xiaonei cũng chỉ để tìm cô ấy, nhưng rất lâu mới lên mạng một lần.

Tìm kiếm tên Khương Lộc, quả nhiên cô ấy đã tới Bắc Kinh, ảnh đại diện chụp trong buổi huấn luyện quân sự, nụ cười xinh tươi. Không dám bấm vào, cảm thấy vẫn chưa phải lúc xuất hiện.

Cuối năm 2007, Từ Chi Dương biết được chuyện tôi học lại, tôi đoán bọn họ sẽ nhanh chóng liên lạc với tôi, ôm nỗi thấp thỏm mơ hồ, lên mạng, chờ điện thoại, cố kìm nén, song cuối cùng chẳng có gì cả.

Cậu ấy không nói, hay mọi người không biết? Dù gì hồi cấp 3 chúng tôi cũng cãi nhau rất dữ. Khương Lộc cũng không đăng bài lên Xiaonei, tôi không biết mọi người có còn ở chung không.

Năm 2008, thi đậu cùng trường, huấn luyện quân sự xong thì liên lạc với Ngụy Tiêu, thông đồng cho Khương Lộc leo cây, rồi sau đó chúng tôi gặp lại nhau trong hoạt động xem phim. Khi ấy tôi học lại một năm, còn đi quân sự mới về, như một thằng ngốc mới từ trong tù ra, mà cô ấy vẫn rạng rỡ như ngày nào.

Từ Chi Dương thật sự không nói chuyện tôi học lại, có một tối đến tìm tôi, ở ngoài trường vừa uống bia vừa tâm sự, ai mà chẳng có những lúc ích kỷ.

Năm 2009 tỏ tình ở Tây Đường, tôi nói là 5 năm sau sẽ ở bên cạnh cô ấy. Năm 2014 cầu hôn, thành công tóm được Khương Lộc. Nửa sau câu chuyện tôi không cần bổ sung gì nữa, bởi vì không có để giấu, chuyện thế nào cô ấy biết cả.

Tôi và Khương Lộc quen biết nhau 28 năm, yêu nhau 12 năm, kết hôn 6 năm, từ từ học cách cởi mở bản thân, học cách truyền đạt cảm xúc, đó cũng là một môn học. Nói một đằng làm một nẻo, tính cách khó chịu, ăn nói lạnh lùng, đó không phải là những con đường dẫn ta tìm đến người mình yêu.

Hôm đó đi siêu thị về, tôi ở dưới bếp xắt cà rốt, Khương Lộc đứng bên ăn vụng, Táp Táp kiễng chân ngó nhìn.

Tôi xắt hai lát, cô ấy ăn một lát, chó trộm một lát. Tôi nhịn không đặng: “Có còn nấu ăn nữa không hả?”

“Nè, sau này anh muốn con trai, hay con gái?” Cô vô tư vừa nhai vừa hỏi.

“… Trai hay gái cũng được.”

“Không nghĩ đến à?”

“Nếu là con trai, tốt nhất đừng đáng ghét như anh hồi nhỏ, thích ai là bắt nạt người ấy, hỏng quá hỏng. Nếu giống chú Từ của nó…” Không nói hết câu tôi đã sầm mặt, đổi lời, “Mẹ kiếp, giống cậu ta làm gì, dĩ nhiên vẫn phải giống anh.”

Khương Lộc cười nghiêng ngả: “Anh bị bệnh hả Lý Miễn? Từ Chi Dương xuất sắc anh không thừa nhận cái gì, sau này con có thể làm nhà ngoại giao anh phải vui mới đúng.”

Tôi vui ư? Vui con khỉ.

“Con gái đi, giống em là được rồi.”

“Ừ…” Cô ấy trầm ngâm, “Được, vậy đợi 10 tháng sau xem thế nào.”

“… Cái gì?”

“Hay là 9 tháng nhỉ?”

Khương Lộc uể oải tự hỏi tự trải lời, cười cười nhìn tôi, chân mày khóe mắt toát lên vẻ hài lòng. Ngoài khung cửa chim hót véo von, trong phòng bếp cún con sủa oẳng oẳng, ánh nắng chan hòa, tương lai mỹ mãn.

Còn bây giờ, bắt đầu mong chờ khát khao.

KẾT THÚC

Bình luận

Truyện đang đọc