ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN



“Kiểm sát Phó, anh đến rồi.”
Trợ lý nhanh chân chạy tới bên cạnh Phó Tri Hoán, đưa tay rút tài liệu đưa sang: “Anh xem qua vụ án này đi, người nhà kẻ tình nghi muốn tìm anh thương thảo.”
Phó Tri Hoán duỗi tay nhận tập tài liệu từ trợ lý, liếc mắt đọc lướt mấy dòng rồi gấp xấp giấy lại, trả về: “Khỏi xem, vụ án này chắn chắn phải đưa ra công tố.”
“Tôi hiểu, nhưng người nhà nghi phạm muốn gặp anh…”
“Gặp cũng chả ích gì.”
“Bọn họ còn nói người nhà người bị hại đã lựa chọn tha thứ.”
“Bảo họ giữ mấy lời ấy đến nói trước mặt thẩm phán đi.”
Phó Tri Hoán dừng bước ngước mắt nhìn lên, giọng điệu nghe không có thay đổi gì quá lớn nhưng nghe cực kỳ đáng tin: “Cố ý giết người, có chứng cứ xác thực, phạm nhân không phải người nằm trong trường hợp đặc biệt, sau giết người không chủ động tự thú.

Cậu nghĩ chuyện này sau thương thảo còn có con đường khác khá hơn sao?”
“Kiểm sát trưởng Phó.”
Đúng lúc này, một giọng nữ chẳng biết từ đâu vang lên.
Từ trên xuống dưới quấn toàn hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp quý phái của phụ nữ trung niên.

Bà ta đứng dựa vào cửa văn phòng Phó Tri Hoán chờ, thấy anh xuất hiện lập tức giở giọng lấy lòng: “Kiểm sát trưởng Phó, cậu thấy đấy, đến người nhà người bị hại cũng chọn bỏ qua rồi, sao cậu cứ so đo mãi vụ án này thế?”
Phó Tri Hoán ngừng bước nhìn người trước mắt nhưng không nói câu nào.
Người phụ nữ trung niên kia cười nhẹ, dẫm lên giày cao gót bước tới gần, tay rút từ trong túi ra tấm thẻ đen, có ý đồ nhét nó vào túi Phó Tri Hoán: “Cậu nghĩ mà xem, chỉ cần một câu của cậu thôi là mọi chuyện sẽ hóa thành mây bay.”
“Bộp.”
Phó Tri Hoán tóm lấy tay người phụ nữ, híp mắt nhìn bà ta, một ánh nhìn lạnh băng.
Chiếc thẻ lung lay rơi xuống mặt đất, tạo nên âm thanh giòn giã.
Một lát sau, anh bỗng dưng bật cười, nhẹ nhàng nhả từng chữ nhưng chữ nào chữ nấy như kim chích: “Hình như quý bà đây vẫn chưa được đánh dấu đạt môn giáo dục công dân thì phải.”
Bà ta sửng sốt, cảm giác áp bách ập tới đột ngột làm lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng.
Phó Tri Hoán buông tay, cúi xuống nhặt thẻ đen rơi trên mặt đất, ung dung trả lại cho người phụ nữ trước mặt: “So với việc phí thời gian ở chỗ tôi, không bằng bà mang số tiền này đi tìm một vị luật sư biện hộ tốt đi.”
Nói xong, anh cũng không nấn ná quá lâu tại chỗ, lập tức quay đi bước vào văn phòng.
Lúc này, người phụ nữ trung niên mới hoàn hồn, cả mặt tức đến đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngài Phó, cậu đừng trách tôi không nhắc nhở cậu! Cậu có biết tôi có thân phận gì không?”
“Xin lỗi.”
Phó Tri Hoán ngừng động tác, ngước mắt lạnh nhạt nói: “Những thông tin không liên quan đến vụ án, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của tôi.”
*
Hạ Tử Cầm?
Ôn Nguyễn nghĩ mãi mà không nhớ ra đây là ai, ra khỏi văn phòng phó giám đốc rồi mà vẫn chẳng có tí manh mối nào.
Tuy Ôn Nguyễn giờ đây đã có chút danh tiếng cũng như kinh nghiệm thực chiến với án hình sự nhưng trước kia trong thời gian chờ từ thực tập chuyển lên chính thức, số vụ án cô có thể tiếp cận thật sự không nhiều.
Bởi vì rất nhiều người không yên tâm giao án hình sự cho một cô gái nhỏ mới vào đời.
Thời gian ấy, phần lớn thời gian cô đều đi theo giáo sư Tô xử lý những vụ án thương nghiệp, dần dà tích góp kha khá nhân mạch.


Vì thế nên giờ dù là vụ án thương nghiệp hay hình sự cô đều xử được hết.
Mấy năm trước có một lần Ôn Nguyễn nhận biện hộ cho bị cáo trong vụ án tranh chấp hợp đồng kinh tế, còn Hạ Tử Cầm là người bên nguyên cáo.
Vụ án ấy Ôn Nguyễn thắng.
Sau đó, có người kể với Ôn Nguyễn rằng, Hạ Tử Cầm mấy năm đấy làm việc rất khá, cực kỳ chuyên nghiệp, chuyên tấn công những vụ án mảng thương nghiệp.
Rất có thể là nhờ quan hệ trong gia đình rộng nên kể từ lúc thực tập đến khi chuyển lên chính thức, vụ án tìm đến cô ta cứ phải gọi là ùn ùn, trong thời gian đấy còn được tung hô với danh hiệu “nữ luật sư trẻ tuổi xuất sắc nhất”.
Lần thứ hai cô gặp được Hạ Tử Cầm là ba năm trước, ở tòa án nơi diễn ra vụ “Lục Kha Trần ngộ sát”.
Nhưng mà… sao một luật sư chuyên nhận án thương nghiệp lần đó lại chạy tới nhận án hình sự nắm chắc phần thua như thế?
“Em chào chị, không biết chị đến đây cần tư vấn chuyện gì ạ?”
Vừa bước tới lối nhỏ chuẩn bị vào văn phòng, cô vô tình nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đầy ngọt ngào của bạn lễ tân.
Ôn Nguyễn quay ngoắt lại tò mò quan sát, bước chân chậm dần.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đột nhiên được hỏi thăm giật bắn mình.
Cô ấy hoảng loạn, bất an ngồi thẳng người, hai tay đan chặt đặt trên đùi, lắp bắp nói: “Tôi, tôi… chờ tôi thêm một lát.”
“Được ạ, nếu có việc gì chị cứ gọi em.”
Bạn lễ tân gật đầu, lịch sự nói xong câu đấy rồi rời đi, xoay người về phía đồng nghiệp ở cách đó không xa đang đi tới nhún vai, ra vẻ không biết người này đang gặp vấn đề gì.
“Chị gái ngồi đó gặp chuyện gì thế? Ngồi ở khu nghỉ ngơi cũng được nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.”
“Không biết, tôi vừa ra hỏi chị ấy xem có vấn đề gì không nhưng không trả lời.”
“Thôi thôi, kệ chị ấy đi.”
Cô ấy tuy cúi đầu nhưng lưng ngồi thẳng tắp, không có xu hướng ngồi tựa vào phần dựa phía sau.

Tuy không nhúc nhích nhưng phần cẳng chân rung rung, trông có vẻ đang rất căng thẳng.
Một lát sau, cô ấy hít sâu một hơi, duỗi tay cầm lấy cái túi đặt bên cạnh ghế dựa xoay người muốn đẩy cửa văn phòng luật sư rời đi.
“Chị ơi, xin chờ một lát ạ…”
Ôn Nguyễn lặng lẽ đứng quan sát đến khi người phụ nữ kia chuẩn bị rời đi mới mở miệng gọi giật lại, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô ấy đưa ra tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu chị suy nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ với chúng tôi theo thông tin trên đây.”
Cô ấy nhìn Ôn Nguyễn, con ngươi trong mắt cử động nhẹ, tiếp đấy mím môi, đưa tay nhận lấy danh thiếp rồi dùng âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Cảm ơn.” Rồi quay người rời đi.
“Mày đứng đây làm gì thế?”
Tần Tố San cầm cốc nước trên tay, đứng cách đó không xa lớn tiếng gọi.

Nhìn quanh thấy khu nghỉ ngơi không còn bóng người, cô ấy buột miệng nói: “Người phụ nữ kia đi rồi hả?”
Ôn Nguyễn quay người: “Mày biết chị ấy?”
Tần Tố San lắc đầu, hơi cúi nhấp thử ngụm trà rồi chậm rãi di chuyển về khu làm việc: “Nãy lúc đi đưa tài liệu tao đã thấy chị ấy ngồi ở đấy rồi, trông nét mặt nhiều tâm sự lắm nhưng hỏi gì cũng không nói.”
Dứt câu, cô ấy chỉ tay về phía mấy đồng nghiệp của mình: “Bọn tao đang cá cược đấy, cá với nhau xem chị ấy đến đây muốn tư vấn phương diện gì.”
“Chắc là một vụ ly hôn đấy.” Ôn Nguyễn nói.
“Sao mày biết?”

Ôn Nguyễn hồi tưởng một chút, chậm rãi nói: “Nãy tao có liếc xem thử cái túi chị ấy xách theo đến đây, bên trong đủ các loại rau thịt.

Trên túi xách có in tên siêu thị LOGE mà gần văn phòng chúng ta làm gì có siêu thị nào tên vậy nên tao đoán chị ấy từ khá xa tới đây.”
“Tay trái chị ấy ngón giữa có dán băng cá nhân, tuổi tác tao đoán chắc cũng không lớn lắm đâu nhưng bàn tay lại cực kỳ thô ráp, có lẽ đấy là do hàng ngày phải giặt giũ nấu cơm, tiếp xúc với chất tẩy rửa quá nhiều khiến da tay bị kích ứng.

Hơn nữa bây giờ là giờ làm việc theo giờ hành chính mà chị ấy lại đi mua đồ ăn rồi còn tới tận đây ngồi một lúc thì tao nghĩ đây là một bà nội trợ, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình.”
Tần Tố San vuốt cằm ngẫm nghĩ: “Cũng đúng nhỉ, kiểu người như thế đa số là đến tìm luật sư muốn kiện tụng ly hôn nhưng đến 50% người tới nơi lại do dự.”
“Quan trọng là có vẻ chị ấy khá có ấn tượng với tao.”
Ôn Nguyễn bật cười, vươn vai nói: “Lúc chị ấy thấy tao, sắc mặt có chút thay đổi.

Tao dám cá đến 80% là hôm qua chị ấy xem được chương trình kia, lại thêm việc văn phòng mình mượn gió bẻ măng, nhân cơ hội này tuyên truyền nâng cao danh tiếng nên nhất thời xúc động tìm tới đây.”
Tần Tố San bật cười: “Ba năm không ra trận, xem ra mày vẫn chưa quên nghề cũ nhỉ?”
Ôn Nguyễn là luật sư làm bên mảng hình sự, sau khi tiếp xúc với nhiều vụ án, khả năng phán đoán cũng được nâng cao một cách rõ rệt, có thể phán đoán được chính xác đối phương muốn tố cáo mảng nào.

Dần dà, khả năng quan sát của cô nhỉnh hơn người bình thường một chút.
“Cơ mà nãy đáng lẽ mày không cần làm thế.

Giờ rất nhiều người đến tìm luật sư tư vấn để ly hôn nhưng quay đầu không hối hận thì cũng từ đó mất liên lạc luôn.

Quá nửa người sau tư vấn chả thu về kết quả gì.”
Tần Tố San thở dài, mân mê cốc trà trong tay: “Đồng nghiệp phụ trách mảng ly hôn đang gào thét kêu khổ kia kìa, cả tháng chẳng có nổi một vụ ly hôn về tay, muốn chuyển nghề lắm rồi đấy.”
Cái ngành luật sư là như vậy đấy.

Người ngoài nhìn vào thì nghĩ vẻ vang lắm nhưng thật sự nghề nào cũng giống nhau cả, đều có những cấp bậc phân chia rõ ràng.
Có rất nhiều người mấy tháng trời chẳng được nhận vụ án nào, trên tay chỉ cầm số lương cứng ít ỏi chạy khắp nơi chật vật mở rộng mối quan hệ.
Lần này Ôn Nguyễn quay về, công việc rơi xuống đầu nhiều nhất là phi tố tụng.
Một ngày ở phòng làm việc, cô dành phần lớn thời gian để nghe điện thoại tư vấn hoặc viết hợp đồng hộ.
Mãi cho đến lúc tan tầm cô mới nhớ ra chuyện hồi sáng mình hứa với Phó Tri Hoán.
Cô mở wechat xem qua phần thông tin Phó Tri Hoán gửi tới:
Simon
Họ và tên: Giang Tử Trầm
Học sinh lớp 3A4 trường tiểu học thành phố Giang, lớp ở tầng 3 khu dạy học.

Giáo viên chủ nhiệm: Thầy Tần.
Ghi chú: Tính cách Giang Tử Trầm hướng nội, mẹ thằng bé vì khó sinh nên qua đời, cha đang bị thương nặng còn nằm trong bệnh viện chưa thoát khỏi nguy hiểm, cố gắng hết sức đừng nhắc đến cha mẹ trước mặt thằng bé.
Sau tin nhắn cuối là một tấm ảnh đính kèm.
*
“Giang Tử Trầm, có phải lần này cha mẹ cậu lại không tới không?”
Trên hành lang nhỏ dài ở khu dạy học, bọn trẻ chụm đầu ngó nghiêng trước cửa sổ trông theo cha mẹ ngồi vào vị trí của mình trong lớp học.

Cũng có đứa thì nôn nóng ra đứng ở đầu cầu thang xem người nhà mình đến chưa, đứa thì nhiều chuyện túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.
Giang Tử Trầm chẳng ư hử gì trước câu hỏi của bạn học, chỉ yên lặng đứng dựa vào tường, bày sách vở ra đặt trên mặt đất.
“Giang Tử Trầm, có phải cha mẹ cậu không yêu cậu không? Trước giờ tan học không thấy ai đến đón cậu hết.”
Có đứa trẻ tiến tới bên cạnh cậu nhóc, cười hì hì nói.
Mấy lời đó như đã chạm vào vảy ngược của Giang Tử Trầm, cậu nhóc lập tức vứt bút trong tay đi, túm lấy cái cặp đặt bên cạnh ném thẳng vào đám đông đang ồn ào.
Đám người nhanh chóng tản ra, chiếc cặp ném vào khoảng không trống rỗng, đáp xuống đất rơi tung tóe sách bên trong ra.
Có đứa hét to: “Giang Tử Trầm tức giận đánh bạn.”
Giang Tử Trầm ngồi xổm xuống, mím chặt môi tự kiềm chế cảm xúc của bản thân, sau đấy yên lặng đi ra nhặt mấy quyển sách giáo khoa rơi trên đất.
Đúng lúc này, một đôi tay trắng nõn mềm mại chợt xuất hiện trong tầm mát cậu, nhẹ nhàng giúp cậu nhặt sách lên.
Giang Tử Trầm ngây ra, ngẩng đầu nhìn người nọ.
Ôn Nguyễn cười nhẹ, đưa sách cho Giang Tử Trầm rồi lấy tay xoa đầu cậu, nói: “Xin lỗi em, chị tới muộn.

Chị tên là Ôn Nguyễn, là người đến họp phụ huynh cho em hôm nay.”
Nụ cười: 10 điểm
Giọng điệu: 10 điểm
Hoàn cảnh: 10 điểm luôn.
Ôn Nguyễn rất hài lòng với màn xuất hiện của mình.
Ngay lúc đứa trẻ cần người bên cạnh nhất cô đã đến.
Dịu dàng, săn sóc, nụ cười ngọt ngào, vừa nhìn là biết ngay đây là mẫu người trẻ con thích.
Thậm chí cô còn đổi sang đánh son màu đỏ cam để trông mình ấm áp, nhẹ nhàng hơn một tẹo.
Nhưng…
“Cô là cô Ôn đúng không ạ?”
Giang Tử Trầm ngẫm nghĩ, nói: “Sáng nay lúc gọi điện cho cháu, chú Phó Tri Hoán đã nhắc đến cô.”
Cô?
Gọi mình là cô á?
Gương mặt Ôn Nguyễn bỗng chốc cứng ngắc, khóe miệng giật giật.

Một lúc sau, cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười tiêu chuẩn, nhấn mạnh từng chữ: “Gọi chị là chị Ôn, cảm ơn.”
Đám nhóc vừa tản ra trông thấy Ôn Nguyễn lại tò mò tới gần, mở miệng hỏi: “Cô ơi, cô là mẹ của Giang Tử Trầm ạ?”
…?
Ý gì đây???
Ôn Nguyễn phải hít sâu thêm lần nữa, tự nhủ trong lòng rằng, “Lời trẻ con là vô hại, không được so đo với chúng” rồi đứng lên, mỉm cười nói: “Ôi mấy đứa nhóc này biết nói đùa thật đấy, chị là…”

“Cháu có đùa đâu cô! Cháu hỏi thật mà!” Đứa trẻ kia cắt ngang lời Ôn Nguyễn, xong còn dõng dạc bày tỏ lại ý của mình.
Còn dám gọi nữa?
“…”
Ôn Nguyễn muốn giết người.
Nếu biết đến đây phải đối mặt với tình cảnh này, sáng nay cô sẽ thẳng thừng từ chối Phó Tri Hoán.
Ôn Nguyễn nhịn không bộc phát tính tình, lòng không ngừng lầm bầm:
“Phải dùng tình yêu để cảm hóa trẻ nhỏ.”
“Không được tức giận với trẻ con.”
“Không được đánh chúng.”
Cuối cùng, ngọn lửa giận dữ ấy cũng nguôi ngoai.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn Giang Tử Trầm ở bên cạnh.
Cậu nhóc đang cúi đầu, tóc mái che mất đôi mắt, tay gắt gao siết chặt như đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Tuy không mở miệng nói câu nào nhưng nhìn thôi cũng cảm nhận rõ ràng sự buồn khổ và mất mát của Giang Tử Trầm.
Ôn Nguyễn tức khắc mềm lòng.
Một cậu nhóc mất mẹ mà nghe được câu đó chắc hẳn sẽ rất buồn.
Thế là Ôn Nguyễn giang tay, vỗ nhẹ lên lưng Giang Tử Trầm, dịu dàng dỗ dành: “Đừng buồn, không cần phải để tâm đến lời của các bạn ấy.”
Giang Tử Trầm nghe vậy, cuối cùng cũng động đậy, ngẩng mặt lên để lộ đôi mắt ầng ậc nước.
Tình mẹ bao la trong Ôn Nguyễn lập tức ập tới, thậm chí còn sẵn sàng đón Giang Tử Trầm nhào vào vòng ôm của mình khóc nức nở.
Ai mà ngờ đâu…
“Thật ra cháu không buồn đâu, chẳng qua là cô giẫm lên giày cháu rồi, cháu đau.”
“… Xin lỗi.”
Lúc bước vào phòng học, cuộc họp phụ huynh vẫn chưa bắt đầu nhưng gần như mọi người đã có mặt đông đủ.
Nhiều phụ huynh đã quen mặt nhau từ trước, giờ thấy nhau là túm tụm lại tán gẫu nhưng hơn nửa là khách sáo khen con của đối phương.
Ôn Nguyễn tự dưng trở nên khác biệt giữa đám người.
“Cô ấy là ai thế? Sao trước đây tôi chưa bao giờ gặp nhỉ?”
“Hình như là phụ huynh của Giang Tử Trầm.”
“Trẻ thế á? Trông cô gái này chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi mà?”
Đúng lúc này, một giọng nam bất chợt vang lên như thăm dò…
“Ôn Nguyễn?”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên ngẩng đầu.
Giọng nói ấy đến từ một người đàn ông mặc sơ mi trắng sạch sẽ, trên tay cầm giáo án.
Ngũ quan tuấn tú, nhìn trông vừa phong độ là dịu dàng, ấm áp.
Phụ huynh ngồi quanh ai nấy đều đứng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Tần.”
Tần Tử Nhiên bật cười, lịch sử chào hỏi lại phụ huynh các em học sinh rồi đi xuống tới cạnh Ôn Nguyễn, nói: “Đàn em, đã lâu không gặp, em còn nhớ anh là ai không?”
Ôn Nguyễn ngớ ra.
Ánh mắt Tần Tử Nhiên nhìn cô như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tới, đượm ý cười nồng ấm.
Nhưng, làn gió xuân ấy bay tới trước mặt Ôn Nguyễn lại đụng phải một tấm chắn vô hình…
Ôn Nguyễn gãi đầu: “Không giấu gì anh, tôi quả thật không nhớ ra.”.


Bình luận

Truyện đang đọc