Edit: Cải Trắng
Giọng Phó Tri Hoán rất trầm, nghe hơi khàn.
Lúc này đây, toàn thân anh toát lên hơi thở áp bách, làm cho cô gái kiêu ngạo kia nghẹn họng, lui về sau một bước.
Nhưng có lẽ do quá mất mặt nên cô ta cười khẩy, liếc xéo Ôn Nguyễn, chuyển đối tượng trút giận: “Không ngờ nha Nguyễn Nguyễn. Vừa mới từ hôn Nhị thiếu gia nhà họ Phó đã có ngay người mới rồi, cô không sợ bác trai bác gái tức chết à?”
Ôn Nguyễn im lặng một lúc rồi ngẩng lên nhìn Phó Tri Hoán, trầm ngâm trong giây lát rồi nghiêm túc nói: “Đúng đấy. Anh nghe thấy chưa, là nhà tôi từ hôn.”
“…”
Phó Tri Hoán mím môi, quay đầu nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt vốn u ám lại càng lạnh lùng sắc bén: “Câm miệng!”
Ai cho cô nhắc chuyện từ hôn trước mặt Ôn Nguyễn?
“Anh ta là ai thế?”
“Đúng đấy, bình thường tôi có gặp ai trông như này ở thành phố Đồng đâu?”
“Trông không dễ chọc tí nào, đã thế còn bảo vệ Ôn Nguyễn gắt gao.”
“Tôi còn đang nghĩ không biết sao cô ta lại từ hôn với Nhị thiếu gia nhà họ Phó, hóa ra là do tằng tịu với người đàn ông khác ở bên ngoài. Cô nói xem, nếu để nhà họ Phó biết chuyện này, bọn họ có nổi trận lôi đình không?”
Nhóm người phía sau chẳng ai là muốn rước rắc rối vào thân nên nhất trí lui ra xa hiện trường tranh đấu. Dù vậy, họ vẫn không nhịn được rỉ tai nhau vài câu, khe khẽ thảo luận.
“Cô nói xem anh ta có thân phận gì? Anh ta không sợ nhà họ Phó gây phiền phức cho mình à?”
Người đấy vừa dứt câu, chợt từ đằng xa giọng nói dõng dạc của Phó Minh Hoành vang lên:
“A Luật.”
Phó Minh Hoành tay cầm ly rượu còn một nửa, cau mày nhìn sang phía bên này, thấy đám người đứng quây thành vòng tròn liền tăng tốc bước chân đi tới chỗ bọn họ: “Sao thế này? Ông An vừa mới nhắc đến em đã không thấy người…”
Anh ta đang nói dở thì quay đầu trông thấy Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn đứng bên cạnh ngáp dài xem kịch hay, lúc thấy Phó Minh Hoành nhìn sang chỗ mình, cô còn vô cùng phối hợp mà giơ tay làm tư thế chào.
Phó Minh Hoành nhướng mày, hiểu ý ngay tức khắc, quay qua buông lời chọc ghẹo: “Anh còn đang nghĩ sao nhoáng một cái đã không thấy em đâu, hóa ra là do có em Ôn ở đây.”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn anh mình, lạnh nhạt hỏi: “Anh được lấy xe thể thao rồi à?”
“…”
Phó Minh Hoành nghẹn họng.
Cả ngày hôm nay, từ sáng sớm tinh mơ tới giờ, anh ta cứ nheo nhéo bên tai Phó Tri Hoán nhắc về con xe thể thao của mình bị tịch thu. Mới vừa dứt khỏi đau buồn chưa được bao lâu lại bị đối phương chọc ngoáy.
Đám người đứng xung quanh thấy hai người nói chuyện với nhau thì ngạc nhiên tới há hốc mồm.
Nhà họ Phó là nhà giàu được chú ý số một thành phố Đồng. Người muốn nịnh bợ, xum xoe với bọn họ nhiều vô kể, ngay cả chủ tiệc ngày hôm nay cũng phải nể mặt bọn họ đôi phần. Thế nên, ở đây không ai không biết thân phận của Phó Minh Hoành.
Mà qua cuộc trò chuyện vừa rồi, không biết chừng, người đàn ông lạ mặt bọn họ bàn tán nãy giờ chính là Phó Luật, Nhị thiếu gia nhà họ Phó xưa nay chưa từng lộ mặt.
Suy đoán ấy khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bất an.
Nãy bọn họ còn khe khẽ rỉ tai nhau mấy chuyện liên quan đến Nhị thiếu gia, ngộ nhỡ người ta nghe thấy, sau này tìm mình tính sổ thì…
Nghĩ đến đó, tâm trạng hóng hớt liền biến mất tăm.
Nhưng, những người ở đây vẫn ôm tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng.
Không, chắc chắn không phải.
Nhị thiếu gia nhà họ Phó với Ôn Nguyễn luôn như nước với lửa, làm gì có chuyện anh ấy ra mặt che chở cho cô ta?
Cho tới khi Phó Minh Hoành bật cười, ngẩng đầu nói với những người xung quanh rằng: “Quên mất không giới thiệu, đây là em trai tôi, Phó Tri Hoán. Mặc dù tên đã được sửa từ lâu nhưng tôi bị quen miệng, nên luôn gọi em ấy là A Luật.”
Dứt câu, anh ta hứng thú hỏi chuyện: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
“…”
Đám người đứng xung quanh cười không nổi, chỉ nghe được mỗi tiếng cõi lòng mình tan nát.
Người phụ nữ mới ban nãy còn hống hách kiêu ngạo, giờ vẻ mặt lại xám ngoét như tro tàn, suốt khoảng thời gian sau đó không nói tiếng nào, mất cả sự tự tin la lối giống vừa rồi.
Đặc biệt là lúc nhớ tới câu nói mình dùng để chèn ép Ôn Nguyễn, thật sự chẳng khác nào một tên hề đang nhảy nhót.
Phó Minh Hoành thấy vẻ mặt nhóm người ở đây chán nản, không hiểu chuyện gì xảy ra nên quay đầu hỏi Ôn Nguyễn: “Sao đấy?”
Ôn Nguyễn bình tĩnh nói: “Không có gì đâu anh. Đấy là tại bọn em đang cãi nhau chứ không phải nói chuyện.”
“Cãi nhau?” Phó Minh Hoành nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Ôn Nguyễn nghiêm túc gật đầu, nhân tiện mách lẻo: “Vâng, Phó Tri Hoán suýt chút nữa là đánh nhau rồi.”
“…”
Phó Minh Hoành im lặng, sau đấy anh ta quay qua nhìn Phó Tri Hoán bằng ánh mắt như muốn nói “em giỏi đấy”.
Chả trách đám người này mặt buồn thiu, đổi lại là anh ta, anh ta cũng không cười nổi.
Phó Tri Hoán đến là bất lực khi thấy Ôn Nguyễn qua cầu rút ván. Anh đưa tay nhéo ấn đường, cúi đầu nhìn cô, bật cười nói: “Em đúng là đồ không có lương tâm. Rõ ràng anh đang ra mặt bảo vệ em mà em lại nói anh suýt đánh nhau?”
Ôn Nguyễn quay ngoắt đầu sang hướng khác, kiêu ngạo “hừ” một tiếng: “Ai cần anh ra mặt thay tôi?”
Dứt câu, cô giơ tay lên chỉ vào người phụ nữ mặc áo choàng lông màu xanh rêu, lớn giọng nói: “Đây, anh tự nghe đi, mọi người ai cũng biết chúng ta hủy bỏ hôn ước rồi. Thế nên ấy, ai giúp cũng được chứ không cần anh giúp.”
Đến cuối, cô không quên hất cằm hỏi ngược lại người phụ nữ kia: “Cô thấy đúng không?”
“…”
Đúng con khỉ!
Giây phút này đây, người phụ nữ mặc áo choàng lông không chỉ lòng như tro tàn mà còn muốn ngừng thở luôn cho xong chuyện.
Nhìn vào tình cảnh hiện tại, ai cũng nhìn ra Nhị thiếu gia nhà họ Phó đang bảo vệ Ôn Nguyễn.
Hơn nữa, khả năng lớn là Phó Luật không giống như lời đồn. Anh ta không hề muốn hủy bỏ hôn ước với Ôn Nguyễn.
Nãy cô ta nói thế kia chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Cô ta nãy giờ luôn lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng rằng Phó Luật nhanh quên phắt chuyện vừa rồi đi, ai mà ngờ được Ôn Nguyễn lại tỉnh bơ nhắc tới.
Quả nhiên, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Phó Tri Hoán nhìn phát nhận ra ngay Ôn Nguyễn đang giở trò xảo trá. Anh đưa tay day huyệt thái dương, mỉm cười bất lực, thở dài một hơi.
Thôi, chỉ cần cô gái nhỏ vui vẻ, anh không ngại việc mình bị đưa ra làm tấm khiên.
Cô gái mặc áo choàng lông màu rêu thấy mình leo lên lưng cọp khó xuống, sau một hồi cắn môi lưỡng lự, cô ta tiến lên phía trước mấy bước, cúi đầu lí nhí nói: “Phó Nhị thiếu, tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên kích động như thế.”
Phó Tri Hoán nhướng mày, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút nhìn không ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Anh nhẹ ừm một tiếng, bâng quơ nói: “Tôi không giận.”
Người phụ nữ kia nghe thế lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy…”
“Nhưng, cô làm cô gái của tôi không vui.” Không chờ cô ta nói xong, anh chậm rãi bổ sung vế sau.
Người phụ nữ kia cứng người.
“Thế nên, không cần phải xin lỗi tôi.”
Phó Tri Hoán chỉ vào Ôn Nguyễn đứng sau mình, cười nhẹ nói: “Xin lỗi cô ấy.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nếu nói vừa rồi biểu đạt chưa đủ rõ ràng thì lần này Phó Tri Hoán đã quả quyết tỏ rõ thái độ, mình chống lưng cho Ôn Nguyễn.
Xem ra, trong 43 phiên bản chuyện tình đôi bên được lưu truyền trong giới, chỉ có phiên bản Phó Tri Hoán theo đuổi Ôn Nguyễn là thật.
Đôi bên giằng co mất mấy phút.
Gia thế người phụ nữ mặc áo choàng lông màu rêu này không hề tầm thường, độ ảnh hưởng của cô ta thật sự chỉ dưới cơ Ôn Nguyễn một chút xíu, vẫn là cô tiểu thư cành vàng lá ngọc được nhiều người nâng niu.
Bình thường hay bị so sánh với Ôn Nguyễn đã đành. Đôi bên gặp mặt nhau đảm bảo chưa nói được dăm câu đã nồng nặc mùi thuốc súng, ngay cả làm chị em plastic cũng không nổi.
Nói xin lỗi Phó Tri Hoán thì dễ thôi, nhưng bảo cô ta hạ mình nói xin lỗi với Ôn Nguyễn, người từ nhỏ mình đã không ưa thì chịu, cô ta không bước qua được cái ngưỡng đó.
Phó Minh Hoành đứng bên cạnh xem kích động hết nấc.
Đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy em trai mình bảo vệ một người con gái. Cảm động quá!
Anh ta lặng lẽ đứng quan sát rồi điên cuồng tường thuật trực tiếp tình hình hiện tại trong nhóm nhỏ gia đình, vừa làm vừa nâng ly rượu vang đỏ uống, hết rượu thuận tay đổi ly cho người phục vụ đứng gần.
Cuối cùng, sau khoảng nửa phút im lặng, người phụ nữ kia cắn răng hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Ôn Nguyễn, cúi đầu nói: “Xin lỗi cô.”
Ôn Nguyễn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ lạnh nhạt “ồ” một tiếng.
Song, như nghĩ tới cái gì đó, cô chỉ vào An Hứa Ngâm đứng cạnh nói: “Khoan đã, cô phải nói lời xin lỗi với cả cô ấy.”
An Hứa Ngâm nghe thế thì hoảng loạn, ánh mắt né tránh không biết phải nhìn đi đâu.
Khuôn mặt người phụ nữ kia tức đến đỏ bừng. Cô ta siết chặt tay, hít sâu thêm một lần nữa, cắn răng nhả từng chữ: “Được, cô An, xin lỗi cô.”
Dứt câu, cô ta chẳng còn tâm trí nào nghe câu trả lời, xoay gót rời đi luôn.
Chẳng tốn sức tí nào.
Thấy người phụ nữ kia rời đi, Ôn Nguyễn lập tức thôi nắm bả vai An Hứa Ngâm.
Sau đó, cô ngẩng lên nhìn Phó Tri Hoán, nghĩ thế nào lại nói: “Cảm ơn.”
Nhưng rồi, cô lại giơ ngón trỏ lên chỉ anh, hùng hồn bổ sung: “Tuy anh giúp tôi được một chuyện nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi phải tha thứ cho anh. Chòm sao Thiên Yết chúng tôi thù dai lắm đấy!”
Dù thế nào đi nữa, khí thế cũng không được thua.
“Thế à?”
Phó Tri Hoán nghe Ôn Nguyễn nói vậy, cụp mắt suy ngẫm mấy giây rồi cười khẽ, đáp lại bằng chất giọng khàn khàn: “Ừm, vậy để lần sau anh cố gắng hơn nhé?”
“…”
Phó Minh Hoành nãy giờ tường thuật trực tiếp nội dung cho cha mẹ cuối cùng cũng nhịn không được cái kiểu không kiêng nể ai của hai người, nhìn thì hằm hè nhau nhưng thực chất lại ngược cẩu.
Anh ta tắt điện thoại, hắng giọng nói: “A Luật, em ra đây đi chào hỏi ông An với anh.”
Hôm nay vợ chồng Phó Trường Minh có việc không thể đến nên cử hai con đi hộ, dù thế nào cũng phải nể mặt chủ nhà một chút.
Ấy thế mà anh ta vừa dứt câu, phía xa xa đã vang lên giọng cười sang sảng: “Minh Hoành, đã lâu không gặp.”
Ông An ở đây chính là cha của An Hứa Ngâm. Ông ta dắt tay vợ mình, chậm rãi tiến về phía bọn họ.
Tới khi ngừng chân, ông ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt An Hứa Ngâm, ánh mắt lạnh lẽo như muốn thay lời cảnh cáo.
An Hứa Ngâm run lên, nhưng rồi cô nàng vẫn im lặng, ngoan ngoãn đi qua đứng sau cha mình.
Lúc này, ông An mới thôi tỏ vẻ bất mãn, cười nói với những người còn lại: “Tôi nghe nói con gái tôi gặp phiền toái nên qua đây xem thử, không ngờ chuyện xấu này lại để mọi người nhìn thấy. Ôn tiểu thư, cảm ơn cháu đã ra mặt bảo vệ Tiểu Ngâm, con bé mới về nhà chưa được bao lâu nên còn rụt rè lắm.”
An Hứa Ngâm run rẩy theo lời cha nói.
Ôn Nguyễn mỉm cười, khách sáo đáp lại: “Không có gì đâu ạ.”
Phó Minh Hoành cũng lịch sự cười đáp: “Bác đừng nói thế.”
Tiếp đấy, anh ta quay qua giới thiệu Phó Tri Hoán: “Bác An, đây là em trai cháu, Phó Tri Hoán. Mấy năm trước nó sống ở thành phố Giang, gần đây mới trở về.”
Phó Tri Hoán ngước mắt, cúi người đưa tay ra, giữ phép đúng chừng mực: “Chào bác.”
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Cái người tên Phó Tri Hoán này, dù rơi vào hoàn cảnh nào, anh vẫn có thể đối phó một cách thuần thục.
Anh chính là kiểu người chỉ cần đứng một chỗ, không cần nói lời nào, người ta cũng thấy được từ ánh mắt tới khí chất của anh không giống người thường.
Ông An cười sảng khoái đưa tay ra bắt tay với anh, sau đó quay đầu nhìn An Hứa Ngâm đang đứng bên cạnh. Tuy rằng nét mặt rất vui vẻ nhưng giọng nói của ông ta lại nghe có vẻ không vui và khá lạnh lùng: “Tiểu Ngâm, sao con không lên tiếng chào hai người họ, tự giới thiệu bản thân đi.”
Hai người?
Tự dưng Ôn Nguyễn thấy sai sai.
Cô nhẩm đếm lại.
Thêm cả cô phải là ba người mới đúng chứ!
Với trực giác nhạy bén của bản thân, cộng thêm ánh mắt ông An như đang xem xét con rể tương lai, Ôn Nguyễn ngay lập tức bắt được điểm không phù hợp.
Hóa ra, tiệc sinh nhật và lấy lại thể diện cho An Hứa Ngâm chỉ là một phần, ý định chủ yếu vẫn là…
Nhà họ An có ý muốn liên hôn với nhà họ Phó.
- -----oOo------