ÔN NGUYỄN CỦA TRI HOÁN

Edit: Cải Trắng

“Cậu nghi ngờ Bành Mạnh Ngâm theo dõi Ôn Nguyễn?”

Triệu Tử Thâm nhăn mày, vừa lái xe vừa an ủi bạn: “Đừng lo quá, trước đó tôi nghe cha tôi bảo Ôn Nguyễn có học võ phòng thân, kể cả cô ta có theo dõi thì với sức lực của bản thân cũng chẳng thể làm gì Ôn Nguyễn, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”

Phó Tri Hoán không đáp, bẵng đi một lúc mới lên tiếng hỏi: “Gia đình Bành Mạnh Ngâm thuộc diện nghèo khó, sao cô ta lại có được một số tiền lớn như thế để trả tài xế?”

Triệu Tử Thâm lặng thinh.

Căn cứ theo điều tra, số tiền giao dịch lên tới cả trăm triệu.

Với tài sản của Bành Mạnh Ngâm, tuyệt đối không thể đào ra số tiền ấy.

Phó Tri Hoán vặn khớp cổ tay, ánh mắt sâu hun hút: “Tới giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy Bành Mạnh Ngâm có nghĩa là có người đang giúp cô ta lẩn trốn.”

Triệu Tử Thâm phản ứng lại ngay tức thì: “Ý của cậu là, cô ta có đồng bọn?”

*

Tại đường An Sở.

Gió thổi xào xạc.

“Tôi có tập tài liệu muốn đưa cho anh Phó.”

Bành Mạnh Ngâm mỉm cười, nghiêng người lấy từ trong túi ra file tài liệu, giơ lên cho Ôn Nguyễn xem: “Tiện thể bàn chút chuyện liên quan đến công việc với anh ấy. Cô Ôn đang trên đường về nhà hả? Vậy chúng ta đi cùng đường rồi.”

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn file tài liệu, gật nhẹ: “Ừm.”

Ban đêm yên tĩnh vô cùng.

Hai người sóng vai đi bên nhau trên con đường An Sở, không ai nói với ai một lời.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo là tiếng giày va vào sỏi đá vang lên tiếng lách cách rất nhỏ.

Một lúc sau, Bành Mạnh Ngâm đột nhiên hít sâu một hơi, mở miệng bắt chuyện: “Anh Phó thích cô Ôn lắm đấy.”

Ôn Nguyễn nhướn mi: “Anh ấy chưa từng nói thế.”

“Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc mà, với cả tôi là con gái. Trực giác của con gái chính xác lắm, việc như này dĩ nhiên phải nhìn ra rồi.”

Nói xong, Bành Mạnh Ngâm nheo mắt cười khẽ, bâng quơ hỏi một câu: “Không biết cô Ôn có anh chị em gì ở nhà không?”

Ôn Nguyễn dừng chân, nghiêng đầu nhìn Bành Mạnh Ngâm, hờ hững nói: “Tôi có nhiều anh em họ, nhưng người tôi thân thì chỉ có một.”

Bành Mạnh Ngâm đưa tay vén tóc, ngữ điệu xa xăm hồi tưởng về những điều đã qua: “Thế à? Nhà tôi chẳng có họ hàng gì, tôi chỉ có một người anh ruột.”

“Điều kiện gia đình tôi rất tệ. Năm tôi học cấp hai, trong nhà không còn một xu nào nên cha mẹ định cho tôi nghỉ học, nhưng anh trai không cho, anh ấy nói con gái phải được học hành đàng hoàng.”

Nói đến đây, cô nàng ngừng lại, khóe môi nhếch nhẹ, giọng run run: “Sau đó, anh trai tôi nghỉ học, ra ngoài làm công kiếm tiền đóng học phí cho tôi. Anh ấy đối xử với người nhà rất tốt, cha mẹ ốm đau khiến gánh nặng lo toan đè lên vai anh ấy nhưng anh chưa từng oán trách chúng tôi. Lần nào về nhà anh cũng mang rất nhiều quần áo đẹp về cho tôi.”

“Cô Ôn, cô có biết anh ấy quan trọng với tôi như nào không?”

Giọng điệu Bành Mạnh Ngâm nghe rất dịu dàng. Khi thuật lại những chuyện đã qua, nó bất giác khiến đối phương cảm nhận được sự ngọt ngào trong lời nói.

Cô nàng rất thương anh trai mình.

Nghe là thấy ấm áp.

Ôn Nguyễn bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừm, tôi mường tượng ra được.”

Dứt câu, cô ngừng lại trong giây lát rồi ngước mắt nhìn thẳng: “Có điều, cô Bành có muốn nghe lời khuyên từ tôi không?”

Bành Mạnh Ngâm dừng chân: “Lời khuyên?”

Ôn Nguyễn cụp mắt khiến vẻ mặt trông càng lạnh nhạt hơn, đồng thời tiếp tục dạo bước về phía trước: “Cô Bành này, đồ vật sắc nhọn rất dễ làm bản thân bị thương, thế nên tốt nhất là không nên hở tí là đụng vào.”

Tuy câu nói nghe rất thờ ơ nhưng lại khiến người đằng sau căng thẳng.

Tim Bành Mạnh Ngâm hẫng một nhịp, bàn tay giấu trong túi xách giật nhẹ.

Ôn Nguyễn liếc mắt nhếch mày.

Giây sau, cô dứt khoát ra tay khống chế Bành Mạnh Ngâm, “răng rắc” một tiếng, vặn ngược tay cô nàng ra sau.

“Keng…”

Ôn Nguyễn tóm gáy Bành Mạnh Ngâm, lên gối ra đòn tác động mạnh vào xương chậu cô nàng, tiếp đó là ấn chặt người dí xuống đất.

Con dao nhọn trong túi chưa kịp rút đã văng xa mấy mét.

Bành Mạnh Ngâm hét lên vì đau đớn, sắc mặt trắng bệch.

Ôn Nguyễn túm chặt gáy cô nàng, bình tĩnh nói: “Trực giác của con gái luôn luôn chính xác.”

Bành Mạnh Ngâm trào nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “Ôn Nguyễn, nếu một ngày nào đó cô cũng mất đi người thân…”

“Gia đình hai người bị anh cô giết năm đó cũng mất người thân.”

Ôn Nguyễn nhìn thẳng vào mắt cô nàng, giọng nói hờ hững không chút đồng tình: “Tôi sẽ không bao giờ động lòng trắc ẩn với cô, bản thân cô cần phải biết mình sai ở đâu.”

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đúng lúc này, Ôn Nguyễn nghe rõ mồn một tiếng bước chân đi tới từ phía tay trái sau lưng mình.

Cô cau mày, nghiêng đầu sang nhìn, còn chưa quay hẳn mặt đã liếc thấy một vật như ống thép định đánh úp vào thái dương mình.

Ôn Nguyễn nhanh chóng ra đòn đỡ. Tuy rằng nhờ cú tránh mà né được hơn nửa lực tác động nhưng cái ống thép đó vẫn đánh trúng tay cô, hất cả người ngã sõng soài trên mặt đất.

Cô gắng sức ngồi dậy, cảm giác khớp xương trên người mình nhói nhẹ.

Ôn Nguyễn ngẩng mặt nhìn về phía người định đánh lén mình.

Là một người đàn ông.

Mặc dù người đó mặc áo thun đen nhưng vẫn nhìn ra được cơ bắp vô cùng săn chắc.

Ôn Nguyễn không biết người đó là ai nhưng dám chắc rằng đấy là đồng bọn của Bành Mạnh Ngâm.

Người đàn ông đó xoay tròn ống thép trong tay, chậm rãi đi về phía Ôn Nguyễn, sau đó anh ta nâng nó lên bằng hai tay, muốn ra đòn quyết định.

Ôn Nguyễn nghiến chặt răng, mười ngón tay bấu chặt mặt đường.

Cô có thể tránh được đòn này.

Nhưng xét về hình thể, cô không thể cứng đối cứng với người đàn ông này.

Ngay lúc đó, từ đằng xa có đèn xe rọi sáng.

Tiếp đó là tiếng phanh gấp vô cùng chói tai.

“Cô Ôn!”

Tiếng Triệu Tử Thâm gấp gáp truyền tới.

Ngay giây sau, cửa ghế phó lái bị đẩy ra.

Có bóng người lao vút tới nhanh như gió, tiếp đấy là tiếng đánh nhau kịch liệt.

Phó Tri Hoán túm cổ áo người kia, đẩy ngã vào vách tường gần đó. Lúc này, trông anh rất hung hăng, gân xanh trên cổ nổi rõ mồn một.

Anh nhấc tay bóp cổ người đàn ông, từ từ siết chặt.

Mặt người đàn ông kia đỏ bừng, há miệng thở thoi thóp như cá mắc cạn, chân vùng vẫy muốn đạp lên mặt đất.

Triệu Tử Thâm cuống cuồng xuống xe nâng Ôn Nguyễn dậy, cao giọng nhắc nhở Phó Tri Hoán: “Lão Phó!”

Ngay lúc đó, Bành Mạnh Ngâm ngã nhào trên mặt đất phản ứng lại.

Cô nàng vươn tay nhặt con dao văng cách mình mấy mét, thừa dịp Phó Tri Hoán chưa quay người, dồn lực đâm tới.

Đồng tử Ôn Nguyễn co lại, cô hét thất thanh: “Phó Tri Hoán!”

Phó Tri Hoán nhíu mày, quay đầu.

Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

Từ chỗ Ôn Nguyễn nhìn sang không thể nhìn ra được con dao ấy có đâm vào eo Phó Tri Hoán không.

Nhưng lại mơ hồ thấy được mấy giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất.

Cảm giác bất an xộc thẳng lên đại não, đau đớn đánh bại lý trí.

Chóp mũi Ôn Nguyễn cay cay. Cô cắn răng đứng thẳng người chạy tới chỗ Phó Tri Hoán.

Càng đến gần, càng thấy rõ vết máu chảy xuống từ lòng bàn tay.

Ôn Nguyễn há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì nước mắt đã lã chã rơi.

Triệu Tử Thâm cũng đuổi tới nơi, chớp mắt một cái đã khống chế được Bành Mạnh Ngâm, đeo còng tay cho cô nàng.

“Sao lại khóc?”

Phó Tri Hoán cười nhẹ. Thấy Triệu Tử Thâm chạy tới, anh thả lỏng bàn tay, xòe ra cho cô xem: “Này.”

Ôn Nguyễn giật mình, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm.

Con dao kia không đâm vào người anh.

Ngay lúc Bành Mạnh Ngâm lao tới, anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy chuôi dao, dễ dàng cản được lực tác động của đối phương.

Có điều, lòng bàn tay vẫn quệt phải mũi dao, để lại một vết máu.

Xe cảnh sát tới rồi.

Có cảnh sát mặc đồng phục bước xuống xe, áp giải Bành Mạnh Ngâm và người đàn ông kia.

Có cả nhân viên y tế tới đỡ Phó Tri Hoán ngồi vào xe cảnh sát rồi xử lý nhanh vết thương.

Mặc dù Ôn Nguyễn không bị chảy máu nhưng cánh tay lại dính hai đòn, bầm tím hết cả, giờ còn có dấu hiệu sưng lên.

Cô giơ tay ra cho nhân viên y tế bôi thuốc mỡ lên vết thương, bặm môi quay mặt sang hướng khác, hốc mắt đỏ bừng cũng không nói với Phó Tri Hoán nửa lời.

Tận mắt thấy Ôn Nguyễn an toàn tâm trạng Phó Tri Hoán mới được thả lỏng. Anh đưa tay dùng ngón cái lau đi nước mắt đọng lại ở khóe mắt cô: “Bị dọa à?”

“Không.”

Ôn Nguyễn nhìn là biết Phó Tri Hoán bị rách vết thương cũ, lòng chợt dâng lên nỗi sợ không tên: “Sao vừa rồi anh xúc động thế? Đòn vừa rồi em né được mà, kể cả không né được thì em cũng không để bản thân bị thương nặng.”

“Có thế nào cũng tốt hơn tình trạng hiện tại của anh, suýt chút nữa thì con dao nhọn kia đã…”

“Chẳng phải tôi không sao rồi sao?”

Phó Tri Hoán bật cười, giọng nghe như đang đùa: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để phụ nữ làm mình bị thương đâu.”

“Nhưng anh vừa mới xuất viện!”

Nói một hồi, Ôn Nguyễn không hiểu tại sao chóp mũi mình lại cay xè, nước mắt chẳng ngưng được bao lâu đã lã chã rơi: “Anh có thể yêu quý bản thân mình hơn một chút không, đừng hành động theo cảm tính như vậy nữa.”

Cô biết, mình không nên trách Phó Tri Hoán.

Nhưng không hiểu sao lại chẳng kìm được cảm xúc của mình.

Chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh Phó Tri Hoán vì mình mà bị đâm một nhát dao, bị đưa vào bệnh viện cấp cứu là chẳng hiểu sao lòng cô cứ hoảng loạn không nguôi.

Lúc cô một mình giằng co với Bành Mạnh Ngâm cũng không sợ hãi như thế.

Sau khi xử lý qua vết thương, nhân viên y tế lặng lẽ liếc mắt quan sát hai người rồi cực kỳ tâm lý rút lui, tốt bụng đóng cửa xe cho họ.

Phó Tri Hoán im lặng nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn cũng nhìn thẳng anh, ánh mắt không cho phép nhân nhượng.

Một lúc sau, Phó Tri Hoán thở dài, vươn tay ôm gáy cô, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”

“Anh biết sao còn…”

“Nhưng nếu em xảy ra chuyện, thì tôi sẽ cảm thấy đó là lỗi của tôi.”

Phó Tri Hoán ôm chầm lấy Ôn Nguyễn, cúi đầu tì lên trán cô, thấp giọng nói: “Tôi biết em có thể tự bảo vệ bản thân nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ trơ mắt nhìn, tôi không muốn thấy em bị thương.”

Đối với Phó Tri Hoán mà nói, đây không phải là chuyện dùng vết thương nhẹ để tráo đổi với vết thương nặng.

Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Điều hòa trong xe mát lạnh nhưng Ôn Nguyễn lại cảm thấy quanh thân mình có hơi nóng, bao bọc lấy cơ thể từng chút một.

Cô với Phó Tri Hoán chưa từng gần nhau như này.

Trán cụng trán, gần đến mức cảm nhận được cả hô hấp của đối phương.

… Người này thật sự rất biết cách phạm quy.

Mỗi lần muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đều dùng chiêu này để quấy nhiễu lòng cô.

Thật quá đáng!

Càng nghĩ, Ôn Nguyễn càng tủi thân.

Cô sụt sịt mũi, đặt tay lên bả vai Phó Tri Hoán, nghẹn ngào nói: “Anh lúc nào cũng thế.”

Phó Tri Hoán hết cách với cô: “Tôi làm sao?”

Ôn Nguyễn lười chẳng thèm diễn kịch, bất chấp nói: “Anh toàn ỷ vào việc em thích anh mà buông lời quyến rũ, thả thính người ta tới mơ màng. Ngày nào anh cũng thế hết! Đồ khốn!”

“…”

Phó Tri Hoán im lặng cụp mắt.

Ôn Nguyễn nhìn bộ dạng anh là biết người này chuẩn bị chuyển đề tài.

Cô thở phì phò quay đầu, không thèm nhìn vào mắt anh nữa.

Nhưng ngay giây sau, cô lại nghe thấy người trước mặt bật cười.

Còn cười?

Ôn Nguyễn tức giận nói: “Cười gì mà cười?”

“Quyến rũ?”

Phó Tri Hoán nhướn mi, đôi mắt đào hoa đượm ý cười, đè thấp giọng lặp lại hai chữ kia.

Ôn Nguyễn nói một cách chắc nịch: “Đúng thế!”

Phó Tri Hoán mím môi, lần nữa nâng tay chế trụ gáy Ôn Nguyễn, kéo mạnh cô về phía mình.

Sau đó, hôn lên môi cô.

Hơi thở nóng bỏng ngang ngược xâm chiếm, kéo gần khoảng cách đôi bên.

Hai mắt Ôn Nguyễn trợn to.

Bầu không khí xung quanh thoáng cái nóng hầm hập, chẳng còn bất cứ âm thanh nào.

Tất cả mọi thứ bị một tia sáng kỳ lạ nuốt chửng, chỉ có hai người là sự tồn tại sống động nhất.

Tim đập thình thịch.

Nhiệt độ tăng vọt.

Mãi một lúc sau, Phó Tri Hoán mới thả lỏng cái tay tóm gáy Ôn Nguyễn, cười cười nói với chất giọng khàn khàn: “Bạn nhỏ, thế này mới gọi là quyến rũ.”

“…”

Vẻ mặt Ôn Nguyễn như dẫm phải mìn. Cô gục đầu xuống, khí thế kiêu ngạo ban nãy bay sạch, giờ đến một từ cũng chẳng dám hó hé.

Anh quá đáng lắm!

Làm suy nghĩ của cô bị đảo lộn hết cả.

Vào khoảnh khắc cô lấy lại can đảm, muốn dứt khoát giải quyết mọi chuyện thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng ho nhẹ.

Quay đầu thì thấy Triệu Tử Thâm đứng chết lặng bên ngoài.

“Lời này nói ra nghe không đáng tin lắm, nhưng tôi cảm thấy mình nên cắt ngang hai người trước khi mọi thứ biến thành phim ngôn tình.”

“Lão Phó, chúng ta phải làm việc theo trình tự cho xong đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc