Edit: Cải Trắng
Phó Tri Hoán ngước lên nhìn Tạ Yếm Trì, ừm một tiếng, bình thản nói: “Tôi biết.”
“Thật ra tôi chưa bao giờ tin vào những lời hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, rất nhiều lúc nay hứa vậy nhưng đến ngày mai lại tan biến thành bong bóng. Có điều, tôi hi vọng cậu không như vậy.”
Tạ Yếm Trì lười biếng đứng tựa vào bàn, cụp mắt cười nhẹ.
Một lúc lâu sau, anh ngước lên, trầm giọng nói: “Nếu cậu làm chuyện có lỗi với con bé, tôi sẽ liều mạng kéo cậu xuống.”
Phó Tri Hoán bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt vốn hời hợt nay lại trông nghiêm túc hơn hẳn.
Một lúc sau, anh trịnh trọng nói đúng một từ: “Được.”
Cả hai đều là người thông minh, không cần phải quanh co lòng vòng vì lòng dạ gian xảo, cũng chẳng cần những lời dõng dạc tuyên bố.
“Được rồi, tôi không giữ cậu ở đây nữa.”
Tạ Yếm Trì cười nhẹ, lười biếng đứng thẳng dậy ngáp một cái, xua tay nói: “Mau đi tìm Ôn Nguyễn đi. Bằng không tí con bé lại chạy đôn đáo khắp nơi tìm cậu.”
Phó Tri Hoán gật đầu cười: “Ừm.”
Anh thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: “Cảm ơn anh họ.”
“…” Tạ Yếm Trì nổi da gà vì cách xưng hô của anh.
Đây là lần đầu tiên anh thấy bứt rứt trong người vì được gọi là anh họ.
Anh liếc Phó Tri Hoán, cắn chặt răng nhịn cười, sau đấy mở miệng nói với ngữ điệu như đang chờ kịch vui: “Được rồi, tí nữa xem được quà anh đây gửi nhớ nói cảm ơn thêm lần nữa đấy.”
Quà?
*
Lúc Phó Tri Hoán tìm thấy Ôn Nguyễn, cô đang ngồi trên ghế đeo tai nghe nghe gì đấy, không buồn ngẩng đầu lên.
Chẳng biết nghe gì mà khóe môi nhếch lên, để lộ vết lúm đống tiền mờ mờ.
“Đang xem quà Tạ Yếm Trì gửi hả em?”
Phó Tri Hoán ngồi xuống chỗ trước mặt Ôn Nguyễn, nhớ tới lời Tạ Yếm Trì nói trước đó liền thuận miệng hỏi thử: “Cái gì đấy?”
Nghe tiếng Phó Tri Hoán, Ôn Nguyễn vô thức ngẩng đầu lên.
Nghe anh hỏi vậy, ý cười trong mắt cô càng đậm. Cô hắng giọng, hỏi lại một lần nữa: “Anh muốn biết thật à?”
Nhìn gương mặt cười híp cả mắt của Ôn Nguyễn, tự dưng Phó Tri Hoán cảm thấy bất an.
Quả nhiên, giây sau Ôn Nguyễn dứt khoát rút tai nghe, chỉnh âm lượng lên cỡ to nhất…
Tiếng đầu tiên vang lên là giọng Phó Tri Hoán.
“Ôn Nguyễn đang ở chỗ anh?”
“Tôi muốn đến đón cô gái nhỏ về nhà.”
Mẹ nó, đây chẳng phải là cuộc gọi giữa anh và Tạ Yếm Trì vào hôm Ôn Nguyễn bỏ nhà trốn đi sao?
Tiếp đấy có tiếng Tạ Yếm Trì vang lên:
“Thế cậu nói cho tôi nghe xem, trong lòng cậu cất giấu bao nhiêu chuyện như vậy, cậu đặt Ôn Nguyễn ở vị trí nào?”
Phó Tri Hoán trong đoạn ghi âm đáp ngay mà không cần suy nghĩ, từng câu từng chữ đều vô cùng rành rọt: “Cô ấy luôn luôn đứng ở vị trí trước tôi.”
Đoạn ghi âm tới đây là kết thúc.
File ghi âm được đặt với tiêu đề là: <Nhật ký tìm người của Phó Tri Hoán-Tập 1>
Ôn Nguyễn vô cùng cảm động: “Em cảm nhận được tình cảm hết sức chân thành của anh trong giọng nói chứa chan đau khổ lẫn kìm nén đó.”
Phó Tri Hoán: “Cảm ơn em đã hiểu…”
Mà cũng không đến nỗi quá cảm động.
Anh cụp mắt, bị hấp dẫn bởi tiêu đề <Nhật ký tìm người của Phó Tri Hoán-Tập 1>
Được lắm.
Này có nghĩa là còn tập 2?
Giây sau, Tạ Yếm Trì gửi tin nhắn tới.
[Trả phí mười nghìn để được nghe tập 2]
“…” Phó Tri Hoán rơi vào trầm tư.
Sao Tạ Yếm Trì lại có thể có thói quen ghi âm vô tội vạ như thế nhỉ?
Lúc này đây, Ôn Nguyễn sung sướng khoanh tay hất cằm, dáng vẻ như muốn nói cuối cùng hai người cũng hòa nhau: “Nói đi, anh bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn với em từ bao giờ.”
Phó Tri Hoán không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo mặt cô, sau đấy anh vuốt cằm suy ngẫm, nói: “Chắc là mười năm trước…”
“Anh định lừa ai thế hả?” Ôn Nguyễn thở mạnh quay ngoắt đầu sang hướng khác, đồng thời dịch chân qua bên cạnh vài bước, tức giận nói: “Mười năm trước em vẫn còn học cấp ba, chúng ta không quen.”
Bầu không khí giữa hai người trầm lặng trong phút chốc. Lát sau, Phó Tri Hoán bật cười, tiến lên phía trước mấy bước ôm lấy Ôn Nguyễn từ phía sau, tì cằm lên đỉnh đầu cô: “Vậy anh đổi cách nói nhé?”
Ôn Nguyễn hừ nhẹ: “Nói như nào?”
Phó Tri Hoán nghĩ ngợi khoảng vài giây rồi cúi xuống ghé vào tai cô, cất giọng trầm khàn.
Anh nói: “Ngay từ khi gặp em.”
*
Mặc dù quá trình chuẩn bị gặp nhiều trắc trở nhưng đến lúc mở màn, mọi chuyện cũng coi như thuận lợi.
Nhưng trước khi trao nhẫn đính hôn, vẫn có sự cố nhỏ xảy ra.
Bởi vì không khống chế được thời gian nên MC hơi căng thẳng, ngay trong lúc bầu không khí sôi động lại buột mồm thốt lên câu: “Tôi nghe nói, đây là lần đính hôn thứ hai của anh Phó và cô Ôn?”
Lời vừa ra khỏi miệng, sự ồn ào náo nhiệt, những tiếng reo hùa theo khuấy động không khí tức khắc biến mất.
Đúng là tốt che xấu khoe mà.
Ở đây có không ít người trước đó thuộc đội quần chúng hóng hớt drama, biết khá tường tận về chuyện giữa hai người.
Đặc biệt là khi mấy tháng trước Ôn Nguyễn còn hăng say chửi rủa nhục mạ chồng chưa cưới của mình. Thậm chí cô còn bảo mình thà lấy con trai nhà bán đậu phụ thối còn hơn, rồi dứt khoát ném nhẫn đính hôn đi.
Loại chuyện đó sao có thể thừa nhận trước mặt mọi người?
Nhưng ngay lúc bầu không khí chuẩn bị rơi xuống vực băng sâu thẳm, Phó Tri Hoán bình tĩnh nhận lấy microphone, nhướn mày nhàn nhạt nói: “Đúng thế.”
Người xung quanh ồ lên.
Thừa nhận rồi kìa!
Giây sau, Phó Tri Hoán cụp mắt, chậm rãi nói: “Đó là quyết định ngông cuồng tự đại và khiến tôi hối hận nhất từ trước tới nay.”
Giờ nhớ lại, anh vẫn còn thấy sợ.
Nếu như ngày đó, anh không gặp được Ôn Nguyễn ở ga tàu hỏa, có lẽ kết cục giữa hai người đã khác.
Nếu không có những lần trùng hợp trước đó, cả đời này anh sẽ không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.
Ôn Nguyễn ngẩn người, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phó Tri Hoán nhếch môi, đuôi mày khóe mắt đượm ý cười, ánh mắt chứa chan sự dịu dàng vô bờ bến.
“Cảm ơn em đã đến bên anh.”
Ngày trước, cuộc sống của anh luôn chìm đắm trong cơn ác mộng quá khứ, bụi gai và dây leo quấn quanh cổ anh, bóp chặt yết hầu, gai nhọn rạch vào làn da.
Bóng tối khiến con người ta dần dà quen với u ám, ăn mòn thể xác từng chút một.
Mãi cho đến khi, có khe nứt xuất hiện, mang theo chút tia sáng le lói lọt qua khe.
Bụi gai lùi dần vào trong, bóng tối tan biến.
Em chính là ánh sáng soi đường dẫn lối.
*
Đính hôn xong, hai người quay trở lại thành phố Giang.
Chuyện đầu tiên phải làm sau khi hai người trở lại chung cư của Phó Tri Hoán là mang Bá Tước đi triệt sản.
Sau khi diễn cảnh “sinh ly tử biệt” ở chỗ bác sĩ, tâm trạng Ôn Nguyễn tốt vô cùng. Đã thế, cô còn đăng ảnh Bá Tước lúc đã được gây mê lên vòng bạn bè, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của nó trông cực kỳ khôi hài.
Ôn Nguyễn cảm thấy rất hạnh phúc.
Dù mày có là mèo thì từ giờ cũng được đoạt người đàn ông của tao.
Với cả, tao thù dai lắm đấy!
Một tháng sau, phiên tòa xét xử vụ án của Tần Uyển do Ôn Nguyễn phụ trách đúng hạn diễn ra.
Vụ án giết người này vô cùng phức tạp. Hơn nữa vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nên việc tìm chứng cứ đối với nguyên đơn mà nói là vô cùng cực nhọc.
Huống hồ, đây còn là phiên tòa đầu tiên của cô sau ba năm nghỉ ngơi.
Một ngày trước khi mở phiên tòa, Ôn Nguyễn vô cùng căng thẳng.
Cô đi một vòng từ tầng hai xuống tầng một, từ phòng khách vào nhà bếp rồi lại từ nhà bếp đến nhà vệ sinh cả buổi tối.
Thử qua vô số phương pháp thư giãn đầu óc.
Từ đọc sách, luyện thư pháp, tập yoga rồi cả chơi Vương giả.
Nhưng chẳng cái nào có tác dụng.
Sách thì đọc không vào đầu, thư pháp viết trông không khác gì sâu đo.
Yoga tập nhức quá không khom lưng được.
Chơi vương giả thì thôi khỏi nói, cô suýt chút nữa thì bị đồng đội chọc điên tới giảm thọ.
Cuối cùng, Ôn Nguyễn từ bỏ giãy dụa, cuộn mình trong lòng Phó Tri Hoán cầu an ủi: “Không lẽ trên đời này không có phương pháp nào đơn giản không tốn sức, nhưng vẫn có thể khiến tinh thần lẫn thể xác người ta thoải mái hả?”
Phó Tri Hoán xoa cằm nói: “Có đấy.”
Hai mắt Ôn Nguyễn phát sáng: “Cách gì vậy anh?”
Phó Tri Hoán bật cười, đưa tay tóm lấy cánh tay Ôn Nguyễn, kéo người lên.
Bàn tay còn lại anh đặt ở eo cô, khóa cô ngồi trên người mình.
Xong tay bên kia chuyển tư thế sang đỡ lấy ót Ôn Nguyễn, buộc cô hơi ngẩng lên, cúi người hôn một cái.
Nụ hôn mang theo dục vọng chiếm hữu và hơi thở nóng bỏng.
Cái hôn kéo dài tới khi mắt cô long lanh ánh nước, lồng ngực phập phồng mới kết thúc.
Phó Tri Hoán cười nhẹ, dùng ngón cái dịu dàng mơn trớn bờ môi ướt át của Ôn Nguyễn, khàn giọng nói: “Em thấy sao?”
“…” Ôn Nguyễn nhũn người tựa vào hõm vai Phó Tri Hoán, chẳng còn sức lực mà mắng người nữa.
Một lúc sau, cô tủi thân sụt sịt mũi bảo: “Em biết ngay mà.”
“Hửm?”
Ôn Nguyễn nức nở nói: “Quả nhiên, cái anh yêu là cơ thể của em chứ không phải linh hồn này!”
“…”
*
Mặc dù trước khi mở phiên tòa cô rất căng thẳng, nhưng khi lên tòa án, lòng cô tĩnh lặng, phát huy thực lực ổn định hay có thể nói là thành thạo.
Phán quyết nhanh chóng được đưa ra. Không có gì bất ngờ, nguyên cáo thắng.
Những vụ án dạng như thế này thu hút rất nhiều sự chú ý từ xã hội. Tin vừa ra, vô số nhà truyền thông chen lấn xô đẩy tới cửa chờ phỏng vấn nhưng Ôn Nguyễn từ chối hết.
Những gì cần nói, cô đều nói hết trên bài đăng weibo lúc trước, không cần phải xào lại chuyện cũ để tăng độ hot.
Bởi vì mỗi một lần phỏng vấn đều sẽ là vết dao cứa lên Tần Uyển và người nhà.
Cái duy nhất cô không thể từ chối là buổi trò chuyện của đài truyền hình địa phương.
Lịch trình này được văn phòng luật sư quyết định ngay lúc cô vừa tới thành phố Giang, trùng hợp tạo ra chút độ hot nho nhỏ nhờ vô tình tham gia chương trình camera ẩn. Cô sẽ lên đó tuyên truyền đôi chút về văn phòng luật sư.
Hợp đồng đã ký nên không tiện hủy ngang, chỉ có thể nói nhiều lần với bên đó về việc không muốn đề cập tới vụ án gần đây trong chương trình.
Mãi cho tới hôm ghi hình Ôn Nguyễn mới nhớ ra, buổi trò chuyện hôm nay còn có một khách mời nữa, đấy là Hạ Tử Cầm.
Hạ Tử Cầm đã tốn rất nhiều thời gian để bù đắp cho tổn thất trước đó, khua môi múa mép liên hồi trên weibo để cứu vớt hình tượng.
Marketing quả nhiên rất hữu dụng. Sau một thời gian dài không ngừng tẩy não, cuối cùng cô ta cũng khiến cho một bộ phận cư dân mạng ít tuổi đi theo ủng hộ, miệng lúc nào cũng hô “chị gái luật sư chính nghĩa”, trông đến là buồn cười.
Ôn Nguyễn không quan tâm.
Ngay từ đầu cô và Hạ Tử Cầm không thù hằn gì nhau, lĩnh vực phụ trách cũng khác, không thể coi đối phương là đối thủ cạnh tranh được, cùng lắm chỉ có thể gọi là tình địch mà thôi.
Dĩ nhiên, giờ cô đã thành công thăng cấp quan hệ, tình địch kiểu này không đáng quan tâm.
Lúc phỏng vấn, bạn MC rất nghiêm túc và quy củ, không có bất cứ câu từ nào vượt khuôn phép, Ôn Nguyễn ứng đối vô cùng ung dung.
Hạ Tử Cầm trước đó đã soạn sẵn bản thảo, trả lời cực kỳ lưu loát.
Ngay khi buổi ghi hình chuẩn bị kết thúc, bạn MC mỉm cười hỏi một câu lâm thời nghĩ ra tại hiện trường: “Vậy, hai người có tin vào việc luật sư tồn tại vì duy trì chính nghĩa không?”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên.
Còn Hạ Tử Cầm đáp rất nhanh: “Đương nhiên rồi, tôi tin vào điều này.”
MC gật đầu, quay ra thấy Ôn Nguyễn không nói gì, lập tức mỉm cười ra hiệu bằng ánh mắt.
Ôn Nguyễn nghĩ một lúc mới hỏi: “Thế nào mới được coi là chính nghĩa?”
MC giật mình: “Thì là sự công bằng,… hoặc những việc làm đúng đắn.”
Ôn Nguyễn cười nói: “Nói cách khác, chính nghĩa không có định nghĩa xác thực. Chính nghĩa trong lòng mỗi người không giống nhau, vậy nên thước đó đánh giá chính nghĩa cũng khác nhau hoàn toàn. Tôi nói vậy đúng chứ?”
MC bị câu trả lời mê hoặc, sau một thoáng trầm tư liền gật đầu.
“Nếu vậy, luật sư không sống để duy trì chính nghĩa.”
Ôn Nguyễn nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng kiên định: “Con người tốn rất nhiều thời gian mới đưa được hình thái xã hội từ nguyên thủy tới một xã hội trị vì pháp luật. Luật sư chúng tôi tồn tại đề giữ vững bản lề pháp luật chứ không phải cái chính nghĩa mơ hồ.”
MC trầm tư suy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Ghi hình xong, Ôn Nguyễn tận dụng lúc đứng chờ Phó Tri Hoán đến đón đi vào nhà vệ sinh tô lại son.
Ai ngờ vừa đi vào đã đụng phải Hạ Tử Cầm đang đứng dựa vào bồn rửa tay hút thuốc, nét mặt nom khá khó chịu.
Những câu trả lời phải tốn rất nhiều thời gian mới nghĩ ra nay lại vì câu hỏi bất ngờ của MC làm hỏng bét, đã vậy còn trở thành vật lót đường cho người khác.
Ôn Nguyễn liếc cô ta một cái rồi thôi, không tính chào hỏi.
Cô thong thả mở nắp son môi, tỉ mỉ thoa lên, bặp nhẹ một cái, rồi xoay người toan rời đi.
Đúng lúc ấy, Hạ Tử Cầm ung dung cất lời: “Cứ cho không như vậy, cô không sợ có ngày người ta chơi chán vứt bỏ à?”
Ôn Nguyễn khựng lại, quay đầu nhìn Hạ Tử Cầm.
Hạ Tử Cầm hừ lạnh, oán hận nhìn chiếc nhẫn trên tay Ôn Nguyễn.
“…” Ôn Nguyễn mím môi, tự dưng thấy nực cười khó tả. Cô xì một cái, ngước mắt lên bình thản nói: “Chả trách.”
“Chả trách cái gì?” Hạ Tử Cầm hằn học hỏi lại.
Ôn Nguyễn híp mắt, cười chậm rãi nói: “Chả trách cô và Phó Tri Hoán là bạn đại học bốn năm, nhưng anh ấy vẫn chẳng có tí ký ức nào.”
Mặt mày Hạ Tử Cầm tái xanh: “Ý cô là gì?”
“Ý của tôi là.” Ôn Nguyễn thản nhiên nói: “Cô không đáng giá để người ta nhọc lòng nhớ tên.”
Dứt câu, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Hạ Tử Cầm như bị dẫm phải đuôi, thét lên một tiếng đầy sắc bén: “Cô nói rõ ràng cho tôi xem nào?”
Ôn Nguyễn hết sức buồn bực.
Đây là kiểu phụ nữ cô lười phải đối phó nhất.
Mắt cao hơn trời, số chẳng bằng ai, nhưng lại luôn cho rằng mình được người khác nâng niu.
Cô cau mày, chưa kịp mở miệng đã có tiếng ai đó nhàn nhạt gọi: “Nguyễn Nguyễn, qua đây.”
Ôn Nguyễn ngước lên, chẳng biết Phó Tri Hoán đã đứng ở cửa hành lang từ lúc nào.
Anh cau mày, ánh mắt lạnh nhạt thoáng lướt qua Hạ Tử Cầm chừng một giây rồi mất tăm.
Ôn Nguyễn tiến lên, nhét cái tay lạnh cóng của mình vào tay áo anh: “Anh đến lúc nào thế?”
Phó Tri Hoán cầm tay cô nhét vào túi áo mình: “Đến được một lúc rồi.”
Ôn Nguyễn cười nói: “Đi thôi.”
“Ừm.” Phó Tri Hoán đáp lời. Nhưng vừa bước được mấy bước, anh như sực nhớ ra chuyện gì đó, ngừng chân, quay đầu nhìn Hạ Tử Cầm, hỏi: “Cô tên là gì?”
Hạ Tử Cầm sửng sốt, vô thức định trả lời nhưng lại bị câu nói của Phó Tri Hoán cắt ngang.
“Thôi, không quan trọng.”
Anh cười nhẹ, nhướn mày nói: “Tôi chỉ muốn nói với cô là…”
“Tôi mới là người cho không cô ấy.”
Hôm nay lại là một ngày cố gắng chống lưng cho vợ yêu – Phó Tri Hoán.
- -----oOo------