ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Nhà họ Trương?
Nghe đến tên này, nhiều người phấn chấn trở lại.

Nhà họ Trương thành phố Thục, là dòng dõi nhà quan số một.

Thế lực dòng họ nhà này rất lớn, nắm trong tay rất nhiều tài nguyên khoáng sản, là kiểu phát tài kín tiếng điển hình.

Mấy năm nay, nhà họ Trương làm việc rất khiêm tốn, khác xa với con cháu nhà họ Trần.

Nhà họ Trương khiêm tốn, hôm nay cũng đến bữa tiệc tối.

Phút chốc, mọi người nhìn về phía Trương Cảnh Hàn.


Thân phận bây giờ của Trương Cảnh Hàn là con rể chính của nhà họ Lý, nhà họ Trương cử người đến cũng là hợp lý.

Đồng thời, nhà họ Trương sẽ ủng hộ ai cũng rất rõ ràng.

Nghe tiếng thông báo, người ủng hộ ông cả trong sảnh trái lần lượt sôi nổi lên.

Tiết tấu ban nãy hơi sai, hai lần đều bị Ngô Đình Khải ảnh hưởng.

Bên đây xuất hiện một đại ca Trương, đối diện lại có một Vương Bách Từ hung dữ hơn.

Bên đây có một số ông lớn có chút tầm ảnh hưởng trong giới kinh doanh, bên kia cũng lập tức xuất hiện mấy ông lớn lão làng trong giới kinh doanh, còn hứa hợp tác với nhà họ Lý.

Theo những người ủng hộ Lý Cơ Uy, trong hai trận tranh đấu này là ông cả chịu thiệt thòi.

Nhưng bước ngoặt đến rồi!
Bây giờ đến chống lưng cho ông cả là nhà họ Trương - dòng dõi nhà quan số một thành phố Thục.

Năng lượng và sức ảnh hưởng của dòng dõi nhà quan, không cần nói nhiều ai cũng hiểu.

Nhìn từ một góc nào đó, thành phố Thục bị những dòng dõi nhà quan này khống chế.

Có thể thấy, tầm quan trọng của dòng dõi nhà quan.

Trương Cảnh Hàn nghe thấy tiếng thông báo, lập tức đứng dậy, sải bước ra cửa.

Khi đi, cậu ta còn nhìn Ngô Đình Khải một cái.


Dường như đang khoe khoang sự khác biệt, lại dường như truyền tín hiệu cho Ngô Đình Khải: tầng lớp tôi sinh ra là tầng lớp mà cả đời này cậu cũng không với tới!
Cho dù cậu nỗ lực cả đời, cũng không với tới tầng lớp của tôi!
Khoảnh khắc Trương Cảnh Hàn nhìn về phía mình, Ngô Đình Khải đã cảm nhận được.

Anh nhàn nhạt nhìn Trương Cảnh Hàn, hiểu ý của cậu ta.

Ha ha!
Thân phận của tôi là tầng lớp mấy đời cậu cũng không với tới!
Chỉ nhìn một cái, Ngô Đình Khải đã nhìn sang chỗ khác.

Chỉ là một nhà họ Trương bé nhỏ của thành phố Thục.

Mà thôi!
Có thể được bao nhiêu cân?
Khi Trương Cảnh Hàn sắp ra đến cửa, nhìn thấy biểu cảm thản nhiên của Ngô Đình Khải.

Trương Cảnh Hàn nhìn thấy biểu cảm quen thuộc thì nhói đau trong lòng.

Lại là biểu cảm đáng ghét này;
Lại là biểu cảm không quan tâm gì hết này;
Lại là biểu cảm không đặt gì vào mắt này.

Thân phận của cậu là gì?
Cậu chỉ là một lính giải ngũ, một tên nghèo mà thôi.


Dựa vào cái gì mà kiêu ngạo, dựa vào cái gì mà không đặt ai vào mắt?
Lần trước cầu hôn, anh cũng có biểu cảm này, cậu ta đã thất bại.

Lần này, anh lại có biểu cảm này!
Trương Cảnh Hàn âm thầm cắn răng, đợi đó đi, tôi không xử lý cậu, ông đây không phải họ Trương!
Cậu ta sải bước ra cửa đón người nhà họ Trương.

Lý Cơ Uy nhìn thấy Trương Cảnh Hàn đi ra, ông ta không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy ra cửa đón.

Nếu như có thể khiến nhà họ Trương ủng hộ mình hoàn toàn, vị trí chủ nhà mới của mình không những vững chắc như vàng, mà sau khi làm chủ nhà cũng dễ quản lý hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, ông ta bất giác tăng tốc, sợ trễ một chút sẽ để lại ấn tượng xấu với nhà họ Trương.

Ông cụ Lý nhìn thấy con trai lớn vội vàng ra cửa thì không vui.

Nịnh bợ người ngoài cách mấy, người ta cũng sẽ không thật lòng với con.

Mối quan hệ giữa hai nhà trước giờ đều là quan hệ đối thủ.

Người khác thấy lợi ích trên người con mới chủ động tiếp cận con!.


Bình luận

Truyện đang đọc