ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



“Ồ!”
Đám người xung quanh sửng sốt, người này là ai vậy, anh có gan như vậy sao?
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy, ngay cả giám đốc Trần cũng bị gã đó đánh sao?
Đám người này chính là lũ du côn của thành phố, người bình thường hoàn toàn không thể dây vào, không ngăn được chúng nó.

Mà nhìn lại người dám ra mặt này, cả người ăn mặc quê mùa chất phác, vừa nhìn đã biết là không phải người có thân phận rồi, người như vậy, sao có thể đấu lại được lũ du côn này chứ.

Tuy rằng sự dũng cảm của anh rất đáng khen, nhưng mà kết cục cũng chẳng tốt đẹp được bao nhiêu.

Không chỉ có đám người đứng xem nghĩ như vậy, mà ngay cả Lý Như Ý cũng không nhịn được mà gọi lớn: “Ngô Đình Khải, anh đang làm gì vậy, anh mau quay lại đây!”
Lý Như Ý tức đến mức bối rối, cái tên này đang làm gì vậy, muốn làm anh hùng chắc?
Đến giám đốc gì đó còn bị đánh, anh đi lên một mình, có khác nào tự dâng tới cửa để bị đánh đâu?

Không chỉ có bọn họ, ngay cả cô giáo trên người tràn ngập sức sống thanh xuân kia cũng khuyên: “Vị phụ huynh này, anh mau lùi trở lại đi.


Ngô Đình Khải cười khẽ lắc đầu, trong lòng hơi thất vọng.

“Ông chú xấu xa cố lên!”
“Chú ơi cố lên!”
“Chú ơi cố lên, đánh bại đám người xấu này đi!”
Đúng lúc này, vài giọng nói non nớt truyền vào trong tai Ngô Đình Khải.

Ngô Đình Khải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khiết Nhan đang nghiêm trang mà vung nắm tay nhỏ, cổ vũ anh cố lên.

Không chỉ có mỗi Khiết Nhan mà cả các bạn nhỏ đứng bên cạnh cô bé cũng đều cổ vũ cho Ngô Đình Khải.

Nhìn mắt to sáng lấp lánh của bọn nhỏ, trong lòng Ngô Đình Khải vô cùng chấn động.

Tuy rằng trong mắt đám nhỏ tràn đầy thuần khiết ngây thơ, nhưng đồng thời cũng chứa chan vô vàn hy vọng.

Không sợ hãi, không phức tạp, cũng chỉ có hy vọng cháy bỏng.

Ngô Đình Khải nâng bàn tay lên, nhìn thật kỹ vào chỉ tay ngoằn ngoèo rất nhỏ trong tay, lâu rồi chưa đột phá tu vi, vậy mà lại xuất hiện một chút buông lỏng.

Nhìn mấy đôi mắt lấp ló ở bên cạnh chân mấy vị phụ huynh, trong lòng Ngô Đình Khải yên tâm.

Đây mới là tương lai của một dân tộc, đây mới là hy vọng của một dân tộc.


Tuy rằng rất nhiều người trong số bọn họ vào mười mấy năm sau sẽ bị xã hội vô tình này xô đẩy.

Nhưng mà, trong số bọn họ, luôn có người có thể gánh vác nổi cả một dân tộc, dẫn bước dân tộc lạc hậu này không ngừng tiến về phía trước.

Lúc này, một tiếng bước chân vang lên, còn có cả tiếng kêu giật mình của cô giáo kia nữa, Ngô Đình Khải nghe tiếng, không thể không thu lại suy nghĩ.

Chỉ thấy gã thanh niên cởi trần kia đang lấy đà chạy nhanh tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, quán tính mà gã mang theo cũng càng lúc càng lớn.

Lúc này, rất nhiều người đứng xem đã không đành lòng nhìn tiếp, lần lượt che hai mắt của bọn nhỏ lại, không cho chúng nó nhìn thấy loại hình ảnh tàn khốc này.

Ở trong mắt bọn họ, gã thanh niên du côn đã bày ra tư thế này thì kết cục của Ngô Đình Khải nhất định sẽ còn thảm hại hơn cả giám đốc Trần.

Một cước này nếu như đá trúng, Ngô Đình Khải chắc chắn sẽ bị một cước đá bay, ít nhất cũng phải mất đến nửa cái mạng.

“A!”
“Bịch!”
Một tiếng hét thảm thiết truyền vào trong tai mọi người.

Ngay sau đó, là một tiếng vang lớn nặng nề, đây là tiếng vật nặng va vào nhau.

Trong lòng mọi người đều thương xót, đồng loạt tập trung nhìn lại, lập tức ngây người!
Hóa ra, Ngô Đình Khải vẫn đứng yên ở tại chỗ không hề xê dịch, giống như tất cả những gì vừa mới xảy ra không liên quan gì đến anh.

Mà gã thanh niên cởi trần kia thì lại không biết vì sao lúc này đang nằm liệt ở dưới cổng sắt của trường mẫu giáo.


Mà chỗ Ngô Đình Khải đang đứng, cách cổng sắt khoảng chừng bảy tám mét.

Nhìn thấy loại tình huống này, các phụ huynh đứng xem đều ngây người!
Lý Như Ý há hốc miệng, cô biết Ngô Đình Khải biết ít võ, nhưng cô không hề ngờ tới, anh lại siêu như vậy.

Chẳng lẽ, lời anh nói lúc trước đều là thật sao?
Nghĩ đến đây, Lý Như Ý hơi lắc đầu, thầm tự trách mình sao lại có loại suy nghĩ này.

Ở trong quân đội hiếm có đối thủ, vậy thì còn siêu tới mức nào nữa?
Nhìn dáng vẻ của tên này là không thể nào!
“Cạch!”
“Leng keng!”
Đám đàn em của gã thanh niên cởi trần kia thấy một màn này, lập tức ngẩn ra, ngay cả gậy trong tay rơi xuống mặt đất cũng không dám cúi xuống nhặt.

Bởi vì, chân bọn họ đã mềm nhũn, bọn họ biết, chỉ cần hơi cong eo là sẽ lập tức xụi lơ ở trên mặt đất.

Hơn nữa, bọn họ sợ hành động nhặt gậy lên này sẽ bị Ngô Đình Khải dùng để khiêu khích.

.


Bình luận

Truyện đang đọc