ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Gã đàn ông đầu trọc kia đẩy đám người ra xong, hét lớn một tiếng: “Kẻ nào gây rối trên địa bàn của bọn tao, đứng ra đây cho ông.


“Hôm nay ông đây phải xem thử, là đứa nào có gan lớn như vậy, đánh người của bọn tao ở trên địa bàn chúng tao, còn mạnh miệng muốn anh Bách Từ tới đây nữa.


“Kể cả mày có ba cái đầu, thì ngày hôm nay cũng đừng hòng sống.


Đám người đứng xem vừa thấy cứu viện của gã thanh niên cởi trần tới, bèn vội vàng đứng dạt ra ngoài, sợ bị liên lụy tới.

Tên đầu trọc nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm đắc ý, cao giọng nói: “Các anh em, ngăn bọn chúng lại, trước khi chưa biết rõ mọi chuyện thì không cho ai được đi.



Lúc này, gã thanh niên cởi trần kia thấy viện binh tới, chỉ vào Ngô Đình Khải liều mạng hô: “Anh Đầu Trọc, anh Đầu Trọc, đừng để cho thằng này chạy, mau bắt nó lại.


Tên đầu trọc kia tự tin cười, vung cây gậy lên, lớn tiếng nói: “Nó không chạy được đâu!”
Lúc này, bên cạnh Ngô Đình Khải và Lý Như Ý, ngoại trừ cô giáo Kim Hi Hạ tràn đầy sức sống thanh xuân kia, tất cả đều đã lùi ra bên ngoài.

Chỉ có một bóng dáng nho nhỏ, ngược lại với dòng người, chạy về phía Ngô Đình Khải và Lý Như Ý.

Khiết Nhan lon ton chạy tới bên cạnh Lý Như Ý, ngẩng cái đầu nhỏ, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, bọn họ đang chạy làm gì vậy?”
“Có con hổ to à?”
Trong lòng Lý Như Ý căng thẳng, cắn chặt môi, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì đâu, bé ngoan đi với cô Kim Hi Hạ tới dưới tán cây to chơi được không?”
Cô không nghĩ nhiều, cô muốn sóng vai với Ngô Đình Khải cùng đối mặt.

Trong đám người rút lui, có người liếc mắt nhìn lại một cái, cảm thán nói: “Tiếc cho một gia đình nhỏ hạnh phúc.


Cảm thán một câu xong, người đó cũng bỏ chạy không quay đầu.

“Bịch!” “Bịch!”
Đúng lúc này, liên tiếp những tiếng động kỳ lạ vang lên giữa những tiếng ồn ào náo động.

Lý Như Ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên đầu trọc vừa rồi còn hùng hổ kia, vậy mà lúc này lại giống như một con mèo bệnh, run bần bật, quỳ gối cách bọn họ không xa.

Mà phía sau tên đầu trọc này, nguyên đám đàn em cầm gậy gộc ở trong tay, cũng đồng loạt quỳ hết xuống.


Bọn họ không chỉ có hành động giống nhau, mà ngay cả biểu cảm ở trên mặt cũng chẳng khác nhau là mấy.

Biểu cảm kỳ lạ cứ như nuốt phải ruồi nhưng lại không dám phun ra vậy.

Lý Như Ý ngây người, Kim Hi Hạ ngây người, đám người đứng xem cũng ngây người!
Đây là chuyện gì vậy?
Câu hỏi này, đều hiện lên ở trong đầu mọi người.

Chẳng lẽ, bọn họ đột nhiên đồng loạt bị bệnh sụn xương?
Cũng mờ mịt giống như bọn họ, gã thanh niên cởi trần với mấy tên đàn em còn lại của gã thì đều sửng sốt.

Gã thanh niên cởi trần lấy lại tinh thần đầu tiên, gã quát to về phía tên đàn ông đầu trọc: “Anh Đầu Trọc, anh đang làm gì vậy?”
“Mau đứng lên đi, các anh mau đứng lên đánh nó đi!”
“Chính là cái thằng nghèo kiết xác trước mặt anh đấy, mau đánh nó đi chứ!”
Nhưng mà, tên đầu trọc lại thờ ơ, giống như không hề nghe thấy lời gã nói.

Lúc này tên đầu trọc cũng giống như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói.

Nếu như lúc này là một người khác, thì gã đã sớm xông tới rồi.

Cho dù đối phương có giỏi hơn gã, nhưng chỉ cần không mất mạng, gã cũng dám xông tới làm mấy chiêu.

Nhưng mà, ở trước mặt người ngay trước mắt này, gã thật sự không dám liều lĩnh.

Mãi đến tận lúc này, Ngô Đình Khải mới chậm rãi mở miệng nói: “Một đám không ra gì, đứng lên, cút xa một chút!”

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh nhạt, lại tràn đầy một loại uy nghiêm không thể chống đối.

Tên đầu trọc như được ban ơn, lập tức đứng dậy, muốn rời khỏi chỗ này.

Về phần gã thanh niên cởi trần, thôi bỏ đi, lo cho mạng của mình mới là quan trọng hơn.

“Không phải bảo là Vương Bách Từ tới đây à? Anh ta đâu?”
Trong lòng Ngô Đình Khải hơi nghi ngờ, Vương Bách Từ đâu?
Tên đầu trọc nghe thấy vậy, thân hình cứng đờ, gã khó khăn mà quay đầu lại, nhẹ lau mồ hôi trên đỉnh đầu, run giọng nói: “Anh Bách Từ, anh Bách Từ đang trên đường tới, sẽ đến nhanh thôi!”
Ngô Đình Khải hơi gật đầu, nói: “Bảo anh ta nhanh lên, tôi đang vội!”
Nói xong, anh liếc nhìn đám du côn cầm gậy gộc ở trong tay này, lạnh lùng nói: “Cút sang một bên đứng đi, đừng đứng ở trước mặt tao, chướng mắt.


Đám lưu manh nghe thấy lời này, giống như được ban thánh chỉ, ngoan ngoãn đứng sang một bên, hai tay rũ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám có động tác dư thừa.

Ở trong mắt người ngoài, đám du côn toàn thân hùng hổ dữ tợn này, lúc này còn ngoan ngoãn hơn cả trẻ con.

Lúc này, các bạn nhỏ ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm lòng được mà hơi ưỡn cái ngực nhỏ lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc