ÔNG BỐ BỈM SỮA CHIẾN THẦN



Người đến là Vương Minh Ngọc, bác cả của Lý Như Ý, cũng chính là mẹ của Lý Thiên Ân.

Vương Minh Ngọc đúng lúc có mặt ở đây như thế này, tất nhiên là do Lý Thiên Ân đã báo cáo với mẹ của cô ta.

Bà ta mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên tay, trên cổ đeo rất nhiều trang sức, ăn mặc giống như bà chủ nhà giàu.

Khi nhìn thấy Ngô Đình Khải và Lý Như Ý đi vào cổng, Vương Minh Ngọc lập tức nói chuyện với giọng điệu quái gở: “Như Ý à, không phải bác cả muốn làm khó cháu đâu!”
“Sự thật là cháu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý rồi, muốn quay lại cũng không tiện!”
Ý của bà ta chính là: Cô không còn người nhà họ Lý nữa, còn trở về làm gì?
Lý Như Ý cắn môi, tủi thân đến mức suýt bật khóc.

Ngô Đình Khải đưa quà cho ông Tạ, sau đó nhìn vẻ mặt châm chọc của Vương Minh Ngọc, nói một cách bình thản: “Chúng tôi tới đây thăm ông cụ Lý, bà là cái thá gì, đứng đây ra vẻ làm chi?”
Lý Như Ý kéo ống tay áo của Ngô Đình Khải, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa.


Ngô Đình Khải cười lắc đầu, ra hiệu bảo cô cứ yên tâm.

Anh sẽ không ra tay với loại người này, anh sợ làm bẩn tay mình.

Vương Minh Ngọc tức giận, dáng vẻ giống như một con gà mái già đang giận dữ, tức đến mức tóc tai muốn dựng đứng hết lên.

Bà ta gằn giọng: “Tên khốn này từ đâu tới, chỗ này có phần để cho cậu nói chuyện hả?”
Lúc này bà ta mới bắt đầu quan sát Ngô Đình Khải một cách cẩn thận.

“Thì ra là cậu, tôi nói làm sao Lý Như Ý lại có can đảm đến nhà họ Lý, hóa ra là do tên nghèo nhà cậu ở sau lưng bày mưu tính kế!”
“Sao thế, không thể chịu nổi cuộc sống nghèo khổ bên ngoài nên muốn đến nhà họ Lý ra vẻ thảm thương, xin ăn sao?”
Không đợi những người khác trả lời, bà ta lại nói tiếp: “Tôi còn không hiểu suy nghĩ của mấy người sao?”
“Dùng chiêu đến thăm ông cụ để được vào nhà, sau đó cầu xin ông cụ thương xót”.

“Hừ hừ, các người tính toán thật là giỏi nhỉ!”
“Nhưng mà hôm nay tôi sẽ dạy cho các người biết, nhà họ Lý chúng tôi không có loại họ hàng nghèo khổ như các người.


“Người đâu, nếu bọn họ dám bước vào nhà họ Lý, lập tức đánh gãy chân, ném ra ngoài.


Vương Minh Ngọc vô cùng hung hăng càn quấy, giọng điệu của bà ta lớn như muốn lên trời.

Bà ta vừa nói hết câu, mấy bóng người rơi từ trên mái nhà xuống, thông qua động tác rơi xuống đất của bọn họ có thể nhìn ra, võ công của bọn họ rất tốt.

Sắc mặt của Lý Như Ý thay đổi, cô dùng sức lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại đau khổ đến mức không nói ra được.


Đôi mắt Ngô Đình Khải hơi híp lại, vừa đến đã muốn ra tay sao?
Hy vọng các người không ép tôi phải ra tay!
Ngay khi giọng nói của Vương Minh Ngọc vừa dứt, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Chị cả, con gái của em, em sẽ tự mình dạy dỗ, không cần làm phiền đến chị!”
“Dù nói như thế nào thì con gái của em cũng mang huyết thống của nhà họ Lý.


“Chẳng lẽ huyết thống từ trong xương cũng có thể bị một số người nào đó phủ nhận sao?”
Đúng lúc này, ở chỗ rẽ xuất hiện một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ này đang mỉm cười nhưng trong lời nói lại không hề có ý cười, bà ấy nhìn chằm chằm Vương Minh Ngọc đến mức bà ta run lên.

Người phụ nữ này tên là Giang Uyển Quân, là mẹ của Lý Như Ý, và là mẹ vợ của Ngô Đình Khải.

Vương Minh Ngọc biết Giang Uyển Quân không dễ đối phó, bèn giả vờ cười nói: “Em gái nói gì vậy, nếu để ông cụ nghe thấy những lời này thì không được hay cho lắm!”
“Nếu em muốn dạy dỗ thì cố gắng dạy cho tốt, Như Ý cũng không còn nhỏ nữa!”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng rời khỏi.

Vương Minh Ngọc dễ dàng rút lui như vậy, không phải là do bà ta buông tha cho Ngô Đình Khải và Lý Như Ý, mà là ra mặt tỏ thái độ: Cả nhà bác cả không đồng ý để Lý Như Ý trở về nhà họ Lý!
Hơn nữa, bà ta đi ra vào lúc này, chỉ là một món khai vị, vẫn còn nguyên liệu lớn hơn đang chờ ở phía sau!
Nghe Bàng Phúc Thịnh nói, cậu ta đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể mời được nhân vật số ba ở thành phố Thục, đợi lát nữa sẽ đến đây làm chỗ dựa.

Nghĩ đến đây, Vương Minh Ngọc âm thầm nghiến răng: Lần này nhất định phải đuổi bọn họ ra khỏi thành phố Thục, vĩnh viễn diệt trừ tai họa sau này!
Cổng chính.

Giang Uyển Quân tức giận trừng mắt nhìn Lý Như Ý, chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó nhìn về phía Ngô Đình Khải.

Khi nhìn thấy Khiết Nhan đang được Ngô Đình Khải ẵm trên tay, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt của Giang Uyển Quân mới từ từ tan rã.


Bà ấy mỉm cười, đỡ lấy Khiết Nhan từ tay Ngô Đình Khải, yêu thương nói: “Cục cưng, dễ thương quá đi, thật là xinh đẹp!”
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Lý Như Ý không kìm được rơi nước mắt, cô lau đi nước mắt trên khóe mắt, cười nói: “Cục cưng, mau chào bà ngoại đi!”
“Chào bà ngoại!” Khiết Nhan rất ngoan ngoãn, điều này làm cho Giang Uyển Quân cực kỳ thích.

Mấy năm nay, Lý Như Ý chưa bao giờ dám đưa Khiết Nhan trở lại nhà họ Lý, chỉ vì cô sợ cha mẹ cô không thích con bé.

Nếu như ngay cả những người thân nhất trong gia đình cô cũng không thể chấp nhận đứa trẻ này, cô ấy thực sự không biết phải làm gì với phần đời còn lại của mình.

Vì vậy, cô chấp nhận không dẫn đứa bé về nhà họ Lý, để không cần phải đối mặt với kết quả khiến người khác không thể chấp nhận được.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như kết quả thật sự khiến người khác cảm thấy bất ngờ.

Nhìn thấy mẹ mình đang trêu chọc Khiết Nhan, dường như tâm trạng của bà ấy rất tốt, Lý Như Ý kéo tay áo của Ngô Đình Khải.

Ngô Đình Khải hiểu ý của cô, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: “Cháu chào dì, cháu tên là Ngô Đình Khải!”
Nói thật, lần đầu tiên đối mặt với mẹ vợ, tâm trạng của anh vẫn có chút dao động.

Loại dao động này chưa từng xuất hiện ngay cả khi anh phải đối mặt với hàng nghìn binh lính.

Nhưng không ai ngờ, Giang Uyển Quân lại ngẩng đầu lên một cách lạnh lùng, hỏi: “Cậu là ai?”.


Bình luận

Truyện đang đọc