ÔNG CHÚ CHÍNH LÀ CHỒNG TÔI



“Chú sao chú dẫn tôi đến chỗ này”Trạch Kỳ dẫn cô đến cửa hàng thời trang quần áo,Điền Điền cảm thấy lạ lẫm nhưng mà cô chưa bao giờ đi đến một nơi sang trọng đến như vậy cả.

Tất cả quần áo kể cả giày đều có giá trên trời,mặc dù là hãng Chanel rất nổi tiếng rồi cô biết hãng thời trang này,Trạch Kỳ bảo cô cứ lựa chọn thoải mái.

Điền Điền chạm vào chiếc váy kia khá mềm sờ vào rất mát tay nhưng mà nhìn bảng giá thì thôi rồi cô không dám đụng đến,nhìn biểu cảm của Điền Điền là biết chưa bao giờ dùng đồ hiệu rồi có mấy người nhân viên phục vụ nhìn thấy mà khó chịu bởi vì cô ăn mặc khá là đơn giản.

Quần áo cô mặc trên người chỉ là đồ rẻ tiền,nhân viên phục vụ tỏ vẻ bĩu môi mà khó chịu,cuối cùng cô cũng chọn được bộ váy thích hợp với mình rồi giá cả cũng khá là ổn.

Thiết kế đơn giản,“Chú tôi lấy bộ này”,biểu cảm Trạch Kỳ không vui anh chỉ nói “Quá trẻ con”,Điền Điền giận dỗi chỉ muốn đi về ai mà rảnh đâu đi đến chỗ này.

Mà mấy người phục vụ nhìn cô mà mỉa mai cười thầm.


“Cô gái kia thật quê mùa lựa đồ mà cũng không biết lựa”“Nhìn người đàn ông đi cùng cô ấy kìa,cũng đẹp trai đấy nhưng mà không biết trả nổi tiền không?”“Thôi nào,không chừng vô đây rồi đi ấy chứ”Mấy cô phục vụ này quả thật là lắm chuyện,nhưng chả có ai thèm đến phục vụ và tư vấn cho họ cả chỉ có cô gái trẻ tuổi đưa ly nước lọc phục vụ cho anh,cô ấy lễ phép “Mời ngài dùng ạ,có cần tôi giúp gì được cho ngài”.

Trạch Kỳ chỉ Điền Điền cho cô gái ấy nhờ ấy giúp cho vợ anh,cô gái ấy mỉm cười rồi cúi đầu đi đến chỗ Điền Điền“Chào chị,chị có cần tôi giúp gì không ạ”“À,được chị giúp em tìm một bộ váy đi dự tiệc có chút lịch sự và kín đáo”Cô gái phục vụ đưa cho cô một số mẫu váy khá là phù hợp với cô,nhưng mà Điền Điền không giỏi về gu thời trang và phong cách ăn mặc mà được cô gái này tư vấn tận tình chu đáo,phù hợp với độ tuổi của cô xong xuôi dẫn cô đến phòng thử đồ.

Còn giúp cô mặc đồ ở cửa hàng shop,khi mà Điền Điền bước ra khiếng cho Trạch Kỳ cũng ngây người là do cô quá là khác đi,bộ váy này đẹp hết sức tưởng tượng còn trang điểm nữa thì không khác gì là ngôi sao cả bởi vì Điền Điền của anh đã đẹp sẵn rồi.

Điền Điền thích chiếc váy này nhưng nhìn giá tiền thì thôi,Trạch Kỳ lập tức thanh toán chiếc váy này cho cô,những người phục vụ đều mỉa mai hai người và cô gái phục vụ kia.

Là bởi vì,chiếc váy này được thiết kế phiên bản giới hạn chỉ có 10 cái thôi,khi lúc mà thanh toán thì Trạch Kỳ đưa chiếc thẻ đen có thể xài tiền không hết.

Tất cả nhân viên phục vụ đều trừng mắt nhìn,họ lật mặt nhanh như bánh tráng mà tiếp đãi hai người họ và đẩy cô gái kia đi.

“Chú tôi không lấy chiếc váy này đâu”“Sao vậy”“Chất lượng hơi kém,chiếc váy đẹp đó nhưng hơi xấu”Rồi cô liếc mắt nhìn nhân viên,Trạch Kỳ cũng biết anh muốn cô gái phục vụ lúc nãy thanh toán cho hai người họ,Điền Điền hỏi tên cô gái này “Chị tên gì vậy ạ”.

Cô gái đó nỏi tên bản thân là Mỹ Linh hiện tại là 22 tuổi,sau khi thanh toán xong hai người rời đi có vài người phục vụ chỉ trích Mỹ Linh,nhưng Mỹ Linh không nói gì nhìn hai người họ rồi mỉm cười.

Sau đó Trạch Kỳ dẫn Điền Điền đến Salon làm tóc,mặc dù cô không hiểu chuyện gì cả lúc đó chỉ nghe nói là cùng anh đến buổi tiệc gì đó,có điều là mấy người nhân viên tại tiệm salon phục vụ khá là nhiệt tình quá mức nào là uốn tóc makeup xong xuôi hết.

Nhìn cô qua gương không khác gì con búp bê làm bằng sứ cả,Trạch Kỳ không ngờ ngày trước Điền Điền để mặt mộc đã rất đẹp rồi mà còn trang điểm nữa thì càng đẹp hơn.


“Rất đẹp đấy”“Tôi thấy không quen cho lắm”Trạch Kỳ xoa đầu cô rồi lục túi trong áo là bộ trang sức gồm bông tai,dây chuyền và nhẫn đều đủ bộ cả nhưng mà bộ trang sức này là phiên bản giới hạn và mà anh lại tặng cho cô sao.

“Chú nhìn chúng rất đắt tiền,tôi không dám ngay cả cái váy này nữa”“Em đã là vợ tôi rồi,nên những thứ này chả là gì cả”Trạch Kỳ vừa nói mà vừa đeo trang sức lên người cô,nhân viên ở đây đều nhìn hai người họ thấy trong lòng mà ngưỡng mộ thật,cặp đôi chú cháu quả thật hoàn hảo quá đi mất.

Nhưng mà bọn họ ăn cơm chó thật là no nê,đối với Điền Điền thì ngại chết đi được dường như là cô cũng đã gần yêu anh rồi thì phải.

Xong xuôi,anh dẫn cô đến dinh thự nơi mà khách mời đã mời họ đến dự tiệc Điền Điền hơi ngỡ ngàng bởi sự xa hoa lộng lẫy căn biệt thự này cũng rất giống mà căn dinh thự mà cô đang ở cùng với Trạch Kỳ.

Nó rất rộng và rất lộng lẫy là do bữa tiệc đó mà thôi,cũng khá là nhiều người đến dự mặc dù Điền Điền cũng khoác tay anh mặc dù có hơi rụt rè,bởi vì lần đầu tiên cô lại đến một nơi như thế này.

Trạch Kỳ nhìn cô và ghé sát vào tay nói nhỏ “Bảo bối đừng sợ”,Điền Điền đỏ mặt “Ai mà sợ cơ chứ,chằng qua là tôi thấy hơi lạ” cô buông tay anh ra và đến bên bàn ăn lấy ít bánh ngọt và thức ăn,Trạch Kỳ dặn cô “Đừng ăn đồ lạnh kẻo bị đau bụng”Điền Điền bỉu môi “Không cần chú nhắc tôi,làm như tôi là trẻ con không bằng”,cô lấy miếng bánh tart việt quất cho vào miệng có cảm giác rất thích thú,lúc này có người đàn ông cao tuổi cỡ trung niên nhìn cô và thầm cười rồi đến bên cô “Nhìn cháu khá giống thiếu phu nhân trước đây,ngày xưa cô ấy rất là thích ăn bánh ngọt”.

Điền Điền ngây người nhìn người đàn ông ấy “Đừng sợ,tôi là quản gia ở đây cứ gọi tôi là bác Diệp là được”,Điền Điền phủi tay “Dạ không,ý cháu không phải đâu ông ạ”,bác Diệp cười thầm cùng lúc này một chú chó thuộc giống Husky thì chạy tới vào lòng cô mà không ngừng vẫy đuôi vui mừng.

Điền Điền liền xoa đầu nó “Thôi được rồi nhóc buông ta ra đi”,bác Diệp cười và nói với Điền Điền “Nó tên là Đậu Đậu,rất hiếm khi thấy ai mừng lắm.


Hồi đó thiếu gia có đem về nuôi,còn thiếu phu nhân thì rất là cưng chiều”.

Điền Điền xoa đầu Đậu Đậu “Dễ thương thật,cho cháu hỏi hai người chủ có ở đây không.

Cháu có thể gặp họ được chử”,bác Diệp nhìn cô tỏ vẻ buồn rầu “Rất tiếc là thiếu gia đã không còn trên cõi đời,còn thiếu phu nhân thì đã rời khỏi đây”.

Điền Điền nghe vậy có chút buồn lòng,mà Đậu Đậu bám theo cô cũng không ngừng,còn phía Trạch Kỳ nhìn cô từ đằng xa chỉ thấy cô đang chơi đùa với chó Husky mà trong lòng tỏ vẻ khó chịu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc