[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

"Không phải là chủ nhà muốn hại chúng ta chứ? Nhưng chuyện này cũng thật khó hiểu nổi."

"Trần Lộ Lộ, cô không biết chuyện này là thế nào sao?"

Cư dân sôi nổi nhìn về phía Trần Lộ Lộ.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Trần Lộ Lộ mạnh mẽ duy trì trấn định, lắc đầu: "Tôi không biết, bằng không tôi cũng không bị nhốt trong tiểu khu."

Lời này nháy mắt đánh mất nghi hoặc trong lòng của nhóm cư dân.

Bọn họ đối với tổ chức Linh Dị của đám người Hạ Nhạc Thiên vẫn bán tín bán nghi, nhưng quan trọng hơn vẫn là danh sách tử vong mà mấy người này đưa ra, những người bị điểm danh, rất có thể sẽ bị gϊếŧ chết trong đêm nay.

Người sốt ruột nên là mười một cư dân bị điểm danh, còn những người không bị điểm danh hoàn toàn có thể kiên nhẫn chờ đến ngày hôm sau, xác nhận xem hợp đồng tử vong rốt cuộc là thật hay giả.


Mười một cư dân tụ lại một chỗ, bắt đầu kịch liệt thảo luận, tuy bọn họ cũng không tin tưởng một cái hợp đồng nho nhỏ, sao có thể là nguyên nhân lệ quỷ gϊếŧ người được.

Nhưng bọn họ lại biết rõ, người trong tiểu khu vốn dĩ không đắc tội bạn trai Trần Lộ Lộ, nó căn bản là gϊếŧ người không có lý do.

Hơn nữa bóng ma chết chóc làm những người này bắt đầu dao động không chừng.

Cuối cùng, một cư dân trong đó gọi Trần Đỉnh tới gần, cẩn thận hỏi: "Nếu xé hợp đồng này đi, có đảm bảo chúng tôi đều sống sót không?"

Trần Đỉnh lắc đầu, nói thật: "Đây chỉ là một biện pháp mà tổ chức chúng tôi nghĩ ra, cũng không hoàn toàn bảo đảm là có hiệu quả."

Nói trắng ra là, để những người này tự mình lựa chọn có muốn đánh cược một phen hay không.

Mười một người im lặng ngẫm nghĩ, dù sao cũng chỉ là xé bỏ hợp đồng, cùng lắm thì lại ký một cái khác với chủ nhà là được, lâu như vậy, bọn họ đều cảm thấy chủ nhà là một người đáng tin cậy.


"Vậy chúng tôi đồng ý xé hợp đồng."

Những người này cuối cùng vẫn đồng ý.

Trần Đỉnh nhìn bọn họ, lộ ra một chút tươi cười, "Được."

Hắn không nói với những người này, xé hợp đồng có thể sẽ bị lệ quỷ ưu tiên gϊếŧ chết, nhưng cũng không quan trọng, nếu xé hợp đồng cũng không phải là đường sống chân chính, vậy đêm nay những người này vẫn phải mạng như cũ.

Chẳng qua là sớm chết hay chết muộn vài phút mà thôi.

Trời đã nhá nhem, mọi người vẫn tụ tập ngồi trong hành lang.

Thời tiết ngày càng oi bức, hành lang càng thêm ẩm ướt, lúc này Triệu Bảo Toàn cũng tìm được cơ hội, chạy đến trước mặt Trần Lộ Lộ xin lỗi, hy vọng cô không có ý kiến gì với mình.

Nếu nhất định phải có ý kiến, hắn nguyện ý bồi thường.

Trần Lộ Lộ nói: "Tôi không tức giận, chuyện này không phải lỗi của anh."


Triệu Bảo Toàn không biết Trần Lộ Lộ nói thật hay chỉ khách sáo, chỉ là đến bây giờ hắn cũng chưa tìm được người chịu ở chung với hắn, hơn nữa mấy người tổ chức Linh Dị kia cũng từ chối hắn.

Hắn chỉ có thể một mình đi qua chung cư thứ hai ở, hoặc là trở về căn phòng nơi nơi đều là vệt nước của mình.

Nghĩ đến thôi cũng khiến hắn nhịn không được sởn tóc gáy.

Triệu Bảo Toàn cắn chặt răng, rất nhanh đưa ra quyết định.

Hắn thà trở về căn phòng nguy hiểm của mình, cũng không muốn một mình ở trong chung cư thứ hai, tưởng tượng đến việc cả chung cư chỉ có mình là người sống, còn có vài thi thể, da gà da vịt đều nổi lên hết.

Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác làm hắn quyết định ở lại nơi này.

Trong lòng hắn vẫn còn một ván cược, những người thuộc tổ chức Linh Dị không phải nói trình tự lệ quỷ gϊếŧ người dựa vào thời gian ký hợp đồng sao.
Hắn dọn vào tiểu khu vừa lúc không sớm cũng không muộn, nếu tổ chức Linh Dị nói thật, vậy hắn còn một ngày để xác nhận hợp đồng gϊếŧ người rốt cuộc là thật hay giả.

Triệu Bảo Toàn nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy không còn quá sợ hãi nữa, hắn xoay người về phòng mình, tiếp tục lấy khăn lau sạch vệt nước khắp sàn.

Rõ ràng là phòng 402 và 444 đều dựa gần 403, nhưng cố tình chỉ có phòng mình lại không ngừng xuất hiện những vệt nước quái dị này.

Mang theo mùi hôi thối khó lòng giải thích.

Triệu Bảo Toàn rùng mình, vội nhanh tay xử lý vệt nước trong phòng.

Bên kia, Trần Lộ Lộ ngồi tại chỗ tự hỏi vài giây, sau đó đứng lên gõ cửa phòng 444, hỏi đám Hạ Nhạc Thiên một vấn đề rất quan trọng.

"Các người nói chuyện hợp đồng là thật sao?" Trần Lộ Lộ có chút bất an, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô lại cảm thấy hình như những người trong tổ chức Linh Dị đối xử với mình có hơi khác so với lúc trước.
Cảm giác như bọn họ đem coi cô như đồng loại.

Loại cảm giác này tới rất đột ngột và kỳ diệu.

Trần Lộ Lộ đè nén những suy tư trong lòng, nghiêm túc nhìn tổ chức Linh Dị, hy vọng bọn họ có thể cho mình một đáp án.

"Là thật, ngày mà các hộ gia đình ký tên vào hợp đồng chính là trình tự tử vong." Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nói.

Trần Lộ Lộ siết chặt tay, lại hỏi: "Tôi và các anh xem như là người vào ở muộn nhất, nói cách khác, sau khi những người đó đều chết hết, sẽ đến phiên chúng ta sao?"

Trần Đỉnh nhịn không được nhướng mày kinh nhìn cô, ngay sau đó lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nếu Trần Lộ Lộ không tử vong ở Hiện Thực, có lẽ cô ta rất thích hợp trở thành một người chơi, có thể lên một kế hoạch gϊếŧ người tỉ mỉ, đã chứng minh thực lực của cô ta.
Đáng tiếc.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nhìn Trần Lộ Lộ nói: "Đúng, cho nên chỉ có thử xé bỏ hợp đồng, nói không chừng có thể hoá giải trình tự gϊếŧ người này."

Trần Lộ Lộ nhấp nhấp môi: "Có phải nếu xé hợp đồng cũng vẫn có nguy hiểm không?"

Tuy rằng cô không thể hiểu được vì sao bạn trai sau khi biến thành quỷ lại không đến gϊếŧ mình, ngược lại còn phải gϊếŧ người dựa theo trình tự.

Hợp đồng, vì sao hắn ta bị chính mình gϊếŧ chết, lại phải dựa vào một cái hợp đồng để gϊếŧ người, hơn nữa còn lập một kế hoạch gϊếŧ người theo thời gian vào ở trong tiểu khu?

Loại cảm giác kỳ quái không khoẻ này, làm lòng cô nôn nóng bất an.

Giống như, những chuyện trước kia cô cố tình bỏ qua, vào một khắc này đồng loạt hiện ra hết, làm cô có một suy đoán kinh khủng.
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, không ngờ Trần Lộ Lộ lại có thể nhận ra nguy hiểm dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả.

"Đúng, nếu xé hợp đồng trước có thể sẽ bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi." Hạ Nhạc Thiên vẫn lựa chọn nói thật cho Trần Lộ Lộ.

Trần Lộ Lộ ngồi ngây ra trong chốc lát.

Qua một hồi lâu, Trần Lộ Lộ mới lấy lại tinh thần, nói một quyết định, "Ngày mai mặc kệ có người tới tìm các anh xé hợp đồng hay không, tôi hy vọng các anh có thể giúp tôi xé hợp đồng của tôi."

Vừa dứt lời, các người chơi lập tức sửng sốt.

Trần Lộ Lộ nhẹ giọng nói: "Có chút chuyện, tôi không biết nên nói cùng ai, tôi sợ là bản thân mình điên rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác."

Cô như sa vào thế giới riêng mình, ánh nhìn hơi mê mang: "Tôi cảm thấy, tuy rằng tôi đã gϊếŧ nó, nhưng tôi vẫn không cam lòng, vô cùng căm hận."
Nói tới đây, cô lại hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Cậu có nói chuyện của tôi cho đồng nghiệp của cậu không?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Xin lỗi, nhưng cô yên tâm, bọn họ sẽ không truyền ra ngoài, mục tiêu của chúng tôi chỉ có một, chính là giải quyết sự kiện thần quái lần này."

Trần Lộ Lộ cũng không để ý Hạ Nhạc Thiên có nói ra hay không, ngược lại hỏi: "Vương tiên sinh, anh có thể tin tưởng lời tôi không?"

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy trạng thái lúc này của Trần Lộ Lộ không thích hợp, "Cô muốn nói gì?"

Trần Lộ Lộ cười, ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó, nói: "Tôi dọn đến nơi đây đã nửa năm, vẫn luôn dựa theo kế hoạch gϊếŧ người để bày mưu tính kế."

Người chơi khác cũng đã nhận ra Trần Lộ Lộ có chút kỳ quái, mọi người có hơi khẩn trương, sợ Trần Lộ Lộ đột nhiên biến thành quỷ.
Giống như Trần Khả Mạn.

Trần Lộ Lộ chậm rãi cúi đầu: "Có rất nhiều lần tôi nhịn không được muốn về nhà thăm cha mẹ, tôi sợ nếu kế hoạch gϊếŧ người thất bại, tôi sẽ không còn cơ hội nhìn bọn họ nữa."

Mọi người không nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt của Trần Lộ Lộ rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại vô cùng rợn người: "Nhưng trong vòng nửa năm này, mỗi lần tôi nghĩ đến việc này, tôi lại mơ màng quên mất, một lần tiếp một lần, cứ lặp đi lặp lại, anh có hiểu không?"

Cái gì?!!

Mọi người sửng sốt kinh ngạc, Trần Lộ Lộ không bị quy tắc trò chơi khống chế hoàn toàn sao?

"Làm sao cô biết cô hoàn toàn quên chuyện này?" Trần Đỉnh nhanh chóng hỏi.

Trần Lộ Lộ cười, "Bởi vì mỗi đêm tôi đều muốn trở về nhìn cha mẹ, nhưng ký ức lại nói cho tôi, trước giờ tôi đều chưa từng rời khỏi khu vực này, chuyện này có khả năng sao?"
Cảm xúc của cô trở nên kích động hơn, tiếp tục nói: "Cho nên tôi hoài nghi, nhất định tôi bị thứ gì đó thay đổi ký ức, bản năng của tôi mách bảo tôi phải về nhà, nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không thể rời khỏi đây."

Làm con cái, sao có thể chống cự lại bản năng muốn về bên cha mẹ?

Đó chính là đấng sinh thành của cô, là người thân yêu thương cô nhất trên thế giới.

Cho nên, cô bắt đầu nhận ra không thích hợp.

Nhưng cô cứ mãi quên chuyện này, tiếp tục thực thi kế hoạch gϊếŧ người, trong lòng nghĩ chỉ làm xong việc thì đi qua thăm cha mẹ.

Nhưng hiện tại, tiểu khu lại bị phong ấn.

"Các anh có thể nói cho tôi, trên thế giới này có phải thật sự có một loại lực lượng, có thể thay đổi ký ức của tôi hay không?" Cả người Trần Lộ Lộ run rẩy không ngừng, cảm xúc đã đạt tới đỉnh điểm.
Các người chơi cứng họng, đột nhiên không dám nhìn vào mắt Trần Lộ Lộ, sợ bị ánh nhìn khát vọng muốn biết chân tướng của cô đâm vào lòng.

"Có thể nói cho tôi hay không?!!" Trần Lộ Lộ sắp phát điên khóc lên: "Tôi thậm chí, thậm chí không thể gọi điện cho cha mẹ, ngay cả số điện thoại tôi cũng có thể đọc vanh vách, vì sao lại không gọi được!?"

Giống như nó vốn dĩ không tồn tại trên thế giới này.

Chỉ là gọi điện thoại mà thôi, vì sao ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng không làm được.

Hạ Nhạc Thiên có thể cảm nhận được tuyệt vọng và thống khổ trong lòng Trần Lộ Lộ, cậu đợi sau khi Trần Lộ Lộ thoáng bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: "Tôi biết nguyên nhân."

"Vương Tiểu Minh! Không thể nói ra." Trần Đỉnh biến sắc, lập tức chặn lại.

"Đúng vậy, không thể nói."
Ai cũng không biết nếu đem chân tướng trò chơi nói cho cư dân thế giới này, có bị trò chơi phán định là vi phạm quy tắc, do đó bị mạt sát hay không...

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên không dám đánh cược, nhưng không có nghĩa là cậu không có biện pháp, cậu nói: "Đưa số điện thoại cha mẹ cô cho tôi, tôi giúp cô truyền lời cho họ?"

Trần Lộ Lộ không nhớ rõ những chuyện về thế giới Hiện Thực, nhưng không biết vì sao cô ta lại nhớ kỹ số điện thoại của cha mẹ ở Hiện Thực.

Trần Lộ Lộ chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt nhiều thêm chút gì đó.

Cô chậm rãi gật đầu, vẻ mặt như khóc như cười: "Nói, nói tôi xin lỗi bọn họ, hy vọng bọn họ đừng trách tôi, hãy sống thật tốt."

Hạ Nhạc Thiên gật nhẹ, "Được."

Lúc này Trần Lộ Lộ mới đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt, biểu tình trở nên kiên định hơn, nói: "Ngày mai để tôi nghiệm chứng phỏng đoán của các anh có phải chính xác hay không, đây là chuyện duy nhất tôi có thể đền đáp cho các anh."
Trần Đỉnh nói: "Trần tiểu thư, cô không cần nghĩ lại sao?"

Trần Lộ Lộ lắc đầu: "Không cần...... Những ngày tháng như thế này, có khác gì đã chết đâu?"

Sau khi nói xong, Trần Lộ Lộ miễn cưỡng nở nụ cười, rất nhanh rời đi.

Mọi người im lặng nhìn nhau.

Vương Nhược Vũ không nhịn được thắc mắc trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cô ấy biết gì rồi không?"

Bùi Anh: "Ai biết được."

Trong vũ trụ sao trời, Thần quan sát cả quá trình thì hơi chớp mắt, vẻ mặt chợt nghiêm nghị lên, hắn lập tức phất tay triệu hoán quả cầu sáng vận hành thế giới này đến trước mắt, dùng ý niệm để tra hỏi.

Cầu sáng vừa mờ mịt vừa nơm nớp lo sợ lập loè, có vẻ như đang khóc chít chít thề thốt mình thật sự không biết gì hết, chuyện này không phải lỗi của nó.

Nửa ngày sau, Thần thu hồi tay, búng văng quả cầu sáng cứ mãi khóc chít chít tẩy trắng cho mình.
Sắc mặt hắn có chút âm trầm, không ngờ Bug trong thế giới này lại âm thầm bành trướng sức mạnh đến cỡ này, thậm chí ảnh hưởng đến rồi quy tắc của thế giới trò chơi.

Làm cư dân này bắt đầu hoài nghi thế giới mình đang sống.

Tuy lúc này hắn có thể tiếp tục tiến vào thế giới trò chơi, nhưng sẽ bị Bug đang khống chế quy tắc nhận ra hơi thở của mình, do đó tẩu thoát khỏi thế giới này, đến lúc đó nếu muốn tìm được nó giữa hằng hà sa số quả cầu sáng, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Hắn nhíu mày tự hỏi, đây quả là một nan đề.

***

Editor: lại Bug, Bug quài zẫy má...

Bình luận

Truyện đang đọc