[PHẦN 2] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Hắn ngồi ở trung tâm sao trời, chống cằm như đang tự hỏi chuyện quan trọng.

Vô số cầu sáng đều an tĩnh lại, có chút lập lòe lo lắng nhìn màn hình, đồng bạn của chúng nó lại bị Bug khống chế.

Ước chừng một giây sau, lại phảng phất như qua ngàn vạn năm, vũ trụ sao trời cũng không bị thời gian chi phối, chúng có thể tĩnh lặng, cũng có thể lưu động.

Ánh mắt hắn liếc nhìn người thanh niên trên màn hình, trong phút chốc đã có một quyết định.

*

Bầu trời dần dần ảm đạm xuống.

Không khí càng ngày càng ướŧ áŧ, chỉ hít một hơi cũng có thể ngửi được hơi ẩm dày đặc, cùng với mùi tanh như rong rêu hư thối, làm mọi người cảm thấy cực kỳ không khoẻ.

Có người khứu giác mẫn cảm liên tục nôn khan vì mùi lạ, cuối cùng không thể không đeo khẩu trang.

Mà Hạ Nhạc Thiên vừa lúc trong số này, cậu đành phải dời lực chú ý của mình, tự hỏi mình còn bỏ qua manh mối quan trọng nào.


Đúng lúc này, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, thu hút ánh mắt của Hạ Nhạc Thiên.

Là ai gửi tin cho cậu?

Hạ Nhạc Thiên mở giao diện trò chuyện của trò chơi, sau khi nhìn thấy bên cạnh ID [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần] xuất hiện một chấm đỏ, trong lòng lập tức vui vẻ.

Là Thích Lệ Phi.

Mối quan hệ vừa mới xác nhận nhưng nội tâm vẫn có chút thấp thỏm, làm Hạ Nhạc Thiên không thể bình tĩnh nổi, vội vàng mở khung trò chuyện, phía trên chỉ có một câu

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại: Thế giới này xuất hiện Bug mạnh hơn rất nhiều lần so với những lần trước.]

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên lập tức lộp bộp, sau đó lại nghĩ tới bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!!] có thể tìm ra nhược điểm của Bug.


Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới hơi hơi thả lỏng xuống, bèn gửi tin nhắn lại cho Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Em biết rồi, em sẽ chú ý.]

Khung chat yên lặng chừng một phút, Hạ Nhạc Thiên chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được Thích Lệ Phi trả lời, cảm thấy buồn bực không thôi.

Lúc trước, Thích Lệ Phi luôn trả lời trong một giây.

Đang lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị đóng khung trò chuyện, giao diện lại xuất hiện tin nhắn mới từ Thích Lệ Phi.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Thời điểm em không đối phó được nó, kêu tên của tôi.]

Hạ Nhạc Thiên ngây người.

Giờ khắc này, trái tim của cậu hoạt động hết công suất, nhảy phập phồng lên xuống vô cùng mạnh mẽ.

Câu này Thích Lệ Phi nói rất đơn giản, rồi lại chứa đầy sự quan tâm khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy vô cùng an tâm.


Cậu thật sự rất cảm động vào thời điểm này, Thích Lệ Phi có thể mạo hiểm vi phạm quy tắc để nhắc nhở mình, nhưng là cậu cũng rất lo lắng cho Thích Lệ Phi.

Nhưng cậu biết ở thời điểm này không nên cự tuyệt lòng tốt của Thích Lệ Phi, bèn gõ chữ trả lời Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Được, em biết rồi, anh cũng nên làm việc cho tốt, đừng lo lắng.]

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừ.]

Sau cuộc trò chuyện, Hạ Nhạc Thiên lại nhịn không được nhìn đi nhìn lại tin nhắn Thích Lệ Phi vừa nhắn, lập tức vui vẻ hận không thể chạy quanh tiểu khu mười tám vòng.

Nhưng cậu vẫn nhịn xuống.

Đúng lúc Trần Đỉnh vào cửa nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên, lập tức kinh ngạc nhìn qua: "Cậu làm sao vậy?"

Hạ Nhạc Thiên nghi hoặc: "A?"

Trần Đỉnh đánh giá Hạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, giọng điệu mang theo chút quái dị, "Cậu nên lấy gương soi mặt mình xem đi."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức móc gương ra.

Cái người mặt xuân phơi phới, cao hứng vui vẻ trong gương là ai?

Đặc biệt là trong hoàn cảnh chết người này, quả thực không thích hợp chút nào.

Hạ Nhạc Thiên ho khan một tiếng, vội vàng điều chỉnh cảm xúc trên bộ, cố gắng hết sức bảo trì bình tĩnh nói lảng sang chuyện khác: "Những cư dân kia thế nào rồi?"

Trần Đỉnh không tiếp tục chế nhạo Hạ Nhạc Thiên, cũng nói chính sự, "Không khác gì lúc trước."

Hạ Nhạc Thiên nhớ tới chuyện có Bug trong trò chơi, lập tức nghiêm túc nói với Trần Đỉnh: "Nếu anh thấy được đồ vật gì kỳ quái, nhớ rõ nhất định phải nói cho tôi."

Nhưng đồ vật cụ thể là gì thì Hạ Nhạc Thiên cũng không có hình dung ra được, cậu lo lắng sẽ bị Bug nghe được, sau đó ưu tiên đối phó mình.

Trần Đỉnh không rõ nguyên do, nhưng lại biết những lời này của Hạ Nhạc Thiên có thể rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không cố ý dặn dò mình, "Yên tâm, tôi biết rồi."
Hơn 9 giờ tối, một ít người quen ngủ sớm cũng không muốn về phòng, sợ giống như tổ chức Linh Dị đã nói, đêm nay lệ quỷ sẽ tới tìm bọn họ.

Nhưng mắt thấy người xung quanh càng ngày càng ít, ánh đèn tối tăm khiến hành lang cũ nát càng thêm âm trầm, phảng phất như trong chỗ tối chỗ đang giấu một bóng đen, đang trợn mắt nhìn chằm chằm họ.

Cuối cùng chờ đến hơn 11 giờ, các cư dân đều trở về phòng.

Triệu Bảo Toàn run lẩy bẩy trốn trong một góc, không dám chạm vào vệt nước trên mặt đất.

Rõ ràng không lâu trước đó đã chùi sạch, vì sao còn xuất hiện nhiều vệt nước như vậy, chuyện này có phải chứng tỏ con quỷ kia muốn tới tìm mình không?

Không đúng.

Những người đó đã nói, trình tự gϊếŧ người của quỷ là dựa vào thời gian các hộ gia đình vào ở, muốn chết cũng chờ những người dọn vào tiểu khu chết mới có thể đến lượt hắn.
Triệu Bảo Toàn không ngừng tẩy não cho mình, lẩm bẩm an ủi, cuối cùng cũng không sợ hãi như vậy nữa.

Đêm dần dần sâu hơn.

Tiểu khu như bị một lực lượng vô hình bao phủ.

Hơi nước nồng đậm dần dần xuất hiện ở hành lang, chậm rãi chảy về phía trước, cuối cùng tiến vào kẹt cửa, chậm rãi ngưng tụ thành một bóng đen, rong rêu bám đầy phía dưới, lộ một gương mặt trắng bệch, vệt nước nhỏ giọt trên sàn nhà.

Tí tách.

Tí tách...

Năm cư dân còn chưa ngủ trong phòng vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, đều mở mắt thao láo ngồi ở cùng nhau.

Không biết là ai đột nhiên thốt lên , "Các người nói xem, chúng ta thật sự an toàn sao?"

Một người rùng mình, miễn cưỡng cười đáp: "Không phải người của tổ chức Linh Dị đã nói sao, chỉ cần xé bỏ hợp đồng, thứ kia sẽ không tới tìm chúng ta."
"Đúng vậy, còn nữa, dù thế nào nó cũng phải nể mặt Trần Lộ Lộ, thả cho chúng ta một con ngựa chứ?"

"Không sai, không sai."

Những người khác sôi nổi gật đầu, đều cho rằng dưới tình huống hai bút cùng vẽ này, bọn họ nhất định có thể an toàn vượt qua đêm nay.

Tí tách.

Tí tách.

Mọi người nháy mắt cứng còng, có người lắp bắp hỏi: "Mấy người, mấy ngươi nghe tiếng gì không?"

Những người khác sợ đến nỗi không dám động đậy, cơn lạnh lẽo bám vào cột sống, thong thả bò lên gáy, làm cho da đầu bonk họ tê dại.

Ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy.

Tí tách --

Thanh âm biến mất.

Mọi người vẫn không dám lên tiếng, có một người cố nén sợ hãi chậm rãi quay đầu, vừa lúc dán sát một gương mặt trắng xanh.

Đó tuyệt đối không phải là gương mặt con người nên có.

Hắn theo bản năng muốn há mồm kêu to. Kết quả trong họng trào ra rất nhiều rong rêu, cùng với nước đục không ngừng tràn ngập khoang miệng.
Ngay cả kêu cũng không kịp kêu, trực tiếp bị dòng nước cuồn cuộn rót đầy bụng, ngay cả lỗ chân lông cũng không ngừng rỉ nước.

Thảm trạng này khiến mọi người khiếp vía té lộn nhào chạy về phía cửa, không ai để ý tới người kia, giờ phút này trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ.

Chạy khỏi phòng này!!!!

Người bị lệ quỷ theo dõi kia vẫn còn một hơi thở, tuyệt vọng vùng vẫy: "Cứu, cứu -- ọc ọc."

Dòng nước vẩn đục lấn át giọng nói của hắn, bao trùm lên hơi thở, hắn thống khổ giãy giụa, cuối cùng chậm rãi gục xuống.

Những người khác liều mạng kéo cửa, lại phát hiện làm thế nào cũng không mở cửa được, trên mặt mỗi người đều là vẻ sợ hãi cùng hoảng loạn.

"Mau mở cửa! Mau mở cửa!!!" Người đứng sau liều mạng thúc giục, thường thường quay đầu nhìn bóng đen đang lướt tới gần, cảm giác sợ hãi nháy mắt lên đến đỉnh điểm.
Chợt, một mùi tanh hôi truyền đến, bọn họ quay đầu lại, đột nhiên trừng to mắt!

"Không --!!!"

Qua vài phút.

Vệt nước lại thong thả chảy vào phòng cách vách.

Trong phòng có sáu người bị điểm danh lúc chiều, bọn họ cứ như không nghe được động tĩnh phòng kế bên, tất cả đều ngồi trong phòng khách bất an chờ đợi.

Tuy có phòng ngủ chính cùng phòng ngủ phụ, nhưng sáu người đều cảm thấy nếu tụ tập ở bên nhau thì sẽ an toàn hơn một ít.

Trong đó có hai người phụ nữ, tuy rằng thời tiết oi bức làm cả người họ đều trở nên sền sệt dinh dính, nhưng hai người vẫn lựa chọn dựa sát bên nhau.

Chợt, có người sợ hãi nói: "Các người nghe gì không, hình như có tiếng nước..."

Tiếng nước?

Vài người đang có chút buồn ngủ lập tức vực dậy tinh thần, vội vàng tìm kiếm trong phòng, lại không phát hiện thứ gì.
Người này đứng ngay chỗ cửa ra vào, quay đầu nhìn mọi người: "Không có gì cả."

Nhưng vài người trong phòng lại trừng mắt hoảng sợ nhìn hắn, giống như hắn chính là lệ quỷ đáng sợ trong miệng mọi người!!

Hắn giật thót mình, cảm thấy không thích hợp. "Các người, các người làm sao vậy?"

Nhưng mà mấy người kia vẫn hoảng sợ nhìn hắn, một người phụ nữ sợ tới mức hàm răng va vào nhau, run rẩy chỉ tay vào hắn, một câu cũng nói không nên lời.

Hắn chợt ý thức được gì đó, cả người cứng đờ.

Tí tách.

Tí tách....

Hắn có thể nghe được phía sau truyền đến tiếng nước, đồng thời khi giọt nước rơi trên sàn nhà, vừa lúc bắn vào cẳng chân hắn, lạnh băng, mang theo hơi thở tử vong.

Phía sau hắn -- có quỷ!!!

Ý thức được điểm này, hắn kinh hoảng rụng rời, nhịn không được chậm rãi xoay người, trong đầu lại liều mạng kêu không được quay đầu, không được quay đầu!
Nhìn qua nhất định sẽ chết.

Nhưng hắn căn bản không khống chế được mình, hắn muốn tận mắt nhìn phía sau rốt cuộc có quỷ hay không, thẳng đến khi hắn quay đầu lại, nhịn không được hoảng sợ hét lên.

Ngay sau đó.

Tiếng thét chói tai bị vô số rong rêu bao phủ.

Các cư dân như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bởi vì cửa ra vào bị con quỷ kia chiếm cứ, bọn họ không thể trốn thoát được.

Một người lập tức chạy về phía phòng ngủ chính, những người khác đang hoang mang lo sợ cũng theo bản năng chạy theo.

Sau khi hai người nữa chạy vào, người thứ nhất lập tức đóng cửa phòng ngủ chính.

Mà một nam một nữ bị tụt lại lập tức kinh hãi hô lớn: "Đừng đóng!!"

Hai người lập tức chạy nhanh hơn, nhưng vẫn không thể vọt vào phòng ngủ chính trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, hai người hốt hoảng gõ cửa: "Cho chúng tôi vào với, xin anh!"
Tuy người bên trong có chút không đành lòng, nhưng họ biết nếu thật sự mở cửa, mọi người đều phải chết ở đây, dứt khoát làm bộ không nghe được, thậm chí còn dùng tủ chặn cửa lại.

"Đừng trách chúng tôi tàn nhẫn, muốn trách thì trách hai người phản ứng quá chậm." Người trong phòng ngủ chính nói vọng ra.

Hai người trong phòng khách sợ hãi rớt nước mắt, vội vàng đập cửa, "Cầu xin các người, cho tôi vào, cho tôi vào đi mà."

Chờ sau khi quỷ gϊếŧ chết người kia, kế tiếp nhất định là hai người bọn họ.

"Làm sao bây giờ? Sắp tới lượt chúng ta. Tôi không muốn chết ở chỗ này." Cô liều mạng đập cửa, cuối cùng ý thức được người bên trong thật sự không mở cửa, tuyệt vọng khóc kêu.

Một người đàn ông khác chợt nhớ tới cái gì, vội vàng kéo cô gái chạy vào phòng ngủ phụ, nếu phòng ngủ chính không vào được, vì sao không vào phòng ngủ phụ.
Thế mà đến bây giờ hắn mới ý thức được điểm này.

Hiện tại, phải xem con quỷ kia sẽ lựa chọn tiến vào phòng nào!

***

Bình luận

Truyện đang đọc