PHÂN CÁCH

Tiếng ho khan đè nén pha tạp vào thở dốc dồn dập, Thẩm Khanh Vãn che lấy miệng, nỗ lực đi giảm bớt dục vọng muốn ho khan, làm sao nàng càng là nhẫn hịn, nơi cuống họng ngứa ngáy và cảm giác xé rách lại càng hiện rõ ràng. Nàng co rúc ở trong chăn, cổ tay mảnh khảnh cầm lấy gối, trên người đều bởi vì kịch liệt ho khan chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cuối cùng không nhịn được, nàng đứng dậy xuống giường, đi xuống phòng ăn lầu dưới, đem nước trong bình nước rót vào ly. Qua cả đêm, nước đã sớm mất đi nhiệt độ, thậm chí xen lẫn một ít cảm giác lạnh. Nước lạnh lướt qua cuống họng, tuy giải quyết phần cảm giác đau kia, trái lại để Thẩm Khanh Vãn cảm thấy càng thêm không thoải mái. Nàng cau mày đem cả ly nước lạnh uống xong, nhất thời cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chỉ có thể vội vàng đỡ bàn ngồi xuống..

Sau thoải mái ngắn ngủi, ý thức của Thẩm Khanh Vãn từ từ tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu lên, nhìn căn nhà lớn đến có chút trống trải, mất mác trong lòng thăng lên chốc lát, lại từng chút một hạ xuống. Buổi sáng cổ họng nàng thường thường sẽ khô đau không thoải mái, mới bắt đầu, người kia đều sẽ giao phó người làm chuẩn bị một ly nước ấm cho mình, đến sau đó cũng dần dần không có rồi.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Thẩm Khanh Vãn lẩm bẩm nói nhỏ, tự nhủ với mình. Hôm nay là ngày nghỉ, nàng không cần đến công ty, nhưng trong tay vẫn có rất nhiều tranh phác thảo phải hoàn thành, loại chuyện dùng cả ngày để nghỉ ngơi này, rõ ràng không hiện thực. Nàng đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lại tập yoga nữa tiếng, liền đứng dậy đi tới phòng vẽ.

Trong phòng vẽ mang theo mùi vị màu nước, không tính khó ngửi, nhưng cũng tuyệt đối không phải dễ ngửi. Nàng mở ra cửa để mùi vị tản đi một ít, liền ngồi ở trước bàn, cầm lấy mấy phần sáng tạo ngày hôm qua thương thảo với Quý Hâm Thư, chầm chậm đánh tới bản nháp. Thẩm Khanh Vãn từ nhỏ là học tập thiết kế, một nhà thiết kế ngoại trừ linh cảm sáng tác quan trọng nhất ra, kỹ thuật hội họa trên tay cũng không thể quá thấp.

Các nàng cần vẽ ra kết cấu người chế tạo có thể đủ hiểu, đồng thời trang sức vẽ đến càng cẩn thận, cũng là thành phẩm hoàn mỹ chế tạo ra cuối cùng. Người người đều nói Thẩm Khanh Vãn là thiên tài, cũng rất ít có người biết, nàng trước đây, mỗi ngày đều sẽ đem phần lớn thời gian dùng để luyện tập hội họa và kết cấu, nàng không chỉ có thiên phú, thậm chí còn phải cố gắng hơn bất cứ người nào.

Thẩm Khanh Vãn dùng bút vẽ phác họa ở trên bản vẽ máy tính, một khi nàng tiến vào trạng thái, cũng rất ít có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến nàng. Nhưng thời điểm này, điện thoại để ở một bên phát ra chấn động "Ong ong", vừa bắt đầu nàng cũng không muốn quản, nhưng mà người gọi không bỏ qua từng lần một gọi đến, Thẩm Khanh Vãn bất đắc dĩ đem bút thả xuống, liếc nhìn dãy số, nhận nó.

"Thẩm tiểu thư, rất xin lỗi, sớm như vậy quấy rối ngài. Trước đó ngài đăng kí ba nơi bất động sản của nơi này chúng tôi, có không ít khách hàng vừa ý muốn mua lại, chỉ là dựa theo giá thị trường bây giờ, giá cả ngài cho không khỏi quá cao rồi, không biết ngài có đồng ý hạ thấp một ít giá cả hay không, như vậy cũng càng dễ dàng bán đi." Người gọi là môi giới bất động sản, nghe được lời của hắn, Thẩm Khanh Vãn không có trả lời ngay, mà là nhìn bút vẽ được gác lại ở một bên, hơi xuất thần.

Kỳ thực từ sau khi về nước, một ít tin tức của ngoại giới đối với nàng lưu truyền đến mức đa dạng, bản thân nàng cũng không phải không có thấy qua. Nhà thiết kế thiên tài của ngày xưa ngã xuống, hoặc là dựa vào chuyện chính mình ly hôn, lập ra các loại tin đồn quá trớn hoặc và cái khác. Những thứ này Thẩm Khanh Vãn biết, nhưng nàng không có giải thích, càng không cần thiết đi phản bác, nhưng có một điểm là không sai.

Thẩm Khanh Vãn cần vốn lưu động, nhờ vào đó để vượt qua cuộc sống túng quẫn hiện nay. Tài sản trong tay nàng, ngoại trừ nơi ở hiện tại của nàng, còn có ba chỗ bất động sản muốn bán đi. Những phòng ốc này đều là người kia thích, Thẩm Khanh Vãn nghe nàng nói thích, thì mua lại tặng cho nàng, sau đó sau khi đi nước ngoài cũng không làm sao từng ở.

Làm thiết kế nghề này, dựa vào là linh cảm và dòng suy nghĩ sáng tác, thế nhưng phương tiện phần cứng cũng không có thể qua loa. Thẩm Khanh Vãn sau khi về nước lập tức mua một bộ máy bảng vẽ và máy tính tiên tiến nhất, chỉ là những thứ này liền đem tiền mặt trên người nàng tiêu gần hết. Dù cho nàng hơi nhượng bộ mua một ít thiết bị không tốt, cũng không đến mức giống như bây giờ. Nhưng mà.. Ở phương diện thiết kế, Thẩm Khanh Vãn không muốn nhượng bộ, cũng sẽ không nhượng bộ.

"Thẩm tiểu thư, ngài còn có đang nghe không?" Người môi giới kia cảm nhận được sự trầm mặc của Thẩm Khanh Vãn, còn tưởng rằng là yêu cầu của chính mình làm cho đối phương bất mãn, Thẩm Khanh Vãn lúc này mới hồi phục tinh thần.

"Xin lỗi. Vừa rồi tôi đang bận chuyện khác, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng đem ba căn hộ này bán đi, nếu có người cảm thấy giá cả không thích hợp, có thể thích hợp hạ thấp."

Thẩm Khanh Vãn làm ra lui bước, nếu nàng không có cách nào nhượng bộ ở trên thiết kế, vậy những chuyện khác, dù sao cũng nên nhường một chút. Nghe được chính mình đồng ý nhượng bộ, người môi giới kia liền vui vẻ thương lượng với chính mình công việc tiếp sau đó. Thẩm Khanh Vãn từng cái ghi nhớ, cùng đối phương hẹn xong thời gian, liền cúp điện thoại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tranh phác thảo mới vừa rồi bị gián đoạn, trong lúc nhất thời càng là không còn ý nghĩ tiếp tục vẽ ra.

Thẩm Khanh Vãn đứng dậy, một lần nữa nấu một bình nước, nàng tựa ở một bên cửa phòng bếp, khi nghe nước được đun sôi phát ra âm thanh, lấy lại tinh thần mới phát hiện, chính mình lại đứng ở chỗ này ròng rã mười phút. Lúc này, Vương Lộ ở wechat gửi tin tức qua, nói là công ty để cho mình trở về một chuyến, có công việc xử lý đột xuất.

Thẩm Khanh Vãn thay quần áo khác đi công ty Nam Sơn, nàng đến bộ phận thiết kế, phát hiện xác thực có không ít người ở lại chỗ này tăng ca, sau đó hỏi rõ ràng tình huống mới biết được, hóa ra là thiết kế châu báu bàn bạc mới nhất của tổng giám bị bác bỏ toàn bộ, nếu như không ở trước ngày mai đưa ra bản nháp hài lòng, đối phương sẽ hủy bỏ hợp tác.

Trong giới thiết kế, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, thế nhưng chuyện toàn bộ đơn hàng hủy bỏ như vậy khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người. Thẩm Khanh Vãn đến muộn, lúc trước cũng không có tham gia lập kế hoạch này, nàng ngồi ở bên người Vương Lộ, muốn một phần bản thảo thiết kế, khi những thiết kế xốc nổi lại không hề có chủ đề kia rơi vào trong mắt, Thẩm Khanh Vãn nhíu mày, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao lại bị hủy bỏ cả đơn hàng rồi.

Đây là một phần sáng tác có hoa không có quả, loại tranh phác thảo này giao cho những công ty hàng xa xỉ cao cấp kia, xác thực có thể nhận được tán thưởng, nhưng mà cùng với công ty hợp tác lại là một công ty châu báu trung đẳng, thiết kế như vậy không thể nghi ngờ sẽ mang cho bọn họ gánh nặng to lớn, đồng thời trên phong cách ý tưởng cũng không phù hợp loại khái niệm hơi xa xỉ này.

Thẩm Khanh Vãn biết rõ công ty Nam Sơn bởi vì địa vị trong ngành, thường thường sẽ làm ra loại chuyện không hợp ý tưởng với bên A, đại đa số công ty bị vướng bởi địa vị công ty Nam Sơn, thỉnh thoảng cũng nhắm mắt nhận, cả đơn hàng như vậy hủy bỏ là hiếm thấy, nhưng Thẩm Khanh Vãn lại cảm thấy bọn họ không có làm sai. Hiện tại tất cả mọi người ở đây tăng ca làm lại thiết kế, bọn họ không có tâm thái và phương hướng chính xác, chỉ có thể làm chuyện vô ích.

"Vương Lộ, Lý tổng giám có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với hắn." Lý tổng giám trong miệng Thẩm Khanh Vãn tên Lý Bình, là tổng giám thiết kế đương nhiệm của công ty Nam Sơn, nghe được Thẩm Khanh Vãn muốn gặp hắn, Vương Lộ lén lút chỉ chỉ phòng hội nghị, Thẩm Khanh Vãn gật đầu, lấy những tranh phác thảo kia đi vào phòng hội nghị. Thấy được là Thẩm Khanh Vãn, sắc mặt của Lý Bình trở nên hơi không tốt, hắn dừng lại nói chuyện với mấy chủ quản của bộ phận thiết kế, ngẩng đầu lên nhìn sang.

"Thiết kế Thẩm có chuyện gì?"

"Lý tổng giám, liên quan với hợp tác lần này cùng châu báu Thánh Kính, ta có một ít ý nghĩ đề xuất." Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng nói qua, cho dù sau khi nàng nói xong, Lý Bình phát ra tiếng cười đi đầu, trên mặt nàng vẫn không có gì thay đổi.

"Theo lai lịch của thiết kế Thẩm, xác thực có tư cách bàn bạc ý kiến, vậy hãy để cho chúng ta nghe thử cô có cao kiến gì. Nhưng mà, hi vọng thiết kế Thẩm đừng quên, bây giờ mode cô đã không giống với lúc trước rồi." Lý Bình nhìn Thẩm Khanh Vãn, trong mắt tràn đầy coi nhẹ. Hắn thừa nhận chính mình xác thực không thích Thẩm Khanh Vãn, nữ nhân này trước đó không đến, Lý Bình chưa bao giờ cho rằng công ty Nam Sơn có ai có thể ngang hàng với mình, nhưng mà sau khi nàng đến, Lý Bình có thể cảm giác được cảm giác nguy hiểm.

Sự tồn tại của Thẩm Khanh Vãn chính là một thần thoại, mà thần thoại này còn làm việc ở dưới tay mình, để Lý Bình nhìn trái nhìn phải đều thấy ngứa mắt. Hơn nữa có người đánh tiếng với mình, để hắn cố gắng "Chăm sóc" Thẩm Khanh Vãn một chút, Lý Bình tự nhiên sẽ khắp nơi tìm nàng gây phiền.

"Lý tổng giám, tôi xác thực rất lâu không có từng phát biểu thiết kế sản phẩm, thế nhưng tôi chưa bao giờ có thời khắc từng buông lỏng nghiên cứu phương diện thiết kế. Thánh Kính là một công ty châu báu đi đường lối xa xỉ giá cả phải chăng, mà bản nháp của nhà thiết kế bên ta sáng tạo ra, đều là phong cách xa hoa. Châu báu đích thật là tượng trưng cho sự xa xỉ, nhưng cũng không đại biểu, xa xỉ thì toàn bộ phù hợp."

"Đây là hai sản phẩm mới tôi vừa thiết kế, tôi hi vọng lần này mọi người có thể bày vị trí chính, lấy đơn giản mà giàu có chi tiết nhỏ điểm sáng làm phương hướng cơ bản, đi làm tác phẩm lần này." Thẩm Khanh Vãn lấy ra tranh phác thảo trong tay vừa vẽ xong, trên mặt Lý Bình vốn đang dáng dấp vẫn là coi thường nhưng thấy được tranh phác thảo của Thẩm Khanh Vãn, sắc mặt xác thực có thay đổi. Hắn cầm tranh phác thảo rỉ tai thì thầm nói gì đó với người khác, sau đó khi lại nhìn qua, thái độ đối với Thẩm Khanh Vãn hơi có điều thay đổi.

"Tranh phác thảo của thiết kế Thẩm xác thực không tệ, nhưng mà châu báu như vậy phản xạ ra lại là một loại cảm giác rẻ tiền, căn bản vào không được trưng bày, cho dù Thánh Kính là hàng xa xỉ giá rẻ, cũng tuyệt đối không thể dùng đồ vật qua loa như vậy thì xong việc. Xem ra thiết kế Thẩm xác thực không biết người bây giờ muốn cái gì, tư tưởng và thái độ của cô cần phải cải chính rồi, đừng tưởng rằng cô vẫn là Thẩm Khanh Vãn như trước đây bất luận lấy ra đồ vật nát gì, đều có người sẽ mua."

Lý Bình cười đến hòa nhã, nhưng từng chữ trong giọng nói lộ ra mỉa mái, Thẩm Khanh Vãn nghe xong, nhẹ nhàng mím mím môi. Nàng đứng tại chỗ yên tĩnh nhìn Lý Bình, dáng người cao gầy thẳng tắp không thấy uốn cong, cho dù bị nói như vậy, trên mặt vẫn cứ không thấy nửa điểm tức giận hoặc là buồn bả. Nàng chỉ là đem tranh phác thảo một lần nữa lấy về, quay người chuẩn bị rời khỏi.

"Chờ chút, thiết kế Thẩm, lời của tôi còn chưa nói xong. Hai tấm thiết kế này của cô không phù hợp, tôi cho rằng, cô nên dựa vào thiết kế tôi cho ra tiến hành thiết kế, đừng làm cái gọi là đặc thù kia của cô, có thể không?" Lý Bình cười, đem màn ảnh chỉnh ra phương hướng thiết kế hắn cho ra, chuyện này bất luận nhà thiết kế nào mà nói đều là không cách nào nhịn được.

Linh hồn của một tác phẩm ở chỗ lý tưởng cùng linh cảm của nhà thiết kế tự mình sáng tạo ra, mà bây giờ Lý Bình yêu cầu Thẩm Khanh Vãn dựa theo linh cảm của hắn, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với nhà thiết kế. Thẩm Khanh Vãn nhìn nụ cười của Lý Bình, siết chặt hai tấm tranh phác thảo trong tay. Bỗng nhiên, nàng nhếch miệng nở nụ cười, nàng cười đến mỉa mai, đem mỉa mai của Lý Bình trả lại.

"Lý tổng giám, quy định của công ty là cho nhà thiết kế mức độ tự do lớn nhất, cho dù anh là tổng giám, cũng không cách nào hạn chế mỗi cái sáng tác của nhà thiết kế. Thứ cho tôi nói thẳng, tranh phác thảo của anh, tôi một giây cũng không muốn nhìn thêm. Tôi vẫn sẽ dựa theo ý nghĩ của tôi thiết kế, tranh phác thảo cuối cùng là do Thánh Kính lựa chọn, mà không phải là anh." Thẩm Khanh Vãn nói xong, trực tiếp ra phòng hội nghị, tâm tình nàng mang theo lập tức liền muốn ném đi công việc trở lại vị trí của mình, Vương Lộ quăng tới ánh mắt dò hỏi.

"Thẩm tỷ, thế nào rồi?" Toàn bộ bộ phận thiết kế cũng có thể cảm giác được Lý Bình đang nhằm vào Thẩm Khanh Vãn, lần này Thẩm Khanh Vãn đơn độc tìm hắn, Vương Lộ rất sợ Thẩm Khanh Vãn bị vướn chân.

"Không có gì, tiếp tục vẽ tranh đi." Thẩm Khanh Vãn cúi đầu, một lần nữa lấy ra trang giấy, thấy được con mắt nghiêm túc của nàng, Vương Lộ đang muốn trở lại tiếp tục, Thẩm Khanh Vãn lại mở miệng.

"Đối với nhà thiết kế mà nói, mỗi cái lý tưởng và cách nghĩ đều là đứa con của nàng, nếu như ngay cả lý tưởng và cách nghĩ của chính mình đều không có, thứ sản xuất ra chỉ là một cái xác không có linh hồn. Ta có thể nhượng bộ trên bất cứ chuyện gì, chỉ có điểm này ta không thể."

Thẩm Khanh Vãn nói xong, ngẩng đầu lên nở nụ cười với Vương Lộ

Nhìn nét cười của nàng, Vương Lộ ngây ngốc mà nhìn, thật lâu sau mới hoàn hồn. Thẩm Khanh Vãn cả buổi chiều đều đang vẽ phác thảo tranh, mãi đến tận cổ của nàng đau nhức, đại não cũng có chút tê dại sau đó mới dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn trước mắt, phát hiện đã rất muộn rồi, lúc này mới thu hồi bài của nàng, chuẩn bị rời khỏi. Nàng đi đến dưới lầu, vừa tới cửa công ty, một đám nam nhân chờ ở nơi đó rất lâu đi tới. Thấy được hắn, Thẩm Khanh Vãn có chút bài xích.

"Thẩm tiểu thư, trợ lý của tôi gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại cũng không có được trả lời của cô. Chuyện gần đây của cô tôi nghe nói rồi, biết cô sống đến không tốt, tôi an tâm rồi, hôm nay tôi tới chỉ muốn nói cho cô biết, Lời tôi từng nói với cô vẫn cứ có hiệu lực, nếu như đồng ý, cô có thể trở thành nữ nhân của tôi, bằng không, con đường của cô chỉ có thể trở nên càng ngày càng hẹp." Nam nhân cười nói, sau đó liền đứng tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Khanh Vãn, nhìn dáng dấp tự tin của hắn, Thẩm Khanh Vãn vẫn cứ như không nhìn thấy hắn, từ bên cạnh hắn đi ra.

Về đến nhà, Thẩm Khanh Vãn thần kinh căng thẳng từ từ buông xuống, nàng chống lấy thân thể tắm rửa sạch sẽ, thậm chí ngay cả tóc cũng không có sức thổi, vô lực nằm ở trên giường ngủ mê man đi.

Hết chương 11

Bình luận

Truyện đang đọc