PHÂN CÁCH


"Đại tiểu thư, đây là Tống tiểu thư lần thứ ba hẹn ngươi, nàng ngay ở dưới lầu." Đường Khởi quấy nhiễu mà nhìn Quý Hâm Thư ngồi ở văn phòng, tầm mắt chạm đến hai tay quấn lấy băng gạc của cô, muốn nói lại thôi mà đem lời muốn nói đ è xuống.

Trận hoạt động này của Quý thị đều là do cô đang xử lý, chỉ có gặp phải chuyện khó có thể giải quyết, Quý Hâm Thư mới có thể đến một chuyến.
Nhưng mỗi một lần đến, trạng thái của Quý Hâm Thư đều vô cùng không tốt.

Cô càng ngày càng gầy, tầm mắt khi thì trong sáng khi thì vẩn đục, đặc biệt là hôm nay, cả khuôn mặt Quý Hâm Thư hiện ra trắng bệch dị dạng, cô nhanh chóng xử lý văn kiện, thỉnh thoảng thấp giọng ho khan hai tiếng, đó là âm thanh không kìm nén được mới ho ra.
Thân là người biết chuyện, Đường Khởi biết Quý Hâm Thư trước sau đem Quý Thanh Cừ nhốt ở trong biệt thự, nàng cũng rõ ràng, quan hệ bây giờ của hai người huyên náo rất căng, chỉ là nhìn trạng thái bây giờ của Quý Hâm Thư liền biết cô trải qua không tốt.

Đường Khởi là đồng lõa, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm đồng lõa, bởi vì nàng là trợ thủ của Quý Hâm Thư, nhất định nên phục vụ cho Quý Hâm Thư, mà không phải Quý Thanh Cừ.
"Để cho nàng vào đi." Quý Hâm Thư nghe được lời của Đường Khởi, cau mày để nàng đem người mang vào.

Ở khoảng thời gian mình và Thanh Cừ vượt qua thế giới hai người này, Tống Ngôn Khê không phải lần đầu tiên liên hệ chính mình, cô cũng biết, Trương Minh gần đây cũng có động tĩnh, đang khắp nơi liên lạc người quen biết với Thanh Cừ, hỏi nàng gần đây ở nơi nào.

Sẽ có người phát hiện Thanh Cừ mất tích, đây là Quý Hâm Thư đã sớm dự liệu được, thế nhưng, không có người nào có thể tiến thêm một bước nữa.

Những người này muốn đem Thanh Cừ cướp đi, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào, ngăn trở ở ngoài.
Tống Ngôn Khê ở bên ngoài bị lễ tân ngăn cản hồi lâu, vào lúc này nhìn thấy Đường Khởi xuống đón chính mình, liền đi theo nàng cùng lên lầu.

Trong quá trình chờ thang máy, Tống Ngôn Khê cầm điện thoại, sắc mặt cũng không quá tốt.

Trận này nàng bởi vì chuyện của Thẩm Khanh Vãn mà sa sút, mà Quý Thanh Cừ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì cũng làm cho nàng cảm thấy quá mức kì quái.
Trước đó nàng chỉ ở trong giới bạn bè phát ra một cái tin tức cùng Quý Hâm Thư ra ngoài du lịch thì không có tin tức nữa, hiện tại thời gian trôi qua một tháng, Quý Hâm Thư cũng quay về rồi, nhưng Quý Thanh Cừ từ đầu đến cuối không thấy tăm hơi.


Loại cử chỉ khác thường này để Tống Ngôn Khê cảm thấy kỳ quái, mấy lần nàng đến tìm Quý Hâm Thư, lại đều bị các loại lý do cản lại, trước đó đi biệt thự Quý gia, được báo cho biết nơi đó tạm thời không ai ở, Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ đã rời khỏi rất lâu rồi.

Đủ loại tin tức để Tống Ngôn Khê không thể không suy đoán là đã xảy ra chuyện gì, nàng và Quý Thanh Cừ quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ nhìn không được người, đương nhiên sẽ lo lắng.
"Ngôn Khê, nghe nói ngươi tìm ta rất nhiều lần." Thấy được Tống Ngôn Khê, Quý Hâm Thư để Đường Khởi chuẩn bị hai tách cafe bưng lên, cô khẽ cười, chú ý tới Tống Ngôn Khê đang nhìn hai tay của chính mình, lại không có ý giải thích.
"Ừm, ta gần đây không thấy tiểu Cừ Cừ, nàng đang bận cái gì? Các ngươi dọn nhà?" Tống Ngôn Khê không dự định vòng vo, dù sao nàng và Quý Hâm Thư đàm luận không phải chuyện công, mà là có quan hệ với Quý Thanh Cừ.

Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Quý Hâm Thư phát hiện ở sau khi mình nói Quý Thanh Cừ, cô cũng không có bất kỳ phản ứng nào, không khỏi thất vọng.
"Thanh Cừ nàng trước đó ở ngoại quốc sinh bệnh, ở lại bệnh viện bên kia điều dưỡng." Quý Hâm Thư lấy ra lời giải thích đã sớm chuẩn bị xong, nàng biết độ tin cậy của lời nói này không cao, nhưng từ trong miệng mình nói ra, chính là sự thật không thể chối cãi.

Ở thế lực trong nước, Tống Ngôn Khê không sánh được chính mình, chỉ cần mình nói như vậy, không người nào có thể tra được cái gì, đây chính là tự tin và sức lực của Quý Hâm Thư.
"Bị bệnh? Đang yên lành làm sao sẽ sinh bệnh chứ? Ta gửi cho nàng rất nhiều tin tức nàng đều chưa hề trả lời, là bệnh rất nghiêm trọng? Ở nơi nào, ta có thể đi thăm nàng." Nghe được Quý Thanh Cừ bệnh nặng ở ngoại quốc điều trị, trong mắt Tống Ngôn Khê nghi hoặc càng sâu.

Nàng đánh giá Quý Hâm Thư, luôn cảm thấy người trước mặt đang nói dối, nguyên nhân không gì khác, mà là Quý Hâm Thư thân là người quan tâm Quý Thanh Cừ nhất, nếu như Quý Thanh Cừ thật sự bệnh đến cần ở ngoại quốc điều trị, như vậy Quý Hâm Thư không thể nào sẽ về nước.
"Ta nói rồi, Thanh Cừ không tiện gặp người, nàng cũng không có thể dùng sản phẩm điện tử, ngươi có thể qua một trận rồi đi thăm nàng, hiện tại không được." Quý Hâm Thư nghe được quan tâm của Tống Ngôn Khê đối với Quý Thanh Cừ, ánh mắt lóe lên không thích và bài xích.

Phần tình cảm dị dạng này tránh được con mắt của Tống Ngôn Khê, nàng cau mày nhìn Quý Hâm Thư, đ è xuống hoài nghi trong lòng.
"Nhưng mà, tiểu Cừ Cừ ở bên kia không có người quen chăm sóc, nàng sẽ cảm thấy không thoải mái chứ? Hơn nữa bạn trai của nàng Trương Minh hình như cũng không biết chuyện này." Tống Ngôn Khê cố ý nói như vậy, chỉ muốn gài Quý Hâm Thư, nhưng mà từng trải của nàng cuối cùng là kém một chút so với Quý Hâm Thư, nghe ra lời nói mang thâm ý của nàng, còn cố ý nói ra Trương Minh, Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt sâu thẳm.
"Ta xử lý tốt những công việc này sẽ trở lại cùng nàng, có ta ở bên cạnh nàng chăm sóc, các ngươi có thể yên tâm." Câu trả lời này của Quý Hâm Thư trực tiếp cắt lời nói sau của Tống Ngôn Khê, nàng mím môi môi, lời muốn nói kẹt ở trong cổ họng, bị nàng cứng đờ thu hồi đi.
"Được, vậy sức khỏe nàng tốt rồi, để nàng liên hệ ta." Tống Ngôn Khê nói xong, trực tiếp rời khỏi Quý thị, sau khi lên xe, nàng lại gọi điện thoại cho trợ lý của mình.
"Tống tổng, xin phân phó."
"Giúp ta điều tra một chút hướng đi của tổng tài Quý Hâm Thư của Quý thị gần đây, còn có thông tin và nhật kí nàng xuất hành."

Đuổi đi Tống Ngôn Khê rồi, Quý Hâm Thư thần kinh căng thẳng có thả lỏng trong nháy mắt, cô mỏi mệt tựa ở trên ghế salông, cafe trên bàn cũng một ngụm chưa động.

Đường Khởi nhìn tình trạng của cô, cau mày đi tới bên người cô, dự định đắp lên thàm len cho cô, Quý Hâm Thư lắc đầu một cái, ngăn cản động tác của nàng.
"Ta không sao, văn kiện đều xử lý tốt rồi, ta nên trở về ở bên Thanh Cừ rồi." Quý Hâm Thư giơ tay lên muốn vò vò đầu, lúc này mới thấy được băng vải trên tay.

Cô ngưng mắt nhìn một chút, khinh thường nở nụ cười.

Đường Khởi biết trạng thái của cô không tốt, luôn mãi nhẫn nại, vẫn là không nhịn được mở miệng.
"Đại tiểu thư, bạn bè của nhị tiểu thư gần đây đều đang tìm nàng, ta đã dựa theo dặn dò của ngươi để công ty hàng không bên kia làm ghi chép xuất hành.

Ngươi..

Thật sự muốn luôn nhốt nhị tiểu thư sao? Làm như vậy, sẽ chỉ làm nàng nguội lòng." Đường Khởi biết lấy thân phận của chính mình không nên nói lời như vậy, mà lời nói này ở Quý Hâm Thư nghe tới tuyệt đối là không êm tai.

Sau khi nàng nói xong, chỉ thấy Quý Hâm Thư không còn động tác, thân thể cô cứng ngắc, bỗng nhiên quay đầu nhìn chính mình.

Cái nhìn này dọa đến Đường Khởi dưới chân không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nàng đi theo bên người Quý Hâm Thư nhiều năm như vậy, chuyện Quý Hâm Thư làm hết thảy không thể cho ai biết đều có một phần của nàng.

Nàng thấy dáng dấp Quý Hâm Thư dọa người nhất, cũng đã thấy sự ôn nhu của cô khi đối mặt Quý Thanh Cừ.

Người này là thể mâu thuẫn phức tạp, cô lòng dạ độc ác, làm rất nhiều chuyện xấu, cô là người xấu, nhưng cũng không chỉ là người xấu.

Vào giờ phút này, sắc mặt Quý Hâm Thư tái nhợt, con ngươi đen nhánh của cô nhìn mình chằm chằm, bên trong tràn đầy nhắc nhở và tối tăm.

Cặp mắt kia rất đẹp, nhưng mà ở thời điểm tối tăm lại như là hai cái ngôi sao đã tắt sâu không thấy đáy, bị cô nhìn chằm chằm, thái dương Đường Khởi rịn ra mồ hôi lạnh.

Quý Hâm Thư đứng dậy, chậm rãi tới gần.

Cô cầm lấy bút máy trên bàn, đem nắp bút lấy xuống, đột nhiên đâm tới cổ của chính mình.
Lớp da bị đầu bút sắc bén cắt ra, mang đến đau nhói nhẹ nhàng, nhưng đầu bút không có dời đi, vẫn dừng lại ở chỗ trí mạng.

Đường Khởi ngừng thở, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn con mắt của Quý Hâm Thư, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhìn kỹ tay ở phía dưới cổ mình, thời khắc này, Đường Khởi thậm chí có loại ảo giác không thể động đậy.
"Đường Khởi, ngươi biết giới hạn cuối cùng của ta là cái gì, cũng nên rõ ràng nói cái gì là ngươi không nên nói.

Chuyện của Thanh Cừ, ta không hy vọng ngươi nhắc lại." Quý Hâm Thư thanh âm lạnh lùng thổi qua ở bên tai, Đường Khởi thận trọng hô hấp, không dám lộn xộn một tí.

Nàng sợ Quý Hâm Thư, loại sợ này không phải trên thân thể, bởi vì nàng như thế nào đi nữa không ăn thua, cũng tuyệt đối không thể bị Quý Hâm Thư người nhu nhược như thế đè ngã.

Loại e ngại này là hoảng sợ về mặt tâm linh, Quý Hâm Thư ở bên cạnh, cảm giác cho Đường Khởi giống như là bị một con rắn nhìn chằm chằm, mà bút máy cô đặt ở giữa cổ chính mình, chính là lưỡi lạnh lẽo có độc.
"Đại tiểu thư, xin lỗi." Đường Khởi cúi đầu xin lỗi, lúc này bút máy đặt ở giữa cổ kia mới dời đi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu lên, Quý Hâm Thư đã thu lại âm lãnh trên người.

"Đưa ta trở về đi." Quý Hâm Thư nói xong, trực tiếp đi tới bãi đậu xe, Đường Khởi phụ trách lái xe, hai người giữa đường nhiều lần vòng vo, thay đổi vài chiếc xe, sau khi xác định không có bất kỳ người nào theo dõi, Đường Khởi mới đem Quý Hâm Thư an ổn đưa về đến bên trong căn nhà lớn, chỗ ở của cô và Quý Thanh Cừ.
Đường Khởi không có xuống xe, trực tiếp rời khỏi, Quý Hâm Thư thì chầm chậm đi vào trong phòng, cô lên lầu hai, thấy được Quý Thanh Cừ ngồi ở trên ban công.

Nàng để trần chân đạp ở trên xích đu, trên người là váy ngủ màu trắng mỏng manh, đem thân thể gầy gò của nàng có vẻ càng ngày càng đơn bạc.
Cả ngày, Thanh Cừ không ăn đồ vật nữa, chính mình cho nàng cái gì đều sẽ bị nàng phớt lờ, nước cũng không uống.


Quý Hâm Thư rõ ràng, Thanh Cừ là đang dùng phương pháp như vậy kháng nghị cùng mình, biện pháp như vậy, đích thật là uy hiếp chính mình.
"Thanh Cừ, chị vừa mua điểm tâm và café em thích ăn, em không làm sao ăn đồ ăn, ăn một ít được không?" Quý Hâm Thư đi tới bên người Quý Thanh Cừ, quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu nhìn Quý Thanh Cừ.

Cô đem âm thanh thả đến mức rất nhẹ, Quý Thanh Cừ lại không thèm nhìn cô, trước sau chỉ là nghiêng đầu nhìn hoa viên phía dưới đờ ra.
"Thanh Cừ, em muốn ăn cái gì, tỷ tỷ làm cho em." Quý Hâm Thư lại mở miệng một lần, nghe được hai chữ tỷ tỷ, Quý Thanh Cừ cuối cùng có một ít phản ứng.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn Quý Hâm Thư, tầm mắt lướt qua ở hai tay băng bó của cô, lại quay đầu trở lại.
"Quý Hâm Thư, phòng này quá thấp rồi, từ nơi này nhảy xuống, căn bản không chết được." Thanh âm của nàng có mấy phần ý tứ châm chọc, đặc biệt là nàng nói muốn từ nơi này nhảy xuống, Quý Hâm Thư cũng kéo theo trong lòng.

Cô thả xuống cafe, nắm lấy tay của Quý Thanh Cừ, đem đầu tựa ở trên đùi nàng.
"Thanh Cừ, ở cùng với chị liền để em khó chịu như vậy sao? Nếu như Thanh Cừ muốn chết, chị cũng sẽ ở bên em.

Bất luận Thanh Cừ đi đâu, chị đều sẽ ở bên cạnh em." Quý Hâm Thư nghiêm túc nói qua, lời nói này của cô cũng làm cho Quý Thanh Cừ quay đầu lại nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Quý Thanh Cừ từ trong mắt Quý Hâm Thư thấy được nghiêm túc, nàng ý thức được, lời của đối phương, cũng không phải giả.
Nghĩ đến người này ở khi chính mình sống giam giữ nàng, chết rồi cũng phải dây dưa, Quý Thanh Cừ trào phúng mà nhìn cô, cảm giác mình thì đang nhìn một kẻ điên, bi3n thái, bệnh tâm thần.
"Quý Hâm Thư, hiện tại tôi chỉ muốn rời xa chị, đi một địa phương chị vĩnh viễn không tìm được tôi.

Không có gì chuyện, xin chị rời khỏi." Quý Thanh Cừ nói xong, cũng không tiếp tục nhìn Quý Hâm Thư một chút, nàng cũng không nhìn thấy khóe mắt đột nhiên ửng hồng của Quý Hâm Thư.

Bên người có động tĩnh đứng dậy, Quý Hâm Thư đem vật mua được ném vào trong thùng rác, đứng bên người Quý Thanh Cừ nhìn nàng hồi lâu.
"Thanh Cừ không ăn đồ vật, chị cũng không ăn."
Hết chương 79.


Bình luận

Truyện đang đọc