PHÂN CÁCH

"Đại tiểu thư, đây là tài liệu cô cần, ở khoảng thời gian cô đi Nguyệt Cầu này, nhị tiểu thư giống như thường ngày, không có tình huống đặc biệt, đây là bạn trai cô ấy mới giao du." Nữ nhân mặc tây trang màu đen đứng bên người Quý Hâm Thư, đem tài liệu chính mình tìm tòi tới đưa cho cô. Nữ nhân tên Đường Khởi, đi theo bên người Quý Hâm Thư mười năm, nói là tâm phúc tuyệt không quá.

Quý Hâm Thư nhận tài liệu, đem văn kiện trước đó để ở một bên, mở ra những bức hình kia, Đường Khởi liền ngồi ở một bên yên tĩnh nhìn cô. Hôm nay Quý Hâm Thư mặc âu phục dáng cao màu màu trắng, màu da của cô rất trắng, bất kỳ quần áo màu sắc gì mặc ở trên người cô đều cực kì đẹp đẽ. Quý Hâm Thư không thích nhuộm uốn tóc, cho dù bây giờ nhuộm đầu chỉ chỉ cần thời gian mười mấy phút, cô cũng chưa từng động tới mái tóc đen nhánh kia.

Sợi tóc mềm mại tản ở bờ vai và trên lưng của cô, tái tóc chia ba bảy một phần theo bên trán lướt xuống, một bộ phận khác được cô nhét ở sau đầu. Quý Hâm Thư trước đây sẽ không đeo bất kỳ bông tai nào, cũng ở một năm trước chợt có ý nghĩ xỏ tai, sau đó thì luôn đeo đinh tai kim cương này cho tới bây giờ. Ban đầu Đường Khởi còn không hiểu nguyên nhân, mãi đến tận sau đó nhìn thấy đinh tai của Quý Thanh Cừ, mới đoán được nguyên do.

Hôm nay cô hóa trang nhạt, son môi màu quýt đem bờ môi của cô nổi bật đến trơn bóng căng mịn, chân thon dài bắt chéo ở cùng nhau, nhu hòa đến nhìn gương mặt của Quý Thanh Cừ trong hình. Đường Khởi biết cô đang vui vẻ cái gì, cũng biết mỗi một lần cô đều sẽ đem những bức hình này thu giữ cất giấu, đến mức khi Đường Khởi tìm người chụp ảnh, cũng sẽ đặc biệt chọn một ít trang bị kỹ thuật tốt.

"Những ngày này, em ấy hình như luôn đều đang cùng những bạn bè kia ra ngoài chơi." Nhìn Quý Thanh Cừ trong hình cười đến vui vẻ, Quý Hâm Thư dùng tay xoa xoa mặt của nàng, hai mắt hơi rủ, phát ra mềm mại như muốn tràn ra ngoài. Đường Khởi đứng ở bên cạnh, thấy được ánh mắt của Quý Hâm Thư, cùng với nốt ruồi dưới mắt trái bị tác động kia, tâm trạng run lên, vội vàng hoàn hồn.

"Vâng, nhị tiểu thư luôn cùng bạn bè tụ hội." Đường Khởi thành thật trả lời, Quý Hâm Thư thu lại bức ảnh, ngược lại mở ra cặp văn kiện khác. Đó là tư liệu liên quan tới Trương Minh, người này chính là bạn trai mới gần đây Quý Thanh Cừ giao du. Trong hình là một nam nhân tóc ngắn đầu cua, kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác cho người ta cũng rất sạch sẽ. Trong tài liệu có lý lịch và nghề nghiệp của hắn, đương nhiên, cũng có một chút bức ảnh hắn đi chung với nhau Quý Thanh Cừ.

Thấy được những bức ảnh này, biểu tình trên mặt của Quý Hâm Thư từ từ trở nên hơi nghiêm nghị, cô mím chặt môi, tay bóp lấy bức ảnh từ từ siết chặt, sức mạnh lớn đến mức cả khớp xương đều nổi lên trắng bệch. Tình huống như vậy Đường Khởi cũng không xa lạ, Quý Hâm Thư rất ít sẽ nổi giận đối với chuyện gì, chỉ khi nào liên quan đến Quý Thanh Cừ, đó tức là chạm đến giới hạn cuối cùng và chỗ yếu của cô.

"Tốt nghiệp đại học nghệ thuật, chủ biên tạp chí thời thượng, gia thế không tệ, tướng mạo cũng được. Ta để ngươi điều tra không phải những thứ này, ngươi hiểu không?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt không thấy nửa điểm nhiệt độ, sắc bén như một cây kim dài, thẳng tắp đâm tới. Đường Khởi không dám đối diện với cô, vội vàng dịch khỏi tầm mắt.

"Đại tiểu thư, trước mắt không tra được tài liệu đen của người này." Đường Khởi ăn ngay nói thật, nàng đi theo bên cạnh Quý Hâm Thư mười năm, đương nhiên biết người này cần chính là cái gì, lần này là thật sự tìm không được bất cứ dấu vết gì. Hoặc chính là Trương Minh che giấu quá tốt, mà kết quả khác càng tệ, chính là Trương Minh xác thực không có chuyện cũ khó coi.

"Ha.. Không tra được, nếu như ngay cả của hắn đều không tra được, liền nói rõ những chuyện kia chẳng hề tồn tại. Thanh Cừ nói hắn muốn gặp ta, em ấy chưa từng có mang theo bất kì bạn trai nào gặp mặt với ta." Quý Hâm Thư cúi đầu nhìn hình ảnh Trương Minh đi chung với Quý Thanh Cừ, rõ ràng người ở bên trong cười đến đẹp đẽ như vậy, cô lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Chuyện như vậy cô trải qua rất nhiều lần, Quý Hâm Thư cũng cho rằng chính mình đã quen thuộc từ lâu cảnh tượng như vậy, Thanh Cừ ở chung với bất kì nam nhân bất đồng nào, chính mình lại chỉ có thể ở trong chỗ tối làm khó dễ, không có lập trường quang minh chính đại đi ngăn cản cái gì. Ở trước khi nhìn thấy Trương Minh, Quý Hâm Thư không có từng hoảng loạn như vậy, bởi vì cô biết Thanh Cừ không lọt mắt những con ruồi lúc trước kia, cùng với giao du chẳng qua là vui đùa một chút, cuối cùng sớm muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh mình.

Nhưng mà, Trương Minh lần này, lại nên làm sao ngăn cản đây? Quý Hâm Thư suy nghĩ, tay cũng đang phát run, bây giờ cô muốn muốn nghe được tiếng của Quý Thanh Cừ, cho dù chỉ là một tiếng hít thở cũng được. Quý Hâm Thư hoảng loạn cầm điện thoại di động lên, bấm số di động của Quý Thanh Cừ, đáng tiếc, chờ đợi cô lại là nhắc nhở đang bận máy.

Màn hình điện thoại di động tối xuống, chiếu rọi ra gương mặt không lộ vẻ gì của bản thân, Quý Hâm Thư bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó, cô giơ tay lên, đột nhiên đưa điện thoại di động đập xuống đất. Thân máy yếu ớt rớt đến chia năm xẻ bảy. Đường Khởi đã sớm quen thuộc tình huống như thế, nàng đem điện thoại tan nát thu thập xong, lại lấy ra di động mới đã sớm chuẩn bị xong, đem sim bên trong lấy ra lắp vào bên trong.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư chắc đang bận, không phải có ý định không nhận." Đường Khởi nhìn Quý Hâm Thư hồn bay phách lạc, không nhịn được mở miệng khuyên bảo. Nghe được lời của nàng, Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên nhìn sang. Con ngươi của cô là đen thuần túy, tròng mắt lại vô cùng trắng, bình thường nhìn lên, con mắt trắng đen rõ ràng trong suốt sáng tỏ. Chỉ là giờ khắc này, địa phương tròng trắng mắt của Quý Hâm Thư hiện ra tia máu đỏ tươi, khóe mắt cũng nhiễm một mảnh hồng nhạt. Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Đường Khởi chỉ cảm thấy như gai nhọn đâm lưng, thái dương cũng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Ngươi đang sợ ta sao?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở miệng, Đường Khởi rất ít sẽ có tình huống bị hỏi, nhưng vấn đề này, nàng lại không cách lập tức đưa ra câu trả lời. Sợ Quý Hâm Thư sao? Đáp án là khẳng định, ở trấn Hoài Ninh, cho dù chưa từng thấy con người thật Quý Hâm Thư, người kiêng kỵ cô lại chỗ nào cũng có. Ngoại trừ chính mình, có lẽ người nào cũng không biết điên cuồng và cố chấp trong xương của cô.

Thân là người nắm quyền ba gia tộc lớn Quý gia của trấn Hoài Ninh, chỗ đáng sợ của Quý Hâm Thư, tuyệt đối cùng bề ngoài ôn nhu tao nhã của cô hoàn toàn không khớp. Lúc trước chính mình sau khi được cô cứu lấy, lưu lại bên cạnh cô, Đường Khởi tận mắt thấy được Quý Hâm Thư đem Quý thị tiêu điều khống chế, đem chi nhánh khác ngoài gia tộc Quý thị ra từng cái đánh bịa, cô khống chế lợi thế thuộc về chính mình, lợi dụng tất cả quyền lợi và năng lực có thể dùng giành được địa vị như hôm nay.

Trong xương của Quý Hâm Thư chảy lấy huyết dịch điên cuồng, mà tình yêu của cô đối với Quý Thanh Cừ gần như bệnh trạng kia, lại chẳng phải không phải như thế?

"Đại tiểu thư, thân là thuộc hạ của cô, kính nể đối với cô là bản năng của tôi." Đường Khởi lựa chọn một câu trả lời như vậy, sau khi nàng nói xong, Quý Hâm Thư lại cười lên. Cô cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của cô, Đường Khởi lại cảm thấy, Quý Hâm Thư giờ khắc này đã thoát ly điên cuồng của vừa rồi, từ từ có xu hướng bình tĩnh.

"Khi em ấy sinh ra, ta là đầu tiên ôm lấy em ấy, sau khi ba mẹ rời khỏi, cũng là ta và em ấy nương tựa nhau mà sống đến bây giờ, Em ấy không thể rời khỏi ta, ta cũng không cho phép em ấy rời khỏi ta." Quý Hâm Thư luôn là kiệm lời nói, cô rất ít sẽ nói nhiều lời như vậy với người ngoại trừ Quý Thanh Cừ ra. Cùng với nói cô là đang dốc bầu tâm sự với Đường Khởi, càng giống như là đang tự lẩm bẩm.

"Đại tiểu thư.."

"Tiếp tục điều tra Trương Minh, thời khắc chú ý hành động của hắn. Những người trước kia, xử lý sạch sẽ rồi chưa?"

"Đại tiểu thư, những người kia đều dựa theo dặn dò của cô, phần lớn có thể điều đi đã rời khỏi trấn Hoài Ninh, một số khác đều là người nhị tiểu thư không làm sao thích."

Bàn giao xong với Đường Khởi, Quý Hâm Thư để nàng đi nghỉ ngơi, một mình ở trong phòng làm việc. Cô đem bức ảnh trước đó cất kỹ lấy ra, đem Trương Minh xuất hiện bên cạnh Quý Thanh Cừ cắt đi, dùng máy cắt giấy trộn đến nát tan. Lần này, trong hình cũng chỉ có một mình Thanh Cừ. Quý Hâm Thư hài lòng nhìn theo, đem bức ảnh đặt ở một bên, gò má, nhẹ nhàng cọ cọ.

Bởi vì đêm nay Quý Thanh Cừ không trở lại ăn cơm, Quý Hâm Thư cũng không có tâm tình gì chuẩn bị bữa tối. Cô tùy ý ăn vài miếng cơm tối Đường Khởi mua được, liền một mình đi lên lầu về phòng. Quý Thanh Cừ vẫn chưa trả lời điện thoại cho mình, cũng không từng gửi tin tức hỏi chính mình tại sao gọi cho nàng. Quý Hâm Thư nhìn một chút điện thoại không có bất kỳ phản ứng nào, chờ mong trong mắt từ từ biến thành mất mác.

Cô tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, đại khái là nhớ nhung đối với Quý Thanh Cừ quá sâu, để cô không có cách nào an ổn ngủ đi. Rất nhớ em ấy, rõ ràng hai người tối hôm qua còn ngủ ở trên chiếc giường này, nhưng mùi vị của Thanh Cừ cũng đã tan gần hết rồi. Quý Hâm Thư sờ sờ vị trí trống rỗng một bên, lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa mở, âm thanh rất nhẹ, lại vẫn là bị Quý Hâm Thư nhận ra được nàng.

Cô vội vàng phủ thêm một cái áo khoác đi xuống lầu, quả nhiên thấy được thấy được Quý Thanh Cừ rượu đang cẩn thận từng li từng tí một nhón chân đi vào. Nàng cởi đi giày cao gót, bàn chân trắng mịn đạp ở trên đất, ngón chân như quả nho nhón lên, hay bởi vì dùng sức mà nổi lên một tầng hồng nhạt, nhìn qua rất là đáng yêu. Quý Hâm Thư thấy dáng dấp sợ làm phiền đến chính mình của nàng, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Thanh Cừ, trở về rồi." Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở miệng, dọa đến giày cao gót của Quý Thanh Cừ đều rơi lên trên đất. Nàng vội vàng quay người đi nhìn, thì thấy Quý Hâm Thư khoác áo khoác đứng cầu thang, đang cười nhìn chính mình. Hiển nhiên, đối phương không có bởi vì chính mình đi ra ngoài uống rượu mà tức giận.

"Em là sợ làm phiền đến chị mới làm như vậy, chị làm sao còn chưa nghỉ ngơi? Chẳng lẽ là không có em ôm chị thì ngủ không được?" Quý Thanh Cừ cười hì hì đi qua, đem cằm tựa ở trên bả vai của Quý Hâm Thư. Theo nàng tới gần, hương trái cây dễ ngửi lẫn vào mùi rượu đồng thời quanh quẩn ở trong mũi, Quý Hâm Thư tham lam hít sâu một hơi, không nhịn được giơ tay lên, sờ sờ tóc của Quý Thanh Cừ.

"Còn không buồn ngủ, không cần thiết nghỉ ngơi sớm như vậy."

"Ngô, vậy em phải đi nghỉ ngơi rồi, hôm nay chụp hình rất lâu, buổi tối lại bị Mira tìm đến đi uống rượu, em mệt mỏi quá nga." Quý Thanh Cừ như làm nũng mà nói, trong con ngươi lại lấp lóe ánh sáng trang sáng. Quý Hâm Thư biết rõ ám chỉ của nàng, cười dìu nàng lên lầu.

"Em đi tắm rửa thì được rồi, những chuyện khác để chị làm." Quý Thanh Cừ đợi chính là câu nói này của Quý Hâm Thư, sau khi nghe được, nàng cười đến con mắt đều híp thành một cái khe, rất giống mèo con được chủ nhân vò đầu. Nàng vừa mới vào phòng liền đem từng kiện quần áo trên người cởi đi, quần lót áo lót cứ như vậy tùy ý ném ở trên ghế salông, sau đó thân thể trần truồng đi tới phòng tắm.

Động tác của nàng rất nhanh, lại còn là để Quý Hâm Thư thấy được một bóng lưng thoáng một cái đã qua. Nhìn quần áo lót rải rác trên ghế salông, Quý Hâm Thư mím môi, tóc tản xuống che khuất gò má ửng đỏ. Cô đi qua, hết lòng đem từng bộ quần áo của Quý Thanh Cừ ném ở trên sofa gấp kỹ, lại để đến trên bệ quần áo

Trên quần áo lưu lại mùi vị trên người của Quý Thanh Cừ, áo lót quần lót càng là lưu lại thân nhiệt của nàng. Loại quần lót của Quý Thanh Cừ thích luôn là trưởng thành và gợi cảm, màu đen và màu tím càng là hai loại màu sắc nàng thích nhất. Quý Hâm Thư mím môi, đem cái quần lót và áo lót tơ mỏng ren màu đen chỉnh tề chồng lên nhau thu thập tốt, lại cảm thấy đầu ngón tay sau khi chạm đến tụi nó, cũng đều nhiễm phải nhiệt độ nóng bỏng.

Quý Hâm Thư không đợi Quý Thanh Cừ tắm xong thì lập tức trở về gian phòng của mình, cô hiếm thấy đem cửa phòng khóa trái. Sau đó dùng dấu vân tay mở ra ngăn kéo của tủ dưới giường, ở trong đó chỉnh tề để rất nhiều đồ vật nhỏ, đại đa số màu sắc lấy màu hồng làm chủ, hàng hiệu cũng là chiếm đa số của nước ngoài. Quý Hâm Thư có chút chột dạ đến nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó, chọn một hai món đồ chơi nhỏ vừa lòng ra ngoài.

Hết chương 3.

Bình luận

Truyện đang đọc