PHÂN CÁCH

Hai người ngâm qua suối nước nóng, thích thú ngủ ngon giấc, ngày hôm sau Tống Ngôn Khê mang theo Quý Thanh Cừ đến thẩm mỹ viện làm bảo dưỡng thân thể, hai người tươi cười rạng rỡ đi ra, đúng lúc đến thời gian ăn cơm chiều. Tống Ngôn Khê kéo Quý Thanh Cừ cùng đi ăn cơm, vốn còn muốn tiếp tục tìm địa phương uống rượu, không biết làm sao Quý Thanh Cừ không muốn tiếp tục cùng ngây ngốc với nàng nữa, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thật sớm, Tống Ngôn Khê thấy Quý Thanh Cừ không tháp tùng, chỉ đành tự mình tìm địa phương uống vài ly.

Tống Ngôn Khê về nhà thay quần áo khác, chọn một cái váy ngắn màu nho, váy là thiết kế cao cổ, phía sau lưng lại là toàn bộ lộ ra. Xương vai của nàng rất nhỏ, sau lưng một cái xương ống đặc biệt rõ ràng. Thêm vào hai cái hõm eo sâu mà tròn, phía sau lưng nàng tuyệt đối là một trong vị trí khiến người ta muốn ngừng mà không được. Váy này không chỉ mặt trái đặc sắc, thiết kế phía trước cũng rất đặc biệt. Vật liệu mềm mại hiện ra hình, cuộn sóng hơi rủ xuống, lấy hình X trùng điệp ở hai bên ngực. Lộ ra bằng phẳng đẹp đẽ bằng phẳng và hai bên phần eo. Đây là một váy ngắn cực kỳ lộ ra vóc người, người mặc không thể có một chút thịt lồi.

Thay xong quần áo, nàng ngồi ở trước gương hóa trang, hóa trang phối hợp với quần áo này. Bóng mắt màu tím đem mặt của nàng nổi bật lên càng câu người, thêm nữa viền mắt màu tím pha trộn đen để nàng nhìn qua đi ở bên trong tình cảnh nhiều hơn mấy phần đẹp đẽ. Nàng đem đuôi mái tóc dài màu xanh lam sẫm kia uốn ra từng cuộn sóng, một phần sợi tóc được nàng tản ở trên vai, một bộ phận khác vén đến sau vai.

Tống Ngôn Khê quay về gương nhướng nhướng mày, lúc này mới mang theo cái túi loại mới của mình đi tới quán bar. Nàng mới về nước không lâu, đối với quán bar của trấn Hoài Ninh không có quá hiểu rõ nhiều, chỉ là muốn lựa chọn địa phương nữ tính hơn, tin đồn tốt hơn. Tống Ngôn Khê đi vào, tự nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người, thêm vào nàng lạ mặt, không ít người đánh giá nàng, cũng ở sau khi nàng vào chỗ cũng không có tùy tiện tiến lên đến gần.

Tống Ngôn Khê biết tới nữ nhân nơi này ít ít nhiều nhiều giống như chính mình yêu thích nữ nhân, nàng vừa mới kết thúc một đoạn tình yêu không xưng được là tình yêu, hiện tại nằm ở thời kì độc thân, nếu như gặp được hợp mắt, nàng cũng không để ý cùng đối phương phát sinh chút gì, đương nhiên, giới hạn đêm nay.

"Mỹ nữ, lần đầu tiên tới? Muốn uống chút gì?" Người pha rượu cũng là nữ nhân, vóc người nàng không thấp, lưu lại tóc dài màu đỏ thắm, trên người mặc âu phục đuôi én. Tuy soái khí, nhưng không phải là loại hình mình thích.

"Lấy một ly rượu thương hiệu chỗ này của các ngươi."

Tống Ngôn Khê chọn xong, ngồi ở quầy bar chờ đợi, rất nhanh, một ly rượu đỏ đen giao nhau đặt ở trước mặt mình. Mùi rượu ngửi lên không thể nói là cay hay là ngọt, chen lẫn ở giữa hai thứ, để người có chút nghi hoặc, cũng vừa hay tên của nó, phiền hoặc. Tống Ngôn Khê cười, ngẩng đầu uống một hớp, khi rót vào miệng cay càng kích thích, nhưng mà ở sau khi cay qua đi, vị ngọt và tinh khiết tỏa ra lại khiến người ta vô cùng hiểu được.

Đây là một ly rượu ngon, Tống Ngôn Khê không nhịn được khen, tâm tình nàng rất tốt lại uống một hớp, lúc này, cuối cùng có người đến gần nàng. Tới là một nữ nhân để tóc ngắn ngang vai, mặc dù là tóc ngắn, cũng rất là quyến rũ. Nàng ăn mặc váy ngắn và áo hở rốn, trang điểm cũng là trang điểm gấu mèo rất mê hoặc. Đáng tiếc, trang điểm thực sự quá dày, Tống Ngôn Khê không thích loại người trang điểm dày này, luôn cảm thấy đối phương sau khi tẩy trang, có thể sẽ cho mình chênh lệch quá lớn.

"Trước đây hình như không thấy ngươi từng tới, lần đầu tiên tới nơi này?" Nữ nhân ngồi ở bên người Tống Ngôn Khê, thấy nàng không có ngay lập tức nhích gần hoặc là biểu đạt mục đích, Tống Ngôn Khê cũng không bài xích tán gẫuvới nàng vài câu. Nữ nhân thấy Tống Ngôn Khê đồng ý tiếp lời, tâm lý dương dương tự đắc. Nàng nhích gần Tống Ngôn Khê, ngửi mùi vị trên người nàng.

Tống Ngôn Khê bình thường dùng là mùi hương thoang thoảng, lại bởi vì trường kỳ sẽ không đổi hàng hiệu và mùi vị, dẫn đến trên người nàng cũng đọng lại vị thơm kia. Mùi thơm ngát Tùng tuyết tản ở trong mũi, gò má của Tống Ngôn Khê ở dưới ánh đèn quầy bar càng đẹp đẽ. Ai cũng không nghĩ tới, quán bar hôm nay sẽ đến báu vật như thế, nếu như không phải quá lạ mặt, cơ hồ sẽ có người cho rằng đây là minh tinh đâu đến, Nữ nhân ngơ ngác nhìn Tống Ngôn Khê ngửa đầu nâng cốc uống cạn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

"Trên người ngươi rất thơm, nhưng mà cảm giác ngươi cho ta, rất cay." Nữ nhân tự đáy lòng khen, nhưng lời nói này ở Tống Ngôn Khê nghe tới quả thực chứa nhiều dầu đến có thể xào rau rồi. Mục đích hôm nay nàng tới chủ yếu là uống rượu, vốn là không có dự định bắt heo, bây giờ uống rượu không tồi, tâm tình Tống Ngôn Khê tốt, dự định trực tiếp rời khỏi, chẳng muốn nói thêm cái gì với người trước mặt nữa.

"Tiểu muội muội, nếu như muốn trêu người, cũng đừng học lời thoại trong phim. Xin lỗi, ta phải đi." Tống Ngôn Khê nói xong, cũng không đợi đối phương nói tiếp, trực tiếp đi đến phía cửa. Lúc này, nàng chú ý tới một bên góc tựa hồ có hai người đang lôi kéo. Một nữ nhân trong đó ăn mặc quần dài thu eo màu trắng, một thân trang phục hoàn toàn không hợp với quán bar.

Bên người nàng bày một cái túi, dây kéo của túi mở ra, có một ít tranh phác thảo thiết kế rải rác lộ ra. Một người phụ nữ khác là trang phục lưu manh, đang muốn kéo nữ nhân kia rời khỏi. Quán bar, lôi kéo, uống say, ba cái nguyên nhân chủ yếu kết hợp với nhau, rất dễ dàng thì để người đoán được tiếp đó sẽ phát sinh cái gì. Tống Ngôn Khê bình thường không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờ nàng làm như không thấy, nữ nhân uống say kia thì thảm rồi.

"Này, ta liền đến muộn một lúc như thế, ngươi uống nhiều như vậy, đây là bạn bè ngươi?" Tống Ngôn Khê làm bộ thân thiện đi tới, chào hỏi với nữ nhân say rượu kia, người đang lôi kéo cô nghe được Tống Ngôn Khê tựa hồ quen biết nữ nhân say rượu, ngẩng đầu lên mạnh mẽ trừng Tống Ngôn Khê một chút, lại nhìn sửng sốt, ở tại chỗ đứng rất lâu mới lòng không cam tình không nguyện đi ra. Cuối cùng đem phiền phức giải quyết, Tống Ngôn Khê đi tới bên người nữ nhân say rượu, vỗ nhè nhẹ bờ vai của cô.

"Vị nữ sĩ này, cô vẫn tốt không?" Tống Ngôn Khê dự định đánh thức nữ nhân say rượu này, đối phương còn lưu lại ý thức, vào lúc này ngẩng đầu lên nhìn sang, Tống Ngôn Khê cũng ở lúc này thấy rõ dáng dấp của đối phương. Người này lớp da rất trắng, trang điểm một tầng rất thanh nhã, lại không nhìn thấy rõ ràng tỳ vết, nói rõ dưới lớp da vô cùng tốt.

Tóc dài màu cafe của cô rải trên bờ vai, tóc dài bị nàng một nữa thu thập ở hai bên gò má. Ngũ quan thanh tú, mỗi một nơi bới móc ra đều rất tinh xảo, tụ lại cùng nhau nhìn, làm cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Bên dưới cái trán tinh xảo là mũi thẳng đẹp, đôi môi màu sắc rất nhạt, tô vẽ son môi màu hồng nhạt, nhìn qua trơn bóng đến như rau câu. Tướng mạo nữ nhân không có kinh diễm của Tống Ngôn Khê, nhưng mà vừa nhìn lại làm cho người rất dễ dàng đem sự chú ý dừng ở trên người cô không muốn dời đi.

Cô cười lên nhất định rất ôn nhu, đây là ý nghĩ đầu tiên của Tống Ngôn Khê. Nàng cũng không biết mình tại sao sẽ đối với nữ nhân xa lạ mới vừa gặp mặt thậm chí ngay cả tên cũng không biết sản sinh loại ý nghĩ này, nhưng nàng cảm thấy không tên, trên người đối phương có loại cảm giác quen thuộc chính mình cũng không nói ra được. Đương nhiên, loại hình của nữ nhân đúng là mình thích nhất.

Vào lúc này, cô bởi vì say rượu đang mờ mịt nhìn mình, mắt hạnh lớn mà tròn híp lại, đồng tử có chút mất tiêu cự là màu đỏ nâu. Cô không giống người thường uống rượu, trên bàn chỉ có một bình rượu rỗng, lại đem cô uống thành bảy phần say như bây giờ. Tóc dài ở bên trong lôi kéo vừa rồi có chút ngổn ngang, một sợi tóc vểnh lên ở đỉnh đầu cô, đáng đáng yêu yêu.

"Không có chuyện gì, cám ơn cô."

"Cần tôi đưa cô đi khách sạn không?"

"Không cần làm phiền, tự tôi có thể."

Thẩm Khanh Vãn khàn khàn cổ họng mở miệng, kỳ thực ý của cô cũng không phải hoàn toàn vẩn đục, còn cất giữ mấy phần tỉnh táo. Cô thừa nhận, chính mình hôm nay là cố ý đến quán bar mua say, trạng thái như vậy là tình huống kém nhất của chính mình, nhưng mà ngoại trừ đến uống rượu, cô vậy mà không tìm được phương pháp cái khác phóng thích áp lực. Chất rượu sẽ làm tê liệt thần kinh của người, đồng dạng như mất cảm giác, còn có thân thể mệt mỏi của chính mình.

Vừa rồi cô cảm giác được có người lôi kéo chính mình, mùi vị trên người của người kia cô rất chán ghét, theo bản năng mà mâu thuẫn. Vẫn may một người khác xuất hiện giúp mình giải vây, thậm chí còn muốn đưa mình rời khỏi. Thẩm Khanh Vãn nỗ lực muốn nhìn rõ nữ nhân trước mặt, lại chỉ mơ hồ thấy được tóc dài đẹp đẽ của nàng, so với gương mặt của nàng càng có cảm giác tồn tại, lại là mùi của nàng.

Đó là một luồng mùi thơm thoang thoảng làm cho không người nào có thể bỏ qua, cảm giác tồn tại rõ ràng, cũng không khiến người ta cảm thấy chán. Chỉ là Thẩm Khanh Vãn không có tâm tư lớn như vậy, sẽ không tùy tiện đồng ý cùng người xa lạ đi khách sạn. Cô chống thân thể muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể không sử dụng ra được sức lực, mới vừa đi vài bước thì lung lay muốn ngã xuống. Nếu như không phải nữ nhân bên cạnh đỡ lấy chính mình, e sợ cô ở trước mặt toàn bộ người quán bar ngã nhào trên đất.

"Vẫn là tôi đưa cô đi đi." Tống Ngôn Khê biết Thẩm Khanh Vãn trạng thái như vậy không thể tự mình đi tới khách sạn, vẫn là đem người dẫn đi. Nàng thay đối phương đơn giản rửa sạch tay và mặt, đây là Tống Ngôn Khê lần đầu tiên chăm sóc người uống say, dù sao bình thường được hầu hạ đều là bản thân nàng. Vẫn may Thẩm Khanh Vãn cũng không nặng, rõ ràng vóc dáng cao như vậy, trên người lại bóp không ra mấy lạng thịt.

Tống Ngôn Khê đứng bên giường liếc nhìn Thẩm Khanh Vãn, ở trên mặt mày nhu hòa của cô đảo qua, do dự một lúc, Vẫn là quyết định quay người rời khỏi. Ngay vào lúc này, người kia bỗng nhiên kéo lấy váy của mình miễn cưỡng đem nàng kéo về đến trên giường, không cho nàng đi. Tống Ngôn Khê vốn là muốn làm chút gì, rồi lại không muốn thừa người gặp nguy, cũng là không tiếp tục, lần này bỗng nhiên bị Thẩm Khanh Vãn kéo về, nàng nhất thời cảm thấy, có hi vọng.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn cùng ta qua đêm đẹp sao?" Tuy trong lòng kích động không thôi, trên mặt Tống Ngôn Khê còn phải rụt rè một hồi. Nàng ngồi về trên giường, hai chân trên dưới trùng điệp, ý cười nhẹ nhàng chờ Thẩm Khanh Vãn tỏ thái độ. Ai biết, trả lời không đợi được, sau một khắc nàng đã bị đặt ở trên giường, tràn đầy trời đất hôn nồng nhiệt xuống. Mùi vị của Thẩm Khanh Vãn cũng không tệ lắm, trên người nàng có cỗ mùi mật trà rất nồng nặc, là mùi vị rất nhu rất ngọt, cùng khí chất của nàng là có chút trái ngược nhau, lại mê người chết tiệt.

Tống Ngôn Khê bình thường không phải người yêu thích hôn môi, đối tượng nàng giao du, cùng với nói là bạn gái, ngược lại càng giống là bạn tình. Bình thường vì giải quyết nhu cầu sinh lý, bình thường đều là lên giường tán tỉnh, ướt liền làm, giống loại kịch liệt hôn nồng nhiệt này, rất lâu chưa từng có rồi. Nhưng mà, Tống Ngôn Khê phát hiện mình cũng không bài xích nụ hôn của Thẩm Khanh Vãn, đại khái cũng là bởi vì đối phương cho mình một loại cảm giác rất sạch sẽ.

Hai người hôn hôn thì đến trên giường, Tống Ngôn Khê theo thói quen cởi đi quần áo của Thẩm Khanh Vãn, đối phương không biết sức lực từ đâu tới đây, bỗng nhiên ấn lại hai tay của nàng liền đem nàng đè trở lại. Tống Ngôn Khê phát hiện lực tay của tiểu mỹ nhân còn rất lớn, nàng ngẩng đầu lên, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm vành tai của Thẩm Khanh Vãn.

"Tiểu mỹ nhân, cô biết tôi là ai không?" Tống Ngôn Khê cố ý hỏi như vậy, còn không quên nhíu nhíu mày với Thẩm Khanh Vãn, cố ý bày ra một bộ tư thái trêu người.

"Đêm nay.. Tôi không muốn nhẫn nhịn nữa." Thẩm Khanh Vãn mơ mơ màng màng nói qua, cô cảm giác mình cho tới nay đều đang chịu nhịn tất cả người khác gây cho cô, Hiện tại cô thật sự chịu đủ lắm rồi. Người trước mặt rất thơm, để xao động rất lâu của Thẩm Khanh Vãn bị kéo lên theo.

Thẩm Khanh Vãn cười yếu ớt ra, không giống với nụ cười mê hoặc kia của Tống Ngôn Khê, nụ cười của Thẩm Khanh Vãn rất mềm rất nhẹ, còn mang theo mấy phần mông lung sau khi say. Cặp mắt hạnh kia khi cười lên trở nên càng thêm ôn nhu, nhếch lên khóe miệng còn có hai cái lún đồng tiền. Ở khi Tống Ngôn Khê còn chìm đắm ở dáng tươi cười của Thẩm Khanh Vãn, nàng phát hiện váy trên người mình bị xé rách, áo lót cũng bị kéo xuống, hai viên no đủ vểnh thẳng bên trong cứng lên.

Tống Ngôn Khê ý thức được tình huống bây giờ, không nhịn được cau mày, nàng cũng không muốn làm cái bị động kia, cũng chưa từng chịu người quản chế. Nàng nguyện ý cùng nữ nhân trước mặt không biết tên phát sinh chuyện tình một đêm, nhưng không có ý định bị con người này đè a. Tống Ngôn Khê vừa định từ chối, ai biết Thẩm Khanh Vãn lại hôn xuống, nụ hôn này không chỉ có không còn lo lắng vừa rồi, còn trở nên đặc biệt kéo dài, cảm thấy ấm áp cô dùng bờ môi ấm áp ngậm lấy môi của mình, đầu lưỡi quét qua lại, ngón chân Tống Ngôn Khê căng thẳng, lại từ từ mềm xuống, hình như.. Rất có dáng vẻ cảm giác.

Hết chương 17

Bình luận

Truyện đang đọc