Editor: Aki Re
Mặt Tô Mộc trầm xuống, "Tiểu Bạch, là ngươi nói cho ta, mỗi một người trong thế giới đều không phải giả thuyết mà là tồn tại chân thật, ta ở trên người Tịch Y tiêu phí thời gian cũng không phải lãng phí."
"Tô Mộc." Số 38 nói: "Ngươi không cảm thấy ngươi quá nhập tâm với người trong thế giới này sao? Vẫn là nói, khách qua đường ở thời không, thật sự khiến ngươi sinh ra loại ảo giác tình yêu này? Ta yêu cầu chính là một người xuyên việt theo lý tính, chứ không phải một người xuyên việt theo cảm tính."
Tô Mộc cười lạnh, "Nói cách khác, ngươi yêu cầu chính là một chấp hành giả chỉ luôn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đồ vật ở ngoài nhiệm vụ, theo ý của ngươi đó đều là thứ không hề tất yếu."
"Không tồi." Thanh âm số 38 ngoài ý muốn không hề gợn sóng, "Ta cũng không theo đuổi chất lượng, ta chỉ cần hiệu suất."
"Ta không biết ngươi vì lý do gì muốn ta thoát ly khỏi thế giới này đi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo vội vàng như vậy, nhưng ngươi phải nhớ rõ ràng, chúng ta không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là đối tượng hợp tác, ta muốn hoàn thành tâm nguyện của ta, ngươi muốn ta hoàn thành nhiệm vụ của ngươi." Tô Mộc bình tĩnh nói: "Ngươi không có quyền nghi ngờ phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của ta."
"Ngươi vẫn không chịu từ bỏ Tịch Y?"
Tô Mộc ôm cánh tay cười một chút, "Nói đến cũng thật nực cười, đối với người trong thế giới nhiệm vụ sinh ra cảm tình, đại khái là chuyện sẽ làm người ta châm chọc, bất quá, ta lại cảm thấy loại cảm giác này thực tốt, nó có thể tự do chi phối tình cảm cùng cảm giác của chính mình, loại thần không hiểu cảm tình giống như ngươi, đại khái sẽ không lý giải ra được đi."
Lúc này, số 38 hồi lâu không có lên tiếng, sau khi nghe được một tiếng điện lưu thanh ngắn gọn, bên kia thanh âm gì cũng đều không có, có lẽ hắn đã cắt đứt liên lạc cùng Tô Mộc.
Tô Mộc cũng không rảnh quản sự thất thường của số 38, nàng đang nghĩ ngợi phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài, bỗng nhiên, trong đầu nàng lại có nhiều ra một giọng nữ đáng yêu "Tiểu Hung, ngươi không nên nói với số 38 như vậy."
Tô Mộc bị hoảng sợ, "Ngươi là người nào?"
"Ta là bộ trưởng của cục quản lý thời không kinh thanh thét chói tai, ngươi gọi ta là Ngôn Nhược là được nha!" Giọng nữ tràn đầy sức sống này nói: "Nhờ số 38 cắt đứt liên lạc với ngươi, ta mới có thể kết nối với sóng điện não của ngươi!"
Tô Mộc đỡ trán, không hiểu khi nào đã có nhiều thứ có thể tùy tiện xâm nhập sóng điện não trong đầu mình như vậy.
"Tiểu Hung, ngươi không phải đang suy nghĩ biện pháp có thể đi ra ngoài sao? Ta có thể giúp ngươi nha!" Ngôn Nhược ngọt ngào nói: "Ngươi không phải còn có phấn ' gà bay chó sủa ' chưa sử dụng khi đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy! Ta như thế nào lại quên mất cái này!?"
Tô Mộc từ trong ngăn tủ lấy ra phấn "Gà bay chó sủa" của mình vốn dĩ phải dùng đối phó với Túc Vương, đáng tiếc Túc Vương mệnh đoản, cũng không thể nghiệm được, nàng thực mau nảy ra ý hay, đem tất cả đồ vật trên bàn đều ném xuống trên mặt đất để phát ra động tĩnh không nhỏ.
"Quận chúa, phát sinh chuyện gì vậy?" Quả nhiên, thị vệ ở cửa nóng nảy.
Tô Mộc đứng ở cửa suy yếu nói: "Ta...... Bệnh cũ của ta lại tái phát, cầu xin ngươi, mau giúp ta lấy thuốc lại đây, thuốc ta để ở trong ngăn tủ......"
Thân thể nàng thật sự không tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, mà trưởng công chúa cũng phá lệ phân phó qua, nhất định phải chú ý tình huống trạng thái của thân thể quận chúa.
Thị vệ ở cửa chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa tiến vào, nhưng mà cửa vừa mới mở ra, một bao bột phấn màu trắng liền rơi trên mặt hắn, chỉ chốc lát sau, hắn liền không thể khống chế thân thể của mình.
Tô Mộc nhìn đại ca thị vệ sắp học giống Kim Kê*, nàng chắp tay trước ngực nói lời xin lỗi, sau đó vội vàng nắm chặt thời gian chạy.
*kim kê: gà vàng.
Quận chúa!
Thị vệ muốn gọi lại phát ra một tiếng gà gáy, ngay cả tay hắn cũng học vỗ cánh lên xuống của gà, bắt đầu chạy quanh tại chỗ.
Tô Mộc vừa trốn tránh người vừa hướng ra ngoài phủ trưởng công chúa chạy, nàng bớt thời giờ hỏi câu: "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ta không nên nói như vậy với Tiểu Bạch là có ý tứ gì?"
"Kỳ thật...... Số 38 cũng thực thảm." Ngôn Nhược dùng ngữ khí phức tạp nói: "Tân nương của hắn trong hôn lễ đã bị người kia thiêu chết ở bên trong ngục hỏa."
Tô Mộc không khỏi thả chậm bước chân.
"Thần nhật tử* thực dài dòng, cho dù không muốn, cũng phải quên đi rất nhiều thứ, số 38 cũng quên mất rất nhiều chuyện, nhưng lại quên không được đêm hỏa hoạn hôm đó."
*thần nhật tử "神的日子": thần thời gian.
Tô Mộc giật giật môi, "Ngươi nói ' người kia ' thiêu chết tân nương hắn......là ai?"
"Đây là một cái tên không thể nhắc đến, tên húy của hắn không phải chúng ta có thể gọi được." Thanh âm Ngôn Nhược trở nên đứt quãng, "Tóm lại, ngươi vẫn không nên biết mới tốt......"
Sau đó, thanh âm gì cũng không có.
Tô Mộc chỉ dừng một chút, bước chân không hề có bất luận có ý muốn dừng lại, nàng cưỡi một con khoái mã đi thẳng đến hoàng cung, váy sam thúy lục sắc trong bóng đêm tạo thành một đạo diễm sắc xinh đẹp.
Cách hoàng cung càng ngày càng gần, tâm Tô Mộc cũng càng ngày càng kiên định, nàng mở phòng phát sóng trực tiếp ra, tuy nói hai ngày đã không có phát sóng trực tiếp, nhưng nàng vừa phát sóng, vẫn có số lượng fan trung thành không nhiều lắm lập tức tới.
"Nhìn cho rõ!" Tô Mộc nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nheo đôi mắt lại, giọng nói của nàng không hề dao động nói: "Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của ta tuyệt đối sẽ hoàn thành lấy tiền đề bảo hộ người quan trọng thật tốt, bởi vì, ta tuyệt đối sẽ không làm chính mình hối hận!"
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Hôm nay Tiểu Hung siêu soái (??w??)】
Cái này sát thủ không quá ấm:【 Ta đánh giá cao sự quyết đoán này. 】
Nhị mao:【 Lễ vật mau xoát lên! 】
......
Không biết ở thời không tên là gì, trong phòng tối tăm chỉ có một màn hình sáng lên, nam nhân ngồi ở trên sô pha, một đầu tóc nhiễm màu vàng hơi hơi hỗn độn, lại càng giúp thấy được khuôn mặt soái khí lăng khuếch rõ ràng, hắn tươi cười vốn nên ấm áp, giống như khi nhìn thấy hắn có thể làm người ta liên tưởng đến dương quang ấm áp, chẳng qua hiện tại, ngón tay hắn uốn lượn nhẹ nhàng gõ bàn, chậm rãi gợi lên nụ cười âm lãnh.
"Tuyên chiến sao?" Hắn nỉ non cười nói, "Ta tiếp nhận, đáng tiếc, người thắng chỉ có thể là thần."