PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ĐỪNG HẮC HOÁ!

Editor: Aki Re

Hoa hậu giảng đường Aggie đã chết, nam nhân thông minh Angus cũng đã chết, mà Tô Mộc hẳn phải là người chết thứ ba, nhưng người chết thứ ba lại là Thái Sa.

Tô Mộc chỉ cảm thấy tình cảnh của chính mình càng ngày càng nguy hiểm!

"Tô...... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Adele không có chủ ý hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Tớ cảm thấy thủ phạm giết người ở nơi này cũng không phải người thường, Adele, cậu hiểu ý tứ của tớ không? Tớ cảm thấy nơi này có quỷ."

"Chính là......" Adele phát run nói: "Tớ nhớ rõ Tô cũng không sợ quỷ."

Đúng vậy, Tô Mộc có thể xem phim ma mà.

"Tớ không sợ quỷ." Tô Mộc nghiêm trang nói: "Chính là tớ sợ quỷ sẽ làm tớ chết rất khó xem, như vậy liền không đẹp."

Adele: "......"

Lúc này, gió nổi lên.

Ánh trăng đem thân ảnh nam nhân kéo thật dài.

Tầm mắt Tô Mộc dường như ngừng lại ở dưới tàng cây phía xa, cô xoa xoa đôi mắt, không dám tin tưởng nói: "Hắn như thế nào lại ở chỗ này?"

Adele hỏi: "Ai?"

"Anh trai khác cha khác mẹ của tớ!"

Thân hình nam nhân cao dài đứng dưới tàng cây kia, ánh trăng xuyên thấu qua lá cây chiếu lên trên người hắn một chút, càng tăng thêm vẻ thanh lãnh.

Tô Mộc lén nghĩ người nam nhân này như thế nào lại đến nơi này, rồi lại không thể nhìn hắn chết, vạn nhất cô không thể hoàn thành nhiệm vụ khiến game over, Tô Bạch cũng sẽ xảy ra chuyện, vậy Tô phụ cùng Tô mẫu sẽ thương tâm muốn chết.

Mắt Tô Mộc nhìn bốn phía, khẽ cắn môi, cô nói: "Adele, cậu ở chỗ này chờ tờ, đừng ra."

"Tô!" Adele nhỏ giọng kêu một câu, vươn tay muốn bắt lấy Tô Mộc.

Mà Tô Mộc sớm đã chạy tới dưới tàng cây phía xa kia, thấy có người tới, Tô Bạch vốn dĩ không biết đang xem cái gì bỗng ánh mắt dừng ở trên người cô.

Tô Mộc lập tức dắt tay Tô Bạch, mắng: "Anh đây là sống không có kiên nhẫn sao? Cư nhiên chạy đến cái thị trấn này?"

Tô Bạch trầm mặc, mắt nhìn Tô Mộc bắt lấy tay chính mình, tuy không nói, nhưng áp suất thấp quanh thân để lộ ra hắn hiện tại không vui.

Tô Mộc cũng mặc kệ việc này, cô sợ sát nhân sẽ tìm được nơi này, lại nhớ tới chân Tô Bạch bị thương còn chưa có đỡ, liền bắt lấy một bàn tay Tô Bạch đặt ở trên vai mình, cô vốn dĩ chỉ tính toán đỡ hắn đi, kết quả dùng sức quá mạnh, biến thành cô dùng kiểu ôm công chúa đem nam nhân cao gầy ôm lên.

Ách......

Ngay cả chính bản thân Tô Mộc cũng sửng sốt một lát, cô nhìn Tô Bạch cũng đồng dạng ngây ngẩn cả người, thẹn quá thành giận nói: "Em nói cho anh biết, em cũng không phải là cái đại lực sĩ gì, đây đều là bởi vì...... Bởi vì anh quá nhẹ mà thôi, hừ!"

Dứt lời, cô ôm Tô Bạch nhẹ nhàng bước chân về tới vị trí khán đài dùng để trốn kia. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người nữ sinh lớn lên có thân hình mảnh khảnh nhỏ xinh cư nhiên có thể đem một đại nam nhân bế lên, Adele ngây dại, ngơ ngác nhìn Tô Mộc ôm người chạy tới.

Tô Mộc hướng về phía Adele cố nở một nụ cười, "Adele, tớ giới thiệu cho cậu một chút, đây là anh trai khác cha khác mẹ của tớ."

Adele nhìn xem Tô Mộc, lại nhìn xem Tô Bạch.

Không khí nhất thời an tĩnh, tiếng gió không biết ngừng khi nào, đến mức thanh âm một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy.

Sau một lúc lâu.

"A!!!!!!"

Tô Mộc rụt rụt cổ, híp mắt xem nữ nhân Adele biểu diễn âm cao, cô còn không có kịp hỏi cái gì, Adele đã giống như vừa gặp được đồ vật khủng bố, cũng không rảnh lo Tô Mộc nói cái gì, kinh hoảng thất thố chạy xa.

"Adele!" Tô Mộc sốt ruột hô một tiếng, đáng tiếc chính là Adele căn bản không có dừng bước chân lại, chỉ chốc lát, Adele đã chạy mất dạng.

"Chuyện gì đã xảy ra a?" Tô Mộc nghi hoặc, lại cúi đầu mắt nhìn nam nhân bị mình ôm kiểu công chúa, cô liền càng nghi hoặc, "Lớn lên cũng không xấu nha, như thế nào liền đem người dọa chạy?"

Tô Bạch: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc