PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Những ngón tay thon dài vặn bóng đèn, rãnh xoắn ốc chậm rãi xoay phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Quay ba bốn vòng, bóng đèn tách ra khỏi trần nhà, bị Phàn Tiêu tuỳ tiện ném vào thùng rác không xa.

Kể từ đó, căn phòng chứa đồ hẹp đã hoàn toàn mất đi nguồn sáng nhân tạo.

Hắn ném vài chiếc đệm vào, đứng ở cửa quan sát không gian nhỏ hẹp.

Lấy ra một hộp diêm từ trong túi áo ngủ, hắn cầm trong lòng bàn tay, sau đó từng bước đi vào.

Ngón tay kéo nhẹ, cánh cửa từ từ đóng lại. Cô lập mọi nguồn sáng và cả thế giới bên ngoài.

Nước biển tràn lên, đã ngập qua mắt cá chân, nhiệt độ lạnh giá như vừa tan ra từ băng tuyết, xuyên qua da thịt làm cứng đờ từng tấc xương cốt và linh hồn.

Phàn Tiêu co người lại, ôm chặt đầu gối run rẩy vì lạnh. Tiếng răng đánh bò cạp làm chấn động đầu óc, âm thanh vang vọng khiến hắn giống như mất đi thính giác, không nghe thấy một tiếng động nào từ bên ngoài.

Cũng không có tiếng động nào.

Ban đầu vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu khi chạy trốn, nhưng bây giờ không còn gì cả, ngay cả tiếng sóng dữ cũng biến mất, cả thế giới chìm trong im lặng chết chóc.

"Mẹ ơi." Phàn Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Mẹ hắn đã xếp cho hắn một cái bục cao, nhưng không vững chắc. Hắn ngồi trên một bàn hỏng, vừa vặn tìm được một điểm đứng cân bằng.

Mẹ hắn đã lâu không nói chuyện. Khi mũi miệng bà bị nước biển nhấn chìm, Phàn Tiêu còn hai que diêm cuối cùng. Hắn đã sử dụng một que, trong ánh lửa âm u nhảy múa, mẹ hắn cười và nói với hắn.

Phải sống.

Nước biển đã tràn qua bắp chân, Phàn Tiêu lần đầu tiên nghĩ đến cái chết. Hình như cũng không phải chuyện gì to tát. Sống cũng chẳng khá hơn là mấy, anh Cả ghét bỏ và chỉ trích. Anh Hai châm ngòi ám toán, người cha đáng sợ, họ hàng nói xấu sau lưng, không có gì đáng để lưu luyến.

Vậy thì, có cần phải sống sót không?

Không ai trả lời hắn. Hắn còn lại một que diêm cuối cùng, chỉ cần châm lửa là có thể nhìn thấy mẹ.

Tay run rẩy, đầu diêm đặt trên cạnh hộp diêm, nhưng mãi không quẹt xuống.

Bàn tay đột nhiên siết chặt, nghiền nát vật thể cuối cùng có thể mang lại nguồn sáng.

Bóng tối mới là nơi an toàn nhất. Không nhìn thấy nước biển không ngừng nuốt chửng con người, cùng với mẹ... không nói một lời trong nước biển.


Mặt nước vẫn đang dâng cao, dù cậu bé đứng thẳng thì nước cũng đã tràn qua ngực. Lần đầu tiên, Phàn Tiêu không muốn nghe lời mẹ, ai nói cái chết không phải là sự giải thoát? Ai nói nhất định phải mang theo hy vọng để sống?

Tại sao phải sống? Sống vì ai?

Nếu nhất định phải tìm một lý do, Phàn Tiêu từ từ mở đôi mắt đã nhắm chặt, đồng tử không thể nào tìm được tiêu điểm trong bóng tối, nhưng lại thấy được hình ảnh cha mình vội vã chạy trốn, không quan tâm đến việc mình ngã xuống, lạnh lùng bỏ đi. Phàn Dư là người đầu tiên chui vào xe hơi, hét lớn bảo lái xe nhanh lên. Phàn Bạc từ trong xe nhô nửa người ra, vẻ mặt do dự, cuối cùng bị kéo vào xe trở lại.

Quá nhiều người chạy trối chết muốn trèo lên chiếc xe kia, vô số đôi tay vươn ra về phía cửa xe. Cuối cùng, chiếc xe không chút do dự khóa cửa rồ ga, trượt lên vết nước phóng đi nhanh chóng.

Chỉ để lại người mẹ vừa mới kéo lên đứa trẻ, chìm trong đám đông chạy nạn như xác sống.

Cuối cùng, Phàn Tiêu đã tìm thấy lý do để sống sót.

Tôi muốn sống! Sau đó kéo tất cả những người trên chiếc xe kia xuống địa ngục cùng tôi!!

"Ai đó cứu tôi với?"

Trên một hòn đảo ở Đông Nam Á, bức tường của một căn phòng chứa đồ cũ kỹ bị đập vang. Bàn tay nhỏ bé dùng sức đập mạnh vào tấm ván, một tay không đủ thì dùng hai tay, đập từ đau đớn đến tê dại, đập đến khi không còn sức lực thì dùng đầu để đụng!

Đường hầm thời gian vặn vẹo nối liền, biến căn phòng cô đơn kia thành một tờ giấy rách tươm, nhào nát, và chiếu vào một không gian khác. 19 năm sau, trong một căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp bị cắt đi nguồn sáng, Phàn Tiêu trưởng thành cũng đang hành động giống như Phàn Tiêu lúc nhỏ.

Dùng đầu hung hăng đập mạnh vào tường!

Tiếng gầm khàn khàn như tiếng ma quỷ, vang vọng trong không gian chật hẹp, nhưng không tìm thấy lối thoát nào.

Cánh tay đã đập đến mức không còn sức lực, không thể giơ lên được nữa. Phàn Tiêu chỉ có thể dùng sức của cơ thể để quật đầu, từng cú hướng vào tường đập mạnh.

"Cứu tôi! Tôi muốn sống, tôi nhất định phải sống! Tôi sống là để cho các người chết! Tất cả đều phải chết!"

Chất lỏng sền sệt từ trên trán chảy xuống, mùi máu tanh dần lan tỏa trong không gian chật hẹp.

Bức tường thô ráp bị nhuộm đầy vết máu đậm đặc. Phàn Tiêu dường như không cảm thấy đau, lặp đi lặp lại đập vào cùng một chỗ.

Máu càng chảy càng nhiều, không ngừng rơi từ hàm dưới xuống từng giọt một. Mắt bị dán đầy, môi cũng bị phủ kín, dịch lỏng ấm áp dần trở nên lạnh giá, rơi xuống đất, thêm một phần bẩn thỉu.

"Du Thư Lãng." Người đàn ông cuồng loạn bỗng nhiên dừng lại hành động tự hành hạ, theo tiếng thở dốc nặng nề thốt ra cái tên, giống một liều thuốc an thần, khiến người đàn ông tạm thời khôi phục lý trí.

"Thư Lãng, cứu em với." Trong bóng tối hư vô, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn, vỡ vụn của người đàn ông, "Em sợ lắm, khó chịu lắm, Du Thư Lãng anh cứu em với."

Không ai trả lời, im lặng giống như người phụ nữ chìm dưới nước.

Ngoại trừ tiếng thở dốc của Phàn Tiêu, mọi thứ đều yên tĩnh đến mức tuyệt vọng.


Bộp! Bộp! Bộp! m thanh đập vào tường lại vang lên! Phàn Tiêu sau khi tỉnh táo lại trong chốc lát, lại một lần nữa rơi vào vực sâu của cơn ác mộng.

Nhưng lần này trong mơ của hắn không chỉ có người xưa, mà còn có thêm Du Thư Lãng.

"Thư Lãng, xin anh quay lại đi! Anh thật sự mặc kệ em sao? Anh đã nói anh yêu em, anh bảo em không cần sợ hãi điều gì, anh nói anh sẽ bảo vệ em!"

Giọng nói từ cầu xin dần chuyển thành hung dữ, ác liệt: "Tại sao anh nói mà không giữ lời?! Tình yêu của anh chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi sao? Nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu? Anh không phải là Bồ Tát sao? Anh không phải là người tốt sao? Vậy tại sao lại bỏ rơi tôi?!"

Trong mùi hôi tanh của máu, người đàn ông điên cuồng gào thét: "Du Thư Lãng, ai cho phép anh rời bỏ tôi?!"

Khi cơn phát tiết lửa giận qua đi, hơi thở của người đàn ông cũng trở nên yếu ớt, trong không gian chật hẹp, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng máu tươi nhỏ giọt xuống đất, tí tách, tí tách.

Mãi đến khi mọi thứ chìm vào yên lặng. Phàn Tiêu từ một không gian hư vô tối tăm, nhìn thấy chiếc xe chở Phàn Bạc, Phàn Dư đã rời đi; người phụ nữ từ từ chìm xuống mặt nước tối đen; Du Thư Lãng cũng bỏ lại gậy bóng chày, quay mặt rời đi không hề biểu cảm...

Mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nước biển càng dâng càng cao, Phàn Tiêu chậm rãi nhắm mắt, nghĩ rằng, cuối cùng tôi cũng có thể chết như mong đợi.

Bỗng nhiên, chuỗi âm thanh chói tai của chuông điện thoại xé tan không khí tĩnh lặng.

Phàn Tiêu bất ngờ mở mắt!

Đôi mắt gần như bị máu che khuất nhìn về phía chiếc điện thoại cách đó không xa, ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại, chiếu rọi nửa người đầy máu của Phàn Tiêu như hồn ma đòi mạng.

Hắn vươn cánh tay run rẩy ra, mở rộng vòng tay, cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ nhảy múa trên màn hình, ánh mắt đục ngầu trống rỗng bỗng nhiên lóe sáng.

Nhẹ nhàng nhướng mày, hắng giọng mấy cái để giọng nói trở lại bình thường, Phàn Tiêu trượt mở điện thoại, lịch sự khiêm nhường gọi một tiếng: "Hoàng tổng."

.......

Ký túc xá Du Thư Lãng xin được là một phòng hai người, bạn cùng phòng của anh là nhân viên bình thường của nhà máy dược phẩm.

Thanh niên hơn 20 tuổi, mỗi khi gặp Du Thư Lãng đều có vẻ e dè, hoặc là không nói gì, hoặc là cứ chạy sang phòng bên cạnh.

Du Thư Lãng là quản lý cấp cao của doanh nghiệp, còn những người ở trong ký túc xá chủ yếu là nhân viên bình thường. Ra vào, đi lại, mặc dù Du Thư Lãng đã cố gắng thể hiện mình rất thân thiện, nhưng mọi người khi gặp anh vẫn giống như gặp giáo viên chủ nhiệm, giây trước còn nô nức hớn hở, giây sau liền lặng ngắt như tờ.

Du Thư Lãng cũng cảm thấy bất lực, dự định sẽ ra ngoài thuê chung với người khác, tìm một người không quen biết, không liên quan, có thể tránh được sự ngượng ngùng này.

Nhưng như vậy lại tốn thêm một khoản chi phí, gần đây anh không có nhiều tiền.


Nằm dài trên ban công cũ kỹ hút thuốc, Du Thư Lãng gõ tàn thuốc vào hộp xà bông cũ kỹ không còn hình dạng. Thời tiết dần ấm lên, những kẽ nứt trên bê tông ban công mọc lên vài nhánh cỏ nhỏ, nhưng không biết đã bị con sẻ nào ghét bỏ mà cắn nát, trông xấu xí vô cùng.

Điện thoại trong túi reo lên, Du Thư Lãng hút hết điếu thuốc cuối cùng, dập tắt mẩu thuốc trong hộp xà bông, rồi mới lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, anh bất giác khẽ cười, bắt máy chào: "Ông chủ Hoàng."

Hoàng Khải Dân thích trà, ông đã hẹn gặp Du Thư Lãng tại một quán trà truyền thống.

Hai người trông rất thân thiết, Du Thư Lãng đỡ Hoàng Khải Dân mập mạp ngồi xuống, tự tay châm trà cho ông.

"Đây là Thiết Quan m cao cấp em lấy từ phòng làm việc của giám đốc nhà máy, thầy thử xem."

Trong không khí còn hơi lạnh của đầu xuân, Hoàng Khải Dân cũng phải lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, ông cười như tượng Phật Di Lặc: "Được được được, để thầy thử xem trà này có mùi của kẻ trộm nhỏ hay không."

Du Thư Lãng ngồi đối diện phì cười, gọi mấy món điểm tâm, hạt khô, bánh ngọt.

Khi Hoàng Khải Dân uống trà, đôi mắt bị mỡ béo làm cho trở nên nhỏ đi của ông luôn nhìn Du Thư Lãng.

"Sao sắc mặt em xấu thế?" Ông đặt cốc trà xuống, "Trước Tết thấy em đâu có gầy như vậy?"

Du Thư Lãng bóc mấy hạt dẻ đẩy về phía Hoàng Khải Dân, nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Thầy, thầy nói qua điện thoại là muốn tìm em có việc, việc gì vậy?"

Hoàng Khải Dân quả nhiên bị anh dẫn dắt, đôi mắt nhỏ lập tức híp lại, ông hơi nghiêng người về phía trước nói: "Thầy muốn mời em tham gia nhóm nghiên cứu khoa học của thầy."

Du Thư Lãng ngạc nhiên: "Mời em tham gia nhóm nghiên cứu khoa học?"

Hoàng Khải Dân gật đầu: "Tài liệu thầy gửi cho em trước Tết, em đã xem kỹ chưa?"

"Thầy nói đến thức uống Kim Ngân Hoa?"

"Đúng, chính là dự án này." Hoàng Khải Dân uống trà nóng, lại dùng khăn tay lau mồ hôi, "Bây giờ chỗ thầy đang dự định tối ưu hóa quy trình, sản xuất và đưa ra thị trường."

"Không hợp tác với các nhà máy dược khác? Không đi theo kênh OTC?"

"Không hợp tác, thầy dự định sử dụng thương hiệu Trường Lĩnh của chúng ta."

Du Thư Lãng thấy ánh sáng trong mắt Hoàng Khải Dân: "Chỉ cần có thể khởi động dự án này, để thương hiệu Trường Lĩnh đứng vững trên thị trường, những dự án khác trong tay chúng ta có thể lần lượt triển khai, tiếp tục phát triển thương hiệu này."

Lúc này, có thể thấy vẻ tự hào trên chiếc cằm ngấn mỡ của Hoàng Khải Dân: "Nhà đầu tư nói rằng chúng ta dựa vào danh tiếng của nhóm nghiên cứu khoa học Đại học Trường Lĩnh, chỉ cần tiếp thị đúng cách, rất dễ dàng xây dựng thương hiệu."

"Nhà đầu tư?" Du Thư Lãng hỏi, "Có bên đầu tư tham gia?"

"Đúng, nếu không chúng ta lấy đâu ra tiền? Hơn nữa, chúng ta chỉ biết nghiên cứu phát triển, không hiểu mấy về kinh doanh bán hàng." Hoàng Khải Dân trông đầy hy vọng, "Thư Lãng, em là học trò tự hào nhất của thầy, quay về đi, giúp thầy một tay."

Ánh sáng lướt qua mắt Du Thư Lãng, nhưng sau khi suy nghĩ, anh từ từ dập tắt: "Thầy, công việc hiện tại của em..."

"Thư Lãng, em làm chủ nhiệm văn phòng thực sự là lãng phí tài năng. Mặc dù em làm rất xuất sắc, nhưng thầy biết em không hứng thú với điều đó, nếu không phải vì cần gấp tiền để phụ giúp gia đình, mà phía thầy lại quá nghèo, không thể trả cho em một mức lương đàng hoàng, thì sao em có thể không học tiếp lên cao học mà lại phải vội vàng đi tìm một công việc không liên quan đến chuyên môn của mình chứ?"

Hoàng Khải Dân chỉ vào ngực của Du Thư Lãng: "Tự hỏi lòng mình xem, em có thích công việc này không?"


Du Thư Lãng uống một ngụm trà nóng rồi cười bất đắc dĩ: "Không tính là thích."

Anh đang nói thật. Công việc chủ nhiệm văn phòng không có gì là không tốt, Du Thư Lãng thông hiểu nhân tình thế thái, xử lý công việc rất lão luyện, làm việc cũng rất thuận lợi.

Nhưng anh không thích, thậm chí còn cảm thấy chán ghét.

Chán ghét những mối quan hệ xã hội, tiếp đãi khách khứa; chán ghét việc hàng ngày phải giải quyết những mâu thuẫn và vấn đề không ngừng nghỉ; chán ghét sự khách sáo và giả tạo trong việc nâng ly trao chén; cũng chán ghét dăm ba câu chuyện đẩy đưa sau khi say rượu.

Thế nhưng, vị trí này là anh từ một nhân viên bình thường leo lên từng bước một, hiện tại chức vụ không thấp, thu nhập cũng không ít, đã đạt được mong muốn kiếm tiền nuôi gia đình khi mới vào nghề.

Thực ra, điểm thi đại học của Du Thư Lãng rất tốt, đủ để rời khỏi thành phố này, đi ra ngoài học đại học tốt hơn. Nhưng Du Thư Lãng sợ mẹ nuôi và em trai bị người ta bắt nạt, sau nhiều lần cân nhắc đã chọn Đại học Y Trường Lĩnh của thành phố này.

Khi tốt nghiệp đại học, mẹ nuôi của Du Thư Lãng qua đời. Anh không quan tâm đến việc giáo viên hướng dẫn nhiều lần muốn giữ anh lại, chọn một công việc không hẳn phù hợp với chuyên ngành nhưng lương cao, làm liền năm sáu năm.

Nhưng, nói một cách công bằng, anh vẫn luôn khao khát một đội ngũ nghiên cứu khoa học đơn giản thuần khiết, thích thú với việc đắm chìm trong thế giới của các phân tử vi mô, thích khám phá sự kết hợp và phân hủy kỳ diệu của các nguyên tố hóa học, điều này khiến anh cảm thấy lòng mình kiên định, cũng vô cùng thú vị.

Nhưng bây giờ, anh lại một lần nữa không có gì, thậm chí còn nợ nần trong thẻ tín dụng. Để ổn định cuộc sống và nuôi em trai, Du Thư Lãng không thể dễ dàng từ bỏ công việc lương cao được.

"Lo lắng về lương à?" Hoàng Khải Dân nói toạc ra.

Ông lại nhếch khoé môi, cười một nụ cười giống như nhà giàu mới nổi: "Bây giờ em không cần phải lo lắng nữa, chúng ta không phải đã có nhà đầu tư rồi sao? Em đến làm phó nhóm trưởng đội ngũ của thầy, đồng thời quản lý tất cả các công việc đối ngoại, thầy sẽ trả cho em số tiền này."

Hoàng Khải Dân giơ mấy ngón tay, nhướng mày.

Du Thư Lãng bật cười nói: "Quân tử cách biệt mấy ngày, khi gặp lại phải nhìn nhau bằng con mắt khác, ông chủ Hoàng bây giờ quả thật rất giàu có."

"Vậy có đến không?" Hoàng Khải Dân tiếp tục dụ dỗ, "Nghe nói em đã bán nhà không có chỗ ở, đúng lúc thầy có một học sinh ra nước ngoài du học, căn hộ em ấy thuê vẫn còn hơn nửa năm chưa hết hạn, em có thể tạm thời ở đó."

Du Thư Lãng siết chặt ngón tay trên cốc trà vài lần, đề nghị của Hoàng Khải Dân khiến anh rất động tâm.

Phần động tâm này thực ra không hoàn toàn đến từ công việc và mức lương lý tưởng, mà còn một phần, nếu anh tiếp tục ở lại làm việc tại Dược Nghiệp Bác Hải, chắc chắn sẽ gặp lại Phàn Tiêu.

Hai người bây giờ đã xảy ra mâu thuẫn đến mức này, Du Thư Lãng không biết phải dùng thái độ nào để phải đối mặt với Phàn Tiêu trong công việc, cũng không đoán được Phàn Tiêu sẽ đối mặt với mình bằng thái độ gì.

Điều đáng sợ của Phàn Tiêu là sự không thể khống chế của hắn, mà bản thân anh trong mối quan hệ này cũng nhiều lần mất kiểm soát, thường xuyên làm ra những hành động không lý trí. Du Thư Lãng không muốn mang cảm xúc hỗn loạn vào công việc, cho nên rời khỏi Bác Hải là lựa chọn sáng suốt nhất.

Hít sâu một hơi, Du Thư Lãng nói: "Em sẽ tự thuê nhà, còn lại... nghe theo lời thầy hết."

Hoàng Khải Dân vỗ tay hai cái, cực kỳ vui mừng: "Vậy thì chúng ta cứ thỏa thuận như vậy đi, dự án bên thầy đã khởi động, cần em sớm đến nơi làm việc, vì vậy ngày mai em nhanh chóng nghỉ việc qua bên thầy."

Du Thư Lãng rót trà cho Hoàng Khải Dân, có chút bất đắc dĩ: "Dù sao cũng phải cho em một ít thời gian để bàn giao công việc, à đúng rồi, nhà đầu tư của nhóm nghiên cứu khoa học chúng ta là...?"

"Là..." Hoàng Khải Dân nghẹn lại giữa chừng, ấp úng, "Tân Thụy Đạt, một công ty đầu tư lâu đời."

Dư Thư Lãng gật đầu: "Em sẽ nhanh chóng nhậm chức."

—-------


Bình luận

Truyện đang đọc