PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

Chu Văn Ngạn vỗ nút lệnh thang máy một cái.
Phược linh học sinh trốn trong thang máy như biết hắn tìm đến làm gì, chỉ thấy đèn thang máy loé loé, không thấy cửa mở.
Chu Văn Ngạn "chậc" một tiếng, trực tiếp động thủ. Ngón tay của hắn để ở khe hở cửa thang máy, sương đen quấn quanh, trực tiếp từ bên trong đem học sinh lôi ra.
Học sinh vừa xuất hiện liền ôm đầu hô to: "Tôi không biết cái gì hết."
Thẩm Đông Thanh đứng ở một bên cạnh, phun tào: "Như thế không phải nói cho mọi người cậu biết tất cả mọi chuyện sao?"
Học sinh ngẩn ra, sau đó cải biến phương thức: "Tôi sẽ không nói ra cái gì hết."
Sau khi nói xong, hắn cẩn thận liếc Chu Văn Ngạn một cái, hiển nhiên thập phần sợ hãi vị đại lão có thể đem hắn bắt tới này, yếu ớt nói: "Mấy người lại tìm tiếp, sẽ hại toàn bộ người trong trường học, bọn họ đều sẽ chết."
Chu Văn Ngạn nở nụ cười: "Nhưng nếu cậu không nói, cậu có thể đi nhanh hơn so với bạn học của cậu một bước."
Uy hiếp rõ ràng.
Học sinh sợ đến mặt xanh mét, không biết là nên tự mình lên trước, hay là cùng mọi người đi chung.
Sớm muộn đều phải đi, hiển nhiên hắn không có ý nghĩ quên mình vì người khác, cắn răng, nói: "Nó ở trong sân thể dục."
Sau khi nói xong, học sinh như bị rút khô hết thảy sức lực, bò ở trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Toàn bộ trường học đều sẽ xong đời, mấy người sẽ hại chết tất cả mọi người . . ."
Thẩm Đông Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nghi hoặc mà hỏi: "Mấy người vẫn là người sao?"
Học sinh giật mình ở tại chỗ.
Dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội bên cạnh sân luyện tập, phía cuối đường chính là sân thể dục.
Búp bê nắng tìm được ở trong bụi cỏ cạnh đây.
Còn chưa đi vào sân thể dục, có thể nghe thấy từ bên vang ra âm thanh "Ầm ầm" .
Thẩm Đông Thanh đi vào liếc mắt nhìn, phát hiện có một đám nam sinh ở nơi đó chơi bóng rổ, ở phía dưới một đám học sinh cổ vũ, từ giáo bài (?) có thể nhìn ra, đều là học sinh cùng lớp.
Dưới đài học sinh tụ lại cùng nhau, ồn ào nói chuyện.
"Lớp mình ai lại bị lão yêu bà bắt được vậy."
"Chắc lớp mình học kỳ này điểm thưởng lại là không."
"Lão yêu bà có phải chướng mắt tụi mình?"
"Tao thấy bà ấy đến thời mãn kinh, nhìn ai cũng không vừa mắt."
Đám học sinh này biểu tình sinh động, thanh xuân tràn trề, khác với đám học sinh gặp phải lúc trước.
Chu Văn Ngạn nói: "Tái diễn lại quá khứ."
Xem ra ở quá khứ, lúc vườn trường quái đàm còn chưa bắt đầu, trường cấp ba Khánh Hải cũng là trường học bình thường.
Hai người lẳng lặng mà nhìn.
Thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp.
Học sinh trên sân đều xuống dưới uống nước, nghỉ ngơi, ngay lúc này, một bé gái chải tóc hai bím đuôi ngựa, ôm búp bê nắng nhút nhát bước vào.
"Mấy anh chị." Thanh âm của cô bé rất nhỏ, chào hai lần mới có người nghe thấy.
Những học sinh kia đều dừng lại động tác.
"Đây không phải là con gái lão yêu bà kia sao?"
"Sao chạy đến nơi này?"
Bé gái cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: "Các anh chị biết mẹ em ở đâu không?"
Dẫn đầu hai học sinh liếc nhau một cái, lộ ra nụ cười không rõ hàm xúc.
"Biết chứ."
Một người chỉ chỉ: "Mẹ mày ở chỗ đó."
Hắn chỉ sai đường.
Bé gái không biết, ngọt ngào nói tiếng cám ơn, nhảy nhót đi tới, thân ảnh nho nhỏ lập tức biến mất ở sau cửa.
Lúc này, trên sân có người lên tiếng: "Lừa gạt đứa nhỏ như vậy không tốt lắm chứ?"
"Chậc." Cái kia dẫn đường người nhún vai một cái, "Ai bảo nó ngu? Đáng đời."
Có người phụ họa nói: "Đúng, lão yêu bà kia thích tìm ngược, mặc kệ nó, chúng ta chơi bóng."
Một đám người nhất thời quên mất khúc nhạc đệm này, liền nhiệt nhiệt nháo nháo chơi tiếp.
Thẩm Đông Thanh đi theo phía sau bé gái.
Bé gái không biết đi lầm đường, vòng qua sân bóng rổ, đi tới bể bơi bên này.
Ở đây có một cái bể bơi, tràn ngập mùi thuốc sát trùng, bởi vì bây giờ cũng không phải thời gian mở, bể bơi này cũng không có bất kỳ ai.
Ở độ tuổi này của bé còn không biết sự đáng sợ của nước, bé ôm búp bê nắng, từ từ đi ở lề bể bơi.
Nàng đi mệt, thẳng thắn ngồi xuống đất, để búp bê sang một bên.
Bé gái ở cạnh bể bơi, chân lúc lắc ngồi hát ca.
Nghỉ ngơi đủ rồi sau đó, bé muốn bò lên, nhưng dưới chân trượt đi, cả người đều chìm vào trong hồ bơi, phát ra "phù" một tiếng.
Thẩm Đông Thanh theo bản năng đi mò, nhưng tay lại xuyên qua thân thể nhỏ nhắn của cô bé.
Chu Văn Ngạn nói: "Đây chỉ là quá khứ."
Như là động viên.
Thẩm Đông Thanh thu tay về, chỉ có thể nhìn bé gái ở bên trong nước vùng vẫy.
Một lúc sau, cũng không lâu lắm, bọn học sinh đang đánh bóng như phát hiện không đúng, tìm tới.
Bọn họ thấy được bé gái đang giãy dụa trong hồ bơi, nhưng không có lập tức xuống cứu người, mà là đứng ở bên cạnh quây thành một vòng.
Có người nói: "Chúng ta có phải nên cứu người?"
Trầm mặc một lát sau, trong đám người vang lên trả lời.
"Tao không biết bơi."
"Hay là đi tìm giáo viên đi."
"Tớ sợ sệt."
...
Ở trong góc, đột nhiên vang lên một âm thanh ác độc: "Tao ghét lão yêu bà."
"Ỷ mình là giáo viên chủ nhiệm, cái gì cũng quản."
"Nói chuyện yêu đương cũng xen vào, lên lớp ăn đồ ăn cũng xen vào, kiểu tóc không đúng nội quy cũng xen vào . . ."
"Nếu như nó bị chết đuối, cũng không trách trên đầu chúng ta được."
Sau khi nói xong, người kia quay đầu rời đi.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Do dự một lát, một người lại một người rời đi.
Cuối cùng chỉ còn một mình bé gái, lẳng lặng trôi dạt trên mặt nước.
"Anh ơi." Bé gái ướt nhẹp ngước đầu nhìn Thẩm Đông Thanh, "Em không tìm thấy búp bê, cũng không tìm được mẹ."
Thẩm Đông Thanh đưa tay về phía bé: "Anh dẫn em đi tìm mẹ."
Bé gái đem tay nhỏ ướt đẫm nắm lấy, ngọt ngào nói: "Cám ơn anh."
Hai người đi khỏi sân thể dục, Chu Văn Ngạn đi sau lưng bọn họ.
Chu Văn Ngạn nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ, mở miệng: "Cậu thích em bé?"
Ôn hoà với tiểu cô nương này hơn quỷ quái khác nhiều.
"Không thích." Thẩm Đông Thanh suy nghĩ một chút, thay đổi một câu trả lời hợp lý, "Lễ tiết che chở đứa nhỏ mà thôi."
Chu Văn Ngạn hỏi: "Vậy cậu thích gì?"
Lần này Thẩm Đông Thanh không chút do dự: "Thích ăn ngon và chơi vui."
Nghe được câu trả lời này, Chu Văn Ngạn sờ sờ chóp mũi.
*
Tìm cô chủ nhiệm không phí bao nhiêu sức lực.
Nàng đang ở cửa chính lối vào toà nhà, bất đồng với dáng vẻ nghiêm túc trươc, tóc của nàng tán loạn, giày cao gót đều bị đá rớt, một tay cầm lấy búp bê nắng, nhìn thấy học sinh đi ngang qua bắt lại hỏi.
"Có nhìn thấy Điềm Điềm của ta không?"
Học sinh đáng thương tưởng mình vi phạm nội quy nhà trường, còn kém bị dọa chết tại chỗ.
Cô chủ nhiệm vứt học sinh nói không nên lời ra, đi tìm tìm mục tiêu kế tiếp.
Ngay lúc này, Thẩm Đông Thanh nắm tay bé gái đi vào tầm mắt nàng.
Cô chủ nhiệm chạy tới như điên, ôm thật chặt lấy bé gái, trong miệng không ngừng kêu: "Điềm Điềm, Điềm Điềm của mẹ . . ."
May mà Thẩm Đông Thanh đúng lúc né tránh, nếu không cũng bị ôm một cái nghẹt thở như thế.
Bé gái do dự một chút, ôm lấy thầy chủ nhiệm: "Mẹ đừng khóc, con tìm thấy mẹ rồi."
Cô chủ nhiệm sờ sờ đỉnh đầu bé, nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn có hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Được rồi, Điềm Điềm tìm được mẹ rồi, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."
Không biết qua bao lâu, cô chủ nhiệm mới ôm bé gái đứng lên, mà bé gái ôm búp bê.
Nàng nói: "Cám ơn các cậu."
Xuyên thấu qua chiếc kính, có thể nhìn thấy một mảnh thanh minh dưới đáy mắt của nàng.
Bé gái cũng nói tiếp: "Cám ơn hai anh trai."
Thẩm Đông Thanh tiếp nhận lòng biết ơn, tiện tay mở ra ( Vườn trường quái đàm ), tự nói: "Lần này phải tính là hoàn thành đi?"
【 Búp bê nắng bị mất: Điềm Điềm có một con búp bê nắng, nhưng mà bé làm mất rồi, đó là búp bê mẹ đưa cho bé. Điềm Điềm cũng làm mất chính mình rồi, mẹ không tìm thấy bé. Giúp Điềm Điềm tìm thấy búp bê nắng, hoặc là giúp mẹ Điềm Điềm tìm thấy bé. 】
Thoạt nhìn không giống như là vườn trường quái đàm, trái lại càng giống như truyện cổ tích.
Thẩm Đông Thanh khép lại sách, nghe thấy một giọng nói già nua vang lên:
【 Ngưởi chơi đã thông quá phó bản cấp C, Vườn trường quái đàm 】
Âm thanh biến, Thẩm Đông Thanh vẫn chưa lập tức rời đi thế giới này, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy cô chủ nhiệm đứng ở nơi đó, sâu kín thở dài một hơi.
"Ta muốn bảo vệ trường học này." Đáy mắt của nàng chứa đau thương nồng đậm, "Nhưng mà, quay đầu lại, ngay cả Điềm Điềm của ta cũng làm mất rồi."
"Giờ ta mới hiểu được, chỉ có Điềm Điềm cần ta bảo vệ, mà trường học này, sớm nên biến mất."
Cô chủ nhiệm ôm Điềm Điềm, đi về phía cửa lớn trường học.
Lớp học đột nhiên bốc cháy.
Nàng mỗi bước gần cửa lớn trường học gần một chút, lửa sẽ cháy mạnh hơn một lần, mãi đến tận toàn bộ trường học đều hóa thành một mảnh than tro.
·
Phương Kỳ tưởng rằng mình sắp chết, không nghĩ tới vừa mở mắt ra đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở qua cửa.
Hắn không thể tin nhìn trần nhà quen thuộc, nằm trong phòng một lúc, sau đó hắn xông ra ngoài, hô với người dưới lầu: "Tui có thể sống sót trở về rồi!"
Dưới lầu người đang ngồi có chút lạnh nhạt: "Ồ."
Phương Kỳ: "Tui lại được nằm thắng một phó bản nữa."
Người kia cười nhạo: "Một phó bản cấp C mà thôi, tìm đến Vườn trường quái đàm với sống sót trở về thì có thể qua cửa, cậu đắc ý cái gì?"
Phương Kỳ chần chờ một chút: "Tìm đến . . . Sống sót?"
Như thế nào lại không giống với việc hắn từng trải?
"Phó bản cấp C căn bản không có nguy hiểm gì, manh mối đều đủ, đặc biệt là cái màn giúp bé gái tìm búp bê nắng, quả thực chính là sỉ nhục thông minh."
Phương Kỳ: "?"
Nói ra ông khả năng không tin, đơn giản hơn ông nói rất nhiều, tui ngủ một giấc là qua cửa.
·
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đang tính toán —— 】
【 Lần này đánh giá A, tích phân thu được là 1000, rớt xuống một viên [ Kẹo sữa ngọt ngào ] 】
【 Xì xì —— 】
Giọng nam già nua nghẹn lại một chút, ngay sau đó nói:
【 Vì người chơi vi phạm, dẫn đến phó bản cấp C [ Vườn trường quái đàm ] đóng vĩnh viễn, trừ người chơi 1500 tích phân đồng thời mở ra hình thức trừng phạt 】
【 Tích phân hiện giờ của người chơi là -500 】
Thẩm Đông Thanh còn chưa kịp ảo não không có tích phân mua đồ ăn, liền nghe tiếng đếm ngược vang lên.
【 Mở ra hình thức trừng phạt 】
【Bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một . . . 】

Bình luận

Truyện đang đọc