PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

Ngay lập tức đám người trong phòng xông thẳng ra ngoài.


Nhưng mà đã quá muộn, chỉ nhìn thấy được một bóng người màu đen chợt lóe qua.


Bên ngoài chỉ còn lại hai người.


Tóc húi cua sợ đến thiếu chút nữa co giật té xuống đất, Hai chùm thì đang che miệng, hiển nhiên tiếng thét kia có nguồn gốc từ cô ta.


Việt Quất cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Tóc húi cua lắp ba lắp bắp: "Mới vừa rồi . . . một tên người sói nhảy ra, đem, đem Người gầy bắt đi."


Việt Quất nói: "Đuổi theo xem sao."


Mới vừa dứt lời, Tóc húi cua là người thứ nhất bày tỏ sự phản đối.


Bọn họ đều là bèo nước gặp nhau, không thể vì cứu người mà hi sinh chính mình được. Nếu là trong những tình huống khác, mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, sao ả đàn bà này lại không thức thời như thế chứ?


Tóc húi cua chửi thầm trong bụng: Đúng là đàn bà, thành sự không đủ bại sự có thừa.


Nhưng trên mặt hắn vẫn bình thường, hắn nói: "Phải trưng cầu ý kiến của người khác, anh xem . . ." Hắn nhìn về phía Thẩm Đông Thanh.


Thẩm Đông Thanh lộ ra vẻ tò mò: "Người sói? Bộ dạng ra làm sao?"


Hắn vẫn chưa từng thấy người sói!


Tóc húi cua miêu tả sơ sơ diện mạo của người sói.


Sương sương là toàn thân mọc lông rậm rạp, không phải mặt người mà là mặt sói, còn cố ý tả hàm răng cùng với móng vuốt sắc bén hết sức khoa trương.


Chỉ là hắn không nghĩ tới Thẩm Đông Thanh không chỉ không sợ, ngược lại lại tràn đầy phấn khởi: "Tụi mình đi xem đi."


Tóc húi cua sắc mặt cứng đờ: "Nhưng mà bây giờ việc quan trọng là phải tìm được cái chìa khóa."


Người sói vừa nhìn đã thấy hết sức lợi hại, hắn không muốn đi mạo hiểm.


Thẩm Đông Thanh không hề nhìn mặt hắn, ôm lòng hiếu kỳ của mình đối với người sói, bay thẳng đến chỗ người sói biến mất.


Ngược lại, Phương Kỳ liếc Tóc húi cua một cái: "Không muốn đi thì đừng đi theo là được rồi."


Tóc húi cua còn muốn lôi kéo những người khác, hắn nói với Hai chùm: "Tôi thấy . . ."


Hai chùm không thèm nghe Tóc húi cua, theo sát Việt Quất.


Tóc húi cua cắn răng, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo.


Hắn yên lặng mà an ủi chính mình một chút: Dù sao lúc đó hắn chạy nhanh nhất là được.


*


Người sói mang Người gầy biến mất ở cuối hành lang.


Mọi người đuổi theo một đường, nhìn thấy hai bên hành lang đều là phòng bệnh, đại khái là vì phòng ngừa bệnh nhân nổi khùng lên, cửa đều làm bằng sắt, hàn chặt chẽ, không giống như bệnh viện mà càng giống như tù giam.


Cuối hành lang là một khoảng không tối đen như mực, cả ánh đèn đều soi sáng không tới được.


Đẩy cửa ra, đằng sau tường không phải phòng ở mà là một mặt tường kín, trên tường đầy chỗ vẽ xấu máu me.


Việt Quất lấy đèn pin ra soi, đọc thầm chữ trên tường: "Không chạy thoát được; viện trưởng là ác quỷ; xác, xác, xác chết, đồ ăn, . . ."


Dứt tiếng, cô không khỏi cảm nhận được một trận ghê tởm, rùng mình một cái.


Thẩm Đông Thanh gõ gõ vách tường, không vang.


"Không có ở đây."


Hắn quay đầu lại, nhìn về phía mấy phòng bệnh ở hai bên hành lang: "Trốn ở bên trong mấy phòng đó."


Tóc húi cua nói thầm: "Ai mà biết bên trong giấu quái vật gì."


Hai chùm đẩy cửa một cái, không xi nhê: "Khóa bên trong rồi."


Thẩm Đông Thanh: "Tránh ra."


Đám người lùi ra sau, Thẩm Đông Thanh trực tiếp đạp một cước vào một trong mấy cánh cửa đó.


Ầm ——


Trong hành lang vang lên một tiếng kinh thiên động địa, phảng phất như đã đánh thức hết mấy con quái vật đang ngủ say, nhất thời tiếng gào rú vang lên khắp nơi.


Giống như một giây sau quái vật sẽ phá cửa xông ra.


Tóc húi cua không nhịn được: "Cậu đang giết tụi này đấy!"


Chỉ là lời hắn nói bị chìm trong những tiếng gào, không ai nghe được.


Còn may là mấy âm thanh khủng bố này chỉ vang lên trong phút chốc, sau đó hành lang lại trở về trạng thái yên tính như cũ.


Thẩm Đông Thanh đứng lại, nhìn về cái cửa sắt trước mặt, chỉ thấy trên cửa sắt xuất hiện một đường sâu thật sâu, sau đó lung lay một cái "két" rồi bị mở ra.


Thứ đầu tiên mà Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn thấy chính là Người gầy đang co lại trong góc tường.


Mặt hắn hoảng sợ tột cùng, trên mặt có mấy đường cào của nhà họ Chó: "Á aaaa —— "


Sau đó vang lên một tiếng gào của sói, một cái bóng đen nhào về phía cửa.


Việt Quất la lên: "Cẩn thận đó!"


Vuốt sói sắc bén trực tiếp chộp tới cổ của Thẩm Đông Thanh, chưa cần tới sức, chỉ sợ là nhẹ nhàng đụng vào là có thể bẻ gẫy cái cổ trắng tinh nõn nà kia rồi.


Những người khác không đành lòng mà nhắm tịt mắt lại.


*


Tóc húi cua đã chạy trốn vào lúc bóng đen xuất hiện.


Do ảnh hưởng của hoóc-môn, hắn trốn còn nhanh hơn người sói, trong chớp mắt đã chạy khỏi hành lang, về tới lầu một an toàn.


Tóc húi cua thở hổn hển, sau khi sống sót sau tai nạn, phản ứng đầu tiên của hắn là cười trên sự đau khổ của người khác.


"Giả ngầu cái gì chứ? Không phải cũng chết ở chỗ này sao."


Hắn có chút tiếc nuối cho hai mụ đàn bà kia, nhưng mà nghĩ lại, hai ả đều không coi hắn ra gì, còn không bằng chết sớm một chút cho rồi.


"Một đám ngu đần, đáng đời bọn họ đi đưa mạng cho người ta." Tóc húi cua mắng một tiếng, đi đến sảnh lớn lầu một.


Tóc húi cua có một vật phẩm đặc thù, có thể trực tiếp rời đi phó bản, chỉ là vô cùng hiếm, vốn là hắn cũng không muốn dùng. Nhưng mà bây giờ gặp phải một đám đồng đội ngu si kia, không thể không lấy ra để bảo mệnh.


Cái vật phẩm đặc thù này có một điều kiện là nhất định phải tới cửa viện.


Boss lầu một là tên cưa điện đã sớm được giải quyết, cho nên hắn đi nghênh ngang ra ngoài mà không chút phòng bị.


Chỉ là còn chưa ra tới, hắn đã thấy một bóng người như ma đi tới, hắn căng thẳng, nhưng sau khi phát hiện là tên cầm rìu thì yên tâm.


Bởi vì chị gái cầm rìu lúc trước bị đánh bại một cách dễ dàng, còn giúp bọn họ, nên Tóc húi cua cũng không để cô ta vào mắt, trực tiếp lướt qua, ngay cả cái rìu trong tay cô đều không phát hiện.


Chị gái cầm rìu nắm rìu bằng hai tay, nhìn Tóc húi cua, cười lạnh một tiếng.


"Áaaaa—— "


Cái rìu chém xuống, máu tươi bắn lên.


Tóc húi cua ngã xuống mặt đất, vật phẩm đặc thù từ trong tay rớt xuống, lăn vòng vòng tới trong góc.


"Chít chít —— "


Một con chuột biến dị nhỏ chạy vào trong góc, ngậm cái vật phẩm kia rồi chui nhanh vào trong bóng đêm.


Chuột nhỏ theo đường ống chạy khỏi phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, đi tới một chỗ khác. Nó nhảy xuống cửa thông gió, rớt xuống một căn phòng trắng tinh như tuyết.


Nó nhả vật đang ngậm ra, cẩn thận nhẹ nhàng rúc vào trong góc. 


Có người mặc áo choàng trắng ngồi ở trên ghế, hắn có chút cao quá khổ, cặp chân dài không chỗ để, chỉ có thể chồng chân lên bàn. Hắn nhặt lên vật phẩm đặc thù mà chuột nhỏ ngậm tới, chơi chơi một chút, sau đó ngước mặt về phía mấy cái màn hình trước mặt. 


Có sáu cái màn hình đang chiếu trước mặt hắn, đều là hình ảnh trong viện điều dưỡng.


Một trong mấy cái màn hình đó là hình ảnh của đám người Thẩm Đông Thanh.


*


"A —— "Hai chùm không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.


Nhưng mà hình ảnh máu me nhầy nhụa trong tưởng tượng cũng không có phát sinh.


Móng vuốt người sói còn chưa đánh xuống đã bị Thẩm Đông Thanh bắt lấy.


"Xin chào." Thẩm Đông Thanh mò cái móng vuốt xù xù một chút, cao hứng cong mắt, hắn cầm lấy móng sói lay mạnh một cái, "Đây là lần đầu tiên tui thấy người sói đó, thật đáng yêu."


Việt Quất cùng Hai chùm hé ra một cái khe nhỏ.


Nhìn tên người sói cao hơn hai mét này, nó có một đôi con ngươi thẳng đứng, ngũ quan quái dị với hàm răng đầy máu thịt nát, các cô rơi vào trầm mặc.


Đáng yêu . . . hả?

Bình luận

Truyện đang đọc