PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

Thẩm Đông Thanh được phân hơn nửa con thỏ, vốn là cậu còn muốn nếm thử mùi vị thỏ nướng, nhưng khi cầm lên, ngửi một cái, cậu nhăn mày: "Thật kì lạ." Cậu không biết chỗ nào kì quái, nhưng đã mất khẩu vị, không muốn đụng đến.

Vẻ ngoài của thịt thỏ không được đẹp cho lắm, nửa sống nửa chín, nhưng dưới sự hành hạ của cơn đói, những người khác vẫn ăn rất ngon.

Thương nhân thấy Thẩm Đông Thanh để thịt thỏ qua một bên, bỏ qua danh dự mặt dày nhào tới: "Cậu không ăn thì cho chúng tôi nhé."

Chưa đợi Thẩm Đông Thanh đồng ý, thương nhân đã cầm lấy thịt thỏ chạy đi nhưng sợ bị cướp lại, hai ba miếng nhét họng, xương cũng không nhả ra, ăn tới nỗi mặt đầy mỡ.

Thẩm Đông Thanh cũng không để ý, quay ra sau hỏi: "Anh đói không?"

Chu Văn Ngạn: "Còn ổn."

Anh cũng có chút đói, dạ dày hơi thắt lại, nhưng vẫn còn trong khoảng chấp nhận được.

Thẩm Đông Thanh nhìn vali nhỏ, lấy ra một túi chocolate nhét vào tay Chu Văn Ngạn, cậu không nghĩ tới mình sẽ gặp tình huống này, chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt, không chống đói quá tốt.

Chu Văn Ngạn xé vỏ bọc, cắn một miếng, chocolate ngọt ngào tan ra trong miệng, như giải quyết được chút áp lực nơi dạ dày.

Anh cắn mỗi non nửa thanh, còn lại đưa đến bên miệng Thẩm Đông Thanh.

Thẩm Đông Thanh đẩy tay Chu Văn Ngạn ra: "Anh ăn đi, em không đói." Cậu hít mũi, "Những thức ăn nơi này đều quá là kì quái, đồ ăn vặt đem theo không nhiều lắm, em ăn tiết kiệm thôi."

Lúc đói cậu còn thể ăn âm khí trên người Chu Văn Ngạn.

Thẩm Đông Thanh như chú chuột đồng nhỏ dự trữ lương thực trong mùa đông lạnh giá, đếm đếm đống đồ ăn còn lại trong vali.

Chu Văn Ngạn cười một cái: "Lại đây."

Thẩm Đông Thanh cọ tới cọ lui chui qua.

Chu Văn Ngạn duỗi tay ôm người vào ngực, cúi đầu hôn.

Thẩm Đông Thanh trợn mắt: "Ư..."

Ngọt?

Chocolate chưa kịp hòa tan đã bị đưa qua miệng Thẩm Đông Thanh, biến thành một dòng nước ấm ngọt ngào.

Chu Văn Ngạn tách ra, ngón tay cái chùi khóe môi dính chocolate của Thẩm Đông Thanh.

"Ăn chung."

Hai người anh một miếng em một miếng phân xong thanh chocolate xong thì mới để ý thiếu hai người chơi, chỉ còn Thương nhân vênh cái bụng tròn vo nằm đó.

*

Mới vừa bước ra khỏi nơi tránh gió, gió bỗng ào tới lạnh thấu xương.

Hotgirl giơ tay cản gió, lao lực nói: "Anh kéo tôi ra đây làm cái gì?"

Trên mặt Bác sĩ lộ vẻ kinh hoảng: "Cô đi theo tôi, tôi nghi ngờ tên Thương nhân kia là người chết."

Hotgirl im lặng trong chốc lát, hỏi: "Có chứng cứ không?"

Thương nhân nhìn qua không hề bất thường, nếu muốn nói hắn ta là người chết thì phải có chứng cứ rõ ràng.

Bác sĩ nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai đi theo, vì vậy nói: "Đi theo tôi."

Hai người đi trên mặt tuyết, để lại một đống dấu chân.

Trận tuyết lúc nãy đã bao trùm lại toàn bộ dấu vết Bác sĩ để lại, một cọng lông thỏ cũng không thấy.

Trong lòng Bác sĩ hồi hộp, men theo chút kí ức tới đó, ngồi chồm hỗm tìm kiếm trên đất nửa ngày cũng không thấy cái ngón tay kia đâu.

Hotgirl hơi mất kiên nhẫn: "Tóm lại là xong chưa?"

Áo lông cô ta mặc trên người là kiểu mỏng ôm thân, đứng đừ trong trời tuyết mới chốc mà đã thấy lạnh, cô dậm chân, nói: "Tôi qua kia chờ anh." Sau đó cô chạy tới sau một tảng đá lớn.

Bác sĩ đã hơi điên điên, không hề để ý đến lời của Hotgirl, tiếp tục tìm kiếm trong tuyết, ngay cả hai tay bị đông đến đỏ bừng cũng không phản ứng lại.

Không biết đào bao lâu, rốt cục Bác sĩ đụng đến một thứ gì cưng cứng, hắn nở nụ cười: "Nhanh tới đây ——"

Âm cuối bay bổng trong gió rét.

Bác sĩ nhếch môi, giật mình đứng đó.

Ngón tay trước mặt thon dài, không mang cái nhẫn vàng khổng lồ.

Bác sĩ quét đi lớp tuyết trên đó.

Phía dưới, một thân hình gầy gò nằm đó, mặc áo khoác lông đỏ, cách một tầng băng, mặt Hotgirl nhọn hoắc cũng vặn vẹo lên.

Sợ đến cứng đờ tại chỗ, thân thể như bị một tầng khí lạnh bao phủ, không thể động đậy.

Phía sau vang lên tiếng hét của Hotgirl.

Bác sĩ giật mình phản ứng lại, nhanh chóng khôi phục hiện trường, làm bộ không liên quan, đi tới.

Hotgirl chạy ra từ sau cục đá, thở hồng hộc: "Nơi, nơi đó..."

Bác sĩ nhìn cô ta khá lâu, hỏi: "Cái gì?"

Hotgirl rốt cục cũng thở bình thường, chỉ phía sau tảng đá: "Tôi nhìn thấy thi thể của một cô gái, là Bím tóc!"

Bác sĩ: "Qua xem cái đã."

Hotgirl hơi không muốn, nhưng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Bác sĩ thì vẫn phải quay trở lại.

Nhưng đằng sau cục đá chẳng có thứ gì.

Hotgirl há hốc miệng, không thể tin được: "Rõ ràng tôi nhìn thấy mà..."

Nếu như lúc nãy Bác sĩ không nhìn thấy xác Hotgirl thì đã tin lời cô ta rồi, hắn qua loa: "Hay là ta đi về trước đi."

Hotgirl sợ hãi không thôi, không phát hiện được sự kì lạ của Bác sĩ, gật đầu, muốn về nhanh với mọi người.

*

"Hức."

Thương nhân xoa bụng, "Tôi đi ra ngoài xả nước đã."

Hắn thông báo cho mọi người, sau đó loạng choà loạng choạng đi ra ngoài, vòng tới một chỗ bí mật, vừa kéo dây kéo quần xuống, cúi đầu nhìn, mẹ nó nước tiểu cũng muốn tuột về bàng quang rồi.

"Đệt!"

Thương nhân lùi về sau liên tiếp, chân vấp tảng đá, té ngửa về sau, mông ịn trên mặt đất.

Hắn không thấy đau đớn tí nào, mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Nơi đó bị bao trùm bởi một bụi khô, một cái tay ló từ đó ra, nằm sau bụi cây là một người đàn ông mang mắt kính nhã nhặn, chỉ là mặt hắn bị đông lạnh cứng đến xanh trắng, kính mắt cũng có một tầng sương trắng.

Hầu kết Thương nhân nhúc nhích, đơ ở đó.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe tiếng trò chuyện phía sau thì mới khống chế lại thân thể, bò dậy chạy về lều trại.

Thẩm Đông Thanh thấy Thương nhân từ bên đi qua, nghiêng đầu: "Sao cứ có cảm giác mọi người đều trở nên kì quái."

Chu Văn Ngạn: "Chúng ta qua xem một chút."

Lúc Thương nhân đi để lại những dấu chân trên mặt tuyết, còn chưa bị lấp hẳn, hiện tại có thể men theo dấu chân đi tìm.

Hai người nhanh chóng tìm được nơi mà Thương nhân đã tới khi nãy.

Chỗ đó ngoài một bụi cành khô thì chẳng còn gì nữa.

Thẩm Đông Thanh đạp bụi cây, tuyết bám phía trên rơi ào xuống, hẳn là không có giấu đồ gì.

"Bọn họ nhìn thấy cái gì thế?"

Thẩm Đông Thanh nghĩ hoài mà không thấu.

Chu Văn Ngạn ngồi quỳ xuống: "Hẳn là cái này."

Thẩm Đông Thanh ngồi xuống theo.

Chu Văn Ngạn phất đi lớp tuyết đọng trên đất, dần dần lộ ra một gương mặt người.

Thẩm Đông Thanh càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng, khi nó dần lộ ra, cậu trợn tròn mắt: "Là em này!"

Cậu đối diện với "Thẩm Đông Thanh" bị chôn trong tuyết.

Nếu như người bình thường đối mặt với thi thể của bản thân, sợ là có thể ngất, nhưng Thẩm Đông Thanh không những không sợ mà còn tò mò chọt chọt mấy phát.

"Cứng nè!" Thẩm Đông Thanh kinh ngạc.

Chu Văn Ngạn vô cùng bình tĩnh: "Bị tuyết đông cứng."

Thẩm Đông Thanh rất ít khi soi gương, giờ đối mặt với một cái mình thì có một cảm giác khá mới mẻ, xoa trái xoa phải, cuối cùng phán một câu: "Nếu không chúng ta mang nó về đi?"

Phó bản trước định đem Xương nhỏ đi chơi, sợ đến nỗi nó trực tiếp bị siêu độ tại chỗ, thi thể cứng như này hẳn là có thể mang về làm kỉ niệm đi?

Chu Văn Ngạn: "Mang về không được."

Thẩm Đông Thanh nghi hoặc: "Tại sao vậy?"

Chu Văn Ngạn đứng lên, phủi đống tuyết trên người: "Vì đây không phải là thật."

Lúc này Thẩm Đông Thanh mới phản ứng lại.

Nếu thi thể này là thật, vậy thì không phải mình chết rồi sao?

Cậu quay đầu ngắt má mình, mềm mềm, với chút nóng ấm.

"Em không chết mà."

Thẩm Đông Thanh có chút mờ mịt.

Chu Văn Ngạn không nhin được cười: "Em nhắm mắt lại."

Thẩm Đông Thanh theo bản năng nghe lời Chu Văn Ngạn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chờ trong chốc lát, cậu lại nghe được một giọng nói bên tai: "Mở mắt ra."

Thẩm Đông Thanh chớp mắt, cúi đầu nhìn, thi thể dưới đất biến không thấy.

Cậu có chút thất vọng: "Không còn sao."

Không thể mang về làm kỉ niệm rồi.

Chu Văn Ngạn nói: "Nói không chừng bên cạnh còn có cả "thi thể" của anh đó."

Thẩm Đông Thanh nghe vậy, sung sức lên, đào tuyết đọng kế bên chừng hai lần thì phát hiện "thi thể" của Chu Văn Ngạn.

"Thật nè." Thẩm Đông Thanh chỗ này sờ một cái chỗ kia mò một tí, "Giống y chang."

Chu Văn Ngạn ôm vai: "Thật không sờ mà lại đi sờ giả?"

Một người sống sờ sờ đứng trước mặt không mò, lại đi mò tới mò lui một cái thi thể giả, ai mà không ghen cho được?

Thẩm Đông Thanh nhanh chóng rụt tay lại, ngửa đầu nhìn Chu Văn Ngạn, cười cười lấy lòng.

Chu Văn Ngạn kéo người lên, vỗ bông tuyết dính lên đùi cậu.

Thẩm Đông Thanh vừa quay đầu thì phát hiện thi thể trong hầm tuyết biến mất, cậu dụi dụi mắt: "Hồi nãy là ảo giác sao?"

Chu Văn Ngạn: "Ừm."

Thẩm Đông Thanh lấy tay ngoắc anh: "Lại đây."

Chu Văn Ngạn cúi người tới.

Thẩm Đông Thanh thò hai tay đặt lên hai má Chu Văn Ngạn, nhéo.

Chu Văn Ngạn bật cười, âm thanh biến điệu: "Chơi đủ chưa?"

Thẩm Đông Thanh để tay xuống, lặng lẽ đánh trống lảng: "Vậy mọi người sẽ gặp được thi thể của người khác, chờ đến bữa tối chẳng phải chỉ ra và xác nhận lẫn nhau sao?"

Chu Văn Ngạn gật đầu.

Thẩm Đông Thanh: "Nhưng như thế cũng không tìm được người chết thật nha."

Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn anh: "Anh đã đoán được gì rồi hả?"

Chu Văn Ngạn buông tay: "Không có." Anh chuyển đề tài, "Bất quá, anh đang suy nghĩ nếu như là anh thì anh sẽ làm như thế nào."

Thẩm Đông Thanh chớp mắt: "Làm như thế nào?"

Chu Văn Ngạn ôm người đi về phía lều trại: "Anh chỉ cần xác định anh và em là người sống, sau đó phương pháp qua cửa rất đơn giản, làm thịt đám còn lại là được."

Thẩm Đông Thanh ngửa đầu nhìn anh: "Thật?"

Chu Văn Ngạn nhéo chóp mũi đỏ ửng của cậu: "Giả."

Nếu như trắng trợn giết chóc để qua cửa thì chẳng phải đã mất đi ý chí của mình, bị trò chơi đồng hóa sao?

Đến lúc đó, coi như qua cửa, người này cũng không còn là một mình nữa.

Thẩm Đông Thanh bụm mũi, "Vậy chúng ta nên làm gì?"

Thứ này hơi khác với mấy màn trước của Thẩm Đông Thanh.

Trước đây chỉ cần nắm đấm đủ mạnh, đấm mấy con quỷ là xong việc, bây giờ lại phải động não nghĩ biện pháp, cậu không hề thích loại hình này!

Nếu hệ thống game có thể nghe được, nó sẽ cười haha đầy đắc ý, dù sao mục đích của trò chơi này đâu phải là khiến mọi người yêu thích nó, làm ai ai cũng sợ hãi, chán ghét là mục tiêu số một.

Chu Văn Ngạn nói một chữ: "Chờ."

Thông qua việc giết sạch đám người chơi khác là qua thôi ấy mà.

Chu Văn Ngạn không muốn làm như thế, không có nghĩa là không ai muốn làm như vậy, dù sao dưới tình huống không giải đố được, dùng phương pháp này là hiệu quả nhất rồi.

*

Trở lại trại, tất cả mọi người đều ở đó.

Chỉ là sau khi tách nhau một lúc, bầu không khí giữa mọi người khác đi rất nhiều, ai cũng cách nhau một khoảng, lâu lâu lại cảnh giác nhìn bốn phía.

Ngược lại, ba NPC có vẻ không nhận ra được điều đó, đang bận bịu chuẩn bị đồ qua đêm.

Lisa mở một cái lều, nghiêng đầu về phía những người khác: "Lại đây dựng lều mau lên, nếu không buổi tối chúng ta không có chỗ ngủ đâu."

Những người chơi khác không động đậy.

Chỉ có Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh đi qua giúp.

Thẩm Đông Thanh cầm một góc lều, Chu Văn Ngạn dùng sức đập cục đá xuống, cố định lều trại lại.

Không tốn bao lâu, lều đã dựng được.

Lisa thở phào nhẹ nhõm: "Cái lều này cho hai người ở đó! Chúng tôi còn tận ba cái lều cơ."

Chu Văn Ngạn như vô ý hỏi: "Nhóm cô có ba người, sao lại đem tận bốn cái lều?"

Sắc mặt Lisa không đổi: "Để phòng ngừa, lỡ như có một cái lều hư thì còn cái đổi."

Sau khi nói xong, cô ta đi dựng cái lều khác.

Ngày ở trên núi tuyết tựa hồ dài hơn bình thường rất nhiều.

Lisa xoa mồ hôi trên mặt, lẩm bẩm: "Nên chuẩn bị bữa tối rồi."

Lisa lại bắt đầu nấu canh, mùi vị quái lạ tỏa ra.

Dùng cách nói của cô ta là, thức ăn bây giờ không đủ, chỉ có thể dùng nước canh lấp đầy bụng.

Hiển nhiên, nước canh của cô cũng không bán chạy, chỉ có Borg và Leo tự nhiên uống, và Bím tóc bịt mũi lại uống hai chén.

Lisa bưng canh mời chào những người còn lại, nhưng ai cũng từ chối.

Cô ta hơi tức giận, ném muôi, ngồi về chỗ cũ, nhìn dầu mỡ nổi lềnh bềnh trong chén canh, lẩm bẩm: "Kén cá chọn canh, chờ đến lúc không còn đồ ăn, còn không phải..."

Chu Văn Ngạn ngồi khá gần, nghe được lời cô nói, hỏi: "Cái gì?"

Lisa đen mặt không trả lời, húp cạn bát canh.

Uống canh xong, ba NPC trở lại lều.

Theo sắp xếp, Hotgirl, Bím tóc và Lisa ba người phụ nữ chung một lều, Thương nhân và Borg, Bác sĩ và Leo chung một cái lều.

Nhưng bây giờ, các người chơi đều có lúc không muốn vào lều, đón gió rét bên ngoài.

Bọn họ đang chờ đợi thời gian chỉ và xác nhận vào bữa tối.

Sắc trời dần đen lại.

Một đám người ngồi vây quanh đống lửa, ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối.

Đột nhiên âm thanh game vang lên, dọa Bím tóc run người.

【 Thời gian chỉ ra và xác nhận bắt đầu 】

【 Xin mời chỉ ra người bạn cho là người chết 】

Người mở miệng đầu tiên là Thương nhân: "Là Bác sĩ, tôi tận mắt thấy xác hắn!"

Bác sĩ lập tức phản bác: "Có cái cục cớt ấy! Nhỏ Hotgirl kia mới là người chết, tôi cũng thấy xác cô ta mà!"

Bím tóc yếu ớt nói: "Tôi thấy xác của Thương nhân."

Hotgirl chỉ vào Bím tóc, hét lên: "Cô ta đã chết rồi! Tôi không muốn ngủ chung một cái lều với người chết!"

Bốn người chỉ lẫn nhau, tạo thành một vòng luẩn quẩn bế tắc.

Còn hai người Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn không lên tiếng, mà bốn người chỉ lo cãi nhau, không chú ý tới hai con người này.

Game không màng mọi người vẫn đang cãi nhau, tự tuyên bố kết quả:

【 Thật đáng tiếc, kết quả tối nay là hoà nhau 】

【 Có lẽ các bạn đã tìm được người chết thật, nhưng vẫn không có chứng cứ thuyết phục người khác, mong ngày thứ hai tiếp tục cố gắng 】

Âm thanh game giảm xuống, lửa trại trở nên yên lạnh.

Thương nhân nhạy bén nhận ra tin tức được nói đến.

Mọi người cùng chỉ ra và xác nhận là không có hiệu lực, chỉ có thể dùng số phiếu áp đảo chọn ra người chết mới được coi là giải đố thành công.

Như bây giờ, mỗi người ai cũng nói thấy được thi thể, không ai thuyết phục được ai.

Những người khác cũng hiểu ra.

Bác sĩ mở miệng trước: "Tôi đề nghị ngày mai mọi người tập trung lại với nhau để tìm ra thi thể hôm nay nhìn thấy."

Hotgirl gật đầu: "Đồng ý."

Thương nhân và Bím tóc cũng không có ý kiến.

Sau khi các người chơi xác định chuyện cần làm xong liền chui vào bên trong lều bạt.

Roẹt ——

Dây kéo lều bạt kéo xuống, bên trong là khoảng không tối tăm.

Lửa trại dưới tình huống thiếu hụt nhiên liệu cũng dần yếu đi, cuối cùng hoá thành một tia khói xanh, bay lên bầu trời.

Đợi đến khi mọi thứ đều tĩnh lặng, một bóng người bò ra từ bóng tối. Tứ chi chấm đất, không để lại một dấu vết gì dưới đất, như trôi vào trong trại, cuối cùng dừng lại trước nồi canh Lisa nấu.

Sau khi nấu canh xong, Lisa chưa kịp rửa nồi nên quyết định vứt thẳng ra đó.

Người kia từ từ cúi người, nhét cả đầu vào cái nồi nhỏ, hít một hơi thật dài, nhìn khá là nghiện.

Đói bụng, đói quá nha, sao lại đói như này chứ...

Muốn ăn quá...

Ngẩng đầu khỏi nồi canh, hắn vặn thân thể bò đi nơi lều bạt khác, khát vọng giơ một cái tay khô gầy ra.

Còn chưa đụng tới lều đã cảm thấy một hơi thở đáng sợ, hắn vội vã thu tay về, lăn vào bóng tối, không dám động đậy.

Trong lều vải.

Thẩm Đông Thanh hé mắt, mơ mơ màng màng nói: "Sao mà giống như..." Có thứ gì.

Lời còn chưa dứt, cậu không chống lại được cơn buồn ngủ, khép mắt lại, chui vào trong lồng ng.ực Chu Văn Ngạn, cọ cọ như mèo hai lần, sau đó mới thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc