PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

Cộc cộc cộc ——
Móng ngựa dẫm lên mấy vũng lầy, nước bùn bắn hết cả lên.
Con đường cũng không bằng phẳng, đến xe ngựa cũng loạng choà loạng choạng, cửa xe hơi hé, có thể nhìn thấy bên trong ngồi một đám đàn ông, chen lấn tràn đầy.
Thẩm Đông Thanh nhúc nhích một chút, muốn tìm một tư thế thoải mái, đột nhiên từ bên cạnh thò ra một cái tay, đem hắn ôm qua.
Hắn quay đầu, nhìn thấy một gương mặt tưoi cười, ánh mắt sáng lên: "Sao anh cũng ở đây?"
Ở thế giới kia, Thẩm Đông Thanh còn chưa kịp tạm biệt Chu Văn Ngạn thì bị cưỡng chế thoát khỏi.
Không ngờ rằng còn có thể gặp lại.
Chu Văn Ngạn giơ tay xốc lên mành cửa sổ, một luồng gió lạnh mang theo mưa phùn thổi vào, vừa vặn thổi vào giữa hai người.
Thẩm Đông Thanh hít không khí mới mẻ, nói: "Tích phân của tui đều bị trừ hết, còn phải tiến vào hình thức trừng phạt cái gì đó, chớp mắt một cái liền đến trong này."
Chu Văn Ngạn: "Không quan trọng lắm, một chút vấn đề nhỏ."
Hắn cũng tiến nhập hình thức trừng phạt, bị hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi, cưỡng chế tiến vào phó bản mới.
Vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền tới một âm thanh oán giận: "Còn không quan trọng lắm? Độ khó hình phạt rất cao, tỉ lệ tử vong tới 70%, đều do cậu hết, sớm biết thế đã thăm cậu sớm như này."
Thẩm Đông Thanh nhìn theo âm thanh, thấy người ngồi kế bên Chu Văn Ngạn là một thanh niên cao gầy, mang một cặp kính mắt.
Ngô Gia cảm nhận được ánh mắt Thẩm Đông Thanh, đẩy kính mắt, nói: "Xin chào, tôi là Ngô Gia, là tiểu đệ của vị đại lão này. Không biết nên xưng hô như thế nào?"
Chu Văn Ngạn nghiêng người, che toàn người Ngô Gia, đơn giản mà thô bạo nói: "Không cần để ý đến hắn."
Ngô Gia: . . .
Thấy sắc quên nghĩa đừng có nhanh như vậy được không?
Ngay lúc này, vật trang trí một con chim gõ kiến trên bàn đột nhiên phát ra tiếng chim hót, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đợi khi người ở chỗ này đều nhìn hết sang, chim gõ kiến mở mỏ, cư nhiên phát ra tiếng nói, còn là tiếng loli.
【 Người chơi đã tiến vào phó bản level B 】
【 Vì người chơi đồng hành có mang theo hình thức trừng phạt, phó bản sẽ tăng độ khó gấp bội, xác định là A- 】
Câu này vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có người oán giận: "Sao lại xui xẻo như vậy."
Mà người chơi phó bản này cũng chơi qua mấy trận game, cũng không có ai oán giận mù quáng, mà là nhìn chằm chằm chim gõ kiến, muốn nhìn ra càng nhiều manh mối.
【 Người chơi đang trên đường đi tới Carlisle bá tước trang viên  】
【 Bá tước Carlisle nắm trong tay một lãnh địa rộng lớn, nông dân bên trong lãnh địa càng là đếm không xuể. Bá tước Carlisle là một lãnh chúa nhân từ, hắn không bắt ép thuế má, không làm khó dễ con dân, chỉ yêu cầu hàng năm dâng lên cho hắn sáu thiếu nữ xử nữ, cùng hắn vượt qua bảy ngày mùa tế. Chỉ là, chưa bao giờ có ai từ pháo đài bá tước đi ra, có người nói là các nàng tham mộ hư vinh không chịu rời đi . . . 】
【 Thân phận của người chơi là một trong sáu thiếu nữ xử nữ 】
【 Giết chết bá tước Carlisle hoặc sống qua mùa tế 】
Thẩm Đông Thanh nghe câu được câu không, khi nghe đến một chữ nào đó, đột nhiên tỉnh táo tinh thần, thẳng lưng nhìn mọi người trong xe ngựa một vòng.
"Sáu thiếu . . ."
Chỉ thấy người trong xe ngựa lần lượt từ trái hướng bên phải là: Một ông anh râu quai nón vai u thịt bắp, một trạch nam gầy yếu mặc cách tử sam*, nam nhân trung niên bị hói, còn có Ngô Gia, Chu Văn Ngạn cùng chính Thẩm Đông Thanh.
* Mình không biết này là trang phục nào nữa . . .
". . . Nữ?"
Chu Văn Ngạn sờ sờ cằm, có nhiều thú vị mà nói: "Vị bá tước đại nhân này khẩu vị cũng rất nặng."
Két ——
Xe ngựa ngừng lại.
Phu ● toàn thân che chắn chặt chẽ ● xe mở cửa.
Thẩm Đông Thanh xuống xe trước tiên.
Ngày hôm nay khí trời không tốt lắm, mưa rơi tí tách tí tách, một đám mây đen bao trùm trên pháo đài, không thấy một chút tia nắng.
Người chơi trên xe ngựa lục tục đi xuống.
Đợi một chút, liền nghe thấy cửa lớn pháo đài mở ra một tiếng "két", một vị trung niên nữ nhân mặc đồ hầu gái đi ra.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc đến từng khoé mắt nếp nhăn.
"Sáu vị tiểu . . ." Lời còn chưa nói hết, nàng đã nhìn thấy sáu tên đàn ông đứng ở trước mặt, nàng cả kinh đến lễ nghi đều quên mất, mở miệng lại đóng, cuối cùng vẫn là không nói ra chữ "thư".
Nàng lảng tránh: "Tôi là quản gia của bá tước đại nhân, mời các ngài đi theo tôi, gian phòng đã được an bài xong. Mời các ngài sau khi nghỉ ngơi thì tham gia yến hội vào buổi tối."
Nữ quản gia mang theo đoàn người đi vào pháo đài.
Chỉ là bất đồng với khi đến, bước chân của nàng có chút loạng choạng, hiển nhiên không thể tiếp thu hiện thực này.
Sáu "thiếu nữ xử nữ" đi tham gia tiệc bị an bài ở phòng khách lầu ba của pháo đài, tầng này có sáu gian phòng, vừa vặn một người một cái.
Phòng của Thẩm Đông Thanh ở ngay chính giữa, bên phải là Ngô Gia, bên trái là Chu Văn Ngạn.
Phong cách gian phòng là kiểu phương Tây phục cổ.
Đại khái là chuẩn bị cho khách nữ dùng, trong phòng để một cái tủ trang điểm tinh xảo cùng với một cái tủ quần áo cao lớn, đi qua bức bình phong, đằng sau là một cái giường đôi, phía trên rũ xuống miếng màn giường dày nặng.
Thẩm Đông Thanh đi tới, phát hiện trên giường còn để một cái váy hoa lệ, hắn cầm lên rũ một cái, trang sức bên trên vang lên âm thanh vui tươi.
"Không lẽ cho tui mặc?" Hắn lầm bầm một tiếng.
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ ném váy.
Lúc hắn dự định nhìn gian phòng khác, trên cửa sổ đột nhiên "đùng" một tiếng.
Thẩm Đông Thanh vừa đẩy mở cửa sổ ra nhìn, một cục đá lăn một vòng trên đất, lại vừa ngẩng đầu thì thấy thấy Chu Văn Ngạn đứng ở ban công cách vách, giữa ngón tay còn thưởng thức một viên đá nhỏ.
Chu Văn Ngạn thấy Thẩm Đông Thanh đi ra, trực tiếp ném hòn đá nhỏ, một tay chống trên rào chắn ban công, chân nhảy một bước liền rớt xuống ban công này.
Động tác trôi chảy tự nhiên, thậm chí còn có thời gian cười với Thẩm Đông Thanh.
Tư thế tiêu chuẩn để giở trò giả vờ đẹp trai.
Thẩm Đông Thanh mang theo nghi hoặc: "Tại sao không dùng cửa?"
Nụ cười Chu Văn Ngạn cứng đờ một chút.
Một bên khác truyền tới một tiếng cười.
Chu Văn Ngạn ngước mắt, lạnh lùng quét qua.
Ngô Gia lập tức ngưng cười, cũng bay qua rào chắn qua đây.
Đương nhiên, hắn tương đối tiếc mệnh, lại đây đến lao lực một ít, chậm rãi leo lên rào chắn, liền nín một phút chốc, mới nhảy lại đây. Cùng với động tác Chu Văn Ngạn có sự chênh lệch rõ ràng.
Lập tức, nhỏ hẹp trên ban công đứng ba cái nam nhân trưởng thành.
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Kỳ thực tui không có khóa cửa."
Ngô Gia: . . .
Vậy hắn lao lực qua đây làm cái gì?
Chu Văn Ngạn ôm vai, khó chịu liếc nhìn Ngô Gia: "Cậu tới làm gì?"
Ngô Gia đẩy một cái kính mắt: "Không phải qua đây thương nghị cách ứng phó hả? Phải ở chỗ này hơn bảy ngày, cũng không biết trong pháo đài có nguy hiểm gì không, chung quy phải thu tập một chút thông tin chứ."
Chu Văn Ngạn không thèm nghe lời Ngô Gia nói, trả lời hai chữ: "Không phải."
Ngô Gia không tìm được manh mối: "Vậy anh qua đây làm gì?"
Chu Văn Ngạn ánh mắt ôn nhu xuống, không lên tiếng.
Ngô Gia chắp hai tay trước ngực, nói: "Lão đại, đây là level A, tôi cũng không muốn lật xe ở chỗ này."
Chu Văn Ngạn nhìn hắn chằm chằm một phút chốc, đột nhiên nói: "Tôi cảm thấy được làm tiểu đệ phải có một chút nhãn lực."
Ngô Gia: "?"
Chu Văn Ngạn: "Tỷ như cậu nhanh chóng cút về ngay bây giờ."
Ánh mắt của Ngô Gia chuyển động giữa hai người một chút, đột nhiên tâm lĩnh thần hội, gật đầu liên tục: "Hiểu, hiểu rồi." Cái chân mới vừa để lên rào chắn rút xuống.
"Tôi dùng cửa." Ngô Gia nở nụ cười, lùi ra, "Tôi lớn tuổi, eo không tốt . . ."
Trên ban công chỉ còn lại Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn.
Bị đáng gãy như thế, Chu Văn Ngạn cũng không biết nên nói từ nơi nào, hắn ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thực tôi . . ."
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Ngô Gia quay lại.
Chu Văn Ngạn quay đầu nhìn về phía hắn, âm thanh như rít từ kẽ răng: "Cậu trở về làm cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc