PHIẾU CƠM

Không khí trong tòa miếu Dược Vương nhỏ trở nên vô cùng kỳ quái. Vẻ mặt Đường Ngạo nghiêm trọng: “Anh là ai?”

Phó Đông Lai cười một tiếng: “Đường tổng đúng là quý nhân nhiều chuyện hay quên.” Anh ta giang hai tay với Hải Mạt Mạt, “Mạt Mạt tới đây nào.”

Hải Mạt Mạt nghi ngờ nhìn anh ta một cái, cuối cùng lại trốn ra sau lưng Đường Ngạo, thật lâu sau mới thò đầu ra nhìn. Đường Ngạo rốt cuộc đã hiểu: “Anh là Hải Minh Tiển!!” Anh kinh ngạc nói, “Sao có thể! Không phải anh đã. . . . . .”

Người trước mặt, dù là khuôn mặt hay giọng nói đều khác xa Hải Minh Tiển. Nhưng ánh mắt, thần thái này lại cực kỳ giống nhà khoa học điên cuồng kia.

Đường Ngạo đưa tay đẩy Hải Mạt Mạt ra sau lưng, đảo mắt nhìn một lượt, anh đã lấy lại bình tĩnh: “Sao anh tìm được chỗ này?”

Hải Minh Tiển nửa ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát Gâu Gâu: “Có vẻ rất ổn nhỉ.” Trong giọng nói ôn hòa mang theo từ ái, giống như thật sự đang nhìn con mình. Gâu Gâu vội vàng ngậm đầu con chim tước vào trong miệng, rắc rắc mấy cái cắn nát nuốt xuống.

Hải Minh Tiển đi tới, cúi người ôm nó lên: “Tôi xuất hiện ở đây thì có gì lạ sao? Trong đầu Mạt Mạt có máy nhận tín hiệu sóng điện não của tôi, tôi có thể thấy những gì con bé thấy.” Lúc anh ta nói vậy không có vẻ khoe khoang hay hài lòng, “Sóng điện não của con bé thu thập thông tin từ thính giác, thị giác sau đó truyền cho tôi thông qua máy nhận tín hiệu.”

Gâu Gâu ở trong lòng anh ta cũng ngoan ngoãn lạ thường, khoan thai liếm bộ lông trắng như tuyết của mình. Hải Mạt Mạt núp ở sau lưng Đường Ngạo, đột nhiên hét to: “Gâu Gâu cắn hắn đi!”

Gâu Gâu trong lòng anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, Phó Đông Lai hoặc nên nói là Hải Minh Tiển vội buông ra nó. Quả nhiên Gâu Gâu lập tức xù lông lên, nhìn anh ta sủa inh ỏi.

Sắc mặt Phó Đông Lai vẫn không hề thay đổi: “Mạt Mạt, đừng nghịch.”

Hải Mạt Mạt liếc nhìn Đường Ngạo, lầm bầm: “Anh ta hình như là ba con thật đấy.”

Đầu óc Đường Ngạo thật nhạy bén: “Anh thay hình đổi dạng, lại đột nhiên tìm tới đây, chắc không chỉ muốn đưa Hải Mạt Mạt cùng con chó này về chứ?”

Hải Minh Tiển ngồi xuống trước ngưỡng cửa miếu Dược Vương: “Dĩ nhiên. Tôi tới để. . . . . . Cứu Đường tổng .”

Đường Ngạo suýt nữa bật cười thành tiếng: “Cứu tôi?”

Hải Minh Tiển gật đầu: “Tôi không ngờ Người Tiến Hóa sẽ tạo thành hậu quả như thế. Hai anh em Sa Khang và Sa Nghị là đám thất phu nhãi ranh, ếch ngồi đáy giếng ăn hại.”

Thấy Đường Ngạo tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại ôm Gâu Gâu lên: “Lần đầu tiên bọn họ đến tìm tôi cũng là lúc công trình nghiên cứu của tôi tiêu tốn quá nhiều kinh phí, một mình tôi không thể chống đỡ được nữa. Bọn họ nói mình có thể tài trợ về tài chính. Nhưng Đường tổng chắc cũng biết, bọn họ cầm súng. Trên danh nghĩa là giúp đỡ, thực tế tôi không có lựa chọn khác.”

Điều này thì Đường Ngạo tin, cho dù là anh khi chống lại người như Sa Khang cũng phải kiêng kị ba phần. Hải Minh Tiển lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, đốt một điếu: “Về cơ bản anh đều đã biết, bọn họ dùng Người Tiến Hóa uy hiếp Chính phủ, tống tiền. Nhưng đám ngu xuẩn bất tài này lại bôi Người Tiến Hóa lên kim, tùy tiện đâm người khác, tạo thành khủng hoảng như bây giờ. Ban đầu sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, chờ ba ngày sau người bị kim châm mới từng bước bị nhiễm, Người Tiến Hóa biến thành virus bộc phát mà ra.”

Đường Ngạo cười lạnh: “Đây cũng là nhờ hồng phúc của anh.”

Hải Minh Tiển không để ý tới sự châm chọc trong lời nói của anh: “Đường tổng, tôi đi theo bọn chúng, thuận theo cũng thế mà phản kháng cũng thế, tóm lại là vẫn phải nghe theo ý của bọn chúng. Có lẽ anh cho rằng từ đầu chí cuối tôi đều có quyết định của riêng mình, nhưng chuyện này cũng không chứng tỏ rằng tôi đồng ý với hành động của bọn chúng. Hủy diệt loài người cũng không phải mong muốn của tôi.”

Đường Ngạo không có tâm trạng tranh luận đúng sai với anh ta: “Nói thẳng mục đích của anh đi.”

Hải Minh Tiển cười sang sảng, đặt Gâu Gâu ở trên chân: “Hợp tác cùng tôi.”

Anh ta trả lời vô cùng thẳn thắn, thế nhưng lại khiến Đường Ngạo sửng sốt: “Hợp tác?”

Hải Minh Tiển gật đầu: “Tôi luôn vô cùng khâm phục khả năng quản lý tài sản của Đường tổng. Mặc dù bệnh dịch lần này rất thê thảm, nhưng anh em Sa Nghị quả thật đã vơ vét được một khoản kha khá. Thực không dám giấu giếm, so với tài sản bây giờ của Đường tổng còn nhiều hơn. Tôi có thể đổi một thân thể khác cho Đường tổng, anh có thể theo tôi rời khỏi nơi này ngay bây giờ, chọn một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài.”

Đường Ngạo cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của anh ta, nhưng cũng rất tò mò: “Tại sao lại là tôi?”

Hải Minh Tiển nở nụ cười dịu dàng: “Bởi vì anh cũng thích Mạt Mạt, người đời đa phần đều sợ con bé, anh lại thật sự yêu thương con bé.”

Mắt Đường Ngạo tối lại: “Anh thật sự có thể đổi thân thể cho tôi?”

Trong mắt Hải Minh Tiển lóe lên vẻ tự tin: “Tôi đứng ở trước mặt anh, chẳng lẽ không phải là chứng cứ tốt nhất sao?”

Đường Ngạo hơi trầm ngâm: “Tôi phải cân nhắc đã.”

Hải Minh Tiển như cười như không: “Anh đương nhiên có thể cân nhắc, nhưng trong lúc anh cân nhắc tôi có thể đưa con gái tôi đi không?”

Đường Ngạo lập tức cự tuyệt: “Không.”

Hải Minh Tiển nheo mắt lại nhìn anh: “Trẻ con không hiểu chuyện. Mà tôi cũng không thể để mặc cho con bé hàng đêm cùng Đường tổng lạc thú tìm vui được.”

Mặt Đường Ngạo lập tức đỏ bừng, Hải Minh Tiển đưa tay ra với Mạt Mạt: “Tới đây nào bảo bối.”

Hải Mạt Mạt nắm chặt vạt áo Đường Ngạo, nhìn một lúc lâu lại lùi về phía sau anh. Đường Ngạo cầm tay cô, đi tới trước mặt Hải Minh Tiển: “Điều kiện không tệ. Người lấy danh nghĩa ASA mua máy móc cho anh là Tưởng Hồng Phúc đúng không? Ngay từ đầu anh đã nghĩ đến ngày hôm nay?” Anh trầm giọng nói.

Hải Minh Tiển mỉm cười: “Lúc ấy thì chưa, nhưng hai tên Sa Khang Sa Nghị kia thật sự quá ngu xuẩn, tôi nảy sinh ra ý nghĩ này cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhưng hôm nay xem ra, ‘vô tâm trồng liễu liễu thành rừng’, chúng ta lại trở thành đồng minh. Đi thôi, đến phòng thí nghiệm đổi thân thể cho anh, nơi đó anh cũng đã từng đến rồi, đúng không?”

Hải Minh Tiển vừa mới xoay người, Đường Ngạo đã xông tới, một tay ấn anh ta xuống đất, quặt hai tay anh ta ra sau lưng, sau đó cởi áo của anh ta, trói anh ta lại: “Đáng tiếc tôi và tiến sĩ Hải không thể nào trở thành bạn đồng hành được.”

Hải Minh Tiển mặc dù bất ngờ, nhưng vẫn điềm tĩnh nói: “Anh định bắt tôi trở về, nói cho bọn họ rằng tôi là Hải Minh Tiển? Đường Ngạo, bọn họ sẽ tin anh sao?”

Đường Ngạo liếc mắt nhìn Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt cũng đang nhìn anh. Đường Ngạo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Hải Minh Tiển: “Hải Minh Tiển, anh hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ chưa từng cảm thấy hối hận chút nào sao?”

Hải Minh Tiển dường như cảm thấy rất thú vị: “Tổng giám đốc Đường hỏi vậy khiến tôi thật kinh ngạc đấy. Lấy cách làm người của anh mà cũng để ý đến sự sống chết của người khác.”

Đường Ngạo lắc đầu: “Chúng ta không giống nhau. Có lẽ anh nhìn xa trông rộng, tôi ếch ngồi đáy giếng. Nhưng tôi biết tôi là người, tôi vĩnh viễn đứng ở vị trí của con người. Anh muốn thành thần cũng chẳng sao. Nhưng anh lại dùng núi thây biển máu làm đệm lót khiến một con người như tôi thực khó mà làm bạn cùng anh được.”

Hải Minh Tiển hít sâu một hơi, hình như cực kỳ tiếc nuối: “Vậy thì thật quá đáng tiếc.”

Anh ta đứng lên, đang định nói gì đó, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói: “Không đáng tiếc. Nếu nó thật sự đi theo cậu, tôi mới thấy đáng tiếc.”

Hải Minh Tiển quay ngoắt lại, chỉ thấy phía sau bọn họ có một đám người từ từ đi ra. Lấm lem bụi đất nhưng vẫn có thể thấy quân trang được ngụỵ trang. Anh ta biến sắc: “Đường Diệu Thiên!”

Đường lão tướng quân chậm rãi đi ra: “Hải Minh Tiển, tôi thừa nhận cậu là kỳ tài của giới khoa học. Đáng tiếc, cái chờ đợi cậu chỉ có quán quyết của quốc dân mà thôi.”

Mười mấy khẩu súng nhắm vào anh ta, Hải Minh Tiển tức giận: “Dọc đường đều là tai mắt của tôi, các người theo tới đây bằng cách nào? !”

Tổng giám đốc Đường cầm tay Hải Mạt Mạt, ra hiệu cho Gâu Gâu đi tới. Gâu Gâu nhảy đến bên chân Hải Mạt Mạt chơi đùa. Dù sao Hải Minh Tiển cũng đã đổi thân thể, nó không hiểu tại sao mọi người lại phải đứng đây nói chuyện phiếm.

Đường tướng quân ra hiệu cho binh lính bên cạnh tiến lên áp giải anh ta. Họ không đi theo cửa chính miếu Dược Vương mà lại quay về sân sau. Sân sau miếu Dược Vương có một cái giếng cạn. Cả đội của Đường tướng quân lần lượt nhảy vào trong giếng.

Giếng này cũng không sâu, bên trong đầy bụi. Hải Minh Tiển bừng tỉnh: “Cái giếng này . . . . . . Thông với cái giếng đêm qua! !”

Tổng giám đốc Đường nhún vai: “Tôi đã thấy Sa Nghị thao túng Declan, những gì Declan nghe và nhìn thấy hắn cũng thấy. Lúc ấy hắn còn là một bộ óc, nhưng anh lại không tìm thân thể thay thế cho hắn. Điều đó đã chứng minh rằng anh không muốn để hắn sống tiếp. Anh em bọn chúng đúng là ngu xuẩn, lại vẫn cho rằng mình đang khống chế anh.”

Lúc trước giọng điệu của anh còn vô cùng bình tĩnh, nói tới đây lại nổi giận: “Sau khi Hải Mạt Mạt quay về bên cạnh anh, tôi không đi tìm con bé nữa. Bởi vì tôi tin anh thật lòng thương yêu con bé, sẽ không làm tổn thương con bé! Nhưng tôi không ngờ anh sẽ cấy máy nhận tín hiệu vào đầu con bé!”

Anh xoa đầu Hải Mạt Mạt, con đường dưới giếng chỉ đủ cho một người đi, vô cùng quanh co lắt léo, rêu xanh phủ kín, bụi bậm tứ tung: “Tôi đương nhiên biết anh có thể tiếp thu những gì con bé nghe và nhìn thấy. Anh cho rằng Gâu Gâu thật sự cần tốn cả đêm mới tìm được tôi sao? Chẳng qua là tôi đã hẹn nó phải sau một đêm mới tới đây tìm tôi mà thôi!”

Hải Minh Tiển chợt hiểu ra: “E9! ! Mày lại dám phản bội tao! !”

Gâu Gâu đang vui vẻ vừa chạy vừa nhảy, lúc này lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta. . . . Người đàn ông này là ai thế?

Tổng giám đốc Đường cười lạnh: “Anh quá tự phụ, cho rằng zombie khắp thế giới đều là tai mắt của anh. Nhưng anh phải biết rằng con người dù sao cũng hơn zombie ở cái đầu.”

Hải Minh Tiển không chút hoang mang: “Anh cho là làm như vậy có thể đối phó với tôi sao?” Anh ta đang định tập trung tinh thần, đột nhiên Đường Hạo bước đến, chụp một cái mũ lên đầu anh ta, buộc dây lại.

Hải Minh Tiển gầm lên giận dữ, lần này mọi người không để ý đến anh ta nữa, áp giải thẳng về tập đoàn ASA.

Đây chính là biện pháp tổng giám đốc Đường nghĩ ra được, dùng chút tin tưởng cuối cùng giữa cha con, anh em đổi lấy cơ hội để Hải Minh Tiển tự chui đầu vào rọ.

Hải Minh Tiển tự nhận là đã để zombie của mình giám sát tập đoàn ASA không chừa một khe hở, trên đường cũng có vô số tai mắt. Nhưng anh ta không biết rằng cái giếng này thật ra thông với giếng cạn sau miếu Dược Vương. Zombie trên đường sao có thể nhìn thấy tình huống dưới đất?

Mà Đường Hạo vốn không cần mang nhiều người, bất cứ ai ở đây cũng thừa sức bắt anh ta.

Trong xưởng ASA, Đường Diệu Thiên tự mình dẫn người thẩm vấn Hải Minh Tiển, Đường Hạo dẫn người đến phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển lục soát thu thập chứng cớ. Tổng giám đốc Đường ở trong phòng, ngồi bên cạnh anh là Gâu Gâu, Hải Mạt Mạt ngồi trên giường.

Hải Mạt Mạt rất im lặng, im lặng đến khác thường. Tổng giám đốc Đường không biết trong cái đầu nhỏ kia bây giờ đang nghĩ gì, ít nhất là trong thời gian tới phải giám sát cô 24/24.

Anh thật đau đầu.

***

p/s: [Troll time] Cảnh báo trước là phần này vô cùng khốn nạn quắn quéo. Có khả năng vặn méo tâm hồn những bạn còn chong xáng. Mọi người cân nhắc trước khi đọc

.

.

.

.

.

.

.

.

Đường Ngạo không có tâm trạng tranh luận đúng sai với anh ta: “Nói thẳng mục đích của anh đi.”

Hải Minh Tiển cười sang sảng, đặt Gâu Gâu ở trên chân: “Lấy anh đi.”

Anh ta nói thẳng, Đường Ngạo lại sửng sốt: “Lấy anh?”

Hải Minh Tiển gật đầu: “Anh ham muốn sắc đẹp của Đường tổng đã lâu. Không dấu gì em, sau đại dịch zombie anh em họ Sa đã tích trữ được một khoản tiền, nói thẳng là còn nhiều hơn tài sản của em. Anh có thể đổi cho em một thân thể khác (90-60-90), em có thể theo anh ra nước ngoài, mua một hòn đảo tùy em chọn.”

Bình luận

Truyện đang đọc