PHIẾU CƠM

Ngày hôm sau, Hải Mạt Mạt vừa mới hạ sốt, Đường Ngạo đã vội vàng làm một lần nữa khiến Hải Mạt Mạt lại phát sốt.

Nhưng cũng có chỗ tốt là những mảnh ghép rời rạc trong đầu bắt đầu được chắp nối. Tổng giám đốc Đường vẫn có chút mờ mịt. Anh ngồi ở trên đệm ngẩn người một lúc lâu, đến khi mở mắt ra một lần nữa thì ánh mắt đã trở nên rõ ràng.

Đây là đâu? Thể lực của anh tiêu hao quá nhiều, bèn tiện tay cầm miếng chocolate bỏ vào miệng. Những ngày vừa qua ở thành phố E đối với anh không khác gì cách màn hình xem phim. Anh biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi này, nhưng người trải qua dường như lại không phải là mình.

Anh nuốt mấy miếng chocolate lớn mới cảm thấy khá hơn một chút. Sau đó anh bắt đầu xem xét xung quanh.

Nơi này là một chiếc lều, thật ra thì anh đã sớm biết, nhưng sau khi thực sự tỉnh lại vẫn cần xác nhận một lần. Bây giờ là ban đêm, trong lều đưa tay không thấy được năm ngón. Gâu Gâu cuộn người ngủ ở bên chân hai người.

Hải Mạt Mạt. . . . . . Mẹ nó, Hải Mạt Mạt! !

Lông tơ khắp người anh dựng hết cả lên, vội cúi người xem Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt thở ra cũng nóng, cả người nóng hừng hực. Mà trong hoàn cảnh tối đen như mực, anh vẫn có thể thấy rõ gương mặt ửng đỏ của cô.

“Hải Mạt Mạt? !” Anh ôm Hải Mạt Mạt lên, thấy mình và cô đều trần truồng, không khỏi khó xử. Anh tiện tay cầm áo ngủ mặc vào cho Hải Mạt Mạt, còn mình cũng mặc áo ba lỗ, quần dài vào. Cơ thể Hải Mạt Mạt rất nóng, cũng mất ý thức. Anh gọi mấy tiếng, cô mới miễn cưỡng khóc: “Ba cứu Mạt Mạt!”

Đường Ngạo đau lòng, anh đã làm ra loại chuyện khốn kiếp này, mặc dù ý thức không tỉnh táo nhưng vẫn nhớ rõ.

Anh cẩn thận nhớ lại nguyên do Hải Mạt Mạt phát bệnh. Lúc trước Hải Mạt Mạt vì giúp anh ăn, cũng thường xuyên hôn anh. Khi đó hai người hôn môi cũng không thấy cô có bất kỳ khó chịu nào.

Nhưng sau hai lần cùng anh làm chuyện hoang đường kia, cô đều xuất hiện trạng thái hôn mê, sốt cao.

Anh cũng có thể đoán ra đại khái nguyên do. Ống thuốc tiêm Hải Minh Tiển cho anh là Người Tiến Hóa nồng độ cao nhất. Nói cách khác trong cơ thể anh là virus zombie. Bởi vì loại virus này cao cấp hơn Người Tinh Lọc trong cơ thể Hải Mạt Mạt, cho nên mới khiến hệ miễn dịch của cô bài xích sao? !

Anh cũng không dám chắc, sáng ngày hôm sau liền tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.

Lúc anh ra khỏi lều là sáng sớm. Bầu trời mây đen dày đặc, âm u như sắp có mưa tuyết. Anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ nhưng không hề thấy lạnh.

Đám fan bên ngoài nhìn thấy anh đều điên cuồng la hét, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng. Tổng giám đốc Đường thản nhiên đi tới, tao nhã nhìn lướt qua đám người.

“Trời ạ, anh ấy đang nhìn tôi, anh ấy đang nhìn tôi!” Trong đám người vang lên tiếng hét chói tai, anh cong môi nở nụ cười ưu nhã. Hình tượng kinh doanh trước công chúng luôn là sở trường của anh.

Trong tiếng la hét của mọi người, anh chậm rãi quan sát đám fan của mình, ừ, có mấy cô không tệ. Chờ có cơ hội có thể “Đi sâu vào trao đổi”. Nụ cười của tổng giám đốc Đường càng thân thiện hơn.

Quần chúng vây xem bị “Sự tích anh hùng” hoàn mỹ của anh mê hoặc, điên cuồng chen lên, hận không thể trèo qua lưới điện. Gâu Gâu lắc đầu chỉ lo công đồ ăn cho chó đống hộp trên đất – Cược một cái móng chó là anh ta lại đang ngắm gái đẹp!

Tổng giám đốc Đường tao nhã ung dung đi về phía lưới điện, đứng lại ở cự ly cách fan gần nhất. Giọng nói của anh vẫn trong trẻo như xưa, mang theo sức quyến rũ làm người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp: “Phiền cô giúp tôi liên lạc với Phó tổng ASA Tô Bách. Tôi hi vọng có thể nói chuyện trực tiếp với anh ta.”

Người bị anh nhìn chăm chú một nữ phóng viên nhật báo Hoàn Cầu. Mặt đối phương đỏ ửng, mãi mới hoàn hồn. Trời ơi, anh ấy nói chuyện với tôi kìa!! Mặt cô ta đỏ như quả táo chín, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng của một phóng viên.

Cô ta nhanh chóng liên lạc với Phó tổng ASA Tô Bách.

Khi biết tin Đường Ngạo khôi phục, Tô Bách vội vàng ngồi máy bay trực thăng đến thành phố B ngay trong sáng sớm.

Ngày đó, tất cả truyền thông đều tới đây, Đường Ngạo lại hoàn toàn không có tâm trạng ứng phó. Nhưng bởi vì trước kia từng đảm nhiệm đại sứ từ thiện thành phố E nên ở trước mặt công chúng anh vẫn rất nhẫn nại. Anh vô cùng ôn hòa, khéo léo cảm ơn truyền thông quan tâm, cảm ơn cư dân mạng hết lòng chăm sóc. Nhưng trước mắt thật sự có chuyện quan trọng – con gái yêu Hải Mạt Mạt đang bệnh, anh cần một ít đồ dùng sinh hoạt.

Tô Bách cũng không được phép vào khu cách ly, anh ta chỉ có thể dựa theo danh sách Đường Ngạo đưa, trong vòng một giờ liền dùng máy bay đưa đồ vào.

Khi đó Đường Ngạo vừa mới cho Hải Mạt Mạt ăn xong. Hà Hợp, Hải Lam nghe nói anh tỉnh táo, cũng xa xa đi theo anh.

Mấy ngày nay mọi người sắp lạnh chết rồi. Anh ít ra còn có cái lều chứ mọi người bên ngoài chỉ có màn trời chiếu đất!

Đường Ngạo phân phát lều Tô Bách chuẩn bị cho mười một con zombie màu bạc. Hà Hợp cũng lấy một cái, mặc dù trước kia nó không cùng phe với đám người Đường Ngạo nhưng hiện giờ chỉ còn một mình nó, nó đương nhiên không muốn ở một mình rồi. Nó luôn là người nghĩ thoáng mà.

Đường Ngạo sắp xếp lại hơn mười zombie, mười cái lều cũng dựng xung quanh lều của anh. Hai con zombie màu vàng kia hình như đang đào những zombie chưa bị cháy hết ở sông Bách Lộ lên để ăn nên hiện giờ chúng nó vẫn còn sống, lúc nào cũng theo dõi nơi này như hổ rình mồi.

Đường Ngạo hoàn toàn không có thời gian để ý đến bọn nó, mất nết màu bạc có thể ăn thức ăn của con người nên rất dễ xử lý. Anh bảo Tô Bách đưa túi ngủ vào, cho mỗi con một cái. Đồ Tô Bách mua toàn là hàng chất lượng cao, buổi tối mọi người sẽ không sợ lạnh.

Sau đó anh lại bảo Tô Bách đưa theo hai chiếc máy vi tính, một để bàn, một laptop sau đó lắp wifi. Hiện tại thành phố E đã có mạng di động, anh bèn lấy thêm cả một cái điện thoại.

Như vậy mọi người cũng dễ trao đổi hơn.

Ngày hôm sau quân đội mới tới, khi đó trong lều tổng giám đốc Đường đã có đầy đủ mọi thứ mất rồi!

Đường tướng quân đứng ngoài lưới điện, thấy anh tỉnh táo thật, trong lòng cũng có chút vui mừng. Ông dằn lòng không để vẻ vui mừng hiện lên mặt: “Anh đã tỉnh táo thì cũng nên khuyên Mạt Mạt trở về cùng tôi. Cứ ở mãi khu cách ly làm sao được? !”

Đường Ngạo không vui: “Con gái của con con tự có tính toán. Bây giờ ba cũng biết nghĩ cho con bé rồi cơ đấy, thế sao trước kia không nghĩ? !”

Đường tướng quân lập tức nổi giận: “Đó cũng là cháu của tôi! Tôi không có quyền nói hả? ! Tóm lại tôi sẽ lập tức đưa con bé đi!”

Tổng giám đốc Đường không hề yếu thế: “Cháu gái ba?! Không phải ba đã sớm cắt đứt quan hệ với con rồi sao? Con gái của con lại thành cháu của ba từ lúc nào vậy? !”

Kết quả của lần đầu tiên hai cha con gặp mặt là cãi nhau ầm ĩ một trận, nổi trận lôi đình bỏ về.

Xế chiều hôm đó, Đường phu nhân cũng bất chấp lời khuyên can của mọi người chạy tới thành phố B. Trước đây không ai nói cho bà biết tin Đường Ngạo qua đời. Chờ đến khi phim tài liệu công chiếu bà mới biết được, suýt nữa thì khóc mù cả mắt.

Lúc này nghe nói con trai út còn sống, bà cũng không thèm quan tâm đến Đường tướng quân nữa mà tự mình ngồi máy bay tới.

Bà đã hơn năm mươi, trước vốn không thấy già, hôm nay tóc cũng đã hóa hoa râm. Chỉ trong vòng hơn một tháng sau khi biết tin Đường Ngạo qua đời, bà như già đi cả mười tuổi.

Từ nhỏ bà đã vô cùng chiều chuộng đứa con út này. Thằng cả, thằng hai dưới sự dạy dỗ của Đường tướng quân đều như cái đầu gỗ, chỉ có thằng út là hiếu động.

Mỗi lần Đường tướng quân mắng con bà đều bênh. Cuối cùng anh lại càng ngày càng khác người, xa cách với người nhà, có chuyện gì cũng không chịu nói.

Bà đứng trước lưới điện, mặc một chiếc áo khoác đen thêu chỉ vàng, tóc dài dùng cặp hoa búi lên. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể thấy được bộ dáng thướt tha lúc còn trẻ. Đường Ngạo đang chỉ huy mấy con zombie chôn dây điện, nhìn thấy bà liền vội vàng chạy tới.

“Mẹ.” Anh gọi một tiếng, Đường phu nhân đứng bên kia lưới điện bỗng khóc như mưa.

“Con trai của mẹ!” Cách lưới điện bà như muốn đưa tay qua, Đường Ngạo vội vàng ngăn cản, lưới điện cao thế này cũng không phải trò đùa. Anh cau mày: “Con không sao, mẹ đừng như vậy.”

Đường phu nhân thấy anh bình yên vô sự thật, lúc này mới bớt lo. Nhưng khi nhìn thành phố E giờ chỉ còn là một vùng đất khô cằn, anh ở chung với mấy con zombie, hốc mắt bà lại đỏ: “Con đừng lo lắng, mẹ đi tìm người kiểm tra sức khoẻ cho con, không sao sẽ được trở về. Đúng không?”

Mặc dù không muốn làm bà thất vọng, Đường Ngạo vẫn lắc đầu: “Mẹ đừng quan tâm mù quáng như vậy, con không qua được kiểm tra đâu.”

Đường phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt: “Con vẫn khỏe mạnh, tại sao lại không qua được kiểm tra chứ! Mẹ phải đi tìm người ngay!”

Đường Ngạo không muốn tranh cãi với bà, chỉ đành trì hoãn: “Sau này hẵng nói, con còn có chút việc chưa xử lý xong.”

Đường phu nhân lại hỏi: “Nghe nói con có một đứa con gái, sao không mang về nhà?”

Đường Ngạo vẫn luôn kiên nhẫn với mẹ, anh vẫy tay một cái: “Hải Mạt Mạt, tới đây gặp bà nội đi con.”

Đường phu nhân mặt tràn đầy hi vọng nhìn qua, thấy một con chó trắng nhỏ từ xa chạy lại, còn vừa chạy vừa vẫy đuôi.

Đường phu nhân: “. . . . . .”

Đường Ngạo vội giải thích: “Không phải nó, không phải nó, Mạt Mạt!”

Lúc này mới thấy một cô gái có mái tóc dài màu vàng kim đi tới. Đường phu nhân nhìn sang, chỉ thấy dưới bầu trời xám tro, trên mảnh đất màu đen khô cằn, mái tóc vàng của cô dài đến gối, thân trên mặc một chiếc áo khoác bằng da màu trắng ngắn, phía dưới là váy sọc ca-rô tới gối, chân đi boots ngắn màu đỏ.

Ăn mặc xinh đẹp lại hoạt bát, Đường lão phu nhân nhìn một cái đã thích. Bà có hai đứa cháu nhưng đều là cháu trai, giờ có được một cô cháu gái, lại còn xinh đẹp như thế. Hai mắt vốn đỏ vì khóc của bà phản chiếu ra bóng hình cô gái nhỏ như mùa xuân, đột nhiên bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn gấp bội.

“Cháu tên Mạt Mạt à? !” Bà từ ái vươn tay ra muốn ôm cô, rồi lại phát hiện hai người không thể tiếp xúc trực tiếp.

Hải Mạt Mạt đứng sau lưới điện nhìn nhìn, một lúc sau lại nghiêng đầu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà nội.”

Mắt Đường phu nhân lại đỏ lên rồi, gật đầu liên tục: “Ai, bé ngoan, bé ngoan.” Bà nội nhìn cháu gái, càng nhìn càng yêu, lập tức quyết định: “Dù thế nào cũng không thể để con bé ở đây chịu khổ với con được. Mẹ đi trước, tối nay dẫn người tới đây kiểm tra sức khoẻ. Nếu ông ta còn mè nheo nữa, mẹ sẽ cho ông ta biết tay!”

Lần này bà hạ quyết tâm rồi, tổng giám đốc Đường vội an ủi: “Nơi này có ăn có ở, cũng không thê thảm như mẹ nghĩ đâu. Tuổi đã cao còn dễ kích động vậy.”

Đường phu nhân không nhịn được nữa, bà phải đi tìm người cứu cháu gái đáng thương của bà!

Tiễn Đường phu nhân đi, tổng giám đốc Đường tự mình triệu tập một cuộc họp báo tin tức, tuyên bố khôi phục chức năng của tổng giám đốc ASA. Tập đoàn ASA hiện như mặt trời ban trưa, giờ lại nghênh đón một thời kỳ hưng thịnh mới.

Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, chuyện duy nhất không trôi chảy chính là tổng giám đốc Đường phát hiện thân thể linh hoạt hai ngày lại bắt đầu xuất hiện cảm giác chết lặng.

Fuck! !

Nồng độ của mồ hôi và nước bọt của Hải Mạt Mạt không đủ, không thể giảm bớt được tình trạng này trên cả người anh.

Mà bởi vì hai lần trước anh quá thô bạo, Hải Mạt Mạt hiện giờ vô cùng bài xích “Hoạt động trị liệu” buổi tối. Nhiều lần anh mới cởi hai nút áo, cô đã ôm Gâu Gâu đi ra ngoài tìm Hải Lam rồi.

Tổng giám đốc Đường không thể làm gì khác hơn là ôm cô giải thích, phân tích cặn kẽ tình trạng thân thể mình. Biết không thể không trị liệu, Hải Mạt Mạt lập tức nước mắt lưng tròng.

Đường Ngạo cũng tức giận, đây là loại virus chết tiệt gì vậy, sao lại có thể đáng khinh đến mức này? !

Anh lập tức gọi điện thoại bảo Đường phu nhân thông báo cho Hải Minh Tiển, hỏi thăm về loại virus này. Nhưng Hải Minh Tiển bây giờ đang bị cách ly, muốn gặp anh ta cũng không dễ. Tin tức này không biết phải mất bao nhiêu ngày mới có thể truyền tới chỗ anh ta. Mà tay chân anh cũng đang nhanh chóng trở nên tê dại rồi.

Tuy xấu hổ, nhưng anh không thể không chấp nhận cái lựa chọn khó xử này . . . . . Lại lừa Hải Mạt Mạt?

Nếu không thì phải làm thế nào? !

Nhưng lần nào làm xong Hải Mạt Mạt cũng sốt cao một hai ngày, thật sự cũng khổ cho cô. Hơn nữa nơi này không có biện pháp an toàn, ngộ nhỡ mang thai thì biết làm sao? ! Nếu như có thuốc, hay bao cao su cũng được, giảm bớt diện tích tiếp xúc, có lẽ cô cũng không phải chịu khổ như vậy nữa.

Anh phiền não vò tóc, nhìn về phía đám fan cuồng nhiệt bên ngoài . . . . Ngồi rình lâu như vậy, ông đây thực sự cần cái gì sao các người không mang tới? !

Bình luận

Truyện đang đọc