Tổng giám đốc Đường dùng xe chở tất cả những zombie tiểu đệ vừa mới thu nhận được đến thành phố E. Hơn mười con zombie màu bạc lần đầu tiên có tiểu đệ của mình, nên đang ra vẻ trâu bò thể hiện.
Tổng giám đốc Đường không rảnh để ý đến chúng nó mà đi tìm hai con zombie mắt vàng. So với những con zombie màu bạc, hai con zombie màu vàng có vẻ đáng thương hơn rất nhiều. Bọn họ chỉ có thể đào những zombie đã bị thiêu cháy từ dưới lòng sông Bách Lộ lên ăn. Ở cũng chỉ được ở trong một cái hang bằng xi măng trộn đất.
Đường Ngạo đứng trước cửa hang, bọn họ mặc dù ngoài mặt hung dữ nhưng trên thực tế vẫn có chút sợ hãi.
Đường Ngạo có thể sử dụng tiếng zombie nói chuyện với họ, nhưng anh không nói. Chờ đến khi zombie Dương Anh Anh mở miệng: “Anh muốn làm gì?”
Anh nhìn Dương Anh Anh một cái, cô vốn là một cô gái xinh đẹp nhưng lúc này áo rách quần manh, đầu bù tóc rối, mặt mũi bẩn thỉu, thật sự là nhếch nhác vô cùng.
Đường Ngạo mềm lòng, cũng không nỡ ép họ quá đáng: “Hiện giờ hai người nghe lệnh ai?” Nói xong sợ họ nghe không hiểu, anh lại đổi cách nói khác, “Hiện giờ ai là thủ lĩnh của hai người?”
Hai con zombie mắt vàng liếc nhìn nhau, một lúc lâu sau con zombie nam mới mở miệng: “Hiện giờ không có thủ lĩnh. Chúng tôi nghe lệnh của một người tên là Tưởng Hồng Phúc.”
Trong lòng Đường Ngạo chấn động, Tưởng Hồng Phúc? Tên cầm thú ấy quả nhiên chưa chết!
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng hung ác, hai con zombie sợ hãi bất giác chui sâu vào trong hang hơn. Anh hít sâu một hơi, thả chậm ngữ điệu: “Hai người muốn thế nào? Phục tùng hay là ngoan cố chống lại?”
Dương Anh Anh khẽ hỏi một tiếng: “Phục tùng?”
Đường Ngạo có chút mất kiên nhẫn: “Đúng, coi như cô may mắn. Ông đây nể tình Dương Anh Anh nên không giết cô! Nếu như hai người phục tùng tôi, lập tức sẽ được xếp vào đội của tôi! Không phục tùng, ngày mai ông đây mang vũ khí tới tiêu diệt các người.”
Hai con zombie cũng bị trận ném bom hủy diệt dọa sợ mất mật, gần đây có chút sợ hãi rụt rè. Lúc này nghe anh nói vậy, chẳng khác nào tìm được đường sống trong chỗ chết. Dương Anh Anh vẫn có chút băn khoăn: “Nhưng trong đầu chúng tôi có gắn một thứ gì đó rất kỳ lạ. Có lúc có thể nghe được tiếng người nói chuyện.”
Đường Ngạo lập tức hiểu ra, là máy nhận tín hiệu.
Anh phất tay: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Hai con zombie mắt vàng gia nhập khiến những con zombie khác run như cầy sấy. Ngay cả Hải Lam và Hà Hợp đều tỏ vẻ cảnh giác. Đường Ngạo cũng không nhiều lời, chỉ ra lệnh tạm thời không được phép ăn zombie.
Sau đó anh liên lạc với Hải Minh Tiển, nói cho anh ta biết tình huống ở nơi này. Quan trọng nhất chính là phải mau chóng lấy máy nhận tín hiệu trong đầu hai con zombie mắt vàng cùng Hải Mạt Mạt ra. Vấn đề còn lại là nuôi đám zombie khổng lồ này thế nào.
Hải Minh Tiển nhanh chóng sắp xếp lịch giải phẫu. Thật ra từ sau khi bản sao biến mất, đầu Hải Mạt Mạt đã không còn đau nữa rồi. Nhưng để phòng ngừa, tốt nhất vẫn lấy ra thì hơn.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tổng giám đốc Đường bắt đầu nhớ tới một chuyện khác – Người Tiến Hóa trong thân thể anh. . . . . .
Buổi tối, Hải Mạt Mạt ăn xong cơm tối, dưới sự đốc thúc của tổng giám đốc Đường lại ăn thêm chút hoa quả, uống một ly sữa tươi, xong xuôi mới đi đánh răng rửa mặt. Lúc cô ra khỏi phòng tắm Đường Ngạo đang nằm ở trên giường, trong tay không biết đang cầm sách gì.
Cô đi tới ôm lấy Đường Ngạo, hôn lên trán anh một cái: “Mạt Mạt ngủ đây, ba ngủ ngon.”
Tổng giám đốc Đường ôm ý đồ không được trong sáng cho lắm, phân vân lựa lời mãi mới nói: “Mạt Mạt, còn nhớ chuyện lần trước, ba với con. . . . . . Yêu yêu không?”
Hải Mạt Mạt nằm xuống bên cạnh anh, mái tóc vàng cọ qua bờ vai anh hơi ngưa ngứa: “Nhớ ạ.”
Đường Ngạo quyết định vứt bỏ mặt mũi thẳng thắn với cô: “Chuyện yêu yêu đó. . . . . . Có thể áp chế virus trong cơ thể ba, khiến chúng nó không xâm nhập được vào não ba.”
Hải Mạt Mạt lập tức hiểu ra: “Chả trách ba tự dưng nhận ra Mạt Mạt.”
Tổng giám đốc Đường ôm cô vào lòng, dịu dàng dụ dỗ: “Cho nên. . . . . . Về sau mỗi tuần Mạt Mạt lại giúp ba trị liệu một lần. Được không?”
Hàng lông mày thanh tú của Hải Mạt Mạt hơi nhíu lại, một lúc sau mới không vui lẩm bẩm: “Nhưng Mạt Mạt đau lắm.” Đường Ngạo định dụ dỗ thêm mấy câu, cô lại ngoan ngoãn gật đầu, “Được rồi, thật ra so với lần trước cắt thịt cho ba thì cũng không đau lắm.”
Đường Ngạo áy náy, anh cúi đầu hôn lên trán Hải Mạt Mạt: “Cuối cùng vẫn nợ con, mấy lần muốn trả, kết quả càng nợ càng nhiều.”
Hải Mạt Mạt hùng hồn vung tay lên: “Ba là ba con mà.”
Dứt lời, cô bò dậy: “Ba thích khẩu vị gì? Nhật Bản? Âu Mĩ? Sản phẩm trong nước? Hay là. . . . . .”
“Cái gì?” Tổng giám đốc Đường ban đầu còn chưa ngộ ra, nhưng dù sao anh cũng không phải thiếu niên ngây thơ, lập tức hiểu được: “Đừng đừng. . . . . . Khẩu vị đừng nặng quá, ba chịu không nổi.”
Hải Mạt Mạt hơi nghiêng đầu: “Nhưng trong phòng hữu hạn, hơn nữa chỉ có con với ba. A, chị dâu, vợ bạn thì sao?”
Tổng giám đốc Đường nhớ tới chị dâu mình, lập tức cứng không nổi. Không được, tiếp tục như vậy anh sẽ liệt mất: “Không sao, con qua đây, ba tới luôn, được không?”
Hải Mạt Mạt đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “A, có rồi!”
Cô chạy đi tìm bộ quân trang nghiêm túc của mình mặc vào, tổng giám đốc Đường vô lực đoán được tên – Đồng phục quyến rũ.
. . . . . .
Cả đêm hoang đường, lại hơn chín mươi phút. Tổng giám đốc Đường mặc dù ăn no thoả mãn, nhưng cũng mệt rã rời. Anh bắt đầu thật lòng đưa ra ý kiến: “Bảo bối, không phải người đàn ông nào cũng kéo dài được như vậy đâu. Trong phim đều là biểu diễn, hiểu chưa, là giả thôi.”
Hải Mạt Mạt giỏi nhất là ‘nhìn hiện tượng đoán bản chất’: “Ba cảm thấy dài quá hả?”
Tổng giám đốc Đường vô cùng vui mừng gật đầu, Hải Mạt Mạt cũng rất thông cảm: “Được rồi, vậy sau này ngắn một chút?” Tổng giám đốc Đường còn chưa lên tiếng, cô đã cắm đầu cắm cổ gật đầu, “Angela cũng nói đàn ông trong phim rất ít. Nó nói trên thế giới ngoại trừ loại đàn ông này ra, đại đa số thuộc loại gọi là tiết sớm. . . . . .”
Tổng giám đốc Đường nổi giận!
“Hải Mạt Mạt con muốn khiêu chiến với ông đây đúng không? !” Anh nhào tới, đè Hải Mạt Mạt đang giãy dụa xuống. “Ông đây cho con xem ông đây có phải tiết sớm hay không! !” Anh hung tợn mắng.
Ầm ĩ đến nửa đêm, hai người đều mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hôm sau có người tới gõ cửa, tổng giám đốc Đường chuẩn bị dậy mở cửa, vén chăn lên mới nhìn thấy hai người còn trần truồng ôm nhau ngủ. Ga giường, quần áo ngổn ngang.
Da đầu anh tê rần, vội vàng ném quần áo và ga giường vào trong máy giặt. Bên ngoài vẫn đang gõ cửa, anh không nhịn được mắng: “Bữa sáng để ở cửa.”
Bên ngoài lại là một giọng nói khác: “Là tôi, sao giờ cậu còn chưa dậy?”
Tổng giám đốc Đường liếc mắt nhìn đồng hồ, cái đệch, mười một giờ.
Anh có tật giật mình mặc cho Hải Mạt Mạt bộ áo ngủ, sau đó ôm cô vào phòng ngủ nhỏ. Sau khi ăn mặc thật chỉnh tề, nhìn trong phòng không còn dấu vết khả nghi nữa mới mở cửa ra.
Bên ngoài, Hải Minh Tiển đứng thẳng, mặc áo sơ mi cổ lật màu trắng, bên ngoài là một cái áo khoác màu vàng nhạt. Mặc dù đã ba mươi tuổi nhưng vẫn ôn nhã như ngọc. Tổng giám đốc Đường có tật giật mình, nghiêm mặt ra uy trước: “Anh tới đây làm gì?”
Hải Minh Tiển chỉ hơi lách người đi vào: “Đến giải phẫu cho Mạt Mạt. Mặc dù chỉ là tiểu phẫu, nhưng phương diện ăn uống vẫn cần tăng cường chú ý. Tôi tới trước làm kiểm tra sức khoẻ cho con bé.”
Đường Ngạo hừ lạnh: “Bọn họ chịu cho anh vào?”
Hải Minh Tiển cũng không thèm để ý: “Các cậu bây giờ là quân chính quy, có gì mà không chịu.”
Tổng giám đốc Đường cảm thấy phòng đã được dọn dẹp rất ngăn nắp nhưng Hải Minh Tiển lại hiếu kỳ nhìn anh một cái: “Cậu. . . . . .”
Tổng giám đốc Đường ra vẻ hùng hồn: “Tôi làm sao? Sáng sớm đã muốn đến phòng tôi hoa tay múa chân hả? !”
Hải Minh Tiển hơi dừng lại: “Cậu vừa dậy đã giặt ga giường à?”
Tổng giám đốc Đường thẹn quá thành giận: “Liên quan cái lông gì đến anh!”
Hải Minh Tiển cũng hiểu, người này vốn là đại thiếu phong lưu, nơi này lại không có phụ nữ. Anh xuất tinh trong mơ cũng bình thường. Anh ta không nói thêm gì nữa, đi vào phòng Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt còn đang ngủ, gian phòng cực kỳ sạch sẽ chỉnh tề. Hải Minh Tiển tuyệt đối không ngờ căn phòng ngăn nắp là bởi vì bình thường cô không ngủ ở đây. Anh ta ngồi ở bên giường: “Mạt Mạt, mau dậy đi. Sao lười vậy.”
Hải Mạt Mạt mở một nửa mắt ra, nhìn thấy anh ta liền bật dậy, nhào vào trong lòng anh ta.
Cha con người ta vui mừng gặp lại. Mình ở đây làm cái quái gì. Tổng giám đốc Đường hừ lạnh một tiếng, chua xót đi vào phòng tắm, tắm trước. Lúc Hải Minh Tiển đo huyết áp, nhiệt độ cho Hải Mạt Mạt đột nhiên phát hiện một chuyện – trên người Hải Mạt Mạt có dấu vết mờ mờ. Bây giờ mặc dù đã biến thành màu xanh tím, nhưng lấy tốc độ khôi phục của cô thì vết thương này chắc chắn mới có không lâu.
Anh ta là người kỹ tính, lập tức liền chỉ vào dấu vết trên cánh tay cô: “Mạt Mạt, những vết này là sao?”
Hải Mạt Mạt liếc mắt nhìn, không để ý chút nào: “Ba cắn.”
Hải Minh Tiển ngẩn ra, còn định hỏi nữa, đột nhiên Gâu Gâu từ bên ngoài chạy vào. Nó nghe người ta nhắc tới ba chữ Hải Minh Tiển, biết Hải Minh Tiển đã tới. Hải Minh Tiển nhìn thấy nó cũng rất vui mừng, khom lưng ôm nó lên: “E9, có ngoan không nào.”
Gâu Gâu liếm mặt anh ta, cái đuôi vẫy như phong hỏa luân. Hải Minh Tiển lúc này mới móc ra một viên thuốc màu xanh dương nhỏ đút cho nó.
Nó ngậm viên thuốc trong miệng, lúc này mới giùng giằng đòi xuống, công đi cho Hải Mạt Mạt.
Trước kia ở trong phòng thí nghiệm, Hải Minh Tiển sẽ dùng thuốc Người Tiến Hóa này cho nó ăn. Đối với nó mà nói, thứ này không khác gì thức ăn cho chó. Hải Mạt Mạt ôm lấy nó, hôn một cái lên mũi nó: “Gâu Gâu ăn đi.”
Nó ngoan ngoãn bắt đầu tự hưởng thụ.
Tổng giám đốc Đường tắm xong ra ngoài, Hải Minh Tiển lại hỏi về vết thương trên người Hải Mạt Mạt. Da đầu anh như sắp nứt ra, vội vàng đi tới, quả nhiên thấy trên làn da như ngọc của Hải Mạt Mạt có vết thâm mờ mờ do tối hôm qua quá kịch liệt. Anh vội chạy tới, đưa quần áo cho Hải Mạt Mạt: “Mặc quần áo đi, chúng ta đi ăn sáng. Bữa ăn sáng có kem chuối đấy.”
Quả nhiên Hải Mạt Mạt vừa nghe đến kem chuối là quên hết trời đất, chạy vào phòng tắm vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chạy thẳng tới phòng ăn.
Hải Minh Tiển mặc dù nghi ngờ, nhưng Hải Mạt Mạt đi theo Đường Ngạo đến thành phố C tiêu diệt zombie, nên có vài vết thương cũng là bình thường. Anh ta nhìn vẻ mặt Đường Ngạo thản nhiên cũng không nói gì nữa.
Vậy mà lúc ăn cơm, Hải Mạt Mạt gần như nằm trong lòng Đường Ngạo. Một phần kem chuối, cô ăn một miếng, lại cho Đường Ngạo một miếng. Vẻ thân mật nhiệt tình này càng làm cho người ta nghi ngờ.
Hải Minh Tiển kéo cô đến ngồi bên cạnh mình, giọng nói nghiêm túc lạ thường: “Đường tổng, cậu yêu thương Mạt Mạt như vậy tôi vẫn vô cùng cảm kích. Nhưng bây giờ vẻ ngoài con bé đã là một cô gái mười lăm tuổi. Hai người. . . . . . Không nên quá thân mật thì hơn.”
Tổng giám đốc Đường vốn chột dạ, nếu là anh lúc bình thường thì đã sớm trả lời lại một cách mỉa mai rồi. Nhưng lúc này cũng chỉ dám đáp lại qua loa: “Tôi biết!”
Hải Minh Tiển gật đầu: “Cậu biết là tốt. Con bé sống cũng không dễ dàng gì, làm ơn đừng dạy hư con bé.”
Tổng giám đốc Đường khinh thường, thầm nghĩ ‘Cái IA của nợ của anh đã sớm dạy con bé thành bậc thầy lão luyện rồi’. Nhưng nghĩ lại cũng thấy rất hổ thẹn, dù sao Hải Mạt Mạt và anh hiện giờ vẫn là cha con, hơn nữa từ đầu đến giờ anh luôn coi Hải Mạt Mạt như con mình.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Thật sự cũng là bất đắc dĩ.
Anh nhìn về phía Hải Mạt Mạt, đột nhiên có chút sầu lo. Cô lúc này có hiểu được cái gì là tình yêu không?
Tương lai của hai người rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Lần đầu tiên anh nghĩ tới hai chữ ‘tương lai’ này, trong lòng lại vô cùng mờ mịt.
Hiện giờ gần như tất cả mọi người trên thế giới đều biết anh và Hải Mạt Mạt là cha con. Nếu như bí mật của hai người bị vạch trần thì thứ chờ đợi anh chỉ có thân bại danh liệt. Riêng nước bọt của đám fan Hải Mạt Mạt cũng đủ để dìm chết anh rồi.
Hiện giờ sự nghiệp của anh nhìn như đang ở đỉnh cao, nhưng ASA có bao nhiêu kẻ địch ngầm quả thật không thể đếm nổi. Một khi anh bị người ta nắm được nhược điểm, quá khứ ở cao bao nhiêu thì tương lai chỉ khiến anh ngã càng đau hơn bấy nhiêu mà thôi.
Anh là thương nhân, bản tính trước nay đều là tìm lợi tránh họa.
Cho nên tương lai kia vẫn đừng nên nghĩ tới thì hơn. Một đêm tham hoan, đợi đến khi mọi chuyện đi qua, Hải Minh Tiển sẽ nghiên cứu ra thuốc áp chế virus trong cơ thể anh. Cô cũng sẽ không buồn đâu, bởi vì cô vốn chẳng hiểu thế nào là yêu. Cuối cùng cô sẽ tìm được đối tượng phù hợp. Mà anh có thể bảo vệ cô cả đời giàu sang hạnh phúc, không cần lo nghĩ.
Đây chính là tương lai.