Buổi sáng sớm nay, tổng giám đốc Đường vẫn năm giờ rời giường. Hôm nay Hải Mạt Mạt phải làm giải phẫu gỡ máy nhận tín hiệu sóng não, Đường Ngạo không đi theo. Anh nhận được nhiệm vụ mới, sau khi hoàn thành công tác ở thành phố C, đội của anh phải tiếp tục đến thành phố D ở phía Nam. Anh rất yên tâm với Hải Minh Tiển nên lập tức mang theo quân đội zombie lên đường.
Đi theo đội vẫn là ba người Viên Áng và máy bay tới đón. Cấp trên điều một chuyên cơ cho bọn họ, nhưng đội bộ đội này vẫn không được phép tự do ra vào. Đường Ngạo có chuyện đi ra ngoài cũng phải qua quân bộ phê chuẩn.
Tổng giám đốc Đường dù gì cũng tranh thủ được một chút tự do, chỉ là còn chưa có thời gian biến thành hành động thôi. Hiện giờ quốc gia cần nhất là kết thúc công việc ở những thành phố bị lây.
Một giờ sau, đội của anh đã tới thành phố D. Cùng lúc đó, Hải Mạt Mạt dậy.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình liền òa khóc.
Hải Minh Tiển đã tới từ lúc Đường Ngạo lên đường, lúc này vội vàng cầm quần áo của cô đi vào: “Bảo bối sao vậy, mặc quần áo rời giường thôi.”
Nhìn thấy anh ta, tiếng khóc của Hải Mạt Mạt nhỏ đi một chút, sau đó đưa tay xoa xoa mặt anh ta: “Ba ơi, ba Đường đâu rồi?”
Hải Minh Tiển ra hiệu cho cô thay quần áo, xoay người đưa cốc sữa nóng cho cô: “Đi làm nhiệm vụ rồi, mấy ngày nữa sẽ về.”
Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn thay quần áo rồi uống hết sữa. Nhưng sau đó cô nhất quyết không chịu đi. Hải Minh Tiển khuyên cũng không đi, lừa cũng không đi.
“Con phải chờ ba Đường cơ!” Cô vẫn còn nức nở. Hải Minh Tiển cũng hết cách với cô, anh ta đang bị giám sát, không có quyền nói chuyện với bên ngoài. Chỉ đành phải xin vệ binh bên ngoài mượn cái điện thoại. Vệ binh nghe nói là Hải Mạt Mạt muốn dùng mới xin phép cấp trên.
Chỉ xin phép thôi cũng mất tận nửa tiếng đồng hồ, Hải Mạt Mạt cũng khóc suốt nửa tiếng. Cuối cùng Hải Minh Tiển cướp lấy điện thoại di động của anh ta, binh sĩ kia còn định nói gì đó thì đã thấy Hải Minh Tiển đưa điện thoại di động cho Hải Mạt Mạt rồi. Anh ta không khỏi lúng túng ho nhẹ một tiếng, nhưng không nói nữa.
Hải Mạt Mạt bấm điện thoại gọi cho Đường Ngạo, Đường Ngạo cũng sắp vào đến thành phố D rồi. Lúc này là Viên Áng lái xe, anh và hơn mười con zombie đang cầm bản đồ xác định phương án hành động hôm nay. Thấy Hải Mạt Mạt gọi tới, giọng nói của anh cũng dịu dàng đi rất nhiều: “Bảo bối sao vậy?”
Đầu kia Hải Mạt Mạt đã khóc đến khàn cả giọng: “Ba, ba đang ở đâu vậy?”
Đường Ngạo nhíu mày: “Tại sao lại khóc? Ba ra ngoài, ngoan, con tạm thời ở với ba Hải, hai ngày nữa ba sẽ về.”
Hải Mạt Mạt nghe giọng anh, khóc đến mức không nói được thành lời. Đường Ngạo cầm điện thoại di động nghe một lúc, đột nhiên cúp điện thoại: “Quay lại, tôi muốn về thành phố E.”
Viên Áng quả thật không thể tin vào tai mình: “Đường trung tá! Anh trước kia cũng là quân nhân, nên hiểu thiên chức của quân nhân! Hiện giờ chúng ta sắp vào đến thành phố D rồi mà anh lại muốn trở về chỉ vì con anh khóc? !”
Đường Ngạo trực tiếp đạp anh một phát, quay đầu xe trở về, sau đó ra lệnh: “Nghỉ ngơi tại chỗ, chờ tôi trở lại.”
Ba người Viên Áng cực kỳ tức giận.
Anh trước kia ở trong bộ đội đã được học lái máy bay, lúc này liền lên máy bay, bay khỏi giao giới giữa thành phố C và thành phố D.
Hải Mạt Mạt nhất quyết không chịu đi, Hải Minh Tiển khuyên khô cả cổ cũng vô dụng, chỉ đành phải nghiêm mặt: “Mạt Mạt không nghe lời ba đúng không?”
Hải Mạt Mạt vừa khóc vừa đưa tay vào trong năm ngón tay của anh ta: “Mạt Mạt nghe lời mà.”
Hải Minh Tiển không chịu cầm tay cô: “Vậy ba bảo Mạt Mạt không khóc, tại sao Mạt Mạt còn khóc?”
Hải Mạt Mạt nức nở, đưa bàn tay nhỏ bé ra cầm tay anh ta: “Mạt Mạt nghe lời mà!”
Hải Minh Tiển lúc này mới cầm tay cô, đang định ra khỏi phòng, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra. Đường Ngạo còn đang mặc quân trang, bên hông vẫn dắt súng, trên tay đeo găng tay. Anh tháo găng tay, ngồi xổm xuống giang hai tay ra: “Sao lại khóc nhè vậy?”
Hải Mạt Mạt lúc này mới mỉm cười, lập tức nhào tới: “Ba!”
Đường Ngạo gõ vào đầu cô một cái, làm bộ rất nặng nhưng khi chạm vào lại rất nhẹ: “Con hư quá đấy!”
Hải Mạt Mạt ôm cổ anh, đồng thời định hôn lên môi anh. Đường Ngạo vội vàng tránh né: “Đi nhanh lên, còn mè nheo nữa sẽ cho con một trận!”
Hải Mạt Mạt một tay cầm tay anh, một tay cầm tay Hải Minh Tiển, lúc này mới vui vẻ đi tới phòng làm việc của Hải Minh Tiển ở thành phố E.
Mặc dù quốc gia coi anh ta là tội phạm quan trọng, ra vào đều có binh lính áp tải nhưng điều kiện vật chất không hề thiếu thốn. Phòng làm việc hiện giờ của anh ta là căn cứ cực kỳ bí mật của quốc gia. Đường Ngạo đi vào cũng bị soát người, tịch thu vũ khí.
Đường Ngạo cũng có thể hiểu – người tài giỏi như thế, quốc gia chắc chắn sẽ không để lãng phí. Có lẽ sau này sẽ gạch bỏ thân phận của anh ta, giam cầm lâu dài thôi. Thành quả nghiên cứu của anh ta mặc dù quá kinh khủng, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng đây là một bước nhảy vọt của cả giới khoa học sinh vật.
Đường Ngạo thật lòng không muốn xem quá trình giải phẫu. Anh ngồi chờ ngoài phòng giải phẫu. Có binh lính bưng nước cho anh, anh nhận lấy, đang định uống. . . . Đột nhiên hơi nhíu mày. Trên tay người lính kia có một lớp lông cực mỏng. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng là lông tơ.
Nhưng anh đã từng thấy Tô Thiến, cái này tuyệt đối không phải là lông tơ của người, ngược lại có hơi giống. . . . . . Lông thỏ. Anh thản nhiên cầm lấy cốc nước, nói một tiếng cám ơn. Người lính kia khẽ gật đầu, lại lùi sang một bên.
Đường Ngạo lúc này mới sực nghĩ ra. . . . Nơi này thật sự là phòng làm việc của Hải Minh Tiển sao? !
Từ sau khi tỉnh lại anh đã bị cách ly trong thành phố E, chỗ ở của Hải Minh Tiển anh quả thật không biết. Nhưng Phó Đông Lai đã được xác nhận là chỉ bị gắn máy nhận tín hiệu. Nếu như bản sao của Hải Minh Tiển còn sống, vậy chẳng phải nó sẽ giống Hải Minh Tiển như đúc sao?
Vậy trong này. . . . . . Anh cẩn thận quan sát vệ binh gác cửa, hoảng sợ phát hiện ra có một vệ binh là con lai. Chuyện của Hải Minh Tiển đã được xác định là có thế lực nước ngoài nhúng tay vào, quốc gia tuyệt đối sẽ không phân công người ngoại quốc vào căn cứ.
Hải Mạt Mạt trong phòng giải phẫu! !
Trên tay anh chỉ có một cốc nước, nhưng hiện giờ chuyện cần làm là đưa tin tức ra ngoài. Anh đứng lên, binh lính bên cạnh mặc dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng đôi tay lại khẽ nắm chặt báng súng. Đường Ngạo lễ phép gật đầu: “Xin hỏi toilet ở đâu?”
Binh lính ngẩn ra, cuối cùng vẫn chỉ hành lang: “Để tôi đưa anh đi.”
Đường Ngạo đi theo hắn trên hành lang, trong lòng dần dần trở nên nặng nề. Lực lượng canh gác ở đây không ít, lấy thể năng của anh bây giờ muốn chạy cũng có thể. Nhưng anh tuyệt đối không thể bỏ Mạt Hải Mạt lại.
Anh vào toilet, bên trong chỉ có một cửa thông gió nho nhỏ. Anh ra vẻ bình thường, chỉ ho nhẹ một tiếng: “Thật xin lỗi, có thể lấy giúp tôi cuộn giấy không?”
Người lính kia ngẩn ra, chỉ chốc lát sau đã lấy giấy tới. Lúc Đường Ngạo cầm lấy cuộn giấy đồng thời kéo giật tay hắn vào ô vuông, sau đó tay phải dùng sức đè chặt hắn lên bồn cầu.
Người lính kia dường như cũng hoảng sợ, Đường Ngạo thấy rõ . . . .trên người hắn quả nhiên có một lớp lông trắng mỏng.
“Anh làm cái gì vậy?” Giọng nói vẫn rất bình tĩnh, tay phải lại sờ về phía hông. Đường Ngạo thụi đầu gối vào đầu hắn, hắn ta rên lên một tiếng, đao quân dụng bên hông đã bị anh cướp đi. Đường Ngạo kề đao lên cổ hắn, vẻ mặt hung hãn: “Đây là đâu?”
Khóe miệng người lính kia đã chảy máu, lúc này quay lại nhìn. . . . . Không ngờ mắt hắn lại là màu đỏ. Hắn nở nụ cười kỳ dị: “Mày không thoát được đâu.”
“Con mẹ nó nói ít thôi!” Đường Ngạo đang nghĩ tên quái vật lông dài này liệu có quan hệ gì với Tô Thiến toàn thân lông sơn dương hay không. Lại vừa sốt ruột cho Hải Mạt Mạt. Anh dùng sức đấm vào lưng người đàn ông giả làm lính, xương cốt hắn vang lên tiếng rắc rắc. Hắn khạc ra một búng máu, cuối cùng thừa dịp Đường Ngạo chưa chuẩn bị, cố gắng nhảy ra.
Vào những lúc thế nào, Đường Ngạo đâu thể lơ là, anh chỉ giả vờ sơ hở thôi. Nhưng động tác nhảy của tên kia lại giống hệt con thỏ. Trong lòng Đường Ngạo còn chút nghi ngờ nhưng xuống tay lại không hề do dự, lập tức đánh gãy xương sống của hắn.
Anh cởi quần áo của tên kia mặc vào, đội mũ lên, rồi mới sải bước đi ra ngoài. Trên đường gặp phải một đội binh lính tuần tra, nhìn thấy anh cũng không hỏi nhiều.
Anh đi vào phòng làm giải phẫu cho Hải Mạt Mạt, vừa đẩy cửa ra liền sửng sốt. Đây đâu phải phòng làm việc!
Đó là một căn phòng rộng tầm 70 mét vuông, bên trong đặt một chiếc giường chiếm nửa diện tích, rèm che cửa sổ sát đất rủ xuống. Thảm lông dày màu trắng cực kỳ mềm mại. Hải Mạt Mạt nằm ở trên giường, trên người đã bị thay một chiếc váy cưới.
Váy cưới trắng như tuyết xòe ra trên giường hỉ đỏ thẫm, đẹp đến chói mắt.
Trên giường còn rải cánh hoa hồng, dưới ánh đèn thủy tinh dìu dịu, mái tóc dài màu vàng óng của cô phản chiếu màu đỏ cánh hoa, cực kỳ rực rỡ.
“Khách của chúng ta cuối cùng đã tới rồi.” Sau bàn tròn thủy tinh đặt bên cạnh, người đàn ông mặc tây trang chậm rãi đứng dậy, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ. Đường Ngạo nhìn sang liền ngẩn ra – Tưởng Hồng Phúc!
Kẻ thù gặp mặt, hết sức căng thẳng. Sau một giây, anh đột nhiên tỉnh táo lại: “Thì ra là Tưởng tổng, anh đã làm gì Mạt Mạt?”
Tưởng Hồng Phúc để ly cổ cao xuống, tao nhã dùng khăn tơ lụa màu trắng lau miệng, cười ha ha: “Cô dâu của tôi thật vô cùng xinh đẹp. Tôi muốn chờ Đường tổng tới rồi mới động phòng đấy.”
Đường Ngạo vội vàng đi đến bên giường, thấy Hải Mạt Mạt đang ngủ rất say, sợ là đã bị tiêm thuốc gì đó rồi. Vẻ mặt anh mặc dù bình tĩnh, trong lòng lại dần trở nên nặng nề.
Tên Tưởng Hồng Phúc này xưa nay vẫn là kẻ tỉ mỉ, nếu hắn đã cố ý dụ anh tới đây sợ rằng đã nắm chắc trăm phần trăm có thể giữ được cả hai ở chỗ này.
Mọi người đúng là quá sơ suất, chưa từng nghĩ đến máy nhận tín hiệu trong đầu Hải Mạt Mạt sẽ truyền tất cả tin tức cô biết cho hệ thống điều khiển. Cho nên hành động mấy ngày nay của mọi người, sợ là Tưởng Hồng Phúc đã rõ như lòng bàn tay.
Mà hắn cũng thật nhẫn nại, chờ đến tận lúc này mới ra tay.
Đường Ngạo xoay người xem Hải Mạt Mạt, Tưởng Hồng Phúc vung tay lên, cửa phòng đóng lại.
“Mạt Mạt!” Đường Ngạo ôm cô lên, sau lưng có một trận gió thổi tới, Tưởng Hồng Phúc đã nhào đến. Trong tay anh còn cầm đao quân dụng, lúc này đành buông Hải Mạt Mạt ra xoay người đỡ, tay kia đồng thời bắn mấy phát.
Nào ngờ viên đạn bắn vào người Tưởng Hồng Phúc chỉ khiến quần áo trên người hắn rách vài lỗ, hoàn toàn không chảy máu.
Tưởng Hồng Phúc cười khan: “Khách mời của chúng ta thật không hữu nghị. Nhưng không sao, nể tình cậu đường xa tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, tôi không so đo với cậu.”
Đường Ngạo sắp phát điên rồi: “Mày lại làm chuyện điên rồ gì vậy?”
Tưởng Hồng Phúc cười ha hả: “Đường Ngạo, tao cực kỳ thích vẻ mặt này của mày đấy, mày biết không! Cực kỳ thích cái vẻ tự ngông của mày, sau đó lại phát hiện mấy trò khôn vặt ấy của mình chỉ là phí công, cuối cùng tuyệt vọng bất lực như con kiến. Ha ha ha ha!”
Dứt lời, hắn đột nhiên nhào về phía trước, sức tay mạnh vô cùng! Đường Ngạo giãy giụa không được. Tưởng Hồng Phúc lại đưa tay ấn nút trên vách tường, mặt tường tách ra hai bên, lộ ra một bức tường thủy tinh.
Hắn không chút hoang mang ném Đường Ngạo ra sau tường, tường thủy tinh khép lại. Đường Ngạo có thể nhìn thấy từng động tác của hắn, hắn cười điên cuồng không dứt: “Đường tổng, trước kia chơi đùa vị hôn thê của mày, mùi vị quá bình thường. Hi vọng con gái của mày sẽ không khiến tao thất vọng.”
Đường Ngạo tái cả mặt, anh dùng sức cố gắng phá tường thủy tinh, thế nhưng bức tường nhìn như trong suốt này không biết làm bằng chất liệu gì mà không tài nào phá được. Tưởng Hồng Phúc chậm rãi cởi áo khoác của mình: “Đường tổng đừng vội, kịch hay còn dài mà.”
Dứt lời, hai tay hắn đưa ra xé một đường trên váy cưới của Hải Mạt Mạt, lộ ra da thịt trước ngực trắng nõn mịn màng.