PHIÊU MIỂU 8 - QUYỂN GIÀ LAM

Nguyên Diệu và Thanh Minh đều bối rối, không hiểu.

Bạch Cơ hỏi A Châu: "A Châu, ngươi có biết tam nương tử ghét nhất điều gì không?"

A Châu ngẩn ra, nghĩ một lúc rồi nói: "Tam nương tử không có gì yêu thích, cũng không có gì ghét lắm. Nàng là người có tính cách ôn hòa, rất độ lượng."

Thanh Minh nghe thấy, bèn nói ngay: "Tính cách của nàng không hề ôn hòa, vừa rồi ta còn bị bộ dạng nổi giận của nàng dọa cho sợ điếng người."

A Châu ngờ vực nói: "Tam nương tử nổi giận ư? Không thể nào? Ta đã sống cùng tam nương tử bao nhiêu năm, chưa từng thấy nàng nổi giận. Lần duy nhất nàng có hơi bực tức dám cãi lại đại nương tử là khi ngũ lang quân đề nghị gả nàng cho trưởng lão tộc cóc Đông Hà. Lão cóc ấy vừa già vừa xấu, lại có nhiều thê thiếp, không chỉ riêng tam nương tử tức giận mà ngay cả ta cũng sẽ nổi giận nếu gặp phải chuyện như vậy. Chuyện này là ngũ lang quân quá đáng rồi."

Bạch Cơ hỏi Thanh Minh: "Vừa rồi Vong Xuyên tại sao lại nổi giận?"

Thanh Minh cười ngượng, nói: "Mỹ nam kế của ta có phần quá đà, nên có hơi xúc phạm đến nàng."

Nguyên Diệu nói: "Thanh Minh huynh, vừa rồi huynh thực sự quá thất lễ."

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Xem ra để phá vỡ bức tường trong lòng nàng, cần phải làm nàng tức giận, khiến nàng mất lý trí."

Nguyên Diệu, Thanh Minh và A Châu đều bày vẻ mặt bối rối.

Bạch Cơ cũng không giải thích, chỉ tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa tối, A Châu ra lệnh cho các thị nữ dọn dẹp bàn ăn, rồi đến nhà bếp làm việc.

Ba người Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Thanh Minh bước dưới ánh trăng đi thăm Vong Xuyên.

Trong băng thất, khí lạnh buốt giá, thi thể của Kim Hoàn,A Khôi, Thiểu Cát và Hoa Bảo nằm thẳng hàng trên một khối băng lớn.

Thi thể rách nát của A Khôi đã được tắm rửa, khâm liệm xong xuôi, chỗ đầu bị vỡ đã được che bằng một chiếc mũ, nhìn qua trông có vẻr bình thường.

Vong Xuyên quỳ trên mặt đất, đối diện với thi thể của bốn người huynh đệ, sắc mặt bi thương, im lặng không nói.

Bạch Cơ tiến đến gần Vong Xuyên.

Nguyên Diệu tưởng rằng Bạch Cơ sẽ nói vài lời an ủi Vong Xuyên, như "hãy nén đau thương, người đã mất đừng quá đau buồn", vân vân.

Nhưng Bạch Cơ không để ý đến Vong Xuyên, nàng bước tới gần khối băng, kiểm tra bốn thi thể rồi nở nụ cười.

Vong Xuyên thấy Bạch Cơ mỉm cười thì không kìm được hỏi: "Bạch Cơ đại nhân, ngài cười gì vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Không có gì, ta chỉ đột nhiên nghĩ ra nên yêu cầu ngươi trả công cho ta như thế nào. Mật của rắn Kim Hoàn, đuôi bọ cạp Đông Toàn, ngọc xà của rết đầu đen, y bào của cóc hoa lưng đều là những thứ rất quý giá, có thể dùng làm thù lao."

Vong Xuyên trong lúc nhất thời không hiểu lời Bạch Cơ nói, bèn hỏi: "Bạch Cơ đại nhân, ngài nói gì thế?"

Nguyên Diệu cũng nghe đến đầu óc mù mịt, không hiểu Bạch Cơ đang nói gì.

Bạch Cơ cười nói

Vong Xuyên ngạc nhiên

Bạch Cơ lại cười nói: “Ai da, thật đáng tiếc, con cóc lưng hoa chết thê thảm quá, xác bị chẻ đôi, áo cóc bị xé rách, không còn nguyên vẹn nữa.”

Nguyên Diệu cảm thấy Bạch Cơ quá vô lễ, định nói gì đó thì Thanh Minh lại nói: “Bạch Cơ, áo cóc không còn nguyên vẹn nữa nhưng vẫn có thể trích lấy nhựa cóc. Giao nó cho ta, ta có cách luyện nhựa cóc. Con rết không chỉ có ngọc rết đáng giá, mà còn có thể tinh luyện chất độc trong cơ thể. Ở vực sâu Minh Giới của ta có phòng luyện đan, ta sẽ giúp ngươi luyện độc.”

Bạch Cơ cười mỉm nói: “Vậy thì tốt quá. Thanh Minh, thi thể giao hết cho ngươi, không được lãng phí chút nào nhé.”

Vong Xuyên lập tức nổi giận, nói: “Bạch Cơ đại nhân thật quá vô lễ rồi.”

Bạch Cơ cười trả lời: “Ta chỉ đang sắp xếp cách sử dụng tài sản của ta, sao lại vô lễ chứ?”

Vong Xuyên trừng mắt nói: “Thứ gọi là ‘tài sản’ của ngươi chính là tay chân của ta. Xương cốt họ còn chưa lạnh ngươi đã ở đây nói những lời bất kính, thật quá đáng. Hơn nữa, ngươi còn chưa giải quyết được ủy thác của ta. Ngươi không chỉ không điều tra ra ai giết Ngũ đệ mà Đại tỷ, Nhị ca, Tứ đệ của ta cũng đều chết. Ngươi dựa vào cái gì mà đòi ta trả công cho ngươi?”

Bạch Cơ nói: “Ta đã điều tra ra ai giết Hoa Bảo. Thậm chí, ta còn biết ai giết Kim Hoàn, A Khôi, và Thiểu Cát.”

Vong Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Là ai?”

Bạch Cơ nhìn Vong Xuyên, trong đôi mắt nàng hiện lên ánh sáng u ám như hồ nước vàng giấu sâu trong khu rừng đen tối nhất.

“Là ngươi đấy, Vong Xuyên.”

Vong Xuyên nghe vậy, vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười.

“Sao có thể? Bạch Cơ đại nhân, ngươi đừng nói bậy.” Bạch Cơ nghiêm túc nói: “Ta không nói bậy. Vong Xuyên, chính ngươi đã giết huynh đệ tay chân của ngươi.”

Vong Xuyên cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, nói: “Bạch Cơ đừng có vu oan cho ta! Ta không hiểu rõ chính mình sao? Ta hoàn toàn không giết bất cứ ai. Họ là tay chân của ta, là người thân của ta, họ chết rồi ta là người đau khổ nhất!”

Giọng Vong Xuyên nghẹn ngào, âm thanh khàn đục. Ngọn lửa giận mà nàng cố nén như núi lửa sắp phun trào, dường như muốn phá vỡ ranh giới lý trí của nàng.

Bạch Cơ thấy vậy, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nở một nụ cười quái đản, nói một cách bình thản: “Không phải ngươi giết cũng không sao. Dù sao ta sẽ nói với mọi người rằng ngươi đã giết huynh đệ của ngươi. Ngươi cũng không có cách nào kêu oan, vì ta sẽ giết ngươi. Con thằn lằn cũng có thể làm dược liệu, nhất là con thằn lằn tinh sống cả trăm năm, làm dược liệu rất quý giá. Thanh Minh, trong Ngũ Độc U Phủ này có nhiều vàng bạc châu báu, nô bộc tỳ nữ như vậy mà không có chủ nhân, chúng ta chia đôi nhé? Ta chỉ cần vàng bạc châu báu, nhà cửa và nô bộc tỳ nữ giao hết cho ngươi.”

Thanh Minh cười nói: “Được thôi. Quy tắc sinh tồn ở núi Mang là cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi mới sống được. Bạch Cơ, chúng ta chỉ cần giết con thằn lằn yếu ớt này là được rồi. Ngũ Độc U Phủ là một nơi tốt, ta có thể lấy nó để xây một biệt viện trên mặt đất. Con thằn lằn ngốc nghếch này còn mời chúng ta đến làm khách, đúng là tự dẫn sói vào nhà.”

Trong lòng Vong Xuyên dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, sợ hãi cộng với giận dữ, đôi mắt nàng dần dần ửng đỏ, nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Nguyên Diệu nghe được cuộc đối thoại giữa Bạch Cơ và Thanh Minh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Bạch Cơ cho rằng Bạch Cơ không phải là người hiểm ác độc địa như vậy. Mặc dù nàng xảo quyệt tham lam, đôi khi chặt chém khách hàng, nhưng nàng tuyệt đối không làm những chuyện độc ác như giết Vong Xuyên chỉ vì muốn chiếm lấy vàng bạc châu báu trong Ngũ Độc U Phủ.

Nguyên Diệu nhớ lại lời Bạch Cơ nói khi ăn tối rằng nàng muốn chọc giận Vong Xuyên, khiến nàng mất lý trí. Lập tức hiểu ra đây là một kế hoạch của Bạch Cơ.

Mặc dù không hiểu vì sao Bạch Cơ phải làm như vậy, nhưng Nguyên Diệu vẫn chọn tin tưởng nàng và quyết định giúp nàng chọc giận Vong Xuyên.

Nghĩ đến đây, Nguyên Diệu cũng góp lời: “Nếu người khác không tin, tiểu sinh cũng có thể làm chứng, là Vong Xuyên cô nương giết chết huynh đệ của mình.”

Vong Xuyên ngạc nhiên nhìn Nguyên Diệu, trong lòng nàng chịu đựng cú sốc lớn. Bạch Cơ và Thanh Minh nửa chính nửa tà, chính tà khó phân. Nàng cho rằng hai người này vì lợi ích có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng một con người chính trực lương thiện lại có thể đẩy nàng xuống vực thẳm, điều này khiến nàng tổn thương nặng nề, không thể chịu đựng nổi hiện thực, không muốn đối mặt với thế giới này.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu góp lời thì cũng có phần bất ngờ. Sau khi bất ngờ, nàng vui vẻ nói: “Những lời của Hiên Chi nói đều rất đúng.”

Đôi mắt Vong Xuyên đỏ ngầu, nàng ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù rủ xuống, dù vẫn là cùng một khuôn mặt nhưng dường như đã đổi thành một người khác: "Ha ha ha ha......”

Vong Xuyên phát ra tiếng cười, rồi thì thầm: “Luôn luôn như vậy. Mỗi khi đối diện với hiện thực không muốn đối mặt và tình huống không thể giải quyết được, ngươi lập tức chạy trốn để lại đống hỗn độn này cho ta. Để giải quyết bốn người đó không khó. Nhưng tình cảnh hiện tại thật khó khăn. Muốn giải quyết con rồng và con rắn này là hoàn toàn không thể, ta cũng không có cách nào, không còn lựa chọn nào khác.”

Vong Xuyên ngồi bệt xuống đất.

Bạch Cơ nói: “Lần đầu gặp mặt, ta nên gọi ngươi là gì đây?”

Vong Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cơ, không còn sự ấm áp và thân thiện như trước, trong mắt nàng chỉ còn lại sự lạnh lùng và căm ghét, cùng với chút ác ý và tàn bạo không thể che giấu.

“Ta cũng là Vong Xuyên. Không, ta mới thực sự là Vong Xuyên.”

Nguyên Diệu và Thanh Minh có hơi ngạc nhiên.

Bạch Cơ lắc đầu, thở dài: “Phá vỡ bức tường trong lòng, quả thật không phải là chuyện tốt. Bởi vì đằng sau bức tường trong lòng của người thường, thường ẩn giấu một con quái vật mà ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra. Ngươi không phải là Vong Xuyên, ngươi là quái vật.”

Vong Xuyên cười một cách gian tà.

“Nếu ta là quái vật, điều đó chỉ chứng tỏ Vong Xuyên vốn dĩ đã là một quái vật. Ta là toàn bộ con người nàng, còn nàng chỉ là một phần của ta.”

Bạch Cơ nói: “Nói đi. Bức tường trong lòng đã bị phá vỡ khi nào? Và ngươi xuất hiện vì lý do gì?”

Vong Xuyên trả lời: “Khi nàng sụp đổ, không chịu đựng nổi hiện thực, không muốn đối mặt với thế giới này thì ta lập tức xuất hiện. Lần đầu tiên ta xuất hiện là khi nàng phát hiện ra bí mật đó.”

Bạch Cơ hỏi: “Bí mật gì?”

Vong Xuyên liếc nhìn Kim Hoàn, A Khôi, Thiểu Cát, và Hoa Bảo, những kẻ đã chết nằm trên băng lạnh, rồi lạnh lùng nói: “Việc kết nghĩa huynh đệ với họ thực chất là một âm mưu xảo trá. Khi đó, các bộ tộc của chúng ta đều tranh giành Càn Khôn Linh Cổ, đánh giết lẫn nhau. Bộ tộc của ta bị kẻ thù tấn công, phải chịu cảnh diệt vong. Ta cùng với trưởng lão mang theo Càn Khôn Linh Cổ chạy trốn, may mắn được bốn người bọn họ cứu giúp. Lúc đó ta bị thương nặng và ngất xỉu, còn trưởng lão cũng bị thương nặng. Sau khi ta tỉnh lại, họ nói với ta rằng trưởng lão không qua khỏi. Ta tin họ và rất biết ơn. Nhưng sự đúng là, họ cứu chúng ta vì muốn có Càn Khôn Linh Cổ. Họ không phải là người của tộc Thủ Cung nên không biết cách sử dụng Càn Khôn Linh Cổ. Do đó, họ đã ép trưởng lão tiết lộ bí mật của nó nhưng trưởng lão thà chết chứ không nói, và cuối cùng họ đã giết ông ấy. Họ giữ lại ta vì muốn từ ta biết được cách sử dụng Càn Khôn Linh Cổ. Ban đầu, họ định giết ta sau khi có được bí mật, nhưng sau khi sống chung một thời gian, họ thấy ta yếu đuối, lại đơn thuần và đầy lòng biết ơn, không hề đe dọa gì. Vì thế họ thay đổi ý định, quyết định kết nghĩa huynh đệ với ta và đưa ta vào nhóm của họ.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Vong Xuyên cô nương, sao ngươi phát hiện ra bí mật này vậy?"

Vong Xuyên trả lời: “Hoa Bảo vì tư lợi cá nhân muốn đem ta làm của hồi môn, ép ta gả cho trưởng lão tộc cóc Hà Đông. Lần đầu tiên ta từ chối, phản kháng lại Kim Hoàn và phản bác Hoa Bảo. Sau đó ta giận dữ rời nhà, đi dạo cả ngày cho nguôi giận rồi mới quay về. Việc đầu tiên ta làm là đến phòng của Kim Hoàn, định bụng xin lỗi riêng vì dù sao bà ta cũng là đại tỷ, ta không nên chống đối. Đồng thời, ta muốn cầu xin bà ấy lắng nghe nguyện vọng của ta, đừng ép ta gả cho trưởng lão Cóc. Khi ta đến phòng của Kim Hoàn, đi qua cửa sổ, ta thấy bà ấy và Hoa Bảo đang uống rượu với nhau. Họ đã say khướt và bắt đầu tiết lộ sự thật. Họ nghĩ rằng ta đã ra ngoài và chưa về nên nói hết mọi bí mật. Ta đứng bên ngoài dưới tán lá chuối, cảm thấy trời đất như sụp đổ trước mắt.”

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Thanh Minh đều nghe đến ngây người.

Vong Xuyên tiếp tục: “Ta lặng lẽ rời đi, không làm kinh động đến Kim Hoàn và Hoa Bảo, trở về phòng trong trạng thái mất hồn. Cú sốc ấy khiến ta không muốn chấp nhận sự thật và không thể đối diện với tất cả. Thế là ‘ta’ xuất hiện, thay thế cho ‘ta’ kia, tiếp quản thân xác này.”

Nguyên Diệu ngạc nhiên nói: “Vong Xuyên cô nương, thực sự ngươi đã giết cả bốn người họ sao?”

Vong Xuyên cười gằn, khinh bỉ nói: “Họ không phải huynh đệ của ta, họ là kẻ thù của ta. Ta đã giết họ, nhất là Hoa Bảo, người mà ta đã tự tay xé xác, cảm giác đúng là thoải mái.”

Nguyên Diệu một lần nữa ngạc nhiên, rồi bối rối nói: “Ta thật không hiểu. Vong Xuyên cô nương, nếu ngươi giết Hoa Bảo, sao ngươi còn đến Phiêu Miểu các, nhờ chúng ta đòi lại công bằng cho ngươi? Sự đau buồn của ngươi nhìn rất chân thành, không giống như đang diễn kịch.”

Thanh Minh cũng đồng ý với Nguyên Diệu, nói: “Diễn xuất của ngươi g thật sự quá tốt, đến cả ta cũng bị lừa.”

Trong mắt Vong Xuyên thoáng qua một chút đau thương thật sự, nàng nói: “Ta không diễn kịch, sự đau buồn của ta là thật. Đó là cảm xúc của ‘Vong Xuyên’ kia. Để các ngươi dễ hiểu, ta sẽ gọi nàng là ‘Vong Xuyên’, còn ta là ‘ta’. Khi Vong Xuyên phát hiện sự thật và không thể chấp nhận, nàng tự phong bế bản thân, chìm vào giấc ngủ sâu trong tâm trí. Khi nàng tự phong bế mình ta mới xuất hiện. Vong Xuyên đã giao bí mật đó cho ta, còn nàng thì quên đi mọi chuyện, tiếp tục yêu thương bốn kẻ ấy như huynh đệ. Ta không thể chịu đựng việc bị lừa dối, cũng muốn trả thù cho trưởng lão và lấy lại Càn Khôn Linh Cổ, nên đã lên kế hoạch giết họ. Người đầu tiên ta muốn giết là Kim Hoàn. Bà ta là đại tỷ, nên đáng chết nhất. Thực ra, lúc đầu vì Vong Xuyên quá yếu đuối, ý định giết người của ta không kiên quyết nên ta chỉ bỏ thuốc độc vào đan dược mà Kim Hoàn uống hàng ngày. Kim Hoàn sẽ chết khi nào thì phụ thuộc vào vận may của bà ta và sự phán xét của ông trời. Và trước khi bà ta chết, nếu Vong Xuyên có thể vượt qua sự yếu đuối trong lòng, mở lòng, đối diện với sự thật và chấp nhận tất cả, kể cả ta, thì nàng sẽ biết sự tồn tại của ta và việc ta đã bỏ thuốc độc. Nếu Vong Xuyên muốn giữ cuộc sống hiện tại, quên đi hận thù và tha thứ cho Kim Hoàn, nàng có thể vứt bỏ thuốc độc và để bà ấy sống. Nhưng đáng tiếc, Vong Xuyên vẫn chọn cách không đối diện với sự thật, nàng phong bế bản thân, chấp nhận thực tế giả tạo và để ta đối diện với hiện thực tàn khốc và chủ trì tất cả mọi việc.”

Bạch Cơ nói: “A Châu kể rằng có lần nàng bắt gặp ngươi đang tìm phấn son trong phòng của Kim Hoàn. Sau đó, nàng đã mang phấn son khác đến cho ngươi, nhưng ngươi lại không nhớ rằng mình đã từng vào phòng của Kim Hoàn hay chuyện thiếu phấn son. Vậy người ở trong phòng Kim Hoàn hôm đó có phải là ngươi không, và ngươi đã bỏ thuốc độc vào đan dược của Kim Hoàn ư?”

Vong Xuyên gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy. Những việc ta làm khi nắm quyền điều khiển cơ thể thì Vong Xuyên sẽ không nhớ được. Vì nàng phong bế tâm trí, không nghe không thấy, chìm sâu trong tâm thức. Nhưng tất cả những gì Vong Xuyên trải qua, ta đều biết, vì ta chọn cách đối diện tỉnh táo với mọi thứ mà số phận đã ban cho ta. Ta thay Vong Xuyên đối diện với thực tế mà nàng không muốn đối diện, giải quyết những vấn đề mà nàng không muốn giải quyết. Vong Xuyên chỉ là một phần của "ta", còn ta là toàn bộ của Vong Xuyên.”

Bạch Cơ cảm thán: “Theo một cách nào đó, ngươi mới chính là Vong Xuyên. Vậy tại sao người đầu tiên ngươi định giết là Kim Hoàn mà Hoa Bảo lại chết đầu tiên?”

Vong Xuyên cười lạnh lùng, nói: “Hoa Bảo là kẻ đáng ghét nhất trong bốn người đó. Chỉ cần nhìn cách phân chia linh lực của Càn Khôn Linh Cổ cũng biết, ta và Hoa Bảo là hai người yếu nhất trong năm người. Hoa Bảo còn yếu hơn cả ta, hắn dựa vào việc nịnh nọt, dùng lời ngọt ngào để lấy lòng Kim Hoàn và A Khôi nhằm kiếm lợi. Người ngoài nhìn vào thì thấy năm người chúng ta kết nghĩa kim lan, đoàn kết yêu thương nhau, nhưng thực chất không phải vậy. Người ngoài chỉ thấy bề mặt hoàn hảo nhưng không nhìn thấy sự thật đầy những vết thương rỉ máu ẩn sau bề mặt đó. Năm người chúng ta sống dưới một mái nhà, nhưng thực tế lại đầy rẫy những mâu thuẫn. Trước khi Vong Xuyên chưa trốn tránh và ta chưa tỉnh dậy, những mâu thuẫn đó vẫn luôn tồn tại. Mâu thuẫn giữa Kim Hoàn và A Khôi, giữa A Khôi và Thiểu Cát, giữa ta và Hoa Bảo, giữa Kim Hoàn và Thiểu Cát, giữa ta và A Châu, giữa Hoa Bảo và Thiểu Cát... Mâu thuẫn giữa chúng ta rất phức tạp, chung quy lại là do sự phân chia lợi ích không đồng đều và những va chạm trong cuộc sống mà ra. Những mâu thuẫn đó tuy không lớn nhưng lại như những cái gai nhỏ dưới da khiến người ta đau đớn. Những cái gai này không giết chết ngươi, nhưng sẽ khiến ngươi luôn cảm thấy đau đớn và khó chịu. Chúng không thể nhổ ra, ngươi chỉ có thể tự an ủi bằng "tình yêu thương", khuyên bản thân khoan dung, nhẫn nhịn và chịu đựng. Những cái gai đó không phải là lý do ta giết Hoa Bảo và bốn người kia, nên không cần nói chi tiết. Hoa Bảo là kẻ tham lam, ích kỷ và đố kỵ, vì yếu đuối nên hắn nịnh nọt Kim Hoàn, A Khôi, Thiểu Cát ba người kia, nhưng lại tìm cách lấy lại lòng tự trọng từ ta. Lúc đầu, khi mới gia nhập bốn người họ, ta yếu hơn Hoa Bảo một chút, nhưng sau khi đến núi Mang, nhờ tu luyện với Càn Khôn Linh Cổ, tu vi của ta đã tăng lên rất nhiều. Càn Khôn Linh Cổ vốn là bảo vật của tộc Thủ Cung chúng ta, dù ta nhận được ít linh lực hơn cũng có thể đạt được nhiều lợi ích. Tuy tu vi của ta không thể so với Kim Hoàn, A Khôi và Thiểu Cát nhưng đã vượt xa Hoa Bảo. Sự ghen tị của Hoa Bảo trỗi dậy, hắn nhìn ta không vừa mắt, không chỉ thường xuyên đàn áp ta mà cuối cùng còn nảy ra ý định gả ta cho Trưởng lão phải của tộc Cóc. Vong Xuyên luôn kìm nén nỗi oán hận và tức giận trong lòng, chịu đựng Hoa Bảo. Đêm đó ánh trăng rất đẹp, Hoa Bảo mời ta ra bờ sông để hít nguyệt linh dưới ánh trăng. Ta đi cùng Hoa Bảo đến bên sông, chúng ta tìm một chỗ trên tảng đá rồi hiện nguyên hình. Vừa trò chuyện, vừa luyện tập. Hoa Bảo như thường lệ, vẻ ngoài tỏ ra quan tâm đến ta nhưng thực chất lời nói chứa đầy gai nhọn, đàn áp ta. Sau đó, hắn càng lúc càng quá đáng, nhắc đến chuyện gả ta cho Trưởng lão phải của tộc Cóc, hắn khoe khoang với ta rằng, dù ta không muốn cũng không được, hắn nhất định sẽ thuyết phục Kim Hoàn và A Khôi để họ đồng ý. Trong năm người, chỉ cần ba người đồng ý, ta không đồng ý cũng phải đồng ý. Hoa Bảo lại tiếp tục khoe khoang về chuyện gả ta cho kẻ đó...

Sau khi ta gả đi, bốn người bọn họ sẽ nhận được nhiều lợi ích từ tộc Cóc. Ta không thể tiếp tục sử dụng Càn Khôn Linh Cổ nữa, và hắn sẽ có được phần linh lực của ta. Đến lúc đó hắn sẽ trở nên mạnh hơn ta. Khi nghe đến đây, lý trí của Vong Xuyên bị sự phẫn nộ đánh bại và bị nỗi tuyệt vọng lấn át, một lần nữa nàng không muốn đối diện với thực tế, trốn sâu vào trong tâm trí. Lúc đó ta xuất hiện. Nhìn con cóc trước mặt đang nói lảm nhảm không ngừng, ta nghĩ rằng nếu xé nó ra thành từng mảnh thì sẽ như thế nào đây? Nếu xé nó ra, nó sẽ câm miệng và không kêu lên nữa, đúng không? Thế là khi nó đang mải mê nói chuyện và không đề phòng, ta đã tấn công và xé nó ra thành từng mảnh.”

Nguyên Diệu sững sờ đến mức không biết phải nói gì.

Vong Xuyên tiếp tục nói: “Sau khi giết Hoa Bảo, ta đã cho Vong Xuyên một cơ hội nữa để đối diện với sự thật và chấp nhận toàn bộ bản thân mình. Ta không trốn thoát mà tiếp tục ở bên cạnh thi thể của Hoa Bảo, rồi chìm vào giấc ngủ chờ đợi Vong Xuyên tỉnh dậy. Ai ngờ, trước khi Vong Xuyên tỉnh lại, Kim Hoàn đã tìm đến. Nàng có việc gấp cần gặp Hoa Bảo, và khi người hầu nói rằng Hoa Bảo và ta đã ra bờ suối, nàng lập tức tìm đến. Kim Hoàn nhìn thấy Hoa Bảo đã chết, ta thì ngất bên cạnh thi thể của hắn, nàng hoảng hốt và vội vàng đánh thức Vong Xuyên. Đáng tiếc là Vong Xuyên vẫn không muốn đối mặt với thực tế, không muốn nhớ rằng ta – tức là chính nàng – đã giết Hoa Bảo, nàng tiếp tục chọn cách trốn tránh, đổ lỗi cho Sơn Quân về cái chết thảm thương của Hoa Bảo.”

Bạch Cơ hỏi: “Vậy cái chết của Thiểu Cát thì sao?”

Vong Xuyên lạnh lùng trả lời: “Sau khi giết Hoa Bảo, ta luôn lo lắng ba người còn lại sẽ phát hiện ra ta là hung thủ và làm hại ta. Cái chết của Hoa Bảo khiến A Khôi và A Châu nghi ngờ ta rất nhiều, còn Kim Hoàn thì nửa tin nửa ngờ. Bởi vì khi Vong Xuyên tỉnh dậy, phát hiện Hoa Bảo đã chết, sự sợ hãi và đau khổ của nàng đều xuất phát từ nội tâm, chân thành đến mức ngay cả Kim Hoàn ở bên cạnh cũng tin là thật. Trong số bốn người, ta là yếu nhất, không có lợi thế về tu vi, nên để tự bảo vệ mình ta chỉ có thể dựa vào thuốc độc. Ta phải lấy được nhiều thuốc độc hữu ích hơn. Tất cả các loại thuốc độc trong Ngũ Độc U Phủ đều nằm trong tay Thiểu Cát. Bản tính của Thiểu Cát lạnh lùng, vô cảm, hắn chỉ chăm chăm nghiên cứu độc dược dưới lòng đất, không quan tâm nhiều đến cái chết của Hoa Bảo và cũng không nghi ngờ ta. Hắn có xu hướng tin rằng Sơn Quân đã giết Hoa Bảo. Đúng lúc đó Thiểu Cát vừa chế ra một loại kịch độc mới, hắn định dùng loại độc này để giết chết kẻ thù của chúng ta là Sơn Quân. Ta âm thầm lên kế hoạch giết Thiểu Cát và chiếm lấy loại độc này. Thời điểm giết Thiểu Cát thật ra ta chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng ngoài dự kiến là Vong Xuyên lại đến Phiêu Miểu các và mời các ngươi đến. Khi các ngươi đến Ngũ Độc U Phủ để điều tra những việc ta đã làm, ta cảm thấy tình hình trở nên khó khăn và cần phải lấy được độc dược ngay lập tức. Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng không thể để lại Thiểu Cát. Sau yến tiệc, Vong Xuyên uống chút rượu và ngủ sớm. Khi Vong Xuyên ngủ, ta lập tức chiếm lấy cơ thể. Ta giả vờ nói rằng mình đói bụng rồi đến bếp tìm A Châu xin ít điểm tâm. Ta đã bỏ độc vào điểm tâm và mang đến cho Thiểu Cát. Thiểu Cát không hề phòng bị, ta giả vờ nói với hắn về khách mời và yến tiệc, dụ hắn cùng ăn điểm tâm với ta. Dĩ nhiên, điểm tâm ta ăn thì không có độc, còn điểm tâm Thiểu Cát ăn thì có độc. Hắn đã dễ dàng bị ta đầu độc mà chết. Khi lấy độc dược ta kiểm tra phòng của Thiểu Cát và phát hiện một bức thư tình hắn viết dở. Ta xem kỹ thấy bức thư này đầy cảm xúc lẫn lộn, về sau lại giống như một bức di thư. Ta biết A Khôi, Thiểu Cát và A Châu có tình cảm rối rắm, đoán rằng có lẽ A Châu đã chọn A Khôi khiến Thiểu Cát không chịu nổi, trong cơn xúc động mà viết bức thư này. Thư viết dở có lẽ hắn tự thấy nực cười nên không viết tiếp nữa, bỏ vào một góc như giấy vụn. Ta nghĩ tờ giấy này có thể có ích cho mình, nên lấy ra đặt ở chỗ dễ thấy, để người khác hiểu lầm rằng Thiểu Cát vì thất tình mà chịu không nổi, tự tử bằng độc dược. Như vậy Kim Hoàn có thể trách A Khôi và A Châu, để họ tự trách và sinh ra mâu thuẫn với nhau. Đáng tiếc Kim Hoàn lại không may mắn, trước đó nàng vẫn bình an vô sự, nhưng hôm nay lại ăn phải độc dược trong đan dược. Vì vậy trong một ngày, Thiểu Cát và Kim Hoàn lần lượt chết.”

Bạch Cơ hỏi: “Còn A Khôi thì sao? Cái chết của A Khôi là như thế nào? Ngươi đã làm gì với sợi xích treo trên chiếc đỉnh đồng?”

Vong Xuyên vui vẻ cười nói: “Thực lòng mà nói ta không ngờ A Khôi lại chết nhanh như vậy. Ta nghĩ hắn sẽ gặp tai nạn vào sáng mai hoặc thậm chí là sáng ngày kia. Ta thậm chí đã dự đoán rằng hắn sẽ cẩn thận phát hiện ra bí mật của chiếc khóa sắt mà thoát chết. Lúc đó ta sẽ phải sử dụng loại độc mới mà Thiểu Cát đã chế tạo. Nhưng không ngờ, hắn lại chết nhanh như vậy. Những việc ta làm với sợi xích sắt trên chiếc đỉnh đồng là lúc ngươi đang ngủ trong phòng khách.”

Nguyên Diệu hỏi: “Tại sao ngươi lại giết A Khôi?”

Vong Xuyên trả lời: “Vì hắn muốn mang Càn Khôn Linh Cổ đi. Đó là bảo vật của tộc Thủ Cung chúng ta, làm sao ta có thể để hắn mang đi được? Hắn chết rồi, Càn Khôn Linh Cổ sẽ thuộc về ta. Hơn nữa, hắn cũng là một trong những kẻ thù của ta. Khi ba người kia đã chết, A Khôi cũng không cần phải sống nữa. Giết bọn họ mới hoàn thành được sự trả thù của ta, mới làm dịu được nỗi hận trong lòng ta.”

Bạch Cơ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Vong Xuyên, giết bốn người bọn họ rồi, ngươi sẽ đi đâu về đâu?”

reĐẩy đổ rào cản trong lòng, ngươi sẽ xử lý mảnh vỡ của tâm hồn thế nào đây?"

Vong Xuyên im lặng cúi đầu xuống.

Nguyên Diệu nói: "Vong Xuyên cô nương, chẳng lẽ bọn họ bốn người không hề mang đến cho ngươi chút ấm áp và an ủi nào sao?"

Vong Xuyên hồi tưởng lại một chút, rồi nói: "Tất nhiên, chúng ta cũng từng có tình nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử, họ đã từng cứu mạng ta, ở bên cạnh chăm sóc ta khi ta bị thương, đã mang lại cho ta rất nhiều sự ấm áp khiến ta cảm nhận được sự an ủi. Nhưng những ký ức đẹp đẽ đó đều được xây dựng trên dối trá và lừa gạt. Chúng càng ấm áp bao nhiêu thì càng khiến ta ghê tởm bấy nhiêu."

Vong Xuyên ngừng lại một lúc, rồi nhìn sang Bạch Cơ, nói: "Bạch Cơ đại nhân, ta có một yêu cầu, cũng xem như là ủy thác của ta. Ngươi đã chấp nhận ủy thác của Vong Xuyên đến để làm rõ chân tướng. Vậy thì xin ngươi cũng chấp nhận ủy thác của ta."

Bạch Cơ hỏi: "Yêu cầu của ngươi là gì?"

Vong Xuyên trả lời: "Ta muốn giết Vong Xuyên."

Bạch Cơ không hiểu.

Vong Xuyên nhìn thấy sự bối rối của Bạch Cơ nói: "Thử nói theo cách khác vậy. Nếu Vong Xuyên không muốn đối mặt với thế giới tàn khốc này thì hãy để nàng ấy mãi mãi chìm vào giấc ngủ. Ta sẽ hoàn toàn thay thế nàng ấy. Dù sao ta mới là Vong Xuyên thật sự."

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, nói: "Ta không thể nhận ủy thác của ngươi. Bởi vì cuộc tranh đấu giữa hai người các ngươi ta không có khả năng can dự, cũng không có cách nào giúp đỡ."

Vong Xuyên thất vọng nói: "Xem ra ta chỉ có thể tự mình cố gắng thôi. Tuy nhiên, ta nghĩ rằng ta có thể chiến thắng nàng ấy, dù sao nàng ấy cũng quá yếu đuối và bất lực."

Bạch Cơ nói: "Ta muốn nói chuyện với Vong Xuyên kia, ngươi có thể để nàng ấy ra đây không?"

Vong Xuyên nói: "Ta chìm vào giấc ngủ, nàng ấy sẽ xuất hiện. Chỉ là có lẽ nàng ấy sẽ lại muốn trốn tránh tất cả."

Bạch Cơ quả quyết nói: "Lần này, ta sẽ không để nàng ấy trốn tránh nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc