PHIÊU MIỂU 8 - QUYỂN GIÀ LAM

Trăng đã lên đỉnh trời, gió xuân thổi khẽ. Ở góc đông bắc sân sau, dưới mái hiên treo một chuỗi chuông gió bằng đồng khắc đầy những câu chú bí ẩn. Đây là chuỗi chuông gió mãi mãi không thể phát ra âm thanh, vì nó thiếu chiếc lục lạc bằng đồng.

"Leng keng... leng keng..."

Ngay lúc này, chuỗi chuông không có lục lạc lại vang lên.

Bạch Cơ mở mắt, cười khẽ: “Hiên Chi ra mở cửa đi. Quang Tạng Quốc Sư đến rồi."

Nguyên Diệu vốn đã mệt mỏi vì đợi lâu, đang nằm bò trên bàn ngọc xanh ngủ gật, nghe thấy lời Bạch Cơ bèn đứng dậy cầm lấy đèn dầu ra ngoài mở cửa.

Con mèo đen nhỏ vốn đang cuộn mình ngủ trên ghế quý phi, nghe thấy có khách đến cũng thì không còn cách nào, đành mở mắt biến trở lại hình người rồi đứng dậy.

Ly Nô vừa vươn vai vừa lẩm bẩm: “Cái tên cứng đầu ấy, muốn đến làm khách thì sao không đến sớm rồi về sớm? Nửa đêm mới tới, cả đêm không ngủ, hèn gì mà hắn chẳng mọc nổi tóc.”

Bạch Cơ rời sân sau, vào trong ngồi quỳ bên bàn ngọc xanh chờ đợi Quang Tạng đến.

Nguyên Diệu mở cửa Phiêu Miểu các, nhìn thấy Quang Tạng và Sư Hỏa đứng ngoài.

Quang Tạng mặc áo dài lộng lẫy, đội tóc giả, cặp lông mày cháy đỏ được vẽ rất kỹ lưỡng, làm đôi mắt ông càng thêm sắc bén. Sư Hỏa đứng oai phong với bờm vàng tung bay.

Thấy Nguyên Diệu mở cửa, Sư Hỏa lễ phép nói: “Chào cô phụ, ta và Quốc Sư đến làm khách đây.”

Nguyên Diệu trong lòng đầy lo âu, sợ rằng tối nay Bạch Cơ và Quang Tạng sẽ xảy ra chuyện nên cũng chẳng có tâm trạng để chỉnh lại cách gọi của Sư Hỏa, chỉ trả lời: "Quang Tạng Quốc Sư, Tiểu Hống, mời vào. Bạch Cơ đã chờ sẵn từ lâu rồi."

Quang Tạng gật đầu rồi bước vào Phiêu Miểu các.

Để tránh rắc rối, Bạch Cơ luôn không để Quang Tạng tìm thấy Phiêu Miểu các, còn tạo một kết giới để phòng bị ông ta. Nhưng tối nay nàng cố ý mở kết giới cho ông ta vào.

Vừa bước vào, Quang Tạng ngay lập tức bị khí tức của những vật linh xung quanh thu hút, ánh mắt không ngừng lướt qua khắp nơi. Ông không mấy quan tâm đến bảo vật thường, dùng linh lực cảm nhận, phát hiện ra nhiều bảo vật tiên gia được ẩn giấu trong không gian bí mật. Những bảo vật này thường liên quan đến trường sinh, khơi dậy khát khao sâu thẳm trong tâm hồn ông, làm lòng ông rạo rực.

Đây cũng chính là lý do Bạch Cơ không muốn Quang Tạng biết đến Phiêu Miểu các. Không thấy, không biết, không chạm vào, theo một cách nào đó có thể ngăn con người khỏi những khát vọng viển vông, bớt đi tham lam, bớt đi những ý niệm sai lầm và tội lỗi.

Quang Tạng bước vào phòng trong, ngay lập tức bị màn bình phong họa “Hà Đồ Lạc Thư” cuốn hút. Ông nhanh chóng bước tới, vừa ngắm nghía hai bức đồ long hình đen trắng, vừa lẩm bẩm: “Tứ Tượng, Hai Mươi Tám Tú, Thiên Cực như rồng. Hà Đồ này là phiên bản cổ xưa đã thất truyền, cách sắp xếp cổ nhất, hơn hẳn những bản hiện nay với thêm ba phần tinh tú. Người ta đồn rằng bí mật trường sinh nằm trong ba phần ấy.”

Bạch Cơ cười nhẹ: “Quốc sư, ba phần tinh tú đó chẳng chứa bí mật trường sinh gì đâu. Chúng chỉ là dấu hiệu ta dùng để suy diễn quá khứ, hiện tại và tương lai mà thôi.”

Không buồn chào hỏi hay xã giao, Quang Tạng lập tức hỏi: “Rồng yêu, có thể bán màn Hà Đồ Lạc Thư này cho ta không? Giá bao nhiêu cũng được.”

Bạch Cơ từ chối ngay: “Không bán. Ta không thể thiếu nó. Ta dùng nó để quan sát vũ trụ, suy diễn không gian thời gian. Thiếu nó, ta không thể thực hiện được kế hoạch "Thời Gian Hoang Dã" của mình.”

Quang Tạng thất vọng rõ rệt, dù rất tiếc nuối nhưng cũng đành từ bỏ bức bình phong. Ông bước đến bàn ngọc xanh, quỳ đối diện Bạch Cơ. Sư Hỏa lễ phép cúi chào Bạch Cơ rồi lặng lẽ ngồi một bên.

Vì dù gì cũng là khách, Bạch Cơ không tiện đi thẳng vào vấn đề ngay, nên nàng theo phép lịch sự bắt đầu vài lời chào hỏi về những ngày gần đây, những chuyện nhẹ nhàng chẳng quan trọng.

Nguyên Diệu vội vàng mang trà Ngọc Lộ đã pha sẵn, kèm theo một đĩa bánh Kim Nhũ, một đĩa bánh Long Phượng nước trong suốt, và một đĩa táo khô Ba Tư để chiêu đãi khách.

Sư Hỏa là loài Sư Tử Lửa, không thích ăn uống mà chỉ mê hương thơm. Nguyên Diệu không biết Sư Hỏa sẽ đến nên chưa kịp chuẩn bị hương liệu. Nghĩ đến số hương Long Diên đang để trong phòng mình chờ đập nhỏ, Nguyên Diệu vội lấy một ít hương, bỏ vào lư hương Bác Sơn, rồi đặt trước mặt Sư Hỏa, thắp lên.

Từng làn khói mỏng bay lên từ lư hương Bác Sơn, như một màn sương mộng ảo giữa không gian. Sư Hỏa ngửi thấy mùi hương từ biển cả, lòng bỗng nhớ quê hương, vừa ngửi vừa rưng rưng nước mắt.

Ở sân sau, Ly Nô đã nhóm lửa bếp đỏ hồng, chuẩn bị nướng cá trúc xanh để đãi khách.

Bạch Cơ mỉm cười hỏi: “Ly Nô đã bắt đầu nướng cá rồi. Quốc sư có muốn uống rượu không? Ta có rượu Kim Cốc lâu năm và cả rượu đào mùa xuân mới ủ. Ngài thích uống loại nào?”

Quang Tạng trả lời: “Trước khi uống rượu, chi bằng chúng ta nói chuyện chính trước. Ngươi đâu mời ta đến đây chỉ để ăn uống. Nói đi, ngươi muốn gì?”

Bạch Cơ mỉm cười: “Quốc sư thật là thông tuệ, chuyện gì cũng không qua mắt ngài được. Là thế này, ta nghe nói ngài đang muốn lấy Định Hải Thần Châu và vì chuyện đó ngài đang ép buộc một lão thương nhân tên Thôi Giản. Ta muốn khuyên ngài bỏ ý định đó, vì thần châu là vật của biển cả, ta định trả nó về lại cho nước Ô Y.”

Quang Tạng gật đầu: “Hóa ra là chuyện này.”

Ông trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp: “Thật ra, không phải ta muốn lấy Định Hải Thần Châu, mà là Hoàng Thượng...”

Quang Tạng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ta muốn lấy Định Hải Thần Châu, nhưng chỉ là làm theo lệnh của Võ Hoàng bệ hạ mà thôi."

Bạch Cơ nhướng mày hỏi: "Vậy tại sao Võ Hoàng bệ hạ lại muốn Định Hải Thần Châu?"

Quang Tạng không giấu giếm, thẳng thắn kể rõ ngọn ngành.

Thì ra sau khi Thôi Giản chuyển đến Lạc Dương, ông ta cũng mang theo Định Hải Thần Châu. Công chúa Thái Bình từ lâu đã say mê sưu tầm kỳ trân dị bảo. Một trong những mưu sĩ của bà nghe được từ một thương nhân về viên châu này. Theo truyền thuyết Đạo gia, Định Hải Thần Châu không chỉ thanh lọc nước bẩn, trấn áp bão tố mà còn là nguyên liệu để luyện thuốc trường sinh.

Công chúa Thái Bình đã báo cho Võ Tắc Thiên biết về Định Hải Thần Châu. Khi nghe đến, Võ Tắc Thiên triệu tập Quang Tạng hỏi xem viên châu này có thể luyện được thần dược bất lão hay không. Quang Tạng tra cứu cổ thư Đạo gia và xác nhận điều này.

Võ Tắc Thiên luôn muốn giữ mãi vẻ thanh xuân nên ngay lập tức sinh lòng muốn chiếm đoạt viên châu. Tuy nhiên vì là vua một nước, bà phải giữ gìn hình tượng của một minh quân, không thể tự mình ra tay nên giao cho Quang Tạng thực hiện. Vì thế, Quang Tạng mới giả vờ muốn lấy Định Hải Thần Châu, ép Thôi Giản phải giao nộp. Khi Võ Tắc Thiên đã để mắt tới thứ gì thì nhất định phải có được nó. Bất kể hậu quả nghiêm trọng ra sao, thậm chí khiến nhà Thôi Giản tan nát, Quang Tạng vẫn sẽ được Võ Tắc Thiên bảo vệ, không phải lo sợ bị trừng phạt.

Nguyên Diệu nghe vậy mà không khỏi kinh ngạc.

"Quốc sư là một người đức cao vọng trọng, lẽ ra phải khuyên răn vua, giúp họ đi đúng con đường chính đạo. Sao ngài có thể tiếp tay cho sự tàn bạo như vậy?" Nguyên Diệu nói.

Quang Tạng thở dài, ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi dốc hết nỗi ấm ức trong lòng ra như nước lũ tràn bờ.

"Ngươi nghĩ ta làm quốc sư là vinh quang ư? So với thời còn ở Trường An thì ta đã mất sủng, không còn quyền lực nữa. Bây giờ Võ Hoàng bệ hạ đã tin Phật, sủng ái các tăng nhân truyền bá Đại Vân Kinh, ca ngợi Tịnh Quang Thiên Nữ, cùng với những tăng lữ trẻ tuổi của chùa Bạch Mã. Giờ đây, Võ Hoàng trọng Phật, thậm chí những người trong giang hồ trừ yêu diệt ma cũng đã xuống tóc trở thành tăng nhân. Ngay cả việc trừ yêu diệt ma giờ đây cũng do tăng lữ của chùa Bạch Mã đảm trách, còn ta thì trở thành người vô dụng. Đệ tử của ta xung đột với tăng nhân trong chùa, chịu nhiều ấm ức mà ta cũng không dám lên tiếng. Ngươi bảo ngay cả với tăng nhân ta còn không dám đắc tội, sao ta dám đi ngược lại ý vua mà khuyên can Võ Hoàng?"

Nguyên Diệu nghe vậy thì chỉ há hốc miệng nhưng không nói được lời nào.

Sư Hỏa ở bên cạnh nghe xong bèn nói: "Quốc sư, ta đã bảo ngươi rồi, đừng làm cái chức quốc sư tệ hại này nữa. Lương bổng chẳng được bao nhiêu, lại còn phải chịu những phiền phức từ mấy tên hòa thượng kia. Chi bằng ngươi cùng ta về Đông Hải, ta với ngươi sống tự do tự tại, không bị gò bó."

Quang Tạng mắng: "Im ngay! Ta không đi Đông Hải với ngươi đâu!"

Sư Hỏa đành im lặng, ấm ức.

Bạch Cơ rót cho Quang Tạng một chén trà Ngọc Lộ, nhẹ nhàng nói: "Xem ra ta đã hiểu lầm ngài rồi. Ta cứ nghĩ quốc sư đã mất hết tâm tính, trở nên kiêu ngạo và hống hách. Không ngờ ngài cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng nếu Võ Hoàng muốn có Định Hải Thần Châu thì đúng là phiền phức thật."

Bạch Cơ cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết, bèn mời Quang Tạng và Sư Hỏa cùng ra hành lang phía sau. Mọi người cùng nhau uống rượu đào mùa xuân mới ủ, ngắm trăng, trò chuyện rôm rả, và thưởng thức cá trúc xanh nướng, nấm và măng do Ly Nô nướng tại chỗ.

Sư Hỏa không thích ăn uống, chỉ mê hương thơm của khói hương đang cháy. Lần này, mùi hương Long Diên hiếm có từ biển khơi làm nó càng thêm thích thú, khơi dậy nỗi nhớ quê nhà.

Sư Hỏa cứ mãi ngửi hết lò hương này đến lò hương khác, mãi không ngừng. Nguyên Diệu đành liên tục thêm hương Long Diên vào lư hương Bác Sơn.

Bạch Cơ vừa uống rượu vừa ngắm nhìn Sư Hỏa đang say đắm trong khói hương, rồi chợt để mắt đến hương Long Diên...

Ngay lập tức, trong đầu Bạch Cơ nảy ra một ý tưởng. Nàng khẽ nghiêng người, nói nhỏ điều gì đó với Nguyên Diệu đang ngồi bên cạnh. Nguyên Diệu hiểu ý, đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi về phòng mình. Chẳng bao lâu hắn mang ra một chiếc hộp gỗ.

Nguyên Diệu đặt chiếc hộp trước mặt Quang Tạng và mở ra. Bên trong hộp là một khối hương Long Diên to nhất và nguyên vẹn nhất.

Quang Tạng nhìn thoáng qua, bèn tán thưởng thốt lên: "Thì ra Phiêu Miểu các của ngươi quả thật cất giữ vô số bảo vật. Khối hương Long Diên này chất lượng còn hơn cả cống phẩm, to lớn và nguyên vẹn thế này, đúng là hiếm thấy trên đời."

Sư Hỏa nghe vậy, lập tức lên tiếng: "Quốc sư, chúng ta có thể mua một ít hương Long Diên này về không? Hương thơm quá tuyệt, ta rất thích."

Quang Tạng nói lớn: "Không có tiền, mua gì mà mua. Ngươi cứ ở Phiêu Miểu các mà ngửi là được rồi."

Sư Hỏa nghe xong thì mặt mày ủ rũ.

Bạch Cơ cười nói: "Quốc sư đúng là khách sáo quá, hương Long Diên đâu phải vật gì quý báu. Nếu Tiểu Hống thích thì ngài cứ mang về một ít, ta tặng cho ngài, không cần bạc đâu."

Quang Tạng trả lời: "Bạch Cơ muốn ta giúp gì thì cứ nói thẳng đi."

Bạch Cơ mỉm cười, nói: "Quốc sư quả thật là thông tuệ, trí tuệ hơn người, trước mặt ngài,ta chẳng thể giấu giếm điều gì. Vậy ta xin nói thẳng. Vì một số lý do, ta cần có được Định Hải Thần Châu, đồng thời bảo vệ Thôi Giản và gia đình ông ấy. Tức là ta phải làm sao để Võ Hoàng bệ hạ từ bỏ ý định chiếm đoạt viên châu. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất là khiến Võ Hoàng bệ hạ tin rằng viên châu này chỉ là đồ vô dụng. Đồng thời, dùng một bảo vật khác để đánh lạc hướng làm bà quên đi viên châu."

Quang Tạng hỏi lại: "Ngươi định làm thế nào?"

Bạch Cơ nheo mắt, trả lời: "Quốc sư sẽ nói với Võ Hoàng bệ hạ rằng ngài đã nhìn thấy có khối hương Long Diên nghìn năm hiếm có trên đời trong Phiêu Miểu các của ta. Ngài sẽ kể rằng khối hương Long Diên ấy không chỉ nguyên vẹn mà còn to như cối xay, bên trong phát ra ánh sáng linh thiêng, rất có thể ẩn giấu viên châu của loài cá voi. Khi cá voi chết đi, vạn vật sinh sôi, và viên châu ấy chính là kỳ trân dị bảo, có thể khiến vạn vật sinh trưởng. Người phàm đeo viên châu này sẽ có làn da mịn màng, dung nhan tươi trẻ, rạng rỡ, và giữ mãi nét thanh xuân. Sau đó ngài hãy mua chuộc một số đạo sĩ có uy tín, ví dụ như các lão đạo sĩ tham lam ở Giang Thành Quan, sửa đổi cổ thư của Đạo gia, xóa đi những công dụng thần kỳ của Định Hải Thần Châu. Đồng thời tung tin đồn ra ngoài, rằng viên châu ấy chỉ là một viên dạ minh châu bình thường, không có bất kỳ tác dụng đặc biệt nào. Vào tai của Công chúa Thái Bình và Võ Hoàng bệ hạ, ngài sẽ tự mình thổi gió rằng viên châu thực chất chỉ là đồ bỏ đi và thuyết phục Võ Hoàng bệ hạ từ bỏ. Còn ta sẽ ra mắt Võ Hoàng bệ hạ, đồng thời trưng bày khối hương Long Diên nghìn năm, giúp ngài làm tròn lời nói dối này."

Quang Tạng ngẫm nghĩ một lúc rồi tỏ vẻ bối rối: “Bạch Cơ bảo ta làm bao nhiêu chuyện, nào là hối lộ đạo hữu để sửa cổ thư, rồi tung tin đồn dối trá ngoài chợ, lại còn dám liều mạng lừa gạt Võ Hoàng bệ hạ, thuyết phục bà từ bỏ thần châu. Sau tất cả những rắc rối này, ngươi thì cướp được Định Hải Thần Châu từ miệng cọp, còn ta thì có lợi gì? Không đâu, ta không muốn dấn thân vào chuyện rắc rối này.”

Bạch Cơ nở một nụ cười rạng rỡ, tự tin nói: “Quốc sư chắc chắn sẽ giúp ta thôi.”

Quang Tạng khinh khỉnh cười: “Không bao giờ! Ngươi cho ta bao nhiêu bạc hay bao nhiêu hương Long Diên ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này.”

Bạch Cơ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nói: “Chỉ cần quốc sư đồng ý giúp ta, ta sẽ cho ngài sao chép bộ ‘Hà Đồ Lạc Thư’ trong Phiêu Miểu các, và còn tiết lộ cho ngài vài bí mật về Tam Viên và Thiên Cực. Hơn nữa, ta sẽ cho ngài một lần được bước vào thời gian hoang dã của tam nơi mà cả đời những người tu đạo như ngài cũng không thể nhìn thấy được, là một góc của thiên cơ sâu thẳm.”

Nghe đến đây, Quang Tạng lập tức trở nên phấn chấn, ngọn lửa trong đôi mày rực cháy lên.

“Bạch Cơ, nhất định ta sẽ hết lòng dốc sức vì ngươi! Ngươi cho ta một tháng, không, bảy ngày là đủ, ta sẽ khiến Võ Hoàng bệ hạ quên đi thần châu mà chuyển sang truy cầu viên châu của loài cá voi!”

Bạch Cơ nâng chén rượu lên, mỉm cười: “Thỏa thuận xong!”

Quang Tạng cũng nâng chén, cụng ly với Bạch Cơ.

“Thỏa thuận!”

Nguyên Diệu đứng nhìn một người một yêu cấu kết với nhau, cùng nhau vui vẻ âm mưu vào đêm khuya để tạo ra lời nói dối lừa gạt thiên tử. Trong khoảnh khắc, hắn không biết nên nói gì. Dù sao mặc cho phương pháp có thể không phù hợp với đạo đức, mục đích cuối cùng vẫn là tốt đẹp, ít nhất là Thôi Giản và gia đình ông ấy có thể sống sót dưới sức ép của quyền lực.

*

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, từ khi Bạch Cơ và Quang Tạng uống rượu cùng nhau vào buổi tối thì đã mười ngày trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, ở kinh thành đột nhiên lan truyền một tin đồn rằng có một báu vật hiếm thấy, đó chính là “châu ngọc của cá voi” dưới biển, được cho là có thể kéo dài tuổi thọ, giữ mãi vẻ thanh xuân.

Ngọc cá voi sinh ra từ hương Long Diên.

Vậy là các nhà giàu, quý tộc, những phu nhân cao sang bắt đầu tranh nhau tìm kiếm hương Long Diên. Ở chợ Tây và Nam, giá hương Long Diên đột ngột tăng vọt, nhưng hàng hóa thì gần như không còn, dù có chi bao nhiêu tiền cũng khó mà mua được.

Nghe tin này, Ly Nô bèn vội vàng báo với Bạch Cơ. Dù rất bận rộn, Bạch Cơ vẫn dặn Nguyên Diệu đập vỡ hương Long Diên, để nàng có thể tranh thủ đem đi bán, kiếm được cả một gia tài.

Bạch Cơ đến các phủ công hầu để bán những mẩu hương liệu vỡ vụn, nhưng nàng vẫn giữ lại những miếng hương Long Diên đẹp nhất, lớn nhất. Tất cả chỗ hương liệu này nàng đã cho vào ba chiếc rương gỗ.

Hôm ấy, Bạch Cơ nhận được một bức thư từ cung Thái Sơ, truyền tin qua hạc giấy. Nàng đi một chuyến vào cung rồi trở về với nụ cười rạng rỡ.

Vừa về đến Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ vui vẻ nói: “Gần đây, ta đã bán hết số hương Long Diên dự trữ, giá cao ngất ngưởng, kiếm được khá nhiều. Hôm nay ta lại bán... à không, dâng ba rương hương Long Diên còn lại cho Võ đế, và nhận được ban thưởng ba vạn lạng vàng. Hiên Chi, ta sẽ tăng lương cho ngươi.”

Nguyên Diệu đang ngồi bên quầy ghi sổ sách, nghe thấy thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên không thốt nên lời, rồi trong lòng chợt thấy lo lắng, nói: “Bạch Cơ, tự nhiên ngươi lại tăng lương cho ta, ta thấy không ổn, trong lòng cứ thấp thỏm không yên...”

Bạch Cơ cười, bước lại gần và nói: “Tất nhiên, lương không phải tự dưng mà tăng. Ta cần ngươi giúp ta làm một việc.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”

Bạch Cơ che miệng cười, nói: “Một việc rất đơn giản thôi. Ta không thể xuống biển nhưng lại cần đến biển để lấy một vật và mang một vật đi. Nói ngắn gọn, ta muốn ngươi đi xuống biển một chuyến.”

Nguyên Diệu nghe mà choáng váng, bèn hỏi: “Đi để lấy gì và mang gì?”

Bạch Cơ cười trả lời: “Trước tiên, nói về thứ cần lấy. Ta muốn ngươi đến vùng biển sâu nơi cá voi sinh sống lấy cho ta ngọc cá voi.”

Nguyên Diệu vội vàng từ chối: “Không được, không được, ta không biết bơi, xuống biển sẽ bị chết đuối mất!”

Bạch Cơ bật cười: “Đừng lo, ta sẽ cho ngươi một mảnh vảy rồng có phép thuật chống nước. Chỉ cần ngươi đeo nó thì dù xuống nước, ngươi cũng sẽ đi lại như trên mặt đất, không gặp vấn đề gì đâu.”

Nguyên Diệu chưa từng thấy cá voi bao giờ, nhưng chỉ đọc qua sách của Trang Tử, nên hỏi: “Bạch Cơ, cá voi là gì? Nó có phải là con ‘Côn’* trong sách ‘Tiêu Dao Du’ không?”

* Côn: Loài cá khổng lồ trong truyền thuyết Trung Quốc, không phải cá voi.

Bạch Cơ lắc đầu: “Không phải. Cá voi và ‘Côn’ là hai loài khác nhau. Cá voi tính tình ôn hòa, yêu chuộng hòa bình, còn ‘Côn’ thì nóng nảy và thích gây sự.”

Nguyên Diệu lại hỏi: “Cá voi lớn cỡ nào? Nếu nó to như con ‘Côn’ trong ‘Tiêu Dao Du’, thì ta thật sự không dám đi.”

Bạch Cơ đảo mắt, cười trả lời: “Ngươi đừng lo, theo ta thì cá voi rất nhỏ, chắc chỉ cỡ cá chép thôi.”

Đúng lúc này, Ly Nô mua rau về tới.

Ly Nô hôm nay có tâm trạng rất tốt, vừa đi vừa khe khẽ hát một điệu nhạc vui. Tay trái ôm rổ đầy rau quả, tay phải cầm một con cá trắm lớn.

Thấy vậy, Nguyên Diệu bèn vội nói: "Bạch Cơ, liệu có thể cho Ly Nô lão đệ đi cùng ta không? Ta chưa từng xuống biển bao giờ, đi một mình ta thấy sợ..."

Ly Nô nghe thế, thì ngờ vực, hỏi rõ sự tình rồi từ chối: "Mọt sách à, không phải ta không muốn đi cùng ngươi đâu. Biển có bao nhiêu loài cá, nếu được ta cũng muốn đi một chuyến chơi và tiện thể bắt vài con về. Nhưng mấy hôm trước ta gặp Huyền Vũ từ Lạc Dương về thăm thân ở bờ sông Y, trong lúc trò chuyện, nó đã xem tướng cho ta. Nó bảo năm nay ta gặp hạn, số phận khắc nước, cả năm phải tránh xa nước, nếu không sẽ gặp tai họa. Dạo này ta còn không dám tắm nhiều, đi ngang sông Lạc hay sông Y cũng không dám ở lâu. Nên ta không thể đi cùng ngươi xuống biển được."

Nói xong, Ly Nô vào bếp.

Nguyên Diệu nghe xong thì buồn bã, thất vọng. Bạch Cơ thấy vậy thì mỉm cười nói: "Biển đầy những loài thú lạ, rất nguy hiểm, ngươi đi một mình thì đúng là không ổn, ta cũng chẳng an tâm. Thôi được, để ta gửi thư nhờ Quang Tạng Quốc Sư cho mượn Tiểu Hống, để nó đi cùng ngươi."

Nguyên Diệu vui vẻ trả lời: "Như vậy thì tốt quá, có bạn đồng hành ta cũng yên tâm hơn nhiều. À, Bạch Cơ định tăng lương cho ta bao nhiêu vậy?"

Bạch Cơ cười nhẹ: "Ta rộng rãi lắm, sẽ tăng cho ngươi một quan tiền."

Nguyên Diệu nhíu mày: "Chỉ một quan thôi sao?"

Bạch Cơ cười lớn: "Một quan là tốt lắm rồi! Mỗi năm ngươi sẽ có mười hai quan, mười năm là một trăm hai mươi quan, mà một trăm năm thì ngươi sẽ có tới một ngàn hai trăm quan. Ngươi thấy không, ngươi đã có cả ngàn quan rồi đấy."

Nguyên Diệu chán nản: "Nhưng để sống đến được trăm năm thì ta phải sống thêm hai trăm năm nữa mất."

Dù không thể thay đổi được gì, Nguyên Diệu nghĩ lại, mỗi tháng tăng được một quan cũng hơn là không có, nên đành im lặng không nói thêm gì.

Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, vậy khi nào ta sẽ đi biển?"

Bạch Cơ trả lời: "Ta chuẩn bị ra ngoài đến Thôi gia tìm Thôi Giản một chút. Nếu không có gì trục trặc thì tối nay ngươi có thể xuất phát."

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Bạch Cơ, có cần ta đi cùng ngươi không?"

Bạch Cơ lắc đầu: "Nếu là ngày thường ta chắc chắn sẽ dẫn Hiên Chi theo, dù sao ngươi cũng chẳng có việc gì. Nhưng hôm nay khác, ta khuyên ngươi nên tranh thủ nghỉ ngơi đi, vì tối nay ngươi phải vượt qua Thời Gian Hoang Dã để tới biển. Loài người khi bước vào vùng này sẽ mất rất nhiều sức lực và tinh thần. Hơn nữa, đi lại dưới biển cũng sẽ vất vả hơn trên cạn nhiều. Ngươi nên đi ngủ một chút đi."

Nguyên Diệu ấp úng: "Nhưng giữa ban ngày thế này, ta không ngủ nổi."

Bạch Cơ bí ẩn cười, nói: "Không khó đâu. Hiên Chi cứ nằm xuống ngủ, nếu vẫn không ngủ được, thì gọi Ly Nô giúp một tay, hắn có thể khiến ngươi ngủ ngay lập tức."

Dù không hiểu ý Bạch Cơ, Nguyên Diệu cũng trả lời: "Được thôi."

Nói rồi Bạch Cơ bước lên tầng hai.

Một lúc sau, Bạch Cơ từ tầng trên bước xuống, nói sẽ ghé Thôi phủ rồi vội vàng ra cửa.

Nguyên Diệu sau khi ghi xong sổ sách cũng chẳng còn việc gì làm. Nghĩ tới việc tối nay sẽ ra biển, hắn quyết định nghe lời Bạch Cơ, tranh thủ chợp mắt.

Hắn chỉ định nghỉ ngơi một chút nên không về phòng ngủ, mà chọn nằm trên ghế quý phi ở phòng trong. Nguyên Diệu lấy một tấm thảm len Ba Tư, tháo giày, duỗi chân, đắp thảm rồi nằm ngửa ra.

Nhưng dù đã nằm yên một lúc, hắn vẫn không tài nào chợp mắt được. Cuối cùng, đành ngồi dậy.

Lúc này, Ly Nô vừa hoàn tất công việc trong bếp, bước vào phòng trong.

Nhìn Nguyên Diệu một cái, Ly Nô bèn chê trách: "Mọt sách ngày càng lười rồi đấy đấy! Giữa ban ngày ban mặt mà không làm gì, lại đi nằm ngủ trốn việc!"

Nguyên Diệu lập tức thanh minh: "Ly Nô lão đệ, không phải ta lười đâu. Là Bạch Cơ bảo ta ngủ. Nàng ấy nói tối nay ra biển rất hao sức nên muốn ta nghỉ ngơi ban ngày để tối có sức."

Ly Nô gật gù: "À, ra là vậy. Thế thì ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ không quấy rầy. Ta ra ngoài sảnh trông tiệm, tiện ăn chút cá khô."

"Khoan đã, Ly Nô lão đệ!"

Nguyên Diệu gọi giật lại: "Bạch Cơ có nói, nếu ta không ngủ được thì có thể nhờ ngươi giúp. Nàng bảo ngươi có phép thuật giúp ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ."

Ly Nô nghiêng đầu nghĩ một chút rồi hỏi: "Mọt sách thực sự muốn ta giúp sao?"

Nguyên Diệu tin rằng Ly Nô sẽ dùng phép thuật gì đó, bèn trả lời ngay: "Phải, mong ngươi thi triển thần thông giúp ta ngủ."

Ly Nô xoay xoay cổ tay, vung tay: "Được thôi! Để ta giúp ngươi vậy."

Nguyên Diệu ngồi thẳng dậy, chuẩn bị sẵn sàng để nhận phép thuật.

Ly Nô bước tới sau lưng Nguyên Diệu, nhanh như chớp vung cùi chỏ thẳng vào gáy hắn, lực mạnh và chính xác.

"Á!"

Nguyên Diệu chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

Ly Nô nhìn hắn ngã xuống, cười khẩy: "Ta nắm lực rất chuẩn, chắc ngươi sẽ ngủ tới chiều. Tối nay còn phải đi xa, giờ ta ra chợ mua ít thịt dê về làm món ngươi thích."

Ly Nô đỡ Nguyên Diệu ngồi ngay ngắn lại, lo hắn bị lạnh nên kéo thảm len đắp lên người, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài sảnh trông tiệm và nhấm nháp cá khô.

Chiều tối, Nguyên Diệu từ từ tỉnh dậy. Hắn mở mắt, ngồi dậy.

Bạch Cơ đã về, nàng đang ngồi thả hồn bên bàn ngọc xanh, tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ.

Trên bàn có một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là một viên ngọc đen cỡ quả trứng. Viên ngọc đen tuyền như mực, bề mặt trơn bóng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng và huyền ảo.

"Hiên Chi tỉnh rồi à."

Nghe tiếng Nguyên Diệu động đậy, Bạch Cơ đóng nắp chiếc hộp gỗ lại, quay đầu cười nói.

Nguyên Diệu ngơ ngác một lát mới nhớ ra mình bị Ly Nô đánh ngất, tức giận nói: "Ly Nô lão đệ sao lại dám đánh ngất ta, khiến ta mê man suốt cả buổi."

Bạch Cơ cười khẽ: "Ngất rồi ngủ được như thế cũng coi là hay. Dù ngủ bằng cách nào thì cũng là nghỉ ngơi cả thôi."

Nguyên Diệu nghe thế chỉ biết im lặng.

Bên ngoài, Ly Nô ló đầu qua cửa sổ, cười hỏi: "Mọt sách ngủ được không?"

Nguyên Diệu bực bội trả lời: "Ly Nô lão đệ, ngất với ngủ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Ta chẳng ngủ được gì cả, chỉ nhắm mắt nằm thôi, còn cổ ta giờ vẫn còn đau đây này!"

Ly Nô cười: "Mọt sách đừng giận. Ta chiều nay đã ra chợ mua thịt dê về làm món nguội, nướng thịt dê và cả bánh canh thịt dê nữa. Đến giờ ăn tối rồi đấy, chủ nhân, mọt sách, đi ăn nào!"

Nghe nhắc đến món ăn, cơn giận của Nguyên Diệu cũng dịu lại.

Bạch Cơ cười: "Nhờ có Hiên Chi, hôm nay ta cũng được thưởng thức thịt dê rồi."

Cả ba cười nói vui vẻ rồi cùng nhau đi ra sân sau dùng bữa tối.

Mặt trăng lưỡi liềm đã nhô lên, khắp nơi ánh đèn đã tỏa sáng.

Tại Phiêu Miểu Các, trong căn phòng tĩnh lặng.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi đối diện bên bàn ngọc xanh, một chú mèo đen nhỏ cuộn tròn trên ghế quý phi, khép mắt nghỉ ngơi.

Nguyên Diệu có vẻ sốt ruột, cất tiếng hỏi: "Bạch Cơ, khi nào ta mới ra biển vậy?"

Bạch Cơ cười trả lời: "Chờ Tiểu Hống đến thì các ngươi sẽ xuất phát."

Nguyên Diệu tiếp tục hỏi: "Bạch Cơ, chiều nay ngươi có nói với ta rằng cần lấy một món và giao một món. Lấy một món đó là viên ngọc cá voi, nhưng còn giao một món là gì và giao cho ai?"

Bạch Cơ mở chiếc hộp gỗ trên bàn, lấy viên ngọc đen bóng ra và đặt trước mặt Nguyên Diệu.

"Giao viên Định Hải Thần Châu đến nước Ô Y."

Nguyên Diệu sững sờ nhìn viên ngọc, trong lòng đầy thắc mắc. Đây chẳng phải là bảo vật gia truyền của nhà Thôi Giản sao? Sao lại nằm trong tay Bạch Cơ? Chẳng lẽ nàng đã đánh cắp nó từ Thôi phủ?

Bạch Cơ đọc được sự nghi ngờ trong mắt Nguyên Diệu, nàng mỉm cười giải thích: "Viên Định Hải Thần Châu này là do Thôi Giản tự nguyện giao cho ta. Ta chỉ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, trả lại thần châu về nước Ô Y."

Nguyên Diệu tin tưởng Bạch Cơ nhưng vẫn còn nhiều điều muốn hỏi thêm về mối duyên giữa Thôi Giản và Bạch Cơ. Thế nhưng, Bạch Cơ đã ngắt lời: "Giờ không phải lúc nói chuyện này. Khi Hiên Chi từ biển trở về, ta sẽ kể tường tận mọi chuyện và cùng ngươi đến Thôi phủ để giải quyết phần việc còn lại. Còn bây giờ, điều ngươi nên lo lắng chính là chuyến đi đêm nay."

Nguyên Diệu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy băn khoăn.

"Bạch Cơ, ta chưa từng ra biển bao giờ, không biết sau khi tới đó phải làm gì, làm sao đến được nước Ô Y, làm sao gặp được tộc cá voi rồi giao thần châu, rồi lại lấy ngọc cá voi… Ta thật sự không biết phải làm sao..."

Bạch Cơ mỉm cười nói: "Hiên Chi không cần lo lắng, khi ra biển ngươi chỉ cần nhìn bằng trái tim, cảm nhận bằng tâm hồn là đủ. Vì ngươi không đáng tin lắm, ta đã dặn dò hết mọi việc cho Tiểu Hống rồi. Nó sẽ đưa ngươi đi làm những gì cần làm."

Nghe vậy, chú mèo đen lập tức mở mắt ra, nói: "Chủ nhân, Ly Nô thấy con sư tử ngốc đó cũng chẳng đáng tin chút nào. Ngài giao việc cho nó, thật sự không sao chứ?"

Bạch Cơ trả lời: "So với Hiên Chi thì Tiểu Hống vẫn khôn hơn một chút. Dù sao nó cũng sinh ra từ biển, quen thuộc với nơi đó. Việc này không quá khó, giao cho nó chắc chắn sẽ ổn thôi."

Chú mèo đen không nói gì nữa.

Bạch Cơ lại tiếp lời: "Hiên Chi, nếu nước Ô Y có tặng ngươi thứ gì thì ngươi cứ mang về, không cần khách sáo. Còn nếu vua tộc cá voi đòi hỏi thứ gì thì ngươi cứ bảo hắn đi tìm Long Ẩn mà lấy."

"Vâng." Nguyên Diệu trả lời mơ hồ.

"Mọt sách, hiếm khi có dịp ra biển, ngươi nhớ mang về cho ta vài con cá biển ngon ngon đấy nhé."

Đôi mắt của chú mèo đen sáng lên, đầy vẻ mong chờ.

Nguyên Diệu nhăn nhó nói: "Ly Nô lão đệ, ta vốn chẳng biết bắt cá, cũng không biết con nào ngon, con nào không ngon cả!"

Chú mèo đen cụp tai, tỏ vẻ thất vọng.

Bạch Cơ cười: "Hiên Chi, Ly Nô muốn ăn cá biển, cũng không phải việc gì quá khó. Ngươi đã ra biển thì trước khi về, bảo Tiểu Hống bắt bừa vài con, được con nào mang con ấy về là được."

Nghe vậy, chú mèo đen lập tức dựng tai lên, vui mừng hớn hở.

"Chủ nhân thật tốt, khác hẳn với mọt sách chẳng có chút lương tâm. Ta đã vất vả cả buổi chiều nấu món thịt dê ngon lành cho hắn, thế mà bảo mang có con cá cũng đùn đẩy, thật là vô tình vô nghĩa."

"Được rồi... Ly Nô lão đệ, ta biết sai rồi. Ta nhất định sẽ mang cá về cho ngươi."

Nguyên Diệu đành trả lời.

"Thế thì được." Chú mèo đen hài lòng cười nói.

"Cộc cộc… cộc cộc cộc…” Bên ngoài có người gõ cửa.

Chú mèo đen lập tức đứng dậy, nói: "Ta ra mở cửa đây. Chắc là con sư tử ngốc kia đến rồi."

Nói rồi, nó bèn chạy ra ngoài mở cửa.

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi đã sẵn sàng ra biển chưa?"

Trong lòng Nguyên Diệu có hơi bồn chồn, đầu tiên lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.

"Ta đã sẵn sàng."

Bình luận

Truyện đang đọc