PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT (TRÙNG DƯƠNG VƯƠNG CẦU KIẾN PHU NHÂN)

Chiếc bao tải sau khi chạm đất tầng hầm của Khu giải trí,  Tên Thư kí nhanh chóng kéo một chiếc thùng rác to hơn hai thân người cạnh đó. 

Lý Mạnh vẫn còn đau rát vết cắn lúc nãy,  lại bị thấm nước trên  quãng đường rơi xuống tầng hầm nữa. 

"Lý Tổng , ngài định đưa cô ấy đi đâu? " Tên Thư kí hạ thấp giọng dò hỏi vừa toát lên nét sợ hãi vô cùng.

" Bây giờ,  dù có đi đâu cũng là đường chết,  sao không quyết một phen với Viêm Dạ Phong,  đưa cô ta đến khu nhà hoang ngoại ô rồi tính tiếp " Lão nhanh chóng cùng Thư kí đẩy chiếc bao vào thùng rác,  rồi lại chỉnh sửa kín mít bộ đồ trên người,  chiếc mũ lưỡi trai lao công kéo sụp xuống,  bộ  quần áo bẩn thỉu ướt át,  cộng với khẩu trang.

Rất khó có thể nhận ra được lão già trong bộ trang phục này.

Mỗi ngày,  khi giải trí A đều thải ra rất nhiều rác thải đủ các loại,  lao công cũng tấp nập ra ra vào vào để không ảnh hưởng cho khu giải trí,  cánh cổng sau A7 là cổng thứ 7, cũng là cổng dành riêng cho việc đưa chất thải ra ngoài cũng như rác một cách cẩn trọng.

Nhưng cũng may mắn cho lão là vừa kịp lúc đang giờ đẩy rác vào buổi đêm khuya, các lao công đều từng người từng người đẩy rác lên chiếc xe tải khổng lồ gần đó .

Cũng không ai nghi ngờ về việc một người lao công đẩy chiếc xe rác ra ngoài nên bảo vệ cũng không tỏ ra khắt khe mà ở một chỗ đứng nhìn.

" Này,  hai tên kia, xe rác ở đây,  lại định đưa đi đâu?" Một tên bảo vệ thấy sự bất thường khi chiếc thùng kia di chuyển sang chỗ khác mà không có ý định đẩy lên chiếc xe tải bốc mùi kia.

Tên Thư kí lập tức cúi đầu,  trong lòng như chỉ muốn vỡ vụn ra. " Đây là chiếc xe đặc biệt mà Phong Thiếu dặn  phải giải quyết tận gốc ".

Tên bảo vệ như có chút hiểu,  Việc Viêm Dạ vốn ác quỷ tàn nhẫn có thể giết người mà không sợ cảnh sát không phải hắn không biết.  Nhưng hắn phân vân vào ngày tốt như thế này,  sao lại động thủ giết người được.

" Tôi cần kiểm tra "

Lý Mạnh cúi đầu,  che chắn lại thùng rác " Phong Thiếu muốn giải quyết nhanh chóng,  cậu như vậy làm khó cho chúng tôi quá! "

" Phong Thiếu sẽ không giết người vào ngày vui chứ?  Không được!  tôi cần kiểm tra! "
.tên bảo vệ nằng nặc đòi kiểm tra,  hắn tới gần do xét.

Tên Thư kí nhìn Lý Mạnh như hết cách,  Lý Mạnh gật đầu vẻ như ra hiệu hành động gì đó.
" Vậy,  Ở đây đông người quá,  có người thấy lại không ổn,  lúc đó cậu có chịu trách nhiệm được không? " Lý Mạnh giọng đe doạ nói.

" Dù sao tôi cũng phải kiểm tra kĩ càng,  thà nhầm chứ không thể bỏ sót!  Huống gì tôi cảm giác chưa bao giờ thấy hai người,  mau mau cởi khẩu trang ra "

Hắn đề nghị vừa cố tỏ ra quyền lực .

" Là thế này,  chúng tôi sẽ làm vậy,  nhưng hãy tới phiá trước để đảm bảo an toàn , coi như cậu cũng hoàn thành nhiệm vụ mà chúng tôi cũng không phải lo sợ. "
Tên bảo vệ chần chừ,  dò xét một hồi 

" Được,  vậy kéo xe qua chỗ khuất một lát "
Tên bảo vệ quay người nhìn bọn bảo vệ đằng sau vẻ ra lệnh " Tôi đi kiểm tra,  mấy  cậu ở đây "

Nói rồi hắn nhanh chóng theo sau.

Sau khi đã đảm bảo chỗ khuất an toàn,  Lý Mạnh nhìn Thư kí ra hiệu,  tên thư ký sợ hãi lắc đầu nguây nguẩy.

Lý Mạnh tỏ vẻ tức giận ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Lão không nói gì,  một tay rút con dao nhọn hoắc sau lưng,  một tay bịt chặt miệng tên bảo vệ khi hắn đang loay hoay tháo dây cột chiếc bao tải.

Hắn nhanh chóng bị đâm một nhát chí mạng mà không kịp ho hé một lời,  máu loang ra,  hắn cũng chết ngay tại chỗ.

"Lý Tổng,  tôi sẽ đi lấy xe " Tên thư ký nhanh chóng đi. 

Lát sau chiếc BMW cuối cùng cũng là tài sản lão kịp thời mang theo bỏ trốn được tên thư ký lái tới,  Lão nhanh chóng cởi chiếc bao tải. Bế cô vào trong xe,  cả bộ váy đẫm nước,  ngay cả mái tóc cô cũng rỉ ra những giọt nước,  nhưng lúc này cổ lại mang vẻ đẹp quyến rũ tới mức Lão đã đơ người không chớp mắt mà bủn rủn tay chân.  Bàn tay lão vô thức chạm nhẹ mái tóc cô rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống tai rồi cổ.

" Lý Tổng,  chúng ta nên rời khỏi trước khi bị phát hiện "
Tên Thư kí cúi đầu không nhìn,  trước vẻ chần chừ của ông chủ.

Lý Tổng tỏ vẻ thất vọng, lão nuốt tham vọng vào trong,  nuốt ham muốn lại,  kiềm chế dục vọng.

Chiếc xe nhanh chóng phóng nhanh.

" Đưa tôi đến căn biệt thự bí mật ở ngoại ô "

"Vâng " Tên thư ký không nói gì thêm , trong lòng cậu ta hiểu,  lão định làm gì. Một cô gái như Nhược Hàn ai nhìn cũng phải say từ cái nhìn đầu tiên,  lão dù đang trong tình trạng nguy hiểm cũng không quan tâm,  thứ lão để ý bây giờ chính là Nhược Hàn,  cô vẫn chưa tỉnh dậy,  tụa như thiên sứ vẫn đang chìm trong giấc ngủ,  khuôn mặt bị vùi một nửa vào ghế , mái tóc xỏa dài phủ trên mặt,  phủ xuống che cả xương quai xanh.

Lão hít hít vài lần.  Lão say đắm trước mùi hương tự nhiên tổng hợp trên người cô vừa nhẹ nhàng lại quyến rũ khiến người cạnh phải mê say cuồng loạn, 
Lão đã không chịu đựng thêm được.

Mà đưa khuôn mặt áp sát vào làn da cô ngửi từ đỉnh đầu xuống cánh tay vẻ say mê không chút để ý xung quanh.

Cảm giác ê ẩm khắp người. Lại khó chịu vì cả người ướt nhẹp,  Nhược Hàn mở mắt từ từ,  cảm giác khó chịu khi hơi thở nóng dồn dập liên tục phả vào quanh người, hơi thở nóng rạo rực,  Nhược Hàn đánh mắt sang bên,  cô theo bản năng lùi ra nhưng lại bị bó chặt trong chiếc ghế xe cố định.

Lý Mạnh nhận thấy sự dịch chuyển biết cô đã tỉnh,  lão ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt say sưa,  đầy hứng thú.

" Ông đưa tôi đi đâu? "

" Hôm nay,  nếu Viêm Dạ Phong không theo yêu cầu của ta,  em sẽ chết trong tay ta , sẽ bik dằn vặt mà chết. Đêm đó,  tại Viêm Dạ Phong mà bị làm phiền,  nhưng em yên tâm đêm nay nếu hắn không đồng ý đến thì sẽ không ai làm phiền "

Vừa nói lão vừa đưa bàn tay mơn trớn trêm cánh tay cô nhìn thích thú.  Nụ cười càn rỡ tới mức khiến cô nổi da gà.

" Lý Mạnh,  Nếu Viêm Dạ Phong đã có nợ với ông,  như thế nào lại liên quan đến tôi? " Nhược Hàn dù trong cơn sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh,  giọng nói nhẹ nhàng không chút sợ hãi khiến lão thoạt đầu bất ngờ

" Không phải tại con đàn bà như em,  sao tôi lại bị hành tới mức không có chỗ dung thân,  sự nghiệp tôi xây dựng mấy chục năm chỉ vì đêm đó mà tiêu tùng,  em nghĩ tôi nên đòi nợ ai?"

" Viêm Dạ Phong sẽ không vì tôi mà làm vậy,  Ông chắc hẳn đã đắc tội với hắn "

Nhược Hàn khẳng định rõ ràng, đôi mắt phươngk hoàng ánh lên tia ôn nhu vừa bế tắc.

" Em nói đúng,  tôi đã đắc tội với hắn,  không phải một lần.  Nhưng đó là chuyện làm ăn, tôi không làm vậy thì sẽ bị dẫm đạp "

Lão phấn khích nói, vết nhăn lộ rõ đường nét đỏ của sự tức giận.

" Ông mau thả tôi ra,  tôi sẽ khuyên Viêm Dạ Phong. "

Lý Mạnh nhếch mép cười gian ác,  lão  rút chiếc điện thoại ra., nắm chặt ót cô,  đôi mắt mở to vẻ tức giận " Cô muốn thoát,  phải xem thành ý của hắn "

Nhược Hàn bị bóp đến gần như ngất đi vì đau đớn,  hơi thở cô dồn dập liên hồi,  cảm giác thân thể lạnh toát.  Lão sực nhớ gì liền rút chiếc vải dài lão nhanh chóng buộc quanh miệng,  buộc chặt chiếc khăn sau đâu,  chiếc khăn buộc chặt,  làm đầu lưỡi  cô  không dịch chuyển được  hàm răng bị khống chế đau nhức như bị vật nặng đè chặt,  không nhúc nhích không phát ra câu nào được.

Cô không còn có cảm giác với cánh tay đôi chân bị buộc chặt,  lão hít một hơi ngay trước xương quai xanh của cô như têm nghiện.

" Tối hôm nay  , tôi sẽ cho Viêm Dạ Phong thấy,  người phụ nữ mà cậu ta bảo vệ để hạ đổ tôi,  trêm giường đau đớn như thế nào hahahah.. " lão tỏ vẻ thích thú.  Rồi bấm một dãy số thuần thục.

.
..

Tôn Tử Hàm nhanh chóng đón lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn lễ tân,  khuôn mặt lạnh sắc bén tới đáng sợ.

- Nhược Hàn,  em ổn chứ?

Chất giọng trầm ấm quen thuộc,  làm cô có chút rung động, một giọt nước mắt lăn xuống gò má trắng bệch,  vì nỗi sợ hãi kìm nén bây giờ lại khiến cô có thể vỡ òa bất cứ lúc nào,  cô không thể nói ra lời vì mảnh vải buộc chặt thấu lưỡi.

Nhược Hàn lắc đầu nguây nguẩy,  vài giọt nước mắt vẫn lăn dài.

" Ồ. Quí hóa quá, hóa ra là Tôn Thiếu, lần giao dịch này tôi không sợ chịu thiệt rồi " Lý Mạnh cười đắc ý nhìn màn hình điện thoại đem như mực.

" Lý Mạnh,  ông muốn gì có thể tìm tôi,  không cần phải làm ra chuyện nực cười như vậy với một cô gái không liên quan "

Giọng nói khàn khàn, nhưng sự đe doạ đủ để giết chết một con người.

" Hahaha.. Là do các người ép ta,  Viêm Dạ Phong,  Tôn Tử Hàm,  ta muốn xem con đàn bà này có lợi như thế nào,  ta  đã đặt cược ván này đã không có đường lui,  nếu đã coi trọng phụ nữ thì ta càng muốn xem,  cô ta đáng giá bao nhiêu,  có đủ để ta  sống thoát ra khỏi đây không? "

Tôn Tử Hàm, cánh tay đã nổi lên gân xanh chằng chịt đan xen lẫn nhau,  như có thể bung ra bất cứ lúc nào,  Đôi mắt nâu khói u ám, dần chuyển sang đen nghịt lạnh lùng sắc bén hơn.

" Nói,  Yêu cầu của ông " Tử Hàm ra lệnh.

" Rất đơn giản,  ta muốn tiền và một chiếc vé máy bay,  đảm bảo an toàn cho ta rời khỏi đây,  cô ta sẽ an toàn "lão nói vẻ đắc ý vừa vuốt ve mái tóc ướt nhẹp của cô thích thú.

Tôn Tử Hàm nhếch mép cười nhẹ " Ông lấy tư cách gì ra điều kiện với tôi? "

Giọng nói của Tử Hàm cô nghe rõ mồn một,  chất giọng khiến người ta yên tâm, mà dựa dẫm.

" Mày... Được,  tối nay bọn mày không sắp xếp đừng trách tao hầu hạ cô ta không tốt "

Rắc!

Bàn tay tử Hàm nắm chặt thành đấm,  tiếng xương kêu rắc như muốn xé nát không gian,  đôi mắt hằn lên tia lửa đỏ rực,  cậu chưa bao giờ như vậy, dù tức giận tới đâu cũng sẽ không tới mức đôi mắt chuyển sang tia lửa đỏ rực. 

Híc! ..

Tiếng nấc nghẹn ứ lại của Nhược Hàn tuy nhẹ nhàng không muốn cậu nghe thấy,  nhưng cậu lại nghe rõ hơi thở yếu ớt đầy sợ hãi của cô,  cậu biết khuôn mặt cô đang lăn dài những giọt nước mắt đầy nỗi sợ.

Tôn Tử Hàm như muốn bóp chặt  chiếc điện thoại trên tay. 

Cậu vẫn kiềm chế tốt,  giọng nói nhẹ nhàng,  trầm ấp phát ra" Hàn,  Em đừng sợ "

Híc!.. Chỉ nghe thấy tiếng nấc nhẹ phát ra từ trong cổ họng của cô.  Yếu ớt,  đầy khổ sở.

" Hàn,  Nghe Anh nói "

Ở đâu dây bên kia,  Nhược Hàn gật đầu lìa lịa,  mặc dù cậu không thấy được,  khuôn mặt bỗng chốc ướt đẫm những giọt nước mắt.

" Em không sợ,  đúng không?  Đợi anh,  Anh sẽ tới đó nhanh chóng "

Híc 'Híc!

" Tin tưởng Anh,  Đừng khóc, Nghe lời anh. "

Nhược Hàn lại gật đầu đồng ý.  Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng ướt át.  Nhìn từ nơi phát ra âm thanh ấm áp nhẹ nhàng .

" Đừng khóc!  Làm ơn!  Anh xin lỗi.  Đợi anh. "

" Tao Cho 30 phút suy nghĩ.  Chậm trễ thì đừng trách tao "

Tụt tụt..

Điện thoại đã tắt kết nối,  đã  mất sóng và mất liên lạc hoàn toàn.

Tôn Tử Hàm nhanh chóng chạy ra khỏi khu giải trí A,  chiếc xe đã chờ sẵn ở ngoài.

Ghost  nhanh chóng phóng đi như tên lửa,  chỉ còn mùi khói nghi ngút.

" Đã định vị vị trí chưa? " giọng nói lạnh lùng bình thản này...

" Ngài nói đúng,  ông ta đến khu biệt thự ngoại Ô "

Dương Tích cúi đầu xuống.

" Phong Thiếu có cần... "

Một bàn tay dài đưa lên vẻ ra hiệu không cần.

" Tôn Tử Hàm có thể tự mình làm được "

Dứt lời,  cậu ngồi xuống sofa,  đổ người hẳn tựa vào ghế,  hai mắt nhắm nghiền lại,  bàn tay chắp lại để trước bụng thi thoảng khẽ động đậy, căn phòng tối om không một ánh đèn.

Dương Tích hiểu ý,  nhẹ nhàng lặng lẽ bước ra ngoài mà không nói thêm lời nào.

Căn phòng lạnh lẽo trong đêm đầy giông bão.

.....

Chiếc ghost phóng nhanh hơn bao giờ hết,  Tôn Tử Hàm nghiêm túc lái xe,  cậu kéo cravat xuống rồi ném ra ghế bên cạnh,  vài cúc áo sơ mi trắng bị bung ra,  khuôn ngực rắn chắc ẩn hiện trong lớp áo mỏng kia..
.

Tôn Tử Hàm hắn chiếc tai nghe Bluetooth lên tai,  chất giọng khàn nhẹ. " Địa chỉ?"
..

" Khu biệt thự cao cấp ngoại ô đường VV.  " Lê Từ gấp gáp nói.

" Tôn Thiếu,  một mình quá nguy hiểm,  chúng tôi đang theo sau ngài "

Bình luận

Truyện đang đọc