PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT (TRÙNG DƯƠNG VƯƠNG CẦU KIẾN PHU NHÂN)

Nhược Hàn đảo mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ vừa bị cô bắn chết rơi xuống mà vô cùng bối rối,  một nữ tử như cô lần nữa lại giết người,  hơn nữa lại là cùng với Viêm Dạ Phong,  trước đó,  cũng vì cứu anh mà cô bắn chết người ngoại quốc.

Lẽ nào,  chính là ông trời sắp đặt cả đời cô bên cạnh anh phải luôn tàn sát người khác?

Nhược Hàn vẫn còn ngẩn người.

Rất nhanh,  Viêm Dạ Phong nắm chặt lấy bàn tay cô,  kéo vào long,  nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên,  bế cô nhanh chóng ra khỏi.

Vừa ra khỏi cửa,  vì Vương Long đã toàn thân ứa máu bê bết trên đất trước sảnh tầng một,  gây chấn động quá lớn,  cuối cùng cũng náo loạn.

Hàng chục tên giang hồ cao to đã chạy ra ngoài,  tiếng súng vang trời xé tan màn đêm yên tĩnh.

Nhược Hàn được bao bọc bởi thân thể rắn chắc của Anh,  Anh vừa phải tránh những viên đạn như mưa vừa phải bế cô , bàn tay giữ cô rất chặt,  dùng thân thể cao lớn của mình phủ lấy,  che chắn lấy cô.

Bùng..

Bùng...

Bùng...

Tiếng súng phát ra không ngừng đều hướng về phía cô,  cô không biết người đàn ông này đã dùng cách nào để tránh những viên đạn như mưa kia,  nhưng việc anh ta không bị thương khiến cô phải khâm phục. 

Á..

Thi thoảng tiếng hét của cô vang lên,  là nữ tử ai lại không sợ tiếng đạn,  huống hồ tiếng không ngừng như muốn lấy mạng người đàn ông này vô cùng.


" Ôm chặt lấy cổ tôi "

Viêm Dạ Phong nói xong,  bàn tay buông khỏi người cô,  hai tay rút súng ra từ hai bên túi quần.

Quả thật là do ban nãy anh ta chưa muốn dùng súng không phải là anh ta không mang theo.

Như vậy có được xem là quân tử không?

Á..

Bàn tay buông ra khỏi người khi cô chưa kịp trả lời,  Nhược Hàn nhanh chóng hai tay quàng lấy cổ Anh,  cả thân thể dính chặt vào người Anh,  khuôn mặt vùi vào khuôn ngực rắn chắc của anh,  chỉ cách nhau bằng một lớp vải mỏng.  Mùi bạc hà thanh mát xộc thẳng vào khuôn mặt cô,  mùi bạc hà dễ chịu áp chế mùi khói đạn,  mùi máu tanh thảm khốc kia.

Viêm Dạ Phong bắn liên tục không ngừng,  vừa xoay người di chuyển không ngừng khiến cô không thể giữ chặt bàn tay mãi được,  bàn tay trơn trượt như muốn rơi xuống,  lại bị bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy eo.

" Nhắm mắt"

Nhược Hàn,  nghe theo lời,  cô  nhắm tịt đôi mắt.

Cũng là lúc một  thứ chất lỏng bắn tia phun thẳng  vào cổ cô,  như bắn cả lên khuôn mặt cô.

"Đừng mở mắt "

Đôi mắt đang định mở liền nhanh chóng nhắm tịt lại.

Mùi máu tanh nóng hổi hòa quyện với mùi hương của bạc hà,  lan tỏa,

" Giữ chặt lấy cổ tôi,  tuyệt đối đừng buông "

Nhược Hàn gật đầu trong vô thức,  đôi mắt không mở.

Cả thân thể cô di chuyển theo hành động của anh.

Anh đang leo xuống từ tầng 3, hai tay di chuyển nhảy xuống từ lan can,  cô cảm giác đôi chân đang ở không trung không có điểm tựa,  rồi  cứ thế di chuyển xuống một cách nhanh chóng,  đôi chân vừa chạm đất liền quay một vòng, cả người cô bị áp sát vào tường.

Ở góc độ này tiếng thở của anh dần nặng nề hơn.  Anh áp sát người cô,  vừa ngắm trúng bắn ra,  như thể vết thương trên người không hề đau đớn không hề làm anh bận tâm.

Tiếng súng bên tai phát ra ầm ĩ,  Nhược Hàn phải cúi gằm mặt,  dùng hai tay bịt tai lại,  vừa tựa vai vào ngực anh.

Nhưng.   Lập tức rất nhiều tiếng súng khác sau lưng anh,  trước mặt cô phát ra.

" Phong Thiếu,  Hàng đã di chuyển lên xe cả. Chúng tôi sẽ giải quyết,  Mời ngài đi trước. "

Dương Tích từ đâu cùng đám vệ sĩ đã tiến tới áp chế đám giang hồ đông người trước mặt.

" Sau khi giải quyết đám đó,  hãy cho nổ nơi này "

" Vâng,  đã hiểu! "

Viêm Dạ Phong, đẩy cô vào lòng một tay ôm lấy,  tay còn lại cầm súng thăm dò lùi lại rời khỏi đó.


...

...

..

Vừa rời khỏi khu căn cứ được 2 mét,  chiếc Mercedes đã chờ sẵn cạnh đó không xa....

Viêm Dạ Phong hung bạo đẩy cô lên xe, khiến cô ngã nhào ra sau,  bản thân cũng lên xe.

Bùng. 
.bùng.
..tiếng súng làm cô giật nảy mình,  quay đầu lại  ra sau,  Một đám giang hồ khoảng, 5 người đang đuổi theo....

Nhược Hàn bịt tai cúi đầu xuống xe vừa hét nhẹ.

Chiếc xe di chuyển nhanh chóng . Khỏi bãi cỏ xanh um sùm. 

" Lên đây "

Viêm Dạ Phong hạ giọng đầy quyền lực vừa như ra lệnh..

Nhược Hàn chỉ thấy bóng sau lưng của người lái xe,  cô chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay thô bạo nhấc lên kéo về ghế trước cạnh anh.

" Nếu không muốn chết im lặng ngồi yên "

Câu nói vừa dứt,  Viêm Dạ Phong quay đầu xe hướng phải khiến cô đập đầu mạnh vào khung cửa sổ.

Cũng may kính xe chống đạn,  chiếc xe rất an toàn vừa tốt nên bọn giang hồ theo sau chỉ đua tốc độ để tới gần.

Đường núi hiểm trở vừa khó di chuyển nên người trong xe hay bị xốc lên xuống khó chịu.

Viêm Dạ Phong chăm chú lái xe một cách nghiêm túc,  bình thản mà nhanh như bay,  khiến cô  phải nơm nớp lo sợ vừa hoảng hốt đám giang hồ đã theo sát đuôi xe.

Bụp...

Xoảng...


Á  .

Nhược Hàn hoảng loạn cúi đầu,  kính xe bị tấn công bởi lực đập khá mạnh từ chiếc gậy sắt bên ngoài,  những chiếc mô tô đuổi theo ngày càng hung bạo và nhanh chóng hơn... Viêm Dạ Phong một tay rời khỏi vô lăng xe,  mà kéo mạnh người cô đẩy vào lòng để che chắn mảnh vụn gần như bắn ra trúng đầu cô.

Viêm Dạ Phong cũng vừa dùng súng bắn ra ngoài khống chế đối thủ.

Chiếc Mercedes di chuyển ngày càng loạn xạ,  không theo con đường chính mà lại lệch về phái đường đá dốc hiểm trở.... Nhưng Viêm Dạ Phong vẫn không hề rời cánh tay khỏi người cô.

Chiếc xe lăn xuống núi mất kiểm soát,  Những tên giang hồ đã sập bẫy đường Anh dụ nên nhanh chóng mô tô cùng người lăn bánh xuống dốc núi không kịp rời khỏi.

Chiếc Mercedes đang lăn xuống dốc.

" Viênmn Dạ Phong,  Chúng ta sẽ tan xác nếu cứ lăn xuống "

Nhược Hàn bị giữ chặt trong khuôn ngực lên tiếng nhẹ phát ra.

Viêm Dạ Phong ánh mắt sắc lạnh,  Anh tháo dây an toàn,  nhấn nút mở cửa.

Chất giọng vẫn không đổi.

" Nhắm mắt và ôm thật chặt tôi"

Câu nói vừa dứt,  cô chỉ nghe thấy tiếng gió mạnh thổi vào,  Viêm Dạ Phong nhanh chóng ôm thân thể cô nhảy ra ngoài.  Ví cú nhảy quá mạnh khiến cả hai lăn mấy vòng.

Ứ!

Tiếng kêu phát ra từ Cổ họng của anh,  Bị va đập mạnh vào đá khiến máu rỉ ra ướt cả sau lưng.
..Anh vẫn chưa buông hai tay khỏi người cô.

" Đau ".

nhược Hàn đẩy nhẹ người anh. Máu tràn ra từ đỉnh đầu,  lăn xuống gò má... Ánh mắt Viêm Dạ Phong thoát hiện lên nét sáng,  Anh nhanh chóng cố sức ngồi dậy.

Hai tay giữ chặt bờ vai nhỏ bé của cô.

" Đừng sợ!  Tôi đưa cô ra khỏi đây "

Nhược Hàn ôm đầu đau nhức,  vừa nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt đang vô cùng lo lắng.

" Anh không sao chứ? "

Viêm Dạ Phong cả thân thể đúng là đã ngập trong máu,  anh cũng bị thương,  khá nặng.

Viêm Dạ Phong lắc đầu,  vừa kéo cô ra sau,  cõng cô lên lưng không chút tiếng rên.

" Tôi không dễ bị thương "

Nhược Hàn mỉm cười nhẹ,  hoàn toàn ngã trên lưng anh,  tấm lưng rộng lớn rắn chắc an toàn.

Nhưng..

Lại ướt át.

" Dạ Thiếu, Anh bị thương rồi "

" Không khiến cô bận tâm "

" Anh.. "

Bùng...

Tiếng nổ lớn vang bầu trời,  chiếc rọi cả đỉnh núi.

Khu căn cứ đã bị nổ tung.

" Ngôi nhà đó rất đẹp lại cho nổ,  tiếc quá! "

Viêm Dạ Phong hơi nghiêng đầu,  nhưng lại tỏ ra không bận tâm.  " Lảm nhảm nữa tôi ném cô xuống đất bây giờ ".

" Anh nói xem,  con người anh không thể nghĩa khí như hành động lúc cứu tôi sao? "

" Không thể ".

.

Bình luận

Truyện đang đọc